Quan Thuật

Chương 3637: Vấn đề lý luận




- Ha ha, đồng chí Diệp Phàm chuẩn bị đầy đủ thật. Tuy rằng tiếp nhận công việc gấp gáp, nhưng tôi có thể thấy đồng chí Diệp Phàm đã tốn rất nhiều công sức.

Có thể nhìn thấy rõ căn bản về lĩnh vực này của đồng chí Diệp Phàm rất vững chắc. Có thể nhìn ra bản chất từ hiện trường, không những thế còn đào sâu hơn.

Đã nói ra rất nhiều phương diện mà các đồng chí trước đó còn chưa hoàn thiện được.

Trưởng ban Tuyên giáo La Hoành Đông cười nói.

- Ha ha, ừ, cảm giác đại an toàn cũng không tồi. Có điều, cảm giác đại an toàn này hình như không phải do đồng chí Diệp Phàm đưa ra. Năng lực chỉnh lý tài liệu của đồng chí Diệp Phàm rất tốt. Điều này cho thấy cơ sở lý luận của đồng chí Diệp Phàm rất vững chắc.

Trần Viễn Tùng cười nói, có vẻ như bề ngoài thì khen ngợi bên trong thì châm chọc, chế giễu Diệp Phàm chỉ biết lý luận không trải qua thực tiễn.

- Ha ha ha, thật ngại quá, trước mắt đúng là tôi mới dừng lại ở giai đoạn lý luận. Có điều, tin chắc rằng năng lực lĩnh hội của tôi không tồi.

Hơn nữa, Chủ tịch Tống vốn phụ trách công tác này, tôi sẽ khiêm tốn thỉnh giáo Chủ tịch Tống.

Có điều, nếu như nói tôi chỉ biết lý luận suông thì có chút không xứng với chức vụ rồi. Tôi muốn hỏi Chủ tịch Trần.

Công tác bảo vệ lãnh đạo Trung ương, chính khách và khách quý các nước có nằm trong công tác đảm bảo an ninh hàng đầu của Thế vận hội Olympic lần này không?

Diệp Phàm cười hỏi, đương nhiên, Trần Viễn Tùng ông muốn chế giễu tôi, tôi đương nhiên sẽ không để yên, đánh trả mới là biện pháp hay nhất.

- Đương nhiên là vấn đề hàng đầu rồi, an toàn của lãnh đạo quốc gia quan trọng biết bao, an toàn của chính khách các nước quan trọng biết bao. Chúng ta đang triển khai công tác trước con mắt của toàn thế giới. Đồng chí Diệp Phàm, vấn đề anh nói chính là vấn đề hàng đầu của công tác an ninh lần này, tuyệt đối không thể qua loa một chút nào.

Trần Viễn Tùng nói.

- Chúng ta đã sớm xác định đây là trọng điểm của công tác an ninh, đã sắp xếp các biện pháp cụ thể tỉ mỉ. Có thể đảm bảo an toàn công tác trọng tâm.

Tống Tiền nói.

- Ha ha, vừa rồi Chủ tịch Trịnh cũng đã giới thiệu về tôi rồi. Tôi từng công tác trong văn phòng của Đường Hạo Đông, chịu trách nhiệm về công tác đảm bảo an toàn của các vị lãnh đạo Trung ương.

Lúc đó mấy năm trước còn tiến hành duyệt binh quy mô lớn, chính khác các nước đến không ít. Các đồng chí tham gia duyệt binh lần đó cũng không hề ít, lại thêm quần chúng nữa cũng không dưới mấy trăm ngàn người.

Cuối cùng, duyệt binh kết thúc thuận lợi, công tác bảo an cũng thành công viên mãn. Cho nên, về lĩnh vực này tôi không nói suông nói quá, mà còn hiểu khá rõ.

Đây là luận chứng hết sức đầy đủ của lý luận trong thực tiễn. Cho nên,vừa rồi đồng chí nào đó nói tôi chỉ dừng lại ở lý luận suông, tôi cũng xin nói một chút thành tựu nhỏ của mình.

Diệp Phàm vẻ mặt đứng đắn nói.

Trần Viễn Tùng vừa nghe suýt chút nữa thì nghẹn.

- Hay hay, nói hay lắm. Công tác an ninh của Thế vận hội Olympic lần này chủ yếu là công tác đảm bảo an toàn cho lãnh đạo và chính khách các nước, phải đặt lên hàng đầu.

Đồng chí Diệp Phàm không những có cơ sở lý luận vững chắc, mà còn có kinh nghiệm thực tiễn rất phong phú.

Thực tiễn làm nên nhận thức đúng đắn, nếu như bàn về phương diện nắm vững công tác này thì thành phố chúng ta quả thực trình độ còn hơi kém một chút.

Dù sao, công tác đảm bảo an toàn cho người lãnh đạo chủ chốt của quốc gia và chính khách các nước vẫn chưa đến phiên chúng ta khua chân múa tay.

Mà vẫn do người chịu trách nhiệm chính phụ trách công tác này. Mà đồng chí Diệp Phàm lần này xuống đây chính là vì anh ấy có kinh nghiệm rất dày dạn về lĩnh vực này.

Lãnh đạo cấp trên cũng suy xét rất kỹ càng điểm này mới đồng ý kiến nghị của chúng tôi phái đồng chí Diệp Phàm xuống phụ trách công tác này.

Hy vọng đồng chí Tống Tiền có thể phối hợp chặt chẽ với công tác của đồng chí Diệp Phàm, hoàn thành tốt công tác này.

Chủ tịch Trịnh càng khen ngợi thêm, việc khen ngợi Diệp Phàm chính là đánh dập ý chí của Trần Viễn Tùng.

- Chủ tịch Trịnh, tôi còn một đề nghị, có thể nói ra không?

Diệp Phàm hỏi.

- Các đồng chí có đề nghị gì cứ việc nói, chúng ta không phải đang thảo luận về việc triển khai công tác các phương diện sao? Nói ra sớm cũng có thể khiến cho công việc của chúng ta hoàn thành một cách tốt đẹp nhất.

Chủ tịch Trịnh nghiêm túc nói.

- Công tác an ninh là vấn đề hàng đầu, trách nhiệm bảo vệ nặng như núi. Không chỉ trong Thế vận hội Olympic, cho dù là trong công tác bình thường cũng thể hiện rõ điều này.

Mà Thế vận hội Olympic lại là một trường hợp đặc biệt hơn cả, là sự kiện của nhân dân toàn thế giới. Tình hình phức tạp hơn nhiều. Mà lực lượng cảnh sát điều động lần này có lẽ sẽ đạt đến mức chưa từng có trước đây.

Mà công tác an ninh, nói thật, chủ yếu phải lấy công an làm lực lượng chủ yếu. Cảnh sát mới là quân chủ lực của công tác an ninh lần này.

Mà một người chỉ huy dày dạn kinh nghiệm cũng đặc biệt quan trọng. Mà bên chịu trách nhiệm chính lần này là thành phố Bắc Kinh.

Cho nên, tôi cho rằng nên kéo đồng chí chủ chốt phụ trách công tác an ninh của thành phố vào cuộc, cùng góp ý góp sức cho công tác an ninh. Đảm bảo đại hội lần này sẽ có thể thuận lợi thành công.

Diệp Phàm nói.

- Ừm, đồng chí Diệp Phàm đề nghị rất đúng. Lĩnh vực an ninh đích thực cần một người chỉ huy ưu tú. Có điều, đồng chí Diệp Phàm, trong lòng anh đã chọn được ai chưa?

Chủ tịch Trịnh vẻ mặt nghiêm túc hỏi.

- Phó chủ tịch kiêm Cục trưởng cục Công an thành phố Bắc Kinh, đồng chí Ngô Chính Phong rất thích hợp làm người chỉ huy cho công tác này.

Các vị có thể vẫn chưa biết, mấy năm trước duyệt binh quy mô lớn, trong công tác an ninh tôi và đồng chí Ngô Chính Phong đã cùng nhau hợp tác.

Mà anh ấy lúc đó vẫn chưa đảm nhiệm chức Phó chủ tịch thành phố. Việc hợp tác của chúng tôi hết sức vui vẻ. Hơn nữa, đồng chí Chính Phong trong nhiệm vụ lần đó còn được Nhà nước tặng thưởng Long huân chương hạng Ba, huân chương cao nhất của quốc gia danh cho nhân viên công tác.

Điều này đã nói nên sự thừa nhận của Nhà nước đối với công tác của đồng chí Ngô Chính Phong.

Diệp Phàm việc tốt không nhường ai, nói ra người mình chọn.

- Đồng chí Diệp Phàm, đồng chí Ngô Chính Phong là Cục trưởng cục Công an thành phố Bắc Kinh. Anh ấy vốn là một trong những đồng chí chủ chốt của phương diện an ninh. Cũng đảm nhận chức vụ quan trọng trong tổ An ninh. Sau này anh ấy chính là cấp dưới của anh. Tôi không hiểu đồng chí Diệp Phàm nêu đồng chí Ngô Chính Phong ra là có ý gì?

Trần Viễn Tùng hỏi.

- Ha ha, anh ấy và tôi làm việc rất hợp. Bởi vì chúng tôi từng hợp tác với nhau. Tôi muốn để anh ấy làm trợ thủ của tôi, cùng đồng chí Tống Tiền phối hợp phụ trách công tác an ninh của Đại hội Thể dục thể thao lần này.

Mà ở trong nhiệm vụ hàng đầu chúng ta không thể qua loa. Đồng chí Ngô Chính Phong từng có kinh nghiệm làm việc cùng tôi.

Mà người lãnh đạo chủ chốt lực lượng an ninh cần phải là một người chỉ huy có kinh nghiệm. Ý của tôi chính là chúng ta có thể để đồng chí Ngô Chính Phong cùng gia nhập hàng ngũ Phó chủ tịch ủy ban hay không.

Như vậy cũng có thể thể hiện rõ vai trò quan trọng của đồng chí Ngô Chính Phong, cũng có thể khiến anh ấy tự tin bắt tay vào việc triển khai công tác.

Điều này đương nhiên không phải điều quan trọng nhất, điều quan trọng nhất chính là nếu như anh ấy có thân phận này thì sẽ càng thuận lợi hơn cho việc triển khai công tác. Có lợi trong việc phối hợp và kết nối với các lực lượng phải không nào?

Diệp Phàm nói.

- Ha ha, ý của đồng chí Diệp Phàm chẳng lẽ chính là không cho đồng chí Chính Phong chức vụ này thì anh ấy sẽ không tận tâm phải không?

Trần Viễn Tùng cười nhạt nói.

- Tôi có nói như vậy sao? Có lẽ là Chủ tịch Trần hiểu lầm rồi. Đề cử của tôi đều là suy nghĩ dựa trên cơ sở công tác. Chẳng lẽ Chủ tịch Trần cho rằng công tác bảo vệ lãnh đạo quốc gia không quan trọng sao?

Diệp phàm hỏi ngược lại.

- Đương nhiên là quan trọng, tôi cũng đã nói đây là công tác an ninh hàng đầu.

Trần Viễn Tùng sắc mặt cứng đờ.

- Ha ha, công tác quan trọng cần phải do nhân vật quan trọng làm phải không nào? Chúng ta cũng không thể sắp xếp một Trưởng phòng công an huyện phụ trách một công tác nặng nề như vậy phải không? Đề cử đồng chí Chính Phong chính là suy xét dựa trên cơ sở này. Chủ yếu là để anh ta có danh là Phó chủ tịch mà khiến công tác triển khai được hoàn thiện hơn mà thôi.

Diệp Phàm nói.

- Như vậy để ba Phó chủ tịch cùng phụ trách công tác an ninh có phải hơn quá rồi không?

Công tác ở Thế vận hội Olympic còn rất nhiều phương diện, công tác an ninh là quan trọng, chẳng lẽ công tác thi đấu không quan trọng sao?

Ví dụ như, công tác sắp xếp ăn nghỉ của vận động viên chẳng lẽ không quan trọng sao? Còn công tác tuyên truyền truyền hình, quảng cáo không quan trọng sao?

Còn nữa, công tác an ninh trên tuyến đường chuyển lửa Olympic đến thành phố Bắc Kinh, sân vận động và khi thi đấu v.v…

Chúng ta không thể để những chuyện chen lấn giẫm đạp xảy ra trong Đại hội Thể dục thể thao lần này…

Trần Viễn Tùng dường như rất khí thế, mấy từ “chẳng lẽ” bức về phía Diệp Phàm.

- Đồng chí Viễn Tùng nói hay lắm, nói ra nhiều trọng điểm như vậy. Nếu đã như vậy, tôi cũng cảm thấy nếu như để ba vị Phó chủ tịch Tổ cùng nhau phụ trách một công tác thì có chút trùng lặp về phương diện chỉ huy.

Mà các phương diện khác vẫn cần sự chỉ huy của người chỉ huy ưu tú của chúng ta. Ví dụ như, công tác an toàn cũng là công tác quan trọng hàng đầu.

Công tác an toàn nặng như núi, chúng ta muốn để Thế vận hội Olympic lần này trở thành một đại hội Thể dục thể thao an toàn, lành mạnh.

Cho nên, nếu đồng chí Diệp Phàm cho rằng đồng chí Ngô Chính Phong làm việc cùng anh ấy khá là thuận buồm xuôi gió. Tôi thấy chuyện này cứ quyết định như vậy đi, đồng chí Ngô Chính Phong sẽ nằm trong danh sách Phó chủ tịch Tổ.

Anh ấy cùng đồng chí Diệp Phàm sẽ phụ trách công tác an ninh. Đương nhiên, đồng chí Diệp Phàm phụ trách chính, đồng chí Ngô Chính Phong là trợ thủ.

Còn đồng chí Tống Tiền sẽ phụ trách công tác an toàn. Hy vọng đồng chí Tống Tiền luôn luôn cảnh giác, ví dụ như, an toàn thực phẩm của vận động viên, an toàn của sân vận động và khán giả trong quá trình thi đấu.

Các đồng chí, các đồng chí thấy đề nghị của tôi thế nào?

Không ngờ Chủ tịch Trịnh đột nhiên xen vào, nói một câu liền đá Tống Tiền đến công tác an toàn.

Trần Viễn Tùng và Tống Tiền giận đến mức tái mặt. Có điều, người ta đã dùng giọng điệu không thể chất vấn mà quyết định chuyện này, Trần Viễn Tùng cũng không dám phản đối trực tiếp.

Hơn nữa chủ tọa Triệu Thắng trước tiên gật đầu phối hợp nói rằng sắp xếp như thế rất hợp lý, việc này cuối cùng cứ như vậy mà làm.

- Bộ trưởng Diệp, Chính Phong không xứng với chức vụ này đâu.

Không lâu sau tin tức tự nhiên truyền đến tai Ngô Chính Phong, tên này vội vàng gọi điện đến.

- Không xứng là không xứng thế nào. Tôi thấy cậu làm rất tốt mà.

Diệp Phàm kéo dài giọng, cười nói.

- Thực sự là không xứng mà, ngay cả chuyện Bộ trưởng Diệp thăng chức hưởng đãi ngộ cấp Bộ trưởng tôi đến giờ này mới biết. Chính Phong thất trách rồi.

Ngô Chính Phong nói.

- Ha ha, việc này lúc đầu cũng khá bảo mật. Đừng nói cậu không biết, ngay cả tôi cũng có biết gì đâu.

Lúc đó sau khi bọn họ đến Khu kinh tế Hoành Không tuyên bố xong, tôi cũng cảm thấy mất mát một thời gian khá dài. Cuối cùng bất đắc dĩ vẫn phải đến Bắc Kinh báo cáo.

Không ngờ bọn họ lại cho tôi một niềm vui lớn vậy. Hơn nữa cậu lại đi công tác bên ngoài, không biết chuyện này cũng là bình thường, việc này tôi không trách cậu.

Diệp Phàm nói.

- Bộ trưởng Diệp yên tâm, công tác an ninh của Đại hội Thể dục thể thao lần này anh chỉ đâu tôi đánh đó.

Ngô Chính Phong vẻ mặt trang trọng nói.