Quan Thuật

Chương 3516: Đại thu hoạch




- 10h sáng mai, nếu không thả 3 người Lô Đông Phươngra tôi sẽ lập tức kết án, hơn nữa lập tức đăng báo.

Đây là thông điệp cuối cùng đối với nhà họ Xa các người. Nếu muốn chơi võ công thì Diệp mỗ bất cứ khi nào cũng có thể tiếp đón.

Hơn nữa, mặc dù các người không thả Lô Đông Phương, nhưng chúng tôi có chứng cứ chứng minh các người bắt giữ người. Cho nên, 10h sáng mai, nếu không nhìn thấy Lô Đông Phương, đến lúc đó đến bắt người thì các người đừng trách Diệp Phàm tôi vô tình.

Còn về phía 3 người Lô Đông Phương nên bị trừng phạt thế nào thì hãy để pháp luật trừng trị. Nhà họ Xa không có quyền làm thay luật pháp, Diệp Phàm tôi từ trước tới nay luôn xử lý công bằng.

Nếu người còn có ảo tưởng là có thể không chấp hành, tất cả tổn thất ở đây nhà họ Xa các người bồi thường, bởi vì là do các người khơi mào trước. Diệp Phàm thô lỗ nói.

Vương Triều sau khi đem Xa Đông Đình đến bên ngoài giao cho chủ Phi Vân Các rồi mới đi

Không lâu sau, Lý Cường gọi điện thoại tới, nói là hai cô gái che mặt đã rời khỏi nhà họ Xa rồi.

- Không lẽ là đi gọi viện binh. Việc này không thể không đề phòng. Vương Triều nói. Phí Thanh Sơn vừa rồi cũng vừa tới, vì muốn đi Nhật Bản, Phí Thanh Sơn quyết định đi cùng.

- Không nhất định, nếu như là viện binh thì gọi điện thoại về là đượ rồi, cần gì phải có hai người đi. Tôi thấy việc này có chút kỳ lạ. Diệp Phàm lắc lắc đầu.

- Không Động thần cung không ít cao thủ, thoải mái xuất hiện 2 người. Phí Thanh Sơn nói.

- Cũng không nhất định, biết đâu là chỉ vài người này. Chẳng qua là xuất hiện đúng lúc. Nhưng sau khi đánh nhau với nhà họ Xa này xong, tôi cảm thấy bọn họ vẫn còn vẻ kiêu ngạo tư bản. Đánh khá, nhưng cô gái kia có lẽ chỉ mới có thân thủ tiên thiên sơ kỳ, chơi không đẹp. Hồng Tà hơi buồn bực xoa xoa nắm tay, tỏ vẻ đánh còn chưa đủ.

- Ừ, người đó thật ra là tiên thiên đại viên mãn rồi. Nhưng cô ta không may gặp phải Diệp Phàm, nếu trận đấu này với Không Động thần cung kết thúc, một bang phái phụ nữ thần bí như vậy chúng ta cũng phải đề phòng một chút. Quang minh chính đại thì chúng ta không sợ, chỉ sợ các nàng âm thầm hạ thủ. Phí Thanh Sơn nói.

- Họ không tìm tôi thì tôi cũng tìm họ. Nhưng tôi tin rằng những cô gái đó đều kiêu ngạo.

Chắc là sẽ không nhằm vào người nhà của chúng ta. Giống như chúng ta xem nhẹ việc đấu với người thường vậy.

Hơn nữa, còn có quốc gia. Không Động thần cung dù thần bí nhưng nó vẫn còn ở trong lãnh thổ đất nước Trung Quốc.

Nhưng phiền phức nhất chính là nếu họ đã đạt tới bán niệm khí thì hiện giờ chỉ có Dương sư huynh có thể chống lại. Diệp Phàm cau mày.

- Điều này cũng không hẳn, cao thủ bán niệm khí ở trong môn phái giống như bảo bối, chắc là sẽ không dễ dàng lộ người.

Chúng ta vấn là nắm chắc đi Đại Tuyết Sơn một chuyến, một khi Tuyết Vô Nham đưa Lệ Vô Nhai trở về thì võ công cũng lên theo.

Nếu ba người tiên thiên đại viên mãn chúng ta cùng đánh thì chưa chắc là không thể không thắng được một người bán niệm khí. Lão già Hồng Tà này ngược lại tỏ ra vô cùng khí phách.

- Cũng có lý. Cao thủ bán niệm khí thông thường đều phải khi môn phái gặp chuyện lớn nguy hiểm đến sự tồn tại của phái mới xuất hiện. Nói cách khác nếu tùy tiện xuất hiện lại làm cho người ta chết hay bị thương thì không phải môn phái gặp phiền phức rồi sao? Vương Triều nói.

- Đi đến đâu tính đến đó, họ muốn động thủ thì cũng có điều phải kiêng dè. Chúng ta cũng không phải dễ chọc vào. Chuyện ngày hôm nay chính là khắc họa lại. Diệp Phàm khoát tay áo.

- Không hiểu ngày mai nhà họ Xa sẽ làm như thế nào? Vương Triều lắp bắp nói.

- Tôi cho rằng bọn họ không thể không phục!

Diệp Phàm hừ lạnh nói.

- Các cô ấy đều đi rồi, tại sao không ở lại nghỉ ngơi 1 đêm. Thương lượng một chút xem nên phải làm sao bây giờ? Xa Lâm lầm bầm, giận dữ nói.

- Việc này còn có thể làm gì nữa? Chẳng lẽ còn có thể đánh lại Diệp Phàm sao? Người thanh niên này thật là đáng sợ, tôi thật sự không nhận ra. Bộ dạng của Xa Đông Đình có chút suy sụp.

- Ừ, lão già bên cạnh hắn có thể dễ dàng giải quyết được sư phụ cao thủ tiên thiên của Kim Linh là. Người ta còn có vẻ như không sử dụng toàn lực, giống như đang đùa giỡn. Chuyện ngày hôm nay coi như là Diệp Phàm đã có chừng mực rồi. Nếu không, cả nhà chúng ta đã phải ở bệnh viện rồi.

Xa Hạo Thủy dường như mất hết nhuệ khí.

- Hắn là một tên cán bộ thôi, dù sao cũng có thể hiểu luật. Xa Đông Đình nói.

- Nhưng dù thế nào Không Động thần cung cũng sẽ không bỏ qua cho hắn. Đến lúc đó, tất có trò hay để xem. Diệp Phàm dù lợi hại cũng có thể chống lại được toàn bộ Không Động thần cung sao? Xa Lâm trở nên hưng phấn lên, nhìn Kim Linh một cái, nói: - Thần cung các cháu rốt cuộc có bao nhiêu người, cái này không tính là bí mật chứ?

- Bình thường vào cháu chỉ thấy có mấy chục người. Hơn nữa, hầu như là làm việc vặt như là nhũ mẫu, làm cơm, quét rác.

Còn về cao thủ thì cháu cũng không rõ lắm. Hơn nữa, phạm vi sinh hoạt của chúng cháu cũng không lớn. Về cơ bản chỉ sống cùng với sư phụ.

Đôi khi sư phụ đi ra ngoài, cháu cũng đi ra ngoài để đi du ngoạn. Sau lần này trở về sẽ kế nghiệp là nữ đế trong cung.

Công lực của bà ta cao hơn nhiều so với sư phụ của cháu. Nhưng không ngờ bà ta cũng không thể đánh được Diệp Phàm. Họ Diệp này cũng không biết là lợi hại đến mức nào.

Nhà họ Xa chúng ta gặp phải hắn coi như là gặp phải kẻ thù tám đời rồi. Nhưng cháu tin trong cung vẫn có cao thủ lợi hại hơn.

Bởi vì, Không Động thần cung là phân theo cấp bậc. Bên dưới có thần nữ, bên trên có nữ vương, trên nữa thì có nữ đế, bên trên nữ đế còn có nữ hoàng.

Cuối cùng mới đến cung chủ. Xa Kim Linh có vẻ cũng không hiểu được bao nhiêu tình hình.

- Giống như là nữ hoàng đế ở trong thiên hạ. Xa Đông Đình hừ lạnh một tiếng.

- Việc này nghe nói thật sự còn liên quan đến nữ hoàng, nghe nói người sáng lập ra Không Động thần cung có quan hệ với hoàng đế trước kia. Nghe nói là công chúa trong triều. Xa Kim Linh vẻ mặt thần bí.

- Công chúa, xem ra là muốn làm vua nhưng không thành nên chạy đến đây tự thành lập môn phái làm vua võ lâm.

Đáng tiếc là Không Động thần cung quy mô quá nhỏ, chúng quy không ra trò trống gì, cuối cùng chỉ có thể xưng hoàng đế trên núi.

Đơn giản chỉ là một đám đàn bà con gái cuồng vọng mà thôi. Xa Đông Đình châm chọc nói.

- Chú không thể nói như vậy, đây là quy tắc từ hai nghìn năm trước. Nhà chúng ta bây giờ vẫn cần dựa vào họ. Những lời này mà đến tai họ thì không xong rồi. Xa Kim Linh nổi giận.

- Dựa, ta thấy cũng không dựa được bao nhiêu. Nhưng lời này chúng ta chỉ có thể coi như là nói chuyện vui thôi. Xa Đông Đình nói.

Ba giờ sau cũng chính là 11h đêm, Lý Cường báo là người của nhà họ Xa đến. Diệp Phàm gọi họ vào.

- Trợ lý Diệp, ba người Lô Đông Phương chúng tôi mang đến rồi, giao cho anh. Xa Hạo Thủy đích thân đến.

- Như vậy mới đúng. Diệp Phàm thản nhiên hừ một tiếng.

- Tôi nghĩ sẽ thực hiện lời hứa ban đầu.

Xa Hạo Thủy đỏ mặt nói.

- Lời hứa của anh, tôi không thể tin được. Diệp Phàm hừ nói - Hơn nữa, cũng không cần thiết nữa.

Diệp mỗ không thiếu nhà họ Xa các người. Hơn nữa, các người không coi tôi ra gì.

Diệp mỗ không có dã tâm mà các người nghĩ tới. Diệp mỗ là một quan chức, ước mơ chỉ là vì hạnh phúc của muôn dân trăm họ.

Tôi đơn giản là muốn cho các người mượn mượn một chút tiền tài quyền thế để làm chút chiến tích thôi. Các người nghĩ sai rồi.

- Tôi biết trợ lý Diệp rất thất vọng với chúng tôi, nhưng cũng xin trợ lý Diệp đứng ở vị trí của nhà họ Xa chúng tôi mà xem xét.

Một gia tộc có lịch sử hào khí từ xa xưa. Phàm có cơ hội để trở mình thì chúng tôi sẽ không muốn bỏ qua.

Tuy rằng trợ lý Diệp bây giờ không thể nào tin chúng tôi, cũng không nhận lời hứa của chúng tôi. Nhưng tôi cho rằng chúng ta vẫn có thể hợp tác. Xa Hạo Thủy tỏ vẻ khá thành thật.

- Hợp tác? Tôi tạm thời không có hứng thú. Vì các người đã làm cho tôi rất thất vọng. Nhưng tôi biết các người muốn nói chuyện ngày mai.

Nếu việc này nhà họ Lô cũng có sai, tôi sẽ xử lý vụ án này trong khuôn khổ cho phép của pháp luật.

Chỉ là trước mắt bạn của tôi ở quần đảo Duy Cơ Tư đang đầu tư hai trạm phát điện. Cần số vốn mười mấy triệu. Diệp Phàm đương nhiên cũng nói ra "hóa đơn phạt".

- Chúng tôi đồng ý đầu tư một trạm, tiền vốn chỉ cần ở trong phạm vi 8 triệu thì chúng tôi có thể đồng ý. Nếu bạn của trợ lý Diệp đồng ý thì ngày mai có thể phái người tới đây bàn bạc cụ thể một chút, tranh thủ đi đảo Duy Cơ Tư khảo sát. Xa Hạo Thủy nói.

- Nhưng tôi phải nói rõ, tốc độ hồi vốn của trạm phát điện này tương đối chậm. Đến lúc đó các người đừng nói là Diệp Phàm tôi lừa đảo là được. Diệp Phàm hừ nói.

- Tôi tin trợ lý Diệp không phải người như vậy, Xa mỗ tin tưởng vào ánh mắt của mình. Hồn vốn chậm cũng là chuyện bình thường, cuối cùng cũng sẽ hồi được. Xa Hạo Thủy nói, trong lòng tức đến phun máu. Tên này căn bản coi Diệp Phàm là hạng người xảo trá.

Nhưng chủ yếu là cũng không có cách nào khác để giúp cho Xa Tân Thiên và Xa Tân Lý sớm thoát khỏi tình trạng hiện giờ.

Hơn nữa, sau khi bị Diệp Phàm đánh cho 1 trận, Xa Hạo Thủy cũng muốn dùng cách này để hóa giải một chút bất mãn trong lòng Diệp Phàm.

- Vật thì tốt, chuyện này đã quyết định như vậy rồi. Diệp Phàm nói, bưng trà tiễn khách.

- Nhà họ Xa đầu tư tám triệu, nhà họ Lô bỏ hơn 10 triệu để đầu tư xây dựng Duy Cơ Tư. Hơn nữa, 2 triệu coi như là vốn đầu tư chúng tôi tặng.

Ví dụ như trên phương diện giao thông công cộng, hai triệu này ủy ban quản lý Duy Cơ Tư sẽ xử lý như thế nào? Nhìn thấy ba người Lô Đông Phương bị thương rất nặng, vài chỗ bị gẫy xương.

Nhưng cũng coi như là kết quả tốt nhất rồi. Hơn nữa, cũng là để xoa dịu mối quan hệ với Diệp Phàm, nên Lô Bạch Vân lập tức bỏ ra một số tiền lớn để thể hiện 1 chút.

Đối với thái độ thỏa đáng của Lô Bạch Vân, tất cả những người khác trong nhà họ Lô đều tỏ thái độ đồng ý.

- Người nhà họ Xa thể hiện rồi, cho nên, xử lý chuyện này có lẽ sẽ nhẹ nhàng đi rất nhiều. Điểm này tôi còn phải làm rõ nội tình với chủ nhân của cậu.

Để tránh đến lúc đó trong lòng cậu cảm thấy không thoải mái. Đương nhiên, đối với chuyện Duy Cơ Tư, phía bên kia cũng sẽ hồi vốn cho mọi người 1 cách thỏa đáng.

Không cần phải lo lắng toàn bộ số tiền bị trôi nổi. Hơn nữa, Duy Cơ Tư rất tự nhiên, Triển vọng phát triển sau này tuyệt đối rất tốt.

Đương nhiên, chuyện này cần thời gian. Tạm thời mà nói thì bây giờ các người sẽ phải chịu chút vất vả. Diệp Phàm nói thẳng thắn.

- Việc này trợ lý Diệp nói phải làm như thế nào thì cứ làm như vậy đi. Nhà họ Lô chúng tôi cũng nên nhận một bài học kinh nghiệm. Có lẽ sau chuyện này hai nhà chúng tôi sẽ đều ngồi xuống mà từ từ suy ngẫm lại. Lô Bạch Vân nói.