Quan Thuật

Chương 3599: Núi Bối Tây




- Ha ha, đó cũng là việc tôi nên làm. Nhưng tôi lo lắng trong lòng các anh có quỷ. Đến lúc đó xảy ra chuyện gì Thiết Mộc Nhi Đạt tôi dùng đầu cũng không có cách nào nhận tội với tổ tông. Tướng quân Đức Lý bị dân tộc A Cổ Lạp coi là ma quỷ, các anh ngàn vạn lần đừng để cho người của tộc chúng tôi biết đây là tướng quân Đức Lý sắp xếp.

Thiết Mộc Nhi Đạt cười nói.

Làm điếm còn muốn lập đền thờ, Diệp Phàm hừ lạnh trong lòng một tiếng, miệng cũng cười nói

- Yên tâm, chúng tôi đến từ nên văn minh phương đông Trung Quốc.

Nhân dân Trung Quốc và Congo vẫn là bạn bè. Chúng tôi cũng không làm gì tổn hại đến lợi ích của A Cổ Lạp các ông.

Chúng tôi là người bạn chân thành nhất của ông. Đương nhiên, đối với tộc người A Cổ Lạp từ xưa chúng tôi cũng cảm thấy hứng thú.

Hơn nữa, ở đây núi xanh nước biếc, không khí rất trong lành. Chúng tôi vất vả xây dựng cuộc sống sau cũng phải nghỉ ngơi một chút.

Chúng tôi đến chơi. Hơn nữa, chúng tôi đi tộc người A Cổ Lạp cũng không làm gì cho chúng tôi nhớ thương có phải không?

- Nói cũng đúng, chỉ cần không phải muốn phá hư thì các anh chính là bạn của Thiết Mộc Nhi Đạt tôi. Nói đến tộc người A Cổ Lạp, nếu như các anh nói không có gì để nhớ thương thì các anh lầm rồi.

Một dân tộc có mấy nghìn năm lịch sử không thể không có gì cho các anh cảm thấy hứng thú.

Ví dụ như, công nghệ mặt nạ của chúng tôi. Cung điện hiến tế thần linh thần bí của tộc người A Cổ Lạp chúng tôi. Ngoài ra còn rất nhiều những điều các anh sẽ thấy hứng thú tìm hiểu.

Chỉ cần không phải thông đồng với Đức Lý, chúng ta chỉ có thể tỏ vẻ cận thận hoan nghênh các anh. Bởi vì người A Cổ Lạp không hi vọng tiếp xúc nhiều với người bên ngoài.

Cho nên, tôi phải cảnh cáo các anh, không cần gây chuyện, nếu không dù Thiết Mộc Nhi Đạt tôi cũng không giúp các anh được.

Ở trong này không nói đến pháp luật như người hiện đại các anh, sống chết đều là số trời.

Thiết Mộc Nhi Đạt cười nói ra vẻ tôi cũng không ngu ngốc.

- Trưởng lão Thiết Mộc, tộc người A Cổ Lạp các ông rất không văn minh có phải không? Tôi gặp nhân dân các ông vẫn thân mật thôi. Chúng tôi cũng không phải đến gây chuyện, việc này yên tâm.

Trương Hùng cười nói.

- Ha ha, đó là bởi vì các anh không thấy được sự hung ác.

Thiết Mộc Nhi Đạt vuốt râu cười nói.

- Cút ngay cho tôi.

Thiết Mộc Nhi Đạt còn chưa nói xong tiếng một người phụ nữ đã vang lên.

Rầm một tiếng, mấy người Diệp Phàm quay đầu lại phát hiện một cái roi dài bay từ xa quất về phía Hồng Tà.

Hồng Tà là ai, mặc dù roi kia đến hung mãnh, uy vũ nhưng lại bị Hồng Tà nắm được. Phát hiện một cô gái mặt áo hồng cưỡi trên một con sư tử hùng tráng vểnh miệng lên giống như muốn ăn thịt người.

Cô gái áo hồng có khuôn mặt hình trái táo, tuy nói da đen nhưng dáng người rất quyến rũ. Bộ ngực cao được che bởi hai tàu lá phập phồng theo sự tức giận của cô gái, sự phập phồng này rõ ràng nhìn thấy.

Bởi vì các cô gái của tộc người A Cổ Lạp đều thích để ngực trần, đặc biệt nghe nói các cô gái đều âm thầm phân cao thấp xem ai to hơn.

Có thể có một bộ ngực to làm cho đàn ông rơi tròng mắt cùng với cặp mông yêu kiều đó là vốn của các cô gái, là sự kiêu ngạo của các cô.

Cô gái này còn che ngực bởi hai tàu lá coi như đã không tồi.

Cô gái cưỡi ngựa đi sau Cô gái áo hồng nhìn Hồng Tà, ánh mắt để lộ ra chính là vui cười khi người khác gặp họa.

- Cút ngày!

Cô gái áo hồng trừng mắt kéo kéo roi ở phía Hồng Ta nhưng roi không chút thay đổi.

- Thánh nữ tôn kính, xin ngài bớt giận, vị này chính là khách đến từ đất nước Trung Quốc thần bí.

Thiết Mộc Nhi Đạt vừa thấy nhanh chóng chạy lên khom người nói, đồng thời nháy mắt với Diệp Phàm.

Có lẽ cô gái áo hồng có lai lịch. Diệp Phàm đến làm việc cũng không phải đến tìm hoa. Cho nên, dùng tiếng phổ thông nói với Hồng Tà

- Bỏ đi cùng một cô gái không biết gì không có gì để so đo có phải không?

- Thánh nữ, hắn chửi cô là loại gái vô tri.

Không thể tưởng tượng được một người đàn ông da đen bên cạnh cô gái áo hồng lên tiếng.

Mẹ ôi, người này không ngờ nghe hiểu tiếng phổ thông. Diệp Phàm buồn bực trong lòng một hồi. Đang muốn giải thích một chút không thể tưởng tượng được cô gái vừa nghe giận tím mặt, lập tức chụp mông sư tử. Con sư tử gầm lên một tiếng hùng tráng lao về phía Hồng Tà.

- Khách, nhanh chạy đi, Thánh nữ cưỡi không phải sư tử bình thường là sư tử tạp giao với giống khác, cho nên, khó khăn. Sư tử này hung tàn thật sự, người bị nó xé xác không ít.

Thiết Mộc Nhi Đạt sắc mặt thay đổi nhanh chóng nói.

- Hồng Tà, một trưởng đánh chết nó.

Diệp Phàm không ngờ thử hừ nói, sợ tới mức Thiết Mộc Nhi Đạt mặt tái xanh.

Rầm một tiếng vang lên rất lớn, cô gái áo hồng bị Hồng Tà cho cả roi bay lên không trung.

Đầu sư kia không may mắn như vậy, bị Hồng Tà đánh vỡ toang đầu, hơn nữa, bị Hồng Tà xẻ đôi người đập vào giữa đám người.

Hơn nữa đập đúng vào người nghe hiểu tiếng phổ thông ban nãy. Nhất thời tên kia kêu thảm một tiếng, máu tươi nhuộm đầy người không nói. Ngoài ra không ngờ cả người nằm dưới nửa người con sư tử.

Lúc này mọi người đều khiếp sợ. Những người đến cùng cô gái áo hồng đều ngơ ngác nhìn hai mảnh thịt sư tử đang phun máu.

Ngay cả cô gái áo hồng biến mất mọi người cũng quên mất. Cô gái áo hồng không ngờ cũng khó hiểu, ngơ ngác nhìn Hồng Tà không lên tiếng.

- A Lạp A lạp…

Không lâu hai chữ này vang khắp trấn, người ở phố kêu to người của cô gái áo hồng cũng kêu to.

- Ý là gì?

Diệp Phàm hỏi Cung Chí Quân.

- Không rõ ràng lắm.

Cung Chí Quân lắc lắc đầu.

- A Lạp là người mà tộc người A Cổ Lạp chúng tôi kính trọng. Tộc người A Cổ Lạp rất sùng bái người mạnh mẽ, thủ hạ của cậu có thể đánh thăng sư vương, có thể nhận danh hiệu dũng sĩ của tộc người A Cổ Lạp. Cái này thật ra rất tốt.

Thiên Mộc Nhi không ngờ cười ha hả, lập tức thoải mái.

Đây đúng là cái Diệp Phàm cần. Tộc người A Cổ Lạp nếu tôn trọng người mạnh mẽ, trốn tránh sẽ làm cho Thánh nữ khinh thường.

Để cô ghi nhớ một chút cũng làm cho tộc người A Cổ Lạp biết thế nào mới là cường giả chân chính đến từ phương đông.

Quả nhiên hiệu quả. Đương nhiên Diệp Phàm cũng liều một phen, nếu sai lầm tuy không lo lắng về tính mạng nhưng tuyệt đối là cụp đuôi chạy trốn.

Dù sao người ta nhiều người, lại có súng trong tay. Hơn nữa, quan trọng chính là Cung Khai Hà đã dặn mà việc lớn lại thất bại thì phiền toái.

Nhưng lần này Diệp Phàm thành công.

- Ông dám đánh với chị tôi sao?

Á Nhĩ Ba Oa Oa đến trước mặt Hồng Ta khiêu chiến.

Hồng Tà nhìn Diệp Phàm một cái, Diệp Phàm gật đầu Hồng Tà khách khí hừ nói:

- Ban đầu ta không muốn đánh phụ nữ, nhưng ngươi đã nói như vậy thì lựa chọn địa điểm đi.

- Vậy thì ở Thần điện Thánh nữ.

Á Nhĩ Ba Oa nói.

- Tiên sinh, việc này tốt nhất thương lượng một chút cho thỏa đáng.

Thiết Mộc Nhi Đạt vừa nghe nóng nảy vội nói với Diệp Phàm.

- Không cần, nếu đồng ý rồi thì ứng chiến.

Diệp Phàm khoát tay áo, trưởng lão Thiết Mộc thở dài cũng không nói gì.

Cô gái áo hồng vung ba roi lên khiêu khích sau đó cưỡi ngựa đi.

- Chẳng lẽ chị của Á Nhĩ Ba Oa rất lợi hại đúng không?

Cung Chí Quân hỏi.

- Lợi hại, cô chính là thánh nữ thật sự của tộc người A Cổ Lạp chúng tôi. Á Nhĩ Ba Oa là chúng tôi cố ý gọi trước mặt người ngoài.

Chị của cô Á Thủy Thanh Thanh mới chính là thánh nữ thật sự, là niềm tự hào của A Cổ Lạp chúng tôi.

Là đệ nhất mỹ nữ của tộc A Cổ Lạp chúng tôi. Cậu có biết tộc người A Cổ Lạp chúng tôi là người da đen, nhưng Á Thủy Thanh Thanh dù da đen nhưng cũng làm cho người ta run rẩy.

Vẻ đẹp của cô tôi không nói được, khi cậu nhìn thấy cô ấy thì sẽ biết.

Thiết Mộc Nhi Đạt nói.

- Tôi biết Thiết Mộc, cậu còn chưa nói cô lợi hại thế nào?

Hồng Tà không kiên nhẫn hỏi.

- Đương nhiên là lợi hại, nhưng tôi chưa thấy cô thể hiện võ công bao giờ. Các ông chắc chắn bảo tôi nói dối, tôi tuyệt đối không nói dối. Việc này tướng quân Đức Lý rõ ràng nhất.

Thiết Mộc Nhi Đạt nói.

- Tướng quân Đức Lý làm sao lại biết?

Diệp Phàm hỏi.

- Ha ha, năm đó tướng quân Đức Lý không phải tấn công tộc người A Cổ Lạp chúng tôi hai lần sao. Kết quả là chết thảm. Đặc biệt lần thứ hai, ngay cả Tướng quân Đức Lý cũng bị chúng tôi bắt giữ. Cuối cùng phải bồi thường cho chúng ta một trăm nghìn đô la Mỹ mới chuộc anh ta ra.

Nói về việc này Thiết Mộc Nhi Đạt vẫn khá đắc ý.

Trở lại khách sạn Diệp Phàm nghĩ cách liên hệ với tướng quân Đức Lý. Lần này thật ra mang đến một thiết bị thông tin quân dụng, nếu không, di động ở đây đã thành vật trang trí.

- Tướng quân Đức Lý, ông có biết rõ về Á Thủy Thanh Thanh không?

Diệp Phàm hỏi.

- Sao thế, các cậu gặp cô ấy rồi?

Đức Lý ra vẻ có chút giận mình.

- Cũng không phải…

Diệp Phàm nói qua mọi chuyện.

- Phiền toái, các cậu nhanh chóng từ chối, không thể so đấu đâu.

Đức Lý nóng nảy nói.

- Hả, chẳng lẽ Á Thủy Thanh Thanh lợi hại như thế?

Diệp Phàm hỏi.

- Lợi hại, chuyện mất mặt, mấy năm trước lần thứ hai tiến công vào núi Bối Tây tôi dẫn theo hơn một ngàn người.

Cuối cùng ngay cả tôi cũng bị bắt giữ. Người bắt chính là Á Thủy Thanh Thanh. Cô gái này quả thực không phải là người, hơn ba trăm binh lính bảo vệ tôi.

Không ngờ cô vọt đến, giống như là bay đến. Hơn nữa trên đường cô bay đến bị thương trên một trăm binh lính.

Đức Lý thổn thức nói.

- Cô có thể bay, không thể nào, người làm sao có thể bay, có phải là khinh công lợi hại không?

Diệp Phàm hỏi.

- Thật sự là bay, lúc ấy dưới chân cô cũng không có đồ vật gì, ngay cả một nhánh cây cũng không có, cứ phập phồng mấy cái đã đến trước mặt tôi. Hơn nữa, tốc độ cực kỳ nhanh, có thể so với xe thể thao.

Đức Lý nói.