Quan Thuật

Chương 3587: Cậu đúng là đồ xảo trá




- Tổng giám đốc Kiều, chuyện này là của hai nhà chúng ta. Hơn nữa trong hạng mục này các ông nắm giữ 6-7 phần trách nhiệm.

Chuyện này phải là tập đoàn điện lực Viễn Đông các ông làm chủ, còn Diệp Phàm tôi chỉ là giúp các ông xử lý thì mới đúng chứ.

Hơn nữa, theo tôi được biết, trong số người chết có 6 người là người của tập đoàn điện lực Viễn Đông các ông.

Diệp Phàm nói, có cáo già thì mới đêm chuyện khó giải quyết này lên đầu mình.

Tuy nói là thân thích nhưng 1 là 1. Hơn nữa Diệp Phàm có thể đánh cược Kiều Chính Hòa đang không kiên trì được nữa.

Bởi vì đang là lúc quan trọng để ông ta tiếp nhận chức Phó chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Viễn Đông. Nếu như có thể xử lý việc này một cách hợp lý thì ông ta sẽ được lên chức. Còn nếu làm không tốt thì ông ta sẽ bị rơi xuống vực sâu vạn trượng.

- Tôi từng nghe nói về năng lực của cậu. Nếu không lúc trước tôi đã không tìm cậu hợp tác. Hạng mục công trình kia là do chúng ta nắm được. Dù sao thì bên cách ông cũng phải góp chút sức chứ?

Kiều Chính Hòa có vẻ hơi tức giận.

- Ha ha, Tổng giám đốc Kiều nói câu này cũng hơi thẹn với lòng đấy. Lúc trước hạng mục công trình này là do chúng tôi bỏ công lớn.

Nếu không, sao có thể thông suốt được bên nước kia. Hơn nữa điều tôi nói cũng là tình hình thực tế. Ai chiếm được cái đầu to thì đương nhiên việc chính phải là của người ấy.

Nếu không, lúc đầu khi bắt được hạng mục công trình này sao các ông lại cứ đòi giành lấy cái đầu to. Còn lúc gặp chuyện các ông lại chỉ muốn chiếm cái đầu nhỏ, cái lý này lấy ở đâu ra thế?

Diệp Phàm cười gượng mấy tiếng.

- Được rồi, chuyện gấp gáp như vậy. Bên này chúng tôi đã thành lập một tổ nhỏ để giải quyết. Năng lực của cậu tôi rất rõ. Rốt cuộc là cậu muốn thế nào mới bằng lòng làm tổ trưởng tổ hợp tác xử lý này?

Rõ ràng là Kiều Chính Hòa đã không thể chịu nổi nữa rồi.

- Để tôi mang người đi cũng được nhưng phải nhường cho tập đoàn Hoành Không chúng tôi chiếm phần lớn số cổ đông.

Diệp Phàm nói rõ nội tình.

- Cậu căn bản là đang bắt chẹt tôi mà.

Kiều Chính Hòa tức giận nói rất thô bạo.

- Bắt chẹt, Tổng giám đốc Kiều, ai đang bắt chẹt? kiếm được nhiều tiền lại muốn chối bỏ trách nhiệm chuyện tốt thế ai mà chẳng muốn làm.

Tôi chính là ý này, điều chỉnh lại điều khoản hợp tác trong hợp đồng một chút. Chúng ta chia 5-5.

Bây giờ công trình tiến triển chưa được 1 nửa hoàn toàn có thể điều phối lại các hạng mục công trình lại. Hơn nữa, sự an toàn của các anh em công nhân ở bên đó vẫn là do chúng tôi phụ trách có đúng không nào?

Ngoài ra kinh phí lần này chi cho tổ đi giải quyết là do các công chi. Ra nước ngoài giải quyết công việc là chuyện rất khó khắn, không có tiền khoảng trăm triệu thì sẽ rất khó.

Hơn nữa, tập đoàn điện lực Viễn Đông của các ông có tiền đúng không? Còn tập đoàn của chúng tôi chỉ vừa mới bắt đầu khởi sự.

Diệp Phàm hừ lạnh nói.

- Được được, cuối cùng coi như Kiều gia chúng tôi đi làm con dâu vậy. Chẳng trách cha vợ cậu có nói về cậu, cuối cùng tôi đã nhân ra được.

Kiều Chính Hòa đang tức giận.

- Đến giờ ông mới biết à? Ha ha, cũng chưa muộn đâu.

Diệp Phàm cười nói.

- Tiểu tử cậu! Được rồi, cho các cậu 50% hạng mục công trình là được. Kinh phí chúng tôi bao hết. Nhưng có một câu này cậu phải xử lý thật đẹp cho tôi. Đây là yêu cầu duy nhất của Kiều gia với cậu. Nếu làm không tốt, sau này cậu quay về Kiều Chính Hòa tôi sẽ cho cậu một cái tát.

Kiều Chính Hòa tức giận nói.

- Yên tâm đi, chúng ta là người thân mà. Không nhìn mặt tăng thì cũng phải nể mặt phật chứ. Ông lập tức ký tên, đóng dấu vào điều chính phân phối hợp đồng. Chúng tôi sẽ từ Thiên Vân bên này xuất phát vòng quan thành phố Việt Châu. Thời gian phải nhanh, tôi chờ ông một ngày. Buổi tối phải đúng chỗ.

Diệp Phàm nói.

- Tôi thấy cậu còn độc hơn cả Hoàng Thế Nhân, mà đến cả tôi cũng không tin nữa.

Kiều Chính Hòa tức giận cúp điện thoại.

- Tôi là Hoàng Thế Nhân sao?

Diệp Phàm sờ cằm nhìn mình trong gương.

Buối tối Diệp Phàm mang người đến thành phố Vinh Thành.

Vừa mới vào khách sạn thì hắn nhận được điện thoại của Kiều Báo Quốc:

- Chú Kiều bên kia đã chuẩn bị xong hết rồi, người của bọn họ có lẽ khoảng 10h sẽ tới.

- Đến rất nhanh mà.

Diệp Phàm nói.

- Không nhanh không được, bây giờ ông ta là quan trọng. Hơn nữa, công trình trạm điện ở Congo cũng chỉ vừa mới được khởi động mà thôi.

Vốn dĩ cho rằng lên chức sẽ có được lợi thế không ngờ lại xảy ra chuyện này.

Hơn nữa lúc họp tập đoàn điện lực Viễn Đông cũng không có ai muốn nhận chuyện này về tay mình. Kết quả cũng gần giống như cậu bị người ta đổ trách nhiệm lên đầu ông ấy.

Ngoài ra, cũng chính vì ai cũng không muốn chuyện này liên quan đến mình. Cho nên, tất cả mọi chuyện đều đổ lên người chú Chính Hòa.

Sau khi thảo luận xong tập đoàn đã giao quyền xử lý cho ông ấy. Bởi vậy cũng sắp có hành động rồi.

Kiều Báo Quốc cười nói.

- Hai người chúng ta đều là người cùng một chân trời mà.

Diệp Phàm cười nói. Thực ra cũng không phải căng thẳng lắm. Ở bên kia, Thiên Đao, Hồng Tà và Xa Thiên ba người họ đã đi theo con đường đặc biệt ra ngoài rồi.

Có lẽ bây giờ cũng sắp đến Congo để hội họp với Cung Chí Quân rồi. Cung Khai Hà vì con trai của mình đương nhiên cũng phải bật đèn xanh chứ. Phải lấy chứng minh cấp hộ chiếu là được.

Cuối cùng Diệp Phàm cũng thương lượng với Cung Khai Hà xong. Cuối cùng trong tổ cũng quyết định cử Trương Hùng đi. Cử quá nhiều người đi sẽ làm cho người khác nghi ngờ.

Dù sao, dù sao thì sau khi phát sinh chuyện này các bà mai cũng phải chú ý hơn. Giống như Thông thấn xã truyền thông đã truyền tin ra ngoài. Loại chuyện này phát sinh ở khắp nơi trên thế giới, chứ cũng chẳng phải là tin gì mới.

Hơn nữa, lần này Diệp Phàm cử Trương Hùng đi là có mục đích. Lần trước chức Thứ trưởng bộ công an Trương Hùng vẫn chưa thể lên được.

Lần này do đồng chí Cung Chí Quân phụ trách, Diệp Phàm muốn thêm Trương Hùng cho xứng với Cung Khai hà. Cơ hội tiếp theo Cung Khai Hà thiếu một nhân tình, dù sao cũng vẫn được.

- Lần này cậu chọc tức chú Hà Chính rồi.

Kiều Báo Quốc nói.

- Tôi chọc tức ông ấy? tôi chỉ là đang tranh thủ lúc ông ấy đương quyền thôi.

Diệp Phàm nói.

- Ông ta nói cậu là Hoàng Thế Nhân.

Kiều Báo Quốc cười nói.

- Hoàng là Hoàng, tin là ông ấy sẽ giải thích được. Tuy chúng ta là thân thích nhưng cũng chỉ là vì chủ mà thôi.

Diệp Phàm nói, hắn biết chọc tức Kiều Chính Hòa cũng không phải là hay.

Dù sao thì Tổng giám đốc của Tập đoàn Hoành Không bây giờ cũng vẫn là Kiều Báo Quốc. Diệp Phàm vì tập đoàn mà kiếm tiền, còn người được lợi thì lại là Kiều Báo Quốc.

Kiều Viễn Sơn và Kiều Chính Hòa bên kia đều không dám lên tiếng. Kiều Chính Hòa cũng chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt.

Khoảng 11h bảo vệ của tập đoàn điện lực Viễn Đông, đồng chí Phác Kiều Sinh đã dẫn người đến cùng bàn bạc với Diệp Phàm, mấy người bên kia đã đến rồi.

- Chủ tịch Diệp, đây là hợp đồng bố trí lại, lãnh đạo của tập đoàn chúng ta đã kí hết rồi. Sau khi cậu kí hợp đồng sẽ chính thức có hiệu lực.

Vẻ mặt của Phác Kiều Sinh không cảm xúc.

- Không sao, tôi sẽ kí tên ngay. Sau này sẽ đưa đến trụ sở tập đoàn Hoành Không. Con dấu, kí tên bên kia muộn nhất là chiều mai sẽ mang hợp đồng đến tập đoàn của các ông.

Diệp Phàm nói xong lấy túi tài liệu ra.

Sau khi kí tên, Khổng Ý Hùng đã đi một mạnh trong đêm về tập đoàn Hoành Không. Tốt nhất là xử lý chuyện này sớm nếu không đề phòng bất trắc.

Ngô quân người phụ trách hạng mục công trình điện lực đã mang theo mấy nhân viên quản lý đứng ở cửa nghênh đón. Lúc Cung Chí Quân giới thiệu đến Diệp Phàm, Ngô Quân rõ ràng là có ngây người ra một chút.

Hai bên hàn huyên mấy câu rồi đi vào văn phòng. Văn phòng làm việc ở trên tầng 2. Các thiết bị, phương tiện cũng rất đơn giản.

Điều kiện làm việc ở đấy thực sự rất gian khổ, không dễ dàng gì. Đương nhiên những công nhân làm việc ở đây tiền lương cũng cao hơn những người làm việc ở trụ sở chính của tập đoàn đến 7, 8 lần.

- Tường bao của các ông khoảng gần 5m, hình thường có cử nhân viên canh gác không?

Diệp Phàm vừa đặt mông xuống thì hỏi người kia.

- Có, ban ngày thì có mấy người. Hằng ngày thường sắp xếp cho 2 bảo vệ mỗi người một vị trí trong coi, hơn nữa bảo vệ cửa cũng có 4 đồng chí. Buổi tối thì nhiều người hơn một chút. Có lúc lên đến 8 đồng chí gác.

Cung Chí Quân nói.

- Có vũ khí không?

Diệp Phàm hỏi.

- Vốn dĩ không cho phép sử dụng vũ khí nhưng, sau này những công ty cách chúng ta hơn 100m cũng xảy ra những vụ bắt cóc con tin. Sau khi chuyện xảy ra có liên hệ với chính phủ Congo. Bọn họ đồng ý với thỉnh cầu trang bị vũ khí của chúng tôi, 10 súng trường và mấy súng tay, còn có ít lựu đạn nữa.

Cung Chí Quân nói.

- Công ty của nước ngoài kia tên là gì? Cuối cùng xử lý chuyện này thế nào. Là kẻ nào trang bị vũ khí phi pháp?

Bao Nghị hỏi.

- Mấy ngày trước công ty của Cái Nhĩ Hà của Ả Rập đã chết 7 người, bị thương 5 người, 15 người bị bắt cóc.

Sau đó không lây có tổ chức đứng ra nhận trách nhiệm. Tổ chức đó tên là “Địa Mông vận động” là một tổ chức vũ trang phi pháp bản địa.

Yêu cầu mỗi người là 300 nghìn đôla Mỹ. Công ty Cái Nhĩ Hà đồng ý trước rồi liên hệ, vì tập đoàn của họ ở Ả Rập có mỏ dầu lớn, có tiền.

Nhưng, sau khi thanh toán 300 nghìn USD thì xảy ra bắn nhau. Chính là người của công ty Cái Nhĩ Hà ra tay.

Tổ chức Cái Mông kia tức giận. Lại bắt giết hai con tin nữa treo lên cây để thị chúng.

Hơn nữa còn đòi tiền gấp đôi, đến giờ con tin vẫn chưa được trở về.

Cung Chí Quân nói.

- Cũng có người nói chuyện của công ty này có lên quan đến những người cạnh tranh. Vì đó là một công ty khai thác khoáng sản.

Sau khi bọn họ đến đã vôi đuổi công ty đi chỗ khác. Vì món lợi kếch xù này mà công ty đã quen là không ít việc.

Có nghe đồn là người người cạnh tranh kia đã thuê người Địa Mông Vận Động làm. Mục đích này chính là muốn làm tình hình khai thác của họ bị nhiễu loạn, làm cho bọn họ không được bình an, cuối cùng phải rút về nước.

Ngô Quân nói.

- Địa Mông vận động là tổ chức gì? Có bao nhân viên? Trang bị thế nào?

Diệp Phàm hỏi.

- Đây là một tổ chức xã hội đen, chuyên môn là đi làm những chuyện cướp bóc.

Bọn họ làm cho lá cờ nhân dân bị nhơ bẩn. Nghe nói sào huyệt của tổ chức này ở trong tỉnh Ngũ Hà.

Khong có nhiều nhân viên lắm, có lữ khoảng mấy trăm người. Thủ đoạn vô cùng tàn độc, vì bắt cóc cho nên buôn bán được rất nhiều tiền.

Trang bị vũ khí rất hiện đại. Hơn nữa, giết người không chớp mắt. Thường thường vì sự tồn tại của họ mà họ sẵn sàng cho nổ. Chúng đã tấn công vào không ít những cửa hàng của chính phủ.

Trong mắt dân bản xứ bọn họ không giống với những tổ chức liên minh tự do, bọ họ rõ ràng là rất xấu xa.