Quan Thuật

Chương 3564: Ngươi là Ngu Thư sao?




Ngươi là Ngu Thư sao?

- Yên tâm, chính là tôi thông cái lỗ này để cứu ông. Diệp Phàm không hề nghĩ ngợi gì mà thốt ra. Hơn nữa, nắm tay đập mạnh vào Thiên Vương đỉnh, rầm

Một luồng nội khí lớn có thể phun, trên Hồng Bảo Thiên Vương chỉ trong nháy mắt đã hình thành một nội khí cực kì mạnh vòng tròn rồi bắn tung lên bầu trời.

Luồng khí áp kia đánh thẳng vào nắp băng to lớn trên nóc nhà, chát chát một tiếng giòn tan, một lúc sau sóng khí cũng biến mất.

- Tiểu tử cậu đang làm cái gì thế? Cứu ai ra à? Sao lại đập vào cái đỉnh như thằng khùng vậy? Huyễn Ma kêu lên.

- Này, ông có phát hiện ra trên nắp đỉnh đó có thay đổi gì không? Diệp Phàm giật mình hỏi, tâm nói trúng cái Đỉnh kia lẽ nào Huyễn Ma không nhìn thấy khuôn mặt hay sao.

- Phát hiện ra quái gì đâu, đập bể cái đỉnh đó cậu không sợ bên trong sẽ đột nhiên tối sầm lại sao? Huyễn Ma nói.

Lúc này chữ "khâu" chợt lóe lên trên nắp đỉnh rồi bắn về phía Nê Hoàn cung của Diệp Phàm. Trong góc nhìn tấm băng lại khôi phục lại bình thường.

Còn khuôn mặt kia dần dần biến mất không thấy đâu nữa.

Ngu Thư, lẽ nào đúng là ngươi? Sao mình lại có cảm giác như đã quen người này. Cõ lẽ là hữu duyên, Diệp Phàm nói thật trong lòng. Đột nhiên hắn lại cảm thấy buồn cười Ngu Thư chết đã mấy ngàn năm rồi đâu có liên quan gì đến mình chứ.

Làm cái Đỉnh kia bất động xong Diệp Phàm cũng đi xuống, chuẩn bị đi thẳng vào hậu đường. Đúng lúc này thì bên ngoài có động tĩnh.

Diệp Phàm hiện ra cửa thì thấy đám Bao Nghị vội vã bước tới.

- Ha ha ha, các cậu cũng đến rồi. Diệp Phàm cười nói.

- Mẹ kiếp! Đây là nơi nào mà kỳ quái vậy. Bao Nghị nói.

Mấy người đến sau vẻ mặt cũng kinh ngạc, sau khi nhìn Đỉnh lớn còn hợp lực một chút thì phát hiện ra đúng là đang mơ tưởng di chuyển được cái đỉnh này.

- Ôi, đúng là chúng ta không thể khống chế được. Thiên Đao cũng lắc đầu.

- Đương nhiên rồi, Hồng Bảo Thiên Vương đỉnh mà. Hồng Tà cười sau đó mấy người cũng thử nâng đỉnh lên. Ông ta cũng giống Huyễn Ma chưa phát hiện ra khuôn mặt kia của Diệp Phàm.

Diệp Phàm bừng tỉnh ngộ có lẽ chữ "khâu" kia bắn ra trong Nê Hoàn cung mới làm cho mình nhìn thấy được khuôn mặt đó.

Xem ra Hồng Đàm cung và Vũ Vương chắc chắn là có liên quan lớn đến nhau. Chỗ này giống như đảo Thủy Tinh tràn đầy bí hiểm.

Mấy người cười nói đi vào hậu đường, đột nhiên đôi mắt của Diệp Phàm bị hàng ghế của hậu đường hấp dẫn.

Hắn phát hiện, cách bài trí của hậu đường không khác nhiểu so với các bài trí trong đại đường của người Tiền gia cổ đại.Ở giữa có một cái Long Tháo giống ghế dựa.

Hai bên trái phải có hơn 10 cái ghế nhưng không thể đoán được ra chất liệu là ghế có thể là làm từ khối băng. Nhưng hình thức lại rất giống với loại ghế của thời cổ đại.

- Cái này ngồi lên lạnh biết bao, còn phải tùy theo mà vận nội khí để duy trì thân nhiệt của cơ thể. Ngu Thư này kỳ công thật khiến người ta ngồi mà cũng không được thoải mái. Hồng Tà lầm bầm nói.

Bao Nghị sớm đã đặt mông lên ghế băng đột nhiên tên này cả người bắn ra kêu lên.

- Khà khà, bị lạnh rồi chứ? Cậu cho là ghế này có thể tùy tiện ngồi được sao? ở thời địa của Ngu Thư kia, bà ta ngồi trên tất cả binh lính là lúc mà sự tồn tại của Đỉnh cao nhất. Có lẽ chỉ có cao thủ thoát thần cảnh mới được bà ta để mắt đến. Hồng Tà có vẻ vui khi nhìn thấy kẻ khác gặp họa.

- Khà khà, đồng chí Hồng Tà ông sai rồi. Không tin ông cứ ngồi thử một lần đi? Bao Nghị cười gượng.

- Cậu sợ lạnh chứ Hồng Tà tôi thì sợ gì, không phải là chỉ vân một chút nội khí là bảo vệ được cơ thể sao? Hồng Tà ngang nhiên đặt mông ngồi xuống.

- A thế nào? Biểu hiện của Hồng Tà và Bao Nghị giống nhau, cả người bắn lên như đạn.

- Chuyện gì thế? Phí Thanh Sơn nhìn Hồng Tà với vẻ nghi ngờ, Akiyama Linyifu và Diệp Phàm cũng có cùng một biểu hiện.

- Quá đáng sợ. Cái ghế băng này có thể khiến cho người ta có cảm giác mông bị thiêu cháy. Phải làm cho người ta thấy lạnh mới đúng chứ? Sao lại ngược lại nhỉ? Hồng Tà nói.

Diệp Phàm và Akiyama đại sư nghe thấy cũng ngồi thứ. Tất cả đều nhìn chiếc ghế đó với vẻ nghi ngờ.

Dưới sự phân hình của ưng nhãn, cũng không phát hiện ra điều gì bất thường.

- Băng này lẽ nào lại gọi là hỏa băng hoặc là nhìn thì giống băng nhưng thực ra không phải, còn đượ làm từ một loại gì đó cực nóng? Phí Thanh Sơn nói.

- Tất cả Hồng Đàm cung tràn đầy thần bí và quái dị, chúng ta có muốn phá cũng không đoán ra được. Phí Thanh Sơn thở dài.

Bao Nghị đã sớm chạy đến vị trí chiếc ghế chủ nhân chính giữa kia gõ vào nó, rồi cũng lùi lại phía sau mấy bước nhìn xem.

- Mọi người xem, chiếc ghế này rất cổ quái. Bao Nghị nói.

- Cổ quái gì? Tôi không nhìn ra. Hồng Tà chạy đến nhìn rồi nói.

- Nói ông ngốc ông còn không tin, ông nhìn xem, chiếc ghế này có 4 cái nhân, lui lại 10 dước nhìn lại xem có phải cổ quái hay không?

Bao Nghị nói.

Diệp Phàm cũng cảm thấy nghi ngờ lời nói của Bao Nghị, cũng lui lại 10 bước rồi nhìn nhất thời trong lòng kinh ngạc.

- Sao đến 10 bước thì nhìn lại giống như một cái ghế Đỉnh lô vậy? Tru Trì khàn khàn nói.

- Đúng vậy, càng nhìn càng giống Đỉnh lô. Lẽ nào Thu Thu đặc biệt thích Đỉnh lô, cho nên đến ghế cũng làm cho nó giống Đỉnh lô sao? Phí Thanh Sơn nói.

- Cậu nói có thể nào nó là Đỉnh lô thật hay không? Akiyama đại sư đột nhiên nói một câu.

Trong đầu Diệp Phàm vang lên ầm một tiếng, hắn hưng phấn cười nói: - Giàu to rồi, giàu to rồi, Hồng Bảo Thiên Vương đỉnh chúng ta không thể lay chuyển được nhưng cái ghế Đỉnh lô này cũng không lớn, thật ra có thể dùng để luyện chân.

Hắn chạy đi vận khí, một tiếng chi dát vang lên, đúng là chuyển động thật. Mọi người vây quanh lại, quan sát một lúc rồi khẳng đỉnh nó đúng là một cái Đỉnh lô.

- Thế nào, vừa rồi an toàn chúng ta có thẻ ở trong này bắt đầu luyện chân thế nào? Diệp Phàm cười nói.

- Nếu Ngu Thư đã làm thuốc cho mọi người thì chắc chắn chỗ này còn có thể dùng để đun đỉnh vật được đúng không?

Hồng Tà cũng cười, tìm xung quanh cuối cùng mở ra cái cửa phía sau bên trong hiện ra đầy than đốt và những vật phẩm linh tinh.

- Vung phí của trời! Lúc này Bao Nghị chuyển những thanh gỗ đó ra giống như than gỗ,

- Ha ha ha, tiểu tử cậu không phải trợn mắt lên đâu, nếu không đốt gỗ thành than thì làm bảo đi. Hồng Tà cười.

- Mắt ông không bị hoa đấy chứ, đây là thủ ô. Bao Nghị cười nói.

- Trong đống rác cũng toàn thủ tô, tôi thấy tử cậu đúng là điên rồi?

Hồng Tà cười nói, Bao Nghị ném cho Diệp Phàm xem.

Diệp Phàm vừa nhìn thấy cũng sửng sốt.

- Là thủ ô thật sao? Hồng Tà ngây người ra hỏi.

- Ừ, sao một khối lượng thủ ô lớn như vậy qua 300 năm mà vẫn không bị mục. không ngờ được đại mỹ nhân của chúng ra lạ có thể ném rác vào chỗ này làm than. Diệp Phàm cảm thán nói.

Một lúc sau Hồng Tà lại lật đống than trăm năm đó ra, còn có mười mấy quả không màu đỏ không biết là quả gì.

- Không hổ là thuốc thánh, có lẽ người ta không coi là bảo bối, trong mắt bà ta nó chỉ như đống rác rưởi. Phí Thanh Sơn hít một hơi nói.

- Tôi cảm giác hình như nó bị Băng Cung cướp sạch rồi, nếu không với thuốc thánh của Ngu Thư sao chúng ta lại không tìm ra một viên thuốc nào. Chắc chắn người khác tặng dược liệu quý cho bà ta không ít đâu. Đống rác này người ra không tìm kiếm nên thủ ô bên trong mới tránh được kiếp nạn này. Diệp Phàm nói.

- Có lẽ là thế. Akiyama đại sư gật đầu.

Vì ở cùng với Thiên Hạo Tử một thời gian ngắn cho nên Diệp Phàm cũng có phần tâm đắc với thuật luyện vật.

Huyễn Ma cũng không hiểu thuật luyện vật, nhưng Thiên Hạo Tử là Đại hành gia. Cho nên, Diệp Phàm chỉ cần chỉ huy là Phí Thanh Sơn và Akiyama đại sư sẽ làm chân nhóm lửa.

Còn Diệp Phàm tìm từ trong đống than thấy một ít đồ quý phục vụ cho hoạt động chế chân giả.

Đồ bỏ đi của Ngu Thư đúng là đồ tốt, lần này làm chân giả chắc chắn sẽ vô cùng thuận lợi. Cần một khoảng thời sẽ chế tạo thành công một cái chân giả.

Hồng Tà thử mặc na hữu đằng rồi lại chạy ra bên ngoài xem băng tuyết rơi rồi mới quay về.

- Không tồi, không tồi, tốt hơn lần trước rất nhiều, chất lượng cũng được. Vẻ mặt của Hồng Tà hưng phấn nói.

- May mà chúng ta vẫn mang theo Tuyết Nham mộc bên người. Nếu không có muốn làm cũng chẳng được. Nhưng lần này thuận lợi như vậy có lẽ là có liên quan đến cái Đỉnh kia. Ngu Thư làm cái ghế Đỉnh kia hẳn là cao cấp, chất lượng rất tốt. Thiên Đao cũng cao hứng vì mình cũng sắp có chân.

Mọi người đều thấy có khí thế, dưới sự chung sức hợp tác hơn nữa Thiên Dao và Hồng Tà cùng hợp lực vì là làm chân cho mình. Cho nên trong 3 ngày đã làm thành công 3 cái chân giả.

Nhưng cũng mất khoảng một nửa Tuyết Nham mộc. Hơn nữa, tìm được hàng tốt ở chỗ Ngu Thư cũng khá. Diệp Phàm còn cẩn thận gói về một ít.

- Quen được cậu đúng là một kết quả không tồi, Thiên Đao tôi rất vui. Thiên Đao sau khi lắp 3 chân vào cũng vui sướng nói với Diệp Phàm như vậy. Hơn nữa, còn khom người ôm quyền đáp lễ với Diệp Phàm.

- Ha ha, sau này ông sẽ phái hiện ra theo tôi còn mở cho ông đường sống nữa cơ. Nếu ông và Thu Trì tiếp tục công việc thì tôi lại càng vui. Diệp Phàm cười nói.

- Tôi... Không... Thu Trì đỏ mặt.

- Thu Trì mặt của muội có mãi mãi cứ như vậy, nhưng muội cũng là người mà cả đời Thiên Đao ta yêu nhất. Thiên Đao quỳ xuống đất tư thế đó cứ như là một buổi cầu hôn của giới trẻ vậy.

Thiên thiết vừa ra Diệp Phàm đã rút một bó hoa băng tung lên trước mặt. Vẻ mặt của hắn hưng phấn cầm hoa băng.

- Nhận lấy, nhận lấy... Bao Nghị ồn ào.

Mặt Thu Trì càng đỏ lên cuối cùng cắn môi nhưng vẫn không nhận.

- Nếu như vết thương trên mặt của muội có thể tốt hơn một chút, muội sẽ lấy huynh. Vẻ mặt của Thu Trì nồng nàn.

Thiên Đao quay đầu nhìn Diệp Phàm.

- Yên tâm đi Thiên Đao, mặt của cô ấy tôi sẽ nghĩ cách. Tôi tin Thiên Đao ông sẽ không tuyệt tình như vậy. Diệp Phàm vỗ vai Thiên Đao.

- Tôi tin cậu. Thiên Đao thận trọng gật đầu.

- Chúng ta khiêng cái Đỉnh này về nhà đi. Hồng Tà tham lam nhìn chằm chằm vào cái Đỉnh.

- Ừ, tôi và Hồng Tà cùng khiêng. Chắc là có thể mang ra ngoài được. Hiện giờ Thiên Đao càng phục Diệp Phàm hơn cả bội phần, ông ta cảm thấy người thanh niên này đúng là rất giỏi. Ông ta nguyện đi theo địa khí này.