Quan Thuật

Chương 3575: Thiên Huyết đường




- Không cần phá hủy tàu chiến, giải quyết mấy người trên đó là được. Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc.

- Con muốn giữ lại phải không? Phí Thanh Sơn hỏi.

- Vâng, nếu như còn tốt, có thể lái trở về đảo dùng, cũng không cần mất tiền mua. Diệp Phàm gật đầu nói, chỉ huy cho ca nô dừng lại cách đó khoảng 10 hải lý.

Trời đã tối.

- Xuất phát!

Diệp Phàm vung tay lên, đám cao thủ Hồng Tà, Thiên Đao Lệ, Vô Nhai đều lướt sóng trên ván trượt, lao thẳng đến chỗ tàu chiến.

Bốn người áp dụng phương thức đồng thời tấn công, trong chốc lát liền trèo lên tàu chiến.

Bốp một tiếng, Diệp Phàm cách không đánh ngã một tên canh gác trên khoang tàu xuống biển.

Những người khác phát hiện ra, kéo chuông cảnh báo. Có điều, đã muộn.

Thấy một tên cầm quyền trượng, không đợi y kịp phản ứng, Hồng Tà đã cách không đánh một quyền.

- A

Tên kia kêu thảm một tiếng, bụng bị Hồng Tà đánh một quyền, ngã ra boong tàu, tất nhiên là đến chỗ thượng đế mà niệm chú rồi.

Kết quả phát hiện trên tàu chiến căn bản không có cao thủ, trên mỗi một tàu chiến có 7-8 người. Trong chốc lát liền bị đám người Diệp Phàm hạ gục.

Trên đảo đã có phản ứng, một chiếc ca nô nhanh chóng lao đến.

Vừa khéo Diệp Phàm không có hứng thú với ca nô. Trương Ẩn Hào và Bao Nghị đã vác sẵn súng bắn rốc-két trên vai, ngắm chuẩn, hơn mười phát hỏa tiễn bắn đi, lập tức nổ tung 7-8 chiếc ca nô.

Lúc này, Diệp Phàm phát hiện một tên cầm quyền trượng không ngờ nhảy xuống từ trên ca nô. Quyền trượng trong tay ném xuống mặt biển, tên kia không lâu sau liền lao đến trước mặt Diệp Phàm như cưỡi phi tiêu.

- Mẹ kiếp, lợi hại thật, quyền trượng thực sự biến thành gậy phép rồi, còn có thể lướt trên biển. Harry Potter tái xuất rồi. Bao Nghị hét lớn. Mấy phát hỏa tiễn bắn ra không trúng. Xem ra, thân thủ không thấp.

- Gậy ma pháp là cái thá gì, ông đây biến nó thành que nhóm lò luôn. Diệp Phàm đột nhiên kêu một tiếng, bay lên không trung, dây Thiên thiết bổ vào không trung, quất xuống.

Thấy dây Thiên thiết quất xuống. Tên đó chân giẫm trên quyền trượng, lấy ra một cái gậy nhỏ chạm vào dây Thiên thiết, miệng lầm rầm niệm chú.

Dưới đôi mắt ưng, Diệp Phàm phát hiện có một luồng ánh sáng trắng bắn ra từ cây gậy nhỏ. Uốn éo trên không trung, biến thành một cái thập giá màu trắng dài khoảng một mét hướng về phía dây Thiên thiết. Đương nhiên, quá trình nói thì có vẻ phức tap, thực ra chỉ diễn ra trong vài giây đồng hồ ngắn ngủi.

Chát một tiếng vang dội.

Dây Thiên thiết loạng choạng cuộn trở lại, Diệp Phàm cảm thấy tay chấn động, giống như cảm giác so một quyền với cao thủ cùng cấp độ.

- Mẹ kiếp, cũng có chút lợi hại đấy, tiếp đi! Diệp Phàm hăng máu, dây Thiên thiết co lại, cuộn thành một vòng tròn, xoay tròn ném tới, mà người cũng đã trượt trên mặt biển, đứng trên ngọn sóng.

Gậy của kẻ mặc đồ đen lại ném vào không trung, cây gậy đó cũng xoay tròn, va chạm mạnh với dây Thiên thiết trong không trung.

Bốp

Có thể cấp độ của dây Thiên thiết cao hơn chút, cây gậy kia bị đánh văng vào trong biển.

Tên kia đột nhiên chỉ vào cây gậy, miệng lầm rầm niệm, Diệp Phàm phát hiện cây gậy chạm đến mặt biển lại bắn trở lại.

Không ngờ vặn vẹo một cách quỷ dị thành hình trăng lưỡi liềm-, lao về phía dây Thiên thiết, hơn nữa, trên đó còn phát ra hào quang màu trắng.

Diệp Phàm cố ý hút một hơi, phát hiện đầu óc có chút choáng váng.

- Có nhìn thấy không, cái trăng lưỡi liềm này có thể thi triển Huyễn tượng công. Thủ đoạn công kích tương tự lão phu. Tên này có lẽ công lực xấp xỉ ngươi. Nên gọi là gì nhỉ, có lẽ là cấp bậc chú sư hoặc là đại chú sư. Huyễn Ma nói.

- Mẹ nó, mặc kệ nó là chú sư hay chú gia, hôm nay cứ ăn thêm một roi của Thiên Thiết rồi hãy nói. Diệp Phàm tức giận, dây Thiên thiết lao xuống biển, như thể rắn biển, lôi từ trong biển ra một luồng nước to cỡ xe tải.

Tên kia vừa thấy, vội bay vào không trung, ném gậy xuống mặt biển.

Thùm

Cột nước nhất thời bị kích bay cao chừng mấy chục mét như tên bắn, có một số mũi tên nước bắn tới tên kia.

- A

Có vẻ khá đau, tên kia không ngờ kêu thảm một tiếng bằng giọng tiếng Anh.

Mà cây gậy đã bị Diệp Phàm cuốn lấy, bỏ vào ba lô sau lưng, Diệp Phàm muốn mang về nghiên cứu xem đây là thứ gì.

- Ngươi có lấy về cũng vô dụng. Đây chỉ là một dụng cụ nguyền rủa để bọn chúng thực hiện công kích thôi. Giống như binh khí của người luyện Quốc thuật các ngươi. Ngươi không dùng chú ngữ, cũng không có chú khí, đố dùng được. Cuối cùng dùng làm gậy đánh người còn được. Huyễn Ma châm chọc nói.

- Ông lấy về cho Diệp Đường Thiên Thu làm gậy cưỡi không được à? Diệp Phàm tức giận, hừ nói.

Dây Thiên thiết nhảy lên từ trong biển, mang theo mấy chục mũi tên nước lao về phía tên kia.

Không có gậy phép, để xem ngươi làm thế nào, Diệp Phàm âm hiểm cười trong lòng, tên kia không ngờ mang ra một quyển sách có vẻ là Thánh kinh.

Lại vẽ một chữ thập trên mặt biển, miệng dường như lẩm bẩm tiếng Anh: - Lạy Chúa, xin hãy ban cho con sức mạnh

- Có kêu Phật gia cũng vô dụng. Diệp Phàm hét lên, mũi tên nước mang theo dây Thiên thiết trong chớp mắt lao đến người tên kia.

Việc lạ đã xảy ra, một khối khí màu trắng dạng lưới lập tức lao ra từ trong sách, ôm lấy toàn thân tên kia.

Xẹt xẹt xet

Đám tên nước lợi hại đến vậy của Diệp Phàm toàn bộ đều bị thứ dạng lưới kia cản lại, rơi xuống biển, thấy dây Thiên thiết lao đến, tên đó không ngờ ném Thánh kinh vào không trung.

Trên Thánh kinh không ngờ quỷ dị xuất hiện một vật dạng cối, vật đó va chạm mạnh với dây Thiên thiết của Diệp Phàm.

Diệp Phàm cảm thấy luồng sức mạnh đó rất lạ lùng.

- Chẳng có gì hết, đây là sức lực cuối cùng của y truyền ra từ Thánh kinh thôi. Giọng nói của Huyễn Ma truyền đến.

Diệp Phàm phát hiện, tên đó vẫn bị dây Thiên thiết của mình ép xuống biển, chỉ chừa lại nửa người, miệng phun máu tươi.

Mỹ nhân ngư hẳn đã ra tay rồi, Diệp Phàm trong lòng cười lạnh, quả nhiên, phát hiện tên kia giãy giụa trong nước muốn nổi lên, lập tức hai chân bị kéo chìm xuống, sặc nước từng ngụm lớn.

Diệp Phàm đánh ra một quả cầu nước.

Ầm một tiếng thật lớn, Thánh kinh rốt cuộc bị nổ tan thành những mảnh giấy vụn. Còn một bên mũi của tên kia đã bị quả cầu nước dung hợp bằng nội khí của Diệp Phàm nổ tung, lộ ra một cái lỗ máu me.

- A a a

Tên kia điên cuồng kêu lên, Diệp Phàm cất bước đến trước mặt y. Đạp một cái, tiếng kêu thảm thiết cuối cùng của tên kia như thể pháo bắn sâu vào trong biển.

Không lâu sau, Mỹ nhân ngư đến bên cạnh Diệp Phàm, tay giơ lên tỏ ý đã thành công.

- Xa Thiên, chúng ta đi, đứng vững Diệp Phàm đột nhiên lao vào không trung, nội khí trương lên, rống to một tiếng, âm thanh trong đêm tối vô cùng chói tai.

Vừa bắn pháo tín hiệu, vừa hét to, bay vào trong không trung.

- Bọn họ còn sống! Phí Thanh Sơn hét lớn, đây là tín hiệu đám người Xa Thiên phát ra.

- Các ngươi là ai, nói? Bị cắt gân bẻ xương, một tên người Anh rốt cuộc không chịu được, nói:

- Thiên Huyết đường, các ngươi giết người của Thiên Huyết đường, các ngươi sẽ bị diệt tộc diệt môn!

- Chủ nhân đứng sau Thiên Huyết đường có phải là gia tộc Y Bỉ Đế? Diệp Phàm lạnh lùng hỏi.

- A Tên kia đột nhiên mở to mắt, vẻ mặt ngây ra.

- Xem ra ta nói đúng rồi, gia tộc Y Bỉ Đế phải không, ta không ngại tiêu diệt bọn họ. Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói.

- Bốc phét cái gì chứ?

Tên kia miệng còn cố cứng, đáp trả bằng tiếng Anh.

- Bốp

Kết quả là bị Bao Nghị tát một cái lệch cả miệng.

- Ông giúp cho mày hết lệch. Trương Ẩn Hào thấy thế, lại tát một cái ở đối diện, cho miệng y trở lại vị trí cũ.

- Nói, các ngươi có bao nhiêu người đến, có bao nhiêu cao thủ. Còn nữa, Củng Âm giáo có bao nhiêu người đến, có bao nhiêu cao thủ? Diệp Phàm tiếp tục truy vấn.

- Tôi không biết rõ, hình như có mấy chục người.

Tên kia nói.

- Không biết rõ thì giữ ngươi lại làm gì, đi chết đi! Diệp Phàm tát cho y một cái, cái đầu lâu gào thét, bay thẳng xuống biển.

Thân thể còn lại cũng bị Bao Nghị đá một cái vào trong biển. Mấy con cá mập nhào tới cắn xé, không lâu sau, tên đó liền bị xử lý sạch sẽ. Không cần phiền đến loài người.

- Lạ thật, vừa rồi có một tên nói rằng Củng Âm giáo không phái người công kích cùng nhau. Chẳng qua cho bọn chúng mượn chiến hạm dùng mà thôi. Lúc này, Phí Nhất Độ đi đến, nói.

- Đúng là chuyện lạ, Thiên Huyết đường làm rầm rộ như vậy là vì cái gì? Chẳng lẽ bọn chúng đã nhòm ngó quần đảo Duy Cơ Tư từ lâu rồi? Bao Nghị lẩm bẩm nói.

- Duy Cơ Tư tuy rằng chỉ là quần đảo của một bộ lạc nguyên thủy, nhưng diện tích quần đảo cũng không nhỏ.

Hơn nữa tính cả hải vực gần đó, diện tích có lẽ cũng đạt đến hơn hai triệu ki-lô-mét vuông.

Chính bởi vì nó chưa được khai phá, như một vùng đất hoang. Hiện tại trên lục địa bởi vì bùng nổ dân số nên đã hết sức chật chội.

Phát triển ra ngoài biển, thậm chí là hành tinh khác đã là mục tiên trong tương lai của loài người. Đảo trên biển nghiễm nhiên trở thành miếng bánh thơm ngon rồi.

Hơn nữa, quần đảo Duy Cơ Tư chúng ta còn chưa bắt đầu thăm dò, có lẽ còn có tài nguyên khoáng sản phong phú nào đó.

Thiên Huyết đường cũng giống Củng Âm giáo, đều là tổ chức tín ngưỡng lớn. Những môn phái có số nhân mã đều đạt đến mấy trăm thậm chí hơn một ngàn này nếu như không có nguồn tiền tài khổng lồ căn bản không thể duy trì. Giống như tổ chức đặc biệt của Quốc gia chúng ta, hàng năm riêng tiền đổ vào cũng đã không dưới 2-3 tỷ.

Bộ đội đặc biệt đều là bộ đội tiêu tốn rất nhiều tiền, tình hình này các quốc gia đều giống nhau, như Hải Lang tốn cực nhiều, mỗi năm phỏng chừng không dưới 10 tỷ Nhân dân tệ, thậm chí còn nhiều hơn.

Người ta đầu tư anh không đầu tư, người ta có anh không có, đối với quốc gia mà nói là rất không an toàn. Người ta không có anh lại có mới có thể đảm bảo an toàn quốc gia. Diệp Phàm nói.

- Có lẽ Củng Âm giáo cũng dùng Duy Cơ Tư để dụ dỗ Thiên Huyết đường. Bằng không, Thiên Huyết đường ở Anh, cách nơi này khá xa. Nói đi nói lại vẫn là vì lợi ích cả. Phí Thanh Sơn thở dài.

- Bốn tàu chiến tiêu diệt được hơn hai mươi người, vừa rồi tên kia nói bọn chúng có mấy chục người đến.

Như vậy tính ra đám nhân mã còn lại nhất định còn ở trên đảo, chẳng qua biến cố chỗ này quá bất ngờ, bọn chúng nhất thời không kịp trở lại.

Anh Diệp, chúng ta định khi nào ra tay? Trương Ẩn Hào hỏi.

- Không thể đợi thêm nữa, đợi nữa chỉ sợ đám Xa Thiên không đợi được. Đã nhiều ngày thế rồi, cũng không biết tình trạng của bọn nó hiện tại thế nào, nhất định rất tồi tệ. Lúc này, Xa Nhất Đao cuống lên, con trai của mình mà.