Quan Thuật

Chương 3636: Chuyện nắm chắc




- Nào có tranh thủ được. Có điều, việc này cơ bản là Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố quyết định.

Phạm vi khu vực thành phố Bắc Kinh quản lý không giống những tỉnh lớn phía dưới. Nhưng dân số lại không hề nhỏ, hơn nữa, nhân viên trong Thành ủy Ủy ban nhân dân thành phố cũng không hề ít.

Chỉ riêng Phó chủ tịch thành phố không trong thường vụ cũng có đến mấy người, lại thêm Phó chủ tịch thành phố trong thường vụ nữa là có thể làm ba bàn mạt chược hoàn chỉnh rồi.

Ngay cả Chủ nhiệm phối hợp an ninh cũng không đến lượt. Dường như tôi với cái chức Phó chủ tịch thành phố kiêm Cục trưởng cục Công an này chỉ là để trang trí.

Ngô Chính Phong có chút chua sót nói.

- Thế nào, có muốn làm việc cùng tôi không?

Diệp Phàm cười thần bí, hỏi.

- Anh Diệp lại nói đùa, anh ở tỉnh Thiên Vân, tôi đương nhiên muốn làm việc cùng anh. Nhưng mà làm thế nào được?

Ngô Chính Phong nói, y mấy ngày trước đi nghiên cứu ở địa phương khác vừa trở về, hơn nữa vừa trở về đã rất nhiều việc, đối với việc Diệp Phàm thăng chức vẫn không biết.

- Ha ha, tôi hiện giờ cũng trở về thủ đô rồi.

Diệp Phàm cười nói.

- Trở về thủ đô rồi sao, anh Diệp, anh một chút tin tức cũng không tiết lộ với thằng em này. Thế là không được đâu nhé.

Ngô Chính Phong sửng sốt thốt lên. Có điều, tên này vẻ mặt rất mừng rỡ.

- Trở về thủ đô có tác dụng gì, Ủy viên thường vụ Đảng ủy, Phó hiệu trưởng Đại học Bắc Kinh. Cậu nói xem, như thế đủ để làm việc cùng cậu không?

Diệp Phàm cố ý trêu tên này một chút.

- Thế nhưng anh còn có chức vụ trợ lý Bộ trưởng Bộ Công an. Lần này trở về thủ đô có phải trọng điểm là công tác bên đó không?

Ngô Chính Phong nói.

- Ha ha, cho nên ấy, tôi mới bảo cậu theo tôi làm việc mà.

Diệp Phàm cười nói.

- Rõ, tôi nghe theo Trợ lý Diệp, anh nói thế nào liền làm thế đó.

Ngô Chính Phong cũng rất thoải mái, không chỉ thế, cũng cảm giác được điều gì đó.

- Tôi đã nhận mệnh lệnh làm người tổng phụ trách công tác an ninh của Ủy ban Olympic, miễn cưỡng cũng chen được vào hàng ngũ Phó chủ tịch Ủy ban.

Diệp Phàm cười nói.

- Vậy thì tốt quá, sau này tôi sẽ làm việc ngay dưới trướng của anh rồi. Công việc này đáng làm rồi, làm việc cho người khác tôi cảm thấy có chút ức chế, còn làm cùng anh Diệp thì lại rất dễ chịu.

Ngô Chính Phong nở nụ cười.

- Tôi chuẩn bị đề nghị cậu vào hàng ngũ Phó chủ tịch Ủy ban, cậu chuẩn bị tâm lý đi.

Diệp Phàm nói.

- Thôi, tôi biết là mình không có hy vọng gì rồi. Vừa rồi tôi cũng nói rồi đấy, quyền quyết định là ở Thành ủy Ủy ban nhân dân thành phố. Ví trí Phó chủ tịch tuy rằng chỉ là tạm thời, một khi đại hội thể dục thể thao khai mạc có lẽ sẽ tan luôn thôi. Thế nhưng, những đồng chí muốn vào cũng không ít. Trợ lý Diệp không nên thấy khó xử.

Ngô Chính Phong nói.

- Ha ha, có được hay không cứ thử mới biết được. Chủ tịch Ngô chẳng lẽ chút dũng khí này cũng bị mài nhẵn rồi sao?

Diệp Phàm cười nói.

- Được được, tôi cố gắng một lần, ngày mai tôi liền đi xin, phải từ bỏ sĩ diện thôi.

Ngô Chính Phong nắm chặt nắm tay.

- Cậu trước đừng hành động, sáng ngày mai Ủy ban Olympic họp. Tôi sẽ nhắc tới trong hội nghị, để xem phản ứng của các đồng chí rồi tính sau.

Diệp Phàm nói.

- Việc này khiến trợ lý Diệp khó xử rồi.

Vẻ mặt Ngô Chính Phong tràn đầy ý xin lỗi và cảm kích.

Sáng hôm sau, Diệp Phàm đến hành lang bên ngoài phòng họp.

- Anh là Bộ trưởng Diệp phải không?

Lúc này, trên hành lang có một người phụ nữ trung niên tóc ngắn, mặc bộ vest ngắn, mang theo một túi đựng tài liệu đi đến.

Người phụ nữ có diện mạo bình thường nhưng người có vẻ rất giỏi giang chín chắn. Hai ngọn núi trước ngực cũng không nhỏ. Phía sau người phụ nữ còn có vài nhân viên.

- Đúng vậy, chị là?

Diệp Phàm nhìn người phụ nữ trung niên.

- Thực xin lỗi Bộ trưởng Diệp, tôi quên giới thiệu mình. Tôi tên là Khâu Thu, phụ trách công việc giấy tờ trong văn phòng Ủy ban Olympic. Hôm qua là tôi gọi điện cho anh. Có điều, Diệp Bộ trưởng trông có vẻ quá đặc biệt, vừa rồi ở đầu hành lang tôi đã nhìn thấy. Thế nhưng nhất thời không dám đến đây nghênh đón.

Khâu Thu nói.

- Ồ, chẳng lẽ tôi trông giống đại hổ ăn thịt người sao?

Diệp Phàm vẻ mặt thân thiện mỉm cười.

- Bộ trưởng Diệp tuyệt đối thuộc hàng đại hổ rồi.

Lúc này, đầu kia hành lang truyền đến một tiếng cười vang dội.

Diệp Phàm ngẩng đầu liền thấy một người mập mạp, đầu tóc chải chuốt, một bộ vest rất hợp người, trông có vẻ rất khí thế.

Người này chính là Cục trưởng Tổng cục Thể dục Thể thao Quốc gia, Chủ tịch chấp hành Ủy ban Olympic thành phố Bắc Kinh, Triệu Thắng. Ở trong Ủy ban cũng có thể coi là nhân vật số hai.

- Cục trưởng Triệu nói đùa rồi, ở trước mặt đại hổ anh tôi chỉ có thể làm một tiểu hổ mà thôi.

Diệp Phàm cười nói, tiến lên chủ động bắt tay cùng Cục trưởng Triệu.

- Ha ha ha, Bộ trưởng Diệp chê cười rồi. Anh có thành tiểu hổ chúng tôi cũng không dám đụng vào.

Triệu Thắng ra vẻ rất nhiệt tình.

Hai người nói cười cùng đi vào phòng họp. Ủy ban Olympic tổng cộng có tám vị lãnh đạo nòng cốt, hiện tại có thêm Diệp Phàm thành chín. Bọn họ bao gồm:

1. Chủ tịch – Trịnh Quốc Trung, Chủ tịch thành phố Bắc Kinh.

2. Chủ tọa – Triệu Thắng, Cục trưởng Tổng cục Thể dục Thể thao quốc gia.

3. Phó chủ tịch thường vụ - Trần Viễn Tùng, Phó chủ tịch thành phố Bắc Kinh.

4. Phó chủ tịch – Lan Huy, Bí thư kiêm Phó cục trưởng Tổng cục Thể dục Thể thao quốc gia.

5. Phó chủ tịch – Dương Chí, Phó cục trưởng Tổng cục Thể dục Thể thao quốc gia.

6. Phó chủ tịch – La Hoành Đông, Trưởng ban tuyên giáo Thành ủy thành phố Bắc Kinh.

7. Phó chủ tịch – Tống Tiễn, Phó chủ tịch thành phố Bắc Kinh.

8. Phó chủ tịch – Vệ Thanh Thanh, Phó chủ tịch thành phố Bắc Kinh.

9. Phó chủ tịch – Diệp Phàm.

Lúc Diệp Phàm và Triệu Thắng đi vào bên trong đã có một số đồng chí ngồi, không lâu sau, Chủ tịch thành phố Trịnh Quốc Trung cũng đi vào.

Ông ta nhìn thấy Diệp Phàm, cười nói:

- Hôm nay tổ chúng ta lại chào đón một vị đồng chí mới, đó chính là đồng chí Diệp Phàm. Chúng ta hãy nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh đồng chí Diệp Phàm gia nhập tổ chúng ta.

Trong phòng họp lập tức vang lên tiếng vỗ tay lịch sự.

- Bộ trưởng Diệp đảm nhiệm chức Phó bộ trưởng Bộ Công an, tuổi trẻ đầy hứa hẹn. Bộ trưởng Diệp hưởng đãi ngộ cấp Bộ trưởng. Cho nên, các đồng chí đừng thấy Bộ trưởng Diệp trẻ tuổi mà nhầm, cậu ấy không hề đơn giản đâu.

Triệu Thắng cười nói.

Lập tức, tiếng vỗ tay lại vang lên, lần này nhiệt liệt hơn nhiều so với lần trước. Xem ra, tiếng vỗ tay cũng chịu ảnh hưởng bởi chức vụ và cấp bậc. Sau đó Diệp Phàm làm quen với các vị đồng chí một chút mới ngồi xuống.

- Sự gia nhập của đồng chí Diệp Phàm sẽ giúp sức lớn cho công tác đảm bảo an ninh của Ủy ban Olympic chúng ta. Hơn nữa, đồng chí Diệp Phàm từng đảm nhiệm chức Phó chủ nhiệm văn phòng của đồng chí Đường Hạo Đông. Phụ trách công tác đảm bảo an toàn cho những đồng chí lãnh đạo chủ chốt của Trung ương. Mà đồng chí Diệp Phàm lần này gia nhập là kết quả chúng tôi đã kiến nghị với Bộ Công an.

Anh ấy sẽ đảm nhiệm chức Tổng phụ trách vấn đề an ninh của Thế vận hội Olympic. Tin rằng dưới sự chỉ huy của đồng chí Diệp Phàm, công tác an ninh của chúng ta sẽ được tiến hành một cách quy củ.

Trịnh Quốc Trung không ngờ đánh giá Diệp Phàm rất cao, Diệp Phàm lại cảm thấy có chút kỳ lạ.

- Chủ tịch Trịnh, đồng chí Diệp Phàm sẽ phụ trách công tác an ninh. Vậy đồng chí Tống Tiễn vốn phụ trách công tác an ninh sau này sẽ phụ trách công tác gì?

Trần Viễn Tùng, Phó chủ tịch thường vụ hỏi.

- Ha ha ha, công tác của Ủy ban Olympic còn đề cập tới rất nhiều phương diện. Về việc sắp xếp công tác của đồng chí Tống Tiễn tôi cảm thấy nếu như công tác an ninh trước khi diễn ra Thế vận hội đã do anh ấy phụ trách thì cứ để anh ấy tiếp tục phụ trách đi.

Chủ tịch Trịnh cười nói.

- Vậy chẳng phải là có hai người phụ trách hay sao, chẳng phải sẽ bất lợi cho việc triển khai công tác sao? Đến lúc đó biết bảo các đồng chí phía dưới nghe theo ai?

Trần Viễn Tùng hỏi.

- Ha ha, đương nhiên là chủ yếu nghe theo đồng chí Diệp Phàm rồi. Vừa rồi tôi cũng nói rồi đấy, đồng chí Diệp Phàm lần này là người tổng phụ trách công tác an ninh của Thế vận hội Olympic. Đồng chí Tống Tiễn sau này cứ phối hợp với anh ấy làm tốt công tác an ninh là được.

Chủ tịch Trịnh cười cười, sau đó lập tức nghiêm sắc mặt liếc nhìn từng người một, nói:

- Nếu nói về triển khai công tác của Thế vận hội Olympic.

Để vận động viện tiến hành thi đấu bình thường đương nhiên quan trọng. Thế nhưng, công tác an ninh lại là càng quan trọng hơn cả. Khi diễn ra Thế vận hội, bạn bè, khách quý, ngôi sao, danh nhân các nước, còn có cả các chính khách cũng đều đến tham dự.

Lại thêm các vị lãnh đạo của nước ta, công việc này là vô cùng phức tạp.

Diệp Phàm hơi cảm thấy dường như Chủ tịch Trịnh và Chủ tịch Trần đang giở trò gì đó, mà Chủ tịch Trịnh sắp xếp như vậy, khiến cho hắn cảm thấy họ đang đẩy mình vào nơi đầu sóng ngon gió.

Sắp xếp như vậy, đồng chí Tống Tiền vốn phụ trách công tác này trong lòng thoải mái mới là lạ. Cho dù có làm tốt đến đâu thì công lao chính vẫn bị Diệp Phàm lấy mất, còn ông ta sẽ chỉ có vai trò là người trợ thủ.

Có lẽ trong này còn liên quan đến việc ganh đua giữa mấy vị lãnh đạo nòng cốt trong Ủy ban nhân dân thành phố Bắc Kinh.

- Đúng vậy, công tác an ninh quan trọng hơn cả, chúng ta tuyệt không thể để tiết lộ cho dù là chỉ một chút ít. Mà nên nâng nó lên tầm cỡ chính trị. Phái thêm mấy đồng chí là có lợi cho việc thuận lợi triển khai công tác an ninh.

Chủ tọa Triệu Thắng cũng nói.

Đối với Triệu Thắng mà nói thì chẳng có vấn đề gì. Bởi vì anh ta không có khả năng tham dự vào việc ganh đua của mấy vị lãnh đạo thành phố Bắc Kinh.

- Ha ha, vậy là được rồi. Có điều, đồng chí Diệp Phàm đến từ Bộ, nhất định có nhiều kinh nghiệm về công tác này. Không bằng để đồng chí Diệp Phàm nói qua về việc sau khi tiếp nhận công việc anh ấy sẽ nắm bắt công việc bảo đảm an ninh thế nào. Hiện giờ đã sắp bước vào tháng Hai rồi, còn nửa năm nữa là khai mạc. Thời gian gấp gáp nhiệm vụ nặng nề, chúng ta không thể qua loa được.

Trần Viễn Tùng cười nói.

Diệp Phàm thầm nghĩ: “Trần Viễn Tùng dường như có ý muốn thấy mình mất mặt đây mà.”

- Ha ha, nếu bàn về công tác đảm bảo an ninh tôi cũng có chút kinh nghiệm. Có điều, nếu bàn về công tác đảm bảo an ninh cho Thế vận hội Olympic, nói thật, tôi vẫn có chút thiếu tự tin.

Dù sao việc này đồng chí Tống Tiền vẫn luôn nắm bắt chính. Có điều, vạn sự khởi đầu nan, phải học tập thôi. Hơn nữa, bản thân tôi cũng đã tìm hiểu qua một chút.

Gần đây sau khi nhận được chỉ thị của cấp trên rằng phải phụ trách công tác này, tôi cũng đã lật xem rất nhiều tài liệu, cũng đã thỉnh giáo một số đồng chí có kinh nghiệm.

Lần này công tác chuẩn bị của Thế vận hội Olympic Bắc Kinh chủ yếu thể hiện khái niệm “Đại an toàn”, đó cũng là điểm xuất phát của công tác chuẩn bị.

Thế vận hội Olympic Bắc Kinh không chỉ là sự kiện của người Trung Quốc mà là sự kiện của nhân dân toàn cầu. Thành viên Ủy ban Thế vận hội Olympic của Athens, Sidney, Atlanta, Barcelona thậm chí Los Angeles năm 1984 đều từng đến Bắc Kinh để trao đổi với Ủy ban Olympic chúng ta về kinh nghiệm đảm bảo an ninh.

Rất nhiều đầu đề về vấn đề đảm bảo an ninh trong Thế vận hội Olympic vẫn còn đang trong quá trình nghiên cứu, có một số liên quan trực tiếp với nghiệp vụ Công an, có một số lại xuất phát từ góc độ “Đại an toàn”.

Với khái niệm “Đại an toàn”, phòng vệ an ninh xung quanh sân vận động Olympic tồn tại ba tầng khác nhau: Một là “Vòng bảo vệ Bắc Kinh lớn.” Chính là tất cả sân bay, nhà ga, và giao lộ quốc lộ; hai là vòng bảo vệ xung quanh làng Olympic ba là vòng bảo vệ từng sân vận động…

Diệp Phàm đem tư liệu thu thập được sau khi chỉnh sửa bắt đầu chậm rãi trình bày. Đương nhiên, phần lớn đều là một số bố trí và quy hoạch người ta đã có.