Quan Thuật

Chương 3608: Tên này cũng thật là…




- Cho cậu.

Bà lão khoa chân múa tay một chút rồi như là hết sức ngã xuống, nhưng trước khi ngã xuống đã chỉ chỉ vào cây gậy đồng.

Diệp Phàm kinh ngạc nhận cây gậy đồng vạch giấy gói ra. Mùi vị Thiên trọng nguyệt âm chi lộ nồng đậm toát ra.

Diệp Phàm biết, đây là Nước trinh nữ thuần khiết nhất. Không thể tưởng tượng được bà lão này còn có hàng tốt như thế trong tay, có lẽ không dưới năm cân.

Quay đầu lại nhìn bà lão Diệp Phàm phát hiện bà đã ngất đi. Diệp Phàm nhanh chóng qua kiểm tra một phen, phát hiện không ngờ bà đã chết. Bà lão câm này chắc chắn có quan hệ với Á Thủy Thanh Thanh.

- Bà ta đã chết, cô còn muốn tự sát sao? Ngu ngốc, đi ra.

Diệp Phàm tức giận nhìn Á Thủy Thanh Thanh đang trong ao quát.

Phản ứng vẫn có phản ứng, một dòng nước mắt chảy ra từ mắt của Á Thủy Thanh Thanh. Nhưng người vẫn không hề động đậy.

- Mẹ kiếp, tôi không tin không phá được tảng đá kia.

Diệp Phàm rất tức giận, Thiên Loan đao bổ về phía tảng đá kia.

Rầm…

Lần này tảng đá hình như giận, toát ra một chữ sau đó nổ tung một loạt tức giận đuổi theo Diệp Phàm.

Hắn nhanh chóng chạy trốn, nhưng tốc độ lửa rất nhanh trên đùi vẫn bị bỏng một chút. Nhất thời cảm giác bỏng gây đau đớn truyền đến, hình như đột nhiên đang bình thường nhảy vào đống lửa vậy.

Diệp Phàm xuất ra Kim Thiên tiêu, thánh giá chèn ép xuống tảng đá.

Rầm một tiếng vang lên, cơn đau trên đùi lại xuất hiện. Hơn nữa, không ngờ bóng những cây thánh giá xuất hiện đều bị nổ tung.

- Cậu làm gì thế, ôi, tôi bị bỏng rồi.

Huyễn Ma rống lên một tiếng giận dữ.

- Lần này không dùng được…

Diệp Phàm xem tình hình một chút nói.

- Tảng đá kia có lửa, có lẽ cũng là một loại lửa lợi hại. Cậu vừa chạm vào nó liền phát tác. Hơn nữa, tảng đá kia cũng là người ta sắp xếp. Thật ra nước này cũng là một phong giới. Cậu căn bản không vào được.

Huyễn Ma nhìn nhìn nói.

- Người chết gì đó tôi sợ gì, dùng nước.

Diệp Phàm rất tức giận, làm một bóng nước ném tới phía tảng đá.

Rầm một cái…

Lần này thật đúng là có chút hiệu quả, tảng đá tức giận phun lửa không ngờ không đến được người của Diệp Phàm.

Hiệu quả rồi, Diệp Phàm kêu thầm. Thiên Loan đao và dây Thiên thiết đều sử dụng Diệp Phàm lại tạo ra một bóng nước mới.

Bóng nước dưới tác động của Thiên Loan Đao tốc độ nhanh hơn rất nhiều lần bay về phía tảng đá.

Một tiểng nổ ầm vang.

Đất rung núi chuyển, tảng đá nổ tung, cảm giác trước đây của Diệp Phàm không còn, bị khí đẩy không ngờ cả người ngã vào cái ao. Diệp Phàm đến trước mặt Á thủy Thanh Thanh, tay đưa về phía cổ tay đang chảy máu của cô.

Thấy Diệp Phàm nắm cổ tay mình Á Thủy Thanh Thanh liền tấn công lại. Nước trinh nữ trong ao đột nhiên nhảy lên, hình thành những dòng chữ lao đến.

Diệp Phàm vừa thấy vừa đúng lúc đến trước mặt Á Thủy Thanh Thanh hai người nhất thời ngã xuống ao. Trong ao hai người quyền đấm cước đá thành một đoàn.

Nhưng huyện vị vẫn bị Diệp Phàm điểm. Máu không chảy ra nữa.

Hai người gần như vật lộn chiến đấu vậy, đến gần một trăm hiệp sau đó Á Thủy Thanh Thanh đột nhiên không phản kháng nữa, cả người nằm trong ao nước mắt chảy ròng ròng.

- Cô sao phải làm khổ mình như vậy? Thành bại là chuyện thường tình, Con người sinh ra sao có thể không thất bại có phải không? Thất bại đứng lên luyện công tiến chờ khi cô lợi hại hơn tôi có thể báo thù có phai rko?

Diệp Phàm nói bằng tiếng Anh, biết Á Thủy Thanh Thanh biết tiếng Anh.

- Tôi thật sự xin lỗi người dân A Cổ Lạp, nữ thần giao chức trách bảo vệ họ cho tôi, nhưng tôi lại thất bại.

Người A Cổ Lạp từ chối nhà máy, bởi vì chúng tôi muốn mãi mãi sống ở núi Bối Tây trong lành.

Nhưng núi Bối Tây đã tồn tại mấy nghìn năm đã bị hủy diệt dưới tay tôi rồi. Mục đích của các anh chính là mỏ quặng ngay từ ban đầu. Núi Bối Tây từ nay về sau sẽ không trong sạch nữa.

Thần Xử nữ không hề thuần khiết. Tôi là tội đồ của người dân A Cổ Lạp. Tôi hẳn là phải chết để chuộc tội.

Máu của tôi dơ bẩn, chỉ cần đem thứ dơ bẩn này chảy vào trong ao để nước ao làm cho nó trở nên thuần khiết.

Anh không cần cứu tôi, tôi đã quyết định chết. Chỉ có vậy mới có thể cầu Thần Xử nữ lượng thứ. Anh cứu được tôi một lần cũng không cứu được tôi cả đời.

Vẻ mặt Á Thủy Thanh Thanh đầy đau thương.

- Chúng tôi sẽ chú ý đến bảo vệ môi trường. Cô yên tâm, chúng tôi cố gắng không phá hỏng sự trong sạch của núi Bối Tây.

Hơn nữa, tôi cho rằng sự thuần khiết của các cô cũng hơi quá mức một ít. Thời xưa không có nhà máy là bình thường.

Nhưng xã hội hiện đại, không có nhà máy sẽ không kiếm được tiền, cũng là đại diện cho bần cùng lạc hậu. Cô xem xem, người A Cổ Lạp các cô có cuộc sống như thế nào?

Nghe nói hàng năm đều chết đói hơn một nghìn người. Nếu cô là thần hộ mệnh của núi Bối Tây chẳng lẽ cô nhẫn tâm nhìn người dân của mình chết đói?

Nếu muốn nói trách nhiệm, cách bảo vệ sự thuần khiết ngu muội này mới là ngu xuẩn. Làm thế nào cho người dân núi Bối Tây khỏe mạnh giàu có mới là trách nhiệm lớn nhất của cô.

Tôi nghe nói cô cũng học xong cao đẳng, vì sao tư tưởng của cô lại còn lạc hậu như thế. Căn bản là không theo kịp thời đại.

Diệp Phàm khuyên nhủ.

- Hừ, nghe rất hay. Bảo vệ, khai thác mỏ quặng chính là một trong những điều gây ô nhiễm nghiêm trọng.

Nếu núi Bối Tây muốn xây dựng nhà máy cũng là xây dựng một nhà máy không gây ô nhiễm. Chúng ta lo lắng một khi lỗ hổng này mở ra, người mở nhà máy không hiểu biết.

Coi Thần Xử nữ của núi Bối Tây chúng tôi không hề tồn tại. Nếu như bị ô nhiễm thì Nước trinh nữ lấy đâu ra mà dùng?

Đây là sự khinh nhờn nghiêm trọng nhất đối với Thần Xử nữ.

Giọng Á Thủy Thanh Thanh trong trẻo lạnh lùng hừ nói.

- Núi Bối Tây không nhỏ, tập trung thu hút một số công ty ô nhiễm ít vào đầu tư các cô mới có lợi.

Các cô có thể có quy định nghiêm khắc về bảo vệ môi trường là được. Chẳng lẽ hàng năm người dân đói chết vẫn thờ ơ. Đây mới là sứ mệnh Thánh nữ của cô?

So sánh với việc ô nhiễm nhẹ, tôi cảm thấy cô mới là người ích kỷ. Bởi vì cô vẫn cho rằng mình thuần khiết nhất.

Cô sợ nhà máy làm ô nhiễm uy tín của cô. Mà cũng không phải là cô cao thượng và vĩ đại.

Một người vĩ đại chính là mưu cầu hạnh phúc cho dân tộc. Chính cô cũng không thể làm được. Ngược lạ làm cho người dân các cô có cuộc sống càng lúc càng chênh lệch với cuộc sống hiện đại…

Diệp Phàm phản bác lại.

Á Thủy Thanh Thanh lần này im lặng.

- Nhưng Thần Xử nữ là thuần khiết nhất, không thuần khiết còn có thể gọi là Thần Xử nữ sao?

Á Thủy Thanh Thanh nghĩ rồi nói.

- Đó là suy nghĩ tác quái của các cô. Các cô căn bản là nói dối. Cái gì thuần khiết nhất, chẳng lẽ nói một cô gái mà chưa người đàn ông nào động đến là thuần khiết?

Nếu cô gái này là một tên lừa gạt hoặc là tên giết người dơ bẩn chẳng lẽ cùng là thuần khiết?

Thuần khiết là trong tâm hồn không phải ở suy nghĩ. Cô vì quan tâm đến sự thuần khiết của mình mà không để ý đến tính mạng của nhân dân mình. Đây là sự thuần khiết ngu muội…

Diệp Phàm thiết chút nữa thành diễn giả.

Hắn cũng có chút buồn bực, ra vẻ mình hiện giờ thành thiên tài diễn thuyết.

- Ngoài ra, cô xem xem, cô giữ lấy hết Nước trinh nữ.

Đây là ông trời cấp, đây là thuộc về toàn bộ nhân dân A Cổ Lạp. Nếu như có thể đem Nước trinh nữ này bán đi, có thể đổi được bao nhiêu tiền?

Có thể lấy được hạnh phúc cho bao nhiêu người dân A Cổ Lạp? không cần nói cái khác, hoàn toàn có thể đảm bảo hàng năm không có người chết đói.

- Đó là việc không thể nào. Đây là ý chỉ của Thần Xử nữ. Nếu phạm vào nước ao này, có lẽ núi Bối Tây sẽ không tìm thấy được Nước trinh nữ. Cùng với việc dùng hết, không bằng giữ lại. Anh nói thế có nghĩa là uống rượu độc giải khát.

Á Thủy Thanh Thanh phản bác nói.

Hai người nói một lát Á Thủy Thanh Thanh thật ra không tự sát nữa mà mặc quần áo vào. Mãi lúc này cô mới đỏ mặt lên nói

- Không được nói chuyện hôm nay cho người của bộ tộc tôi biết, nếu không tôi không để yên cho anh.

- Có can đảm làm có can đảm thừa nhận, xem ra, cũng có lúc cô sợ rồi.

Diệp Phàm hừ nói.

- Ôi, bà…

Á Thủy Thanh Thanh đi đến trước mặt người đã chết ôm lấy bà.

Đúng lúc này răng rắc một tiếng vang rất lớn. Cả ngọn núi dường như run lên. Hai người nhất thời cả kinh muốn nhìn một chút sao lại thế này.

- Không tốt, nứt ao rồi, nước lập tức sẽ ngấm vào.

Diệp Phàm kêu lên.

- Ôi, đây là ý trời.

Á Thủy Thanh Thanh không ngờ không hoảng hốt.

- Nhanh lấy ít nước để bán.

Diệp Phàm kêu lên.

- Không được, bởi vì đây là ý trời. Nếu vi phạm sẽ bị phạt.

Á Thủy Thanh Thanh nói.

- Có thể đây là Thần Xử nữ phạt tôi, bởi vì tôi làm cho cô mất mặt.

- Ngu xuẩn, thật sự là ngu xuẩn.

Diệp Phàm đau lòng, nhanh chóng chạy về chỗ căn phòng nhỏ ở ngọn núi đối diện, phát hiện có thùng gỗ rất lớn, có lẽ Á Thủy Thanh Thanh dùng khi tắm. Hắn lấy ít chậu rửa mặt cùng thùng gỗ bỏ chạy.

Đến bên cạnh ao phát hiện đã gần cạn hết. Hắn nhanh chóng ra sức hút nước về phía thùng gỗ và các chậu.

- Anh dám hút nước tôi sẽ chết cho anh xem.

Đột nhiên Á Thủy Thanh Thanh giọng tức giận nói. Diệp Phàm quay đầu vừa thấy cô không ngờ cô đặt tay lên cổ, hơn nữa theo hơi thở của cô thấy ngay chỗ đó một vết thương, máu tươi đang trào ra.

- Tôi thấy cô chính là một kẻ điên. Muốn tốt cho cô ngược lại cô lại như thế. Cứng cói, vậy để hết đi dù sao cũng không phải nước của tôi.

Diệp Phàm rất tức giận, ngồi xuống cạnh tảng đá.

Thật ra hắn rất đau lòng. Đôi mắt buồn bã nhìn Nước trinh nữ ngấm hết vào đất.

- Hiểu được cô sẽ hối hận.

Diệp Phàm rít qua kẽ răng.

- Đó là chuyện của người A Cổ Lạp chúng tôi.

Á Thủy Thanh Thanh giọng lạnh lùng nói.

- Liên quan gì tới tôi, tôi muốn làm người tốt thôi.

Diệp Phàm gầm lên, giống như tiếng sói kêu vậy.

- Ai mượn anh làm người tốt.

Á Thủy Thanh Thanh giọng trong trẻo hừ nói, ra vẻ người không cần tình cảm.

Nhưng Diệp Phàm khuyên cô trở về nhà cô nói phải suy nghĩ lại. Diệp Phàm nhớ đến chuyện Mỹ Nhân Ngư, muốn về nghiên cứu cột đá kia cho nên ở cùng Á thủy Thanh Thanh một đêm sáng ngày hôm sau xuống núi trước.

Vừa xuống chân núi nghe tiếng người đang nói chuyện. Diệp Phàm nghe không ngờ là tiếng của Bao Nghị. Thấy lạ nên nấp vào trộm nghe một chút.

- Anh Bao, anh nói ở Trung Quốc anh là quan lớn có phai rko?

Giọng một cô gái có vẻ nũng nịu. Diệp Phàm vừa nghe thiếu chút nữa ngã, cô không ngờ là Á Nhĩ Ba Oa. Hơn nữa giọng rất thân thiết.