Quan Thuật

Chương 3540: Thứ lớn đến vậy




- Thật đúng là kỳ lạ, vươn ra 2-3m mà không sập xuống. Thế này cũng lạ lùng thật. Bên trên nặng như vậy làm sao bên dưới chịu được? Cho dù là đá celestin cứng rắn cũng không thể nào chịu đựng được sức nặng vươn ra xa thế phải không? Bởi vì ở giữa chẳng có bất cứ vật gì chống đỡ hết. Trong đầu Tiêu Dương Thiên cũng đầy những nghi vấn.

- Đúng là rất lạ lùng, hoàn toàn ngược lại lẽ thường. Trừ phi đá này cứng rắn đến mức có thể chịu đựng được sức nặng to lớn phía trên. Bằng không, rất khó giải thích hiện tượng kỳ lạ này. Phí Thanh Sơn nói.

- Để tôi thử xem đá này có phải đặc biệt cứng rắn hay không. Bao Nghị nói xong rút ra chủy thủ đặc chế chém về phía vách nham thạch, bốp một tiếng, chủy thủ thiếu chút nữa rời tay bay ra ngoài.

- Rất cứng rắn, nếu như là đá hoa cương bình thường thì hẳn đã có thể cắm vào một chút rồi. Bởi vì chủy thủ này còn mang theo nội khí. Bao Nghị lắc lắc đầu.

- Chàng trai trẻ, không phải nham thạch quá cứng rắn, mà là công lực của cậu quá kém. Để tôi đây dạy cậu cắm vào thế nào. Tiêu Dương Thiên ngày trước bị Diệp Phàm chèn ép rất dữ, cho nên thật ra trong lòng vẫn không phục.

Cho nên, vất vả lắm mới đợi được cơ hội ác ý châm chọc bạn bè của Diệp Phàm một chút. Chỉ thấy tên này ra vẻ khoe khoang, rút kiếm ra, dồn nội khí vào trong kiếm, kiếm khí tỏa ra chừng 1m.

Nếu có thêm chút màu sắc hẳn sẽ giống như kiếm laser như trong phim khoa học viễn tưởng. Tiêu Dương Thiên còn đang múa may phun ra thu vào kiếm khí trước mặt Bao Nghị, chém một nhát thật mạnh vào vách nham thạch.

Bốp

Tiêu Dương Thiên bởi vì sợ mất mặt nên đã dùng toàn lực, có điều, dường như hiệu quả cũng chẳng hơn là bao. Chẳng những không cắm vào được mà ngược lại còn bị phản lực của vách nham thạch bắn ngược lại, bảo kiếm văng ra khỏi tay bay ra ngoài.

Tên này lập tức tím mặt, vội vàng hút khí kéo bảo kiếm tuột khỏi tay trở về.

- Hoa Sơn kiếm phái có vẻ cũng chẳng ra làm sao.

Bao Nghị cũng nhân cơ hội châm chọc, nói.

Có điều, Diệp Phàm cũng thầm giật mình. Dựa vào thực lực Tiên thiên đại viên mãn của Tiêu Dương Thiên, một kiếm dốc toàn lực, theo lẽ thường hẳn đã chém được tảng đá kia như chém đậu hủ. Có điều, cuối cùng lại không cắm được vào tảng đá kia.

Độ cứng của tảng đá kia phải tới mức độ nào chứ, thật không thể không khiến người ta khiếp sợ. Những người khác cũng đều có biểu cảm này.

Hồng Tà đưa tay sờ sờ. Lại nhìn bảo kiếm của Tiêu Dương Thiên.

- Tôi đã dùng toàn lực rồi, không tin các cậu thử xem. Vách nham thạch này rất kỳ lạ.

Tiêu Dương Thiên hơi đỏ mặt, nói.

- Các anh xem, vách nham thạch này dường như đã từng bị gì đó nướng lên. Lúc này, Akiyama Linyifu sờ sờ vách nham thạch màu đen xám, nói.

- Chẳng lẽ là vì núi lửa dưới nền đất phun ra khoáng vật đặc biệt cứng rắn nào đó, đúc lên vách nham thạch khiến cho lớp vỏ ngoài sau khi trải ra phản ứng gì đó liền đặc biệt cứng rắn. Phí Thanh Sơn nói.

- Xem xét lớp ngoài cùng cháy sém của vách nham thạch, nhất định là do phía dưới nền đất phun ra, có lẽ là bởi vì nguyên nhân này lớp vỏ ngoài đặc biệt cứng rắn mới có thể khiến lực chống đỡ của vách núi tăng lên rất nhiều lần. Khiến cho phía dưới lơ lửng một khoảng rộng như vậy mà không bị sập.

Đôi mắt ưng của Diệp Phàm quan sát rồi phán đoán.

- Đây là thứ vật chất gì mà cứng như vậy? Tiêu Dương Thiên sờ sờ một chút, cảm thán. Đương nhiên nói nó cứng rắn cũng chỉ để che đậy mà thôi.

- Ha ha, để ta xem xem vỏ ngoài của nó dày đến cỡ nào. Diệp phàm cười cười liền lấy ra dây Thiên thiết.

- Đồ ngốc, đây là vỏ ngoài đã trải qua phản ứng luyện vật. Cho dù là dây Thiên thiết của ngươi cũng phải cầm chắc một chút, bằng không cẩn thận mất mặt ở chỗ này. Giọng nói của Huyễn Ma truyền đến.

- Vỏ ngoài đã trải qua luyện vật sao, sao có thể được? Vỏ ngoài vách núi nhiều như vậy, chiếm phạm vi rộng lớn thế nào chứ. Mấy trăm cao thủ cùng làm chắc cũng phải mất mấy năm đấy. Diệp Phàm có chút chấn kinh.

- Làm sao ta biết được, dù sao cũng là đã trải qua phản ứng luyện vật. Có điều, dây Thiên thiết này của ngươi hẳn là cứng rắn hơn so với nó. Hơn nữa nội khí của ngươi sung mãn như thế có thể thử một lần. Huyễn Ma nói, dây thừng của Diệp Phàm quất vào phía trên.

"Bốp" một tiếng vang lên, rốt cuộc quất xuống được một miếng to bằng cái bàn học. Có điều, lớp bên trong vẫn là màu than đen, chứng tỏ vẫn chưa cắm vào đến tầng nham thạch thật sự. Xem ra, vật chất đặc biệt cứng của lớp vỏ ngoài không hề mỏng.

Có điều, biểu hiện của Diệp Phàm vẫn khiến Tiêu Dương Thiên và Akiyama Linyifu thầm giật mình. Người ta có thể quất ra được, mình thì không thể. Đây chính là biểu hiện của thực lực.

Diệp Phàm lấy một phần của tấm vỏ nham thạch bị quất vỡ trên đất bỏ vào trong ba lô, đợi trở về bảo mấy tên bên tổ Khoa học nghiên cứu xem, không chừng còn có phát hiện mới.

- Trước tiên đi tìm người đã. Diệp Phàm nói, mọi người bắt đầu phân tán ra đi tìm.

Không lâu sau, Bao Nghị gửi tin nói rằng đã phát hiện ra hai người chết.

Mấy người Diệp Phàm chạy qua đó. Phát hiện hai người Nhật Bản bị chém làm hai mảnh. Nội tạng rơi đầy đất.

- Bọn họ bắt đầu sống mái với nhau rồi. Akiyama Linyifu nói.

- Không phát hiện thi thể của Củng Âm giáo, chứng tỏ Đường Thủ đạo không chiếm ưu thế. Hơn nữa, có lẽ bọn họ đuổi theo đến nơi, phát hiện ra cái gì rồi mới động thủ.

Nếu ở đây có người chết, vậy có thể để lại chút dấu vết cho chúng ta tìm kiếm. Có điều, cuộc tìm kiếm này khá là nguy hiểm.

Trong khu rừng rậm rạp như thế này vừa hay có thể ẩn thân. Chúng ta phải cực kỳ cẩn thận. Chỉ sợ gặp phải mấy thứ như súng ống thì không dễ phòng bị đâu.

Diệp Phàm nói.

Vẫn là Diệp Phàm đi trước dẫn đường, bởi vì qua đôi mắt chim ưng, quả nhiên đã phát hiện ra vết tích sau khi người đi qua để lại. Tuy rằng rất nhạt, nhưng khả năng nhận biết của Diệp Phàm cực mạnh, thành ra cũng có thể ẩn náu đi theo.

- Các anh xem đó là cái gì? Bao Nghị dừng lại chỉ lên trên đầu.

Diệp Phàm ngẩng đầu lên. Phát hiện trước mặt hẳn là một vách núi, có điều, sau khi nhìn kỹ, Diệp Phàm phải kinh hãi.

- Ngọn núi này sao lại kỳ quái như vậy, giống như có một con rết bò lên, dán vào vách núi vậy. Anh xem, chân rết còn rõ ràng như vậy. Chẳng lẽ là hóa thạch của một con rết lớn như vậy thời cổ đại? Akiyama Linyifu hỏi.

- Có con rết lớn đến vậy sao, không thể nào đâu. Nhìn lên trên mà xem, cao ít nhất hơn trăm mét. Một chân đã to bằng thùng nước rồi.

Có điều, phía dưới rất giống. Không biết phía trên có miệng rết hay không. Nếu thật sự có thì cũng có chút khả năng.

Hơn nữa, các anh xem, có lẽ bọn họ đi men theo chân con rết này đi lên. Những cái chân này nhô lên mà.

Thành ra đã tạo nên một cầu thang thiên nhiên. Bao Nghị nói.

Thế nhưng, Diệp Phàm cứ đứng ngây ra đó một lúc lâu.

- Anh nhìn thấy cái gì sao, có phải bọn họ lên trên rồi không? Phí Thanh Sơn hỏi.

- Thật giống một con rết, có điều, không có đầu rết. Dường như đã bị cái gì đó chặt đứt. Diệp Phàm nói.

- Tiên sinh, tại sao tôi lại cảm thấy một luồng hơi thở rất quen thuộc. Lúc này, Huyết Cương Thiền Mị treo trên người, co lại chỉ bằng kích thước một ngón tay út truyền đến giọng nói.

- Ngươi cảm nhận kỹ lại xem, hơi thở quen thuộc này là cái gì?

Diệp Phàm dùng truyền âm nhập mật hỏi.

Thật lâu sau.

Thiền Mị chấn động, nói: - Dường như khá tương tự với mùi vị của con rết Cửu U cổ quái trên người tôi. Chẳng lẽ con rết trên người tôi có liên quan đến con rết đá này?

- Chẳng lẽ thực sự có liên quan, hay là con rết trên người ngươi là hồn khí của con rết này. Mà con rết này đã chết lâu như vậy, biến thành hóa thạch rồi.

Hình như cũng không đúng, hóa thạch này ít nhất hơn chục ngàn năm mới có thể hình thành. Còn người không thể nào là người của chục ngàn năm trước.

Vũ Vương cũng không thể nào là loại dã nhân giống người vượn mấy chục ngàn năm trước phải không? Mà văn minh hơn, nhiều nhất cũng là mấy ngàn năm.

Chỉ mấy ngàn năm làm sao có thể hình thành hóa thạch? Diệp Phàm có chút không tin.

- Tôi cũng không rõ lắm, tôi dường như rất muốn thân cận với con rết này. Như thể nó là thân nhân của tôi vậy. Thiền Mị nói.

- Bọn họ nhất định đã lên rồi, chúng ta cẩn thận một chút, cũng đi lên thôi. Diệp Phàm nói. Việc trèo núi với mọi người cũng chẳng phải vấn đề gì lớn. Có điều, lúc nào cũng phải phòng bị phía trên nên rất tốn sức.

Hơn nữa, do có sương mù nên tầm nhìn bị trở ngại.

- Chỗ này hẳn là cổ của con rết, chỉ là không thấy đầu. Giống như đột nhiên bị gián đoạn. Phí Thanh Sơn nói.

Mà Diệp Phàm là người đầu tiên trèo tới chỗ con rết bị chém, tát "bốp" một cái, một tên bị Diệp Phàm đánh ngã xuống núi, lập tức tiêu đời.

- Người của Củng Âm giáo. Diệp Phàm nói, thăm dò phía trong, phát hiện không còn ai khác, mới gọi mọi người lên theo. Mọi người sau khi trèo lên rồi nhìn xuống dưới chân liền sững sờ.

Bởi vì, chỗ cổ rết bị chặt đứt không ngờ là một cái động rất lớn, vươn xuống dưới. Cửa động to bằng cái xe tải.

- Chắc hẳn bọn chúng đã đi vào. Diệp Phàm nói: - Có điều, bên trong quá tối. Mặc dù chúng ta có kính mắt nhìn ban đêm nhưng vẫn phải tăng cường đề phòng. Đạn không có mắt đâu.

Cho dù là cường giả Tiên thiên đại viên mãn cũng không thể chống đỡ được súng đạn công suất lớn.

Đương nhiên, cao thủ loại này cảm giác đặc biệt nhạy cảm. Thường thường trong khoảnh khắc anh vẫn chưa bóp cò đã kịp phản ứng, né khỏi hoặc là xử gọn anh rồi.

Cho nên, muốn giết chết cường giả loại này không hề dễ dàng.

Quả nhiên, vừa mới thò đầu vào đã ăn một viên đạn. Có điều, Liễu Diệp đao của Diệp Phàm là một binh khí chuyên gặt đầu người. Người nọ kêu thảm một tiếng liền rớt đầu.

Nhận ra người này là người của Củng Âm giáo.

- Nơi này hình như là được người đục ra. Tiêu Dương Thiên nói.

- Chắc là thế, hơn nữa, công trình quá lớn. Chỉ riêng lối đi xuống đã to bằng một cái xe tải. Cũng may nham thạch chỗ này không giống lớp bề ngoài. Bằng không sao có thể đục ra được. Diệp Phàm nói.

Sau khi xuống dưới đi hơn mười mấy mét, động không ngờ lại rẽ lên trên.

Có điều, lúc này đám người Diệp Phàm có chút nghi hoặc. Bởi vì, không còn đường nào có thể đi nữa.

Mà động hướng lên trên cũng không có bậc đá. Động trơn tuột đến mức đặt chân cũng khó, cứ như thể một thủy lao.

- Đúng là lạ, sao tiếp theo lại hoàn toàn khác? Tiêu Dương Thiên cảm thấy nghi hoặc.

- Động này nhìn qua sao giống động rắn quá. Lúc này, Hồng Tà nói.

- Động rắn, có con rắn lớn như vậy sao? Vậy chẳng phải là rắn thần sao? Akiyama Linyifu có chút nghi hoặc. Bởi vì Diệp Phàm liếc nhìn qua, xung quanh trong mấy vòng mấy trăm mét đều không có tình huống gì. Cho nên tất cả đều bắt đầu nhỏ giọng thương lượng.

- Thế này không tính là lớn, Diệp Phàm, anh nhớ lại thủy đạo quỷ dị tôi đã đi qua lúc ở trên đảo Thủy Tinh xem? Phí Thanh Sơn nói.

- Xà Mị ngàn năm. Diệp Phàm sửng sốt.