Quan Thuật

Chương 3545: Hai đại cao thủ xuất hiện




Không lâu sau, hơn mười con Thi thư từ trong nham thạch bốc lên. Còn chiếc rương thì bỗng nhiên đứng thẳng dậy như cây cột cắm vào trong nham thạch. Giờ khắc này nham thạch nóng chảy bốc lên nhanh hơn, nhưng chiếc rương quỷ dị kia không chút sứt mẻ.

- Nơi này có quỷ, nham thạch nóng như vậy mà chiếc rương sao không bị sao vậy. Chẳng lẽ phía dưới đó có thứ gì đó giúp nó đứng vững mà bất động được như vậy sao? Phí Thanh Sơn cảnh giác lên.

- Vâng, nếu như nói có cái gì đó hỗ trợ nó đứng bất động, thì đó phải là khí lực rất mạnh mới làm được. Diệp Phàm nói.

Đám Thi thư bắt đầu có động tác rồi, không ngờ chuyển động xung quanh chiếc rương giống như đang tế bái, nhảy múa tập thể vậy.

- Chẳng lẽ chúng đang tế bái chiếc rương, vậy trong chiếc rương kia là Thi thư vương? Akiyama Linyifu hỏi.

- Bên trong hẳn là tồn tại một thứ đáng sợ, nếu không, đám Thi thư lợi hại kia lại tế bái nó? Bao Nghị hỏi.

- Có động tĩnh rồi, mọi người xem, vật quái dị khắc trên chiếc rương ia có phải có cảm giác sống lai rồi không? Diệp Phàm hỏi. Phát hiện vật giống con rết khắc trên chiếc rương như thể đang vặn vẹo thân mình.

- Chắc là ảo giác thôi. Phí Thanh Sơn nói.

Diệp Phàm phát hiện, vật kia lại bất động rồi. Tuy nhiên, lúc này, đám Thi thư kia lại như bị điên cuồng lên. Chúng há miệng thật to, một dòng chất lỏng xanh biếc từ miệng chúng phun về phía chiếc rương kia. Chiếc rương dần dần biến thành màu xanh biếc, còn đám Thi thư thì đột ngột bị thu nhỏ lại. Mười mấy phút đồng hồ qua đi, những con Thi thư to lớn bị thu nhỏ lại đến khi chỉ bằng chiếc thùng nước. Đám Thi thư giống như đã hoàn thành nhiệm vụ, rút về trong dòng nham thạch nóng chảy. Còn chiếc rương kia thì cũng bị thu nhỏ lại một cách quỷ dị, cuối cùng bị thu nhỏ lại đến lúc bằng một con heo.

- Bên trong chiếc giương nhất định là có bí mật, chúng ta đi vớt lấy đi. Diệp Phàm nói.

- Chỉ sợ bên trong có thứ đáng sợ, có lẽ người của Đường Thủ đạo và Củng Âm giáo đều bị chiếc rương này làm chết. Lúc trước có lẽ quá trình này cũng đã diễn ra rồi. Chính là vì họ muốn vớt lấy chiếc rương mà tất cả đều trở nên thảm hại như vậy. Phí Thanh Sơn nói.

- Cũng không thể về tay không được, tuy nói không phát hiện bí mật của Điền Truân Cửu Tử, nhưng chúng ta đã đến đây rồi thì cũng phải thử một lần. Diệp Phàm nói.

- Hay là bí mật của Điền Truân Cửu Tử là chỉ bí mật của chiếc rương này? Hồng Tà nói.

- Như vậy đi, Akiyama đại sư và Bao Nghị lên trước đi. Tôi cùng Hồng Tà tiền bối động thủ là được. Nếu phát hiện có gì bất thường thì hai người nhanh chóng rít lui, chúng tôi sẽ nghĩ cách để chạy theo. Diệp Phàm nói.

- Sợ gì chứ, cùng nhau vớt đi. Đến đây rồi thì phải làm chứ. Bao Nghị nói.

- Vớt đi Hồng Tà vừa nói vừa xuất chưởng, một chưởng hút về chiếc rương. Diệp Phàm vừa thấy, vội tung ra dây Thiên thiết quấn lấy chiếc rương.

Động tác của Diệp Phàm rất chuẩn xác, nhưng, Diệp Phàm vừa kéo, chiếc rương giống như mọc rễ vậy, không hề có chút động đậy nào.

Diệp Phàm không tin, dùng mười thành công lực kéo, nhưng chiếc rương vẫn bất động.

- Có phải không kéo được không? Hồng Tà nói.

- Ừm, như thể nó có rễ vậy. Đúng là kỳ quái, chẳng lẽ phía dưới có cái gì đó không cho chúng ta kéo nó lên? Diệp Phàm gật đầu nói.

- Chúng ta cùng nhau kéo xem. Hồng Tà nói, cùng với đám người Phí Thanh Sơn nắm lấy dây Thiên thiết, Diệp Phàm rống lên một tiếng, mọi người cùng nhau ra sức kéo.

Hai cao thủ tiên thiên đại viên mãn cộng thêm hai cao thủ bán tiên thiên cùng nhau dùng sức, chiếc rương rốt cuộc đã chậm chậm bị kéo lên từ dòng nham thạch.

- Mạnh hơn một chút nữa đi, nhìn thấy chưa, mau kéo mạnh thêm chút nữa. Hồng Tà hưng phấn hét lớn.

Bốn người mặt đỏ bừng, còn Bao Nghị vì công lực thấp nên đành phải ở một bên lo lắng suông.

Dưới sự ra sức liên tục của bốn người, chiếc rương cuối cùng đã được kéo lên trên mặt dòng nham thạch. Diệp Phàm phát hiện, phía dưới chiếc rương không có gì. Cái này, cũng quá quỷ dị rồi.

- Nữa đi, kéo lên được là chúng ta có thể về nhà rồi. Hồng Tà gầm rú lên.

- Lên Diệp Phàm kêu to một tiếng, chiếc rương bị kéo bay lên.

Tuy nhiên, đúng lúc này trên trên vách đá bai bên đột nhiên bay tới hai chiếc dây thừng quấn lấy chiếc rương, chiếc rương lập tức bị rung lắc

Diệp Phàm phát hiện, tên ở bên trái chính là tên hội kiến Cái Lâm cùng với Phó giáo chủ Khắc Lý Tư Mã của Củng Âm giáo bên trong đình.

Còn tên bên phải thì Diệp Phàm chưa gặp bao giờ, nhưng, đó là một người Nhật Bản. Phỏng chừng là cao thủ ẩn náu của Đường Thủ đạo.

Nhưng, bên phía Diệp Phàm nhiều người lực lượng lớn, chiếc rương bị kéo nghiêng về phía này. Hai tên kia vừa thấy, hợp lực lại kéo giằng co với bốn người Diệp Phàm.

- Mẹ kiếp, các ngươi cũng đòi kéo à. Bao Nghị tức giận rồi, rút ra một khẩu súng trường bắn về phía hai tên kia.

Tuy nhiên, hai người kia thân thể đều tránh sau vách đá. Cho dù đạn có bắn đến thì cũng không quẹo vào.

Hai người này liếc nhìn nhau một cái, người Nhật Bản kia kêu lên: - Củng Âm giáo, chúng ta hợp lực giựt chiếc giương xuống, kéo không lại bọn họ thì chúng ta cũng không cần nữa.

Người của Củng Âm giáo kia cũng gật gật đầu, hai người đồng thời thu tay lại, nhanh chóng đem dây thừng làm roi, quất về phía chiếc rương.

- Mẹ kiếp, xử lý hai tên đáng ghét này trước rồi tính sau. Diệp Phàm tức giận, bỏ lại dây Thiên thiến cùng với Hồng Tà hai người bay lên. Diệt Hồn thương lớn lên, đâm về phía tên người Nhật Bản kia.

Còn Hồng Tà thì dùng chưởng phách bổ về phía người của Củng Âm giáo kia. Akiyama và Phí Thanh Sơn cùng gia sức giữ lại chiếc rương, không để cho nó rơi xuống, nhưng hai người không đủ sức, chiếc rương kia lại từ từ rơi xuống dòng nham thạch.

Trên vách đá, Diệp Phàm công kích tên người Nhật Bản. Tên này cũng khá mạnh, Diệp Phàm vốn định giải quyết y bằng mấy chiêu, nhưng không được.

Hai người đánh nhau, sắp tiếp cận nham thạch nóng chảy. Còn Hồng Tà cũng trong tình trạng tương tự, đánh cũng rất ngang cơ.

Rầm

Dòng nham thạch nóng chảy giống như phun trào, cùng với dòng nham thạch đó, một con Thi thư vùng lên, công kích về phía bốn người đang đánh nhau.

Thấy không thể kéo được chiếc rương, Phí Thanh Sơn và Akiyama Linyifu cũng khá thông minh, nhanh chóng cột dây thiên thiết vào vách đá. Chiếc rương lập tức bị treo ở không trung.

Trong dòng nham thạch lúc này đột ngột xông ra hàng trăm con thi thư công kích bốn người Diệp Phàm. Bốn người lúc này trở nên khốn khổ, vừa chống đỡ đối thủ, vừa chống đỡ Thi thư công kích. Ba

Bao Nghị bắn một phát súng qua, tên người Nhật Bản kia tuy tránh rất nhanh, nhưng chân cũng bị sượt qua, nhất thời máu tươi nhỏ xuống dòng nham thạch.

Cái này nguy rồi, đám thi thư ngửi thấy mùi máu, từng con từng con nhảy lên giống như những quả bom bật về phía tên người Nhật Bản.

Đối mặt với mấy chục con Thi thư điên cuồng, tên này mặt trắng bệch, quay đầu lại muốn trở lại vách đá.

- Mẹ kiếp, muốn chuồn hả, đi chết đi. Khinh Thân Đề Túng thuật của Diệp Phàm cao hơn tên kia, hơn nữa có sự hỗ trợ của Thần hành thuật, hai chân nhanh như chớp nhảy lên đầu tên kia. Diệt Hồn thương đi xuống đâm xuống.

Tên người Nhật liền nhanh chóng khua bảo kiếm trong tay, một đường kiếm khí toát ra. Kiếm khí kia khiến người ta phát lạnh, kiếm thế mạnh như nước, Diệp Phàm sửng sốt, kiếm khí của người này thật lợi hại, rất có thể chính là "Thốn Đinh" đứng đầu trong tứ đại hộ pháp của Đường Thủ đạo.

Bởi vì, sở trường của Thốn Đinh chính là vận dụng kiếm khí.

Thốn Đinh là người được lên sau khi Điền Truân Cửu Tử bị ám hại, đó chắc chắn câu kết với Chưởng môn Thôn Dã Nhị Điền.

Trong nháy mắt ý tưởng này hiện lên trong đầu, Diệp Phàm dùng tiếng Nhật kêu lên: - Điền Truân Cửu Tử, sao ngươi cũng đến?

Tên này vừa nghe quả nhiên sửng sốt, đúng lúc đó Diệt Hồn thương của Diệp Phàm đập mạnh xuống đầu y.

Ba một tiếng, tên này bị quật ngã xuống đám Thi thư đều phun ra chất lỏng màu xanh như mưa, bao phủ lấy người của Thốn Đinh.

A

Trong sơn động, tiếng kêu la của Thốn Đinh cực kỳ thảm thiết, lúc này toàn thân y đã bị chất lỏng màu xanh khiến lạnh thấu tim rồi.

Thốn Đinh giãy dụa điên cuồng, bay lên không trung nhưng bỏ qua Diệp Phàm, đạp về phía Akiyama Linyifu, phỏng chừng trước khi chết cũng muốn kéo một người chết cùng.

Bao Nghị đúng lúc này bắn liên tiếp ba phát súng về phía Thốn Đinh, người này không để ý đến viên đạn, mà chỉ muốn xử lý ba người Phí Thanh Sơn.

Nhưng Diệp Phàm không để cho y đạt được mục đích, hắn thi triển Thần hành thuật đi đến bên cạnh Phí Thanh Sơn.

Khai Bi thủ của Lô gia được thi triển ra, một tiếng thịch vang lớn.

Thốn Đinh cuối cùng phát ra một tiếng không cam lòng rồi rơi xuống dòng nham thạch đang nóng chảy.

Cảnh này khiến cho tên của Củng Âm giáo kia cũng sợ run, muốn hướng về phía vách đá mà đi.

Nhưng tên này cũng khó tránh được vận mệnh giống như Thốn Đinh, dưới sự liên thủ của hai người Diệp Hồng, chỉ trong mấy chiêu y cũng đã bị ngã xuống dòng nham thạch.

Mà dòng nham thạch phun trào rất cao, những con Thi thư vừa to vừa béo lại cuồng mãnh công kích về phía đám người Diệp Phàm.

- Mau lui về đi, Thi thư quá nhiều. Diệp Phàm kêu, kéo cùng với Hồng Tà. Chuyện quỷ dị đã xảy ra, lúc này chiếc rương trở nên rất nhẹ nhàng, hai người vừa kéo chiếc rương đã được kéo bổng lên.

Nhưng, tốc độ của đám Thi thư cũng trở nên nhanh hơn, mỗi con giống như một viên đạn bay loạn xạ trong không trung.