Quan Thuật

Chương 3506: Thái độ của Phương gia thay đổi




- Cái thằng khốn này, không phải đã nói với mày rồi sao. Đừng có lúc nào cũng đem mấy cái trò giang hồ của mày ra. Bây giờ không phải thời đại kia nữa. Nếu mày thực sự làm như vậy Xa gia chúng ta sẽ mãi mãi không thể vực dậy được.

Xa Đông Đình đen mặt, mắng.

- Thế nhưng không làm như vậy chẳng lẽ trơ mắt nhìn sản nghiệp lớn như vậy của Xa gia bị Lô gia nuốt mất sao. Không những thế anh trai cũng bị tạm giam. Chuyện này con dẫn người đi làm, đến lúc đó, con trốn ra nước ngoài là được. Mẹ nó chứ, xem ai dữ hơn ai?

Xa Tân Lý rất quật cường.

- Cho dù mày có chạy lên trời nhà chúng ta cũng không thoát khỏi liên quan. Mày nếu thực sự động đến hai người đó thì sẽ càng to chuyện, đến lúc đó, nhất định sẽ kinh động đến Nhà nước.

Mày có biết Diệp Phàm là do ai tự tay viết chỉ thị phái xuống không, là Phó bí thư Ủy ban Kỷ luật Quốc gia Lục Hải Bình đấy.

Nếu như mày giết hắn, mày còn tưởng rằng Ủy ban Kỷ luật Quốc gia chỉ là để làm cảnh thôi phải không? Đến lúc đó cơ quan Quốc gia hành động, Xa gia chúng ta coi như tiêu đời rồi.

Xa Đông Đình nói:

- Việc này cứ như vậy đi, chuyện buôn bán để Hạo Thủy phụ trách đàm phán với Lô gia.

Chuyện của tôi chỉ cần tôi làm như thế hẳn sẽ giảm nhẹ đi nhiều. Yên tâm, chú sẽ không phải vào phòng tạm giam đâu.

- Dạ, tam đệ, việc này tuyệt không thể làm bừa. Nghe lời chú.

Xa Hạo Thủy vẻ mặt nghiêm khắc nói.

- Em biết rồi.

Xa Tân Lý khẽ gục đầu xuống.

Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Diệp Phàm còn ở trên giường liền nhận được điện thoại của em trai Diệp Tử Kỳ gọi đến, nói:

- Anh, chuyện này rất kỳ lạ.

- Chuyện gì?

Diệp Phàm hỏi.

- Ba nói tối qua có người đến nhà tặng quà trọng, quà không phải là tiền mà là mười hai cửa hàng. Em đã tra, ít nhất cũng đáng giá 30 triệu.

Diệp Tử Kỳ nói.

- Có phải Xa gia đến từ thành Thủy Châu không?

Diệp Phàm sửng sốt, lập tức hiểu ra.

- Đúng vậy, có điều, ba kiên quyết cự tuyệt. Ba nói, nhà chúng ta không thiếu tiền, cho dù có thiếu tiền cũng không thể làm chuyện thiếu đạo đức thế này.

Diệp Tử Kỳ nói:

- Hơn nữa, nửa đêm còn có người trong thành phố đến tìm em. Có điều, em một mực từ chối, nói không biết gì hết. Thế nhưng, bọn họ để lại đồ rồi đi luôn.

- Nếu bọn họ không chịu mang về thì em cứ nộp lên trên đi.

Diệp Phàm nói.

- Em hiểu rồi, chuyện này em cũng đã nói với lãnh đạo. Đợi chốc nữa đi làm em giao lên trên.

Diệp Tử Kỳ nói.

“Hành động cũng nhanh thật”, Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng.

Có điều, 9 giờ sáng Phó trưởng ban Quách Thiên Minh trong bộ gọi điện thoại đến, sau khi hỏi một chút về vụ án của Lô Minh Châu nói:

- Đồng chí Diệp Phàm, các anh định xử lý chuyện của Xa Đông Đình thế nào?

- Nếu Xa Đông Đình đã cố ý thăm hỏi tôi rồi, Trưởng ban Quách, anh nói tôi nên xử lý ông ta thế nào?

Diệp Phàm hừ lạnh nói.

Còn tưởng Trưởng ban Quách định cầu xin hộ cái gì, cho nên mới dứt khoát chặn họng rồi tính sau.

- Ôi, Xa Đông Đình cũng dũng cảm thật đấy.

Trưởng ban Quách không ngờ lại thở dài.

- Dũng cảm sao, lời này của Trưởng ban Quách tôi không hiểu lắm?

Diệp Phàm hỏi.

- Ông ta tự xin tổ chức xử phạt mình.

Trưởng ban Quách nói.

- Người này cũng được lắm, tưởng rằng làm như vậy là việc xử phạt sẽ giảm nhẹ nhiều sao?

Diệp Phàm cũng có chút bội phục lão già này.

- Xa Đông Đình tuổi tác cũng không lớn, mới vừa 50. Cứ như vậy lùi về tuyến sau cũng coi như là báo ứng của ông ta đi. Chuyện này đối với một quan viên, nếu như không phải không còn cách nào khác cũng sẽ không làm như thế, cả đời liền chấm hết rồi.

Trưởng ban Quách thở dài.

- Bọn họ thăm hỏi anh rồi?

Diệp Phàm hỏi.

- Việc này cậu xem, đã như thế rồi, cứ nhất quyết không tha cũng chẳng ra làm sao, kỳ thực, giết người cũng chẳng qua là đầu rơi xuống đất, phải không nào?

Đối với một quan viên có tiền đồ như thế, rơi vào kết cục này cũng là đã trả giá cho hành vi khinh suất của mình rồi.

Phỏng chừng sẽ nhận một chức vụ nhàn hạ ở Hội nghị hiệp thương chính trị Quốc gia. Mà cấp bậc cũng sẽ hạ xuống làm Phó giám đốc sở. Nếu như ông ta muốn có ngày trở lại hẳn là không có khả năng rồi.

Việc này cũng là một đòn đả kích rất lớn đối với ông ta đấy.

Trưởng ban Quách nói.

- Nếu Trưởng ban Quách cũng nói như vậy thì thôi vậy, đây chỉ là cho ông ta một bài học. Có một số việc không thể làm, vi phạm rồi cũng sẽ có người điều tra ra.

Diệp Phàm hừ nói, trong lòng vẫn có chút buồn bực.

Bởi vì, bản thân còn chưa ra tay người ta đã tự nhận tội. Giống như đấm một quyền vào trong không trung, không có điểm trút lực, không buồn bực mới là lạ.

- Đúng rồi, còn có một tin tức tốt.

Trưởng ban Quách cười.

- Tin tức tốt, mau nói xem nào?

Diệp Phàm cười nói.

- Tôi cũng sắp gác lại chuyện bên này rồi.

Trưởng ban Quách cười nói.

- Trưởng ban Quách đang nói chuyện của Trưởng ban Thiết có đầu mối rồi sao?

Diệp Phàm đương nhiên trở nên vui vẻ.

- Ừ, bên Trung tổ bộ chiều nay sẽ có người đến tiến hành duyệt lại khảo hạch chính thức rồi. Có lẽ chỉ mất khoảng nửa tháng thôi. Tôi cũng nên thay đổi địa phương rồi.

Trưởng ban Quách cười nói.

- Vậy tôi phải chúc mừng Trưởng ban Quách rồi.

Diệp Phàm cười nói.

- Ha ha, việc này cậu đã chúc mừng rồi. Đồng chí Chiêm Hùng lần này có thể thăng chức tôi cũng mừng, tuy rằng lúc đầu tôi tiến cử anh ta không có tác dụng lớn lắm, nhưng cuối cùng cũng có tác dụng dẫn đầu. Việc này vẫn là nhờ năng lực của cậu lớn.

Trưởng ban Quách cười nói.

- Vẫn là nhờ Trưởng ban Quách dẫn đầu tốt, không có dẫn đầu thì phần sau có ra sức mấy cũng vô dụng phải không nào?

Diệp phàm cười nói.

- Việc của Phương gia cũng coi như kết thúc rồi, có điều, về chuyện mỏ đồng Kỳ Sơn ở Thailand cậu không có ý tưởng mới nào sao?

Trưởng ban Quách cười nói.

- Phương gia không đồng ý ý kiến của tôi thôi, việc này không được thương lượng. Có một số việc tôi khó mà nói được.

Diệp Phàm nói.

- Suy nghĩ của bọn họ có chút buông lỏng, kỳ thực các cậu vẫn có thể ngồi xuống nói chuyện mà?

Trưởng ban Quách cười nói.

- Ngày đó giọng điệu của Phương Đông Phong rất sắc bén, lúc đó tên này cũng thực kiêu ngạo, ra vẻ còn muốn trị tội chúng ta. Có điều, hiện giờ đã buông lỏng, có phải gần đây bên đó có tình hình gì không?

Diệp Phàm hỏi.

- Việc này chúng ta nói riêng thì được, đúng là như thế. Phỏng chừng do ngày đó bọn họ không đồng ý điều kiện của cậu.

Mà khó khăn lớn nhất của việc khai thác mỏ đồng Kỳ Sơn chính là vấn đề an toàn. Bọn họ phỏng chừng cho rằng rời khỏi cậu rồi là có thể làm việc thuận lợi.

Cho nên, âm thầm mời một số bảo vệ. Năng lực của nhóm bảo vệ này mạnh hơn rất nhiều, hơn nữa còn một hai cao thủ ngũ đẳng đang dẫn đội đi qua.

Không lâu, việc không như mong đợi. Mới khánh thành hơn mười ngày đã có người chết, hơn nữa một lúc chết mất mấy người.

Sau càng không ổn, căn bản cứ vài ngày lại bị thương hoặc chết một người. Mỏ quặng đồng này có là núi vàng núi bạc cũng không thể nào tiếp tục làm được nữa phải không nào?

Ngay cả công nhân cũng sợ tới mức không dám làm nữa.

Trưởng ban Quách hỏi:

- Nội tình bên trong việc này phỏng chừng cậu cũng biết một ít phải không, chúng ta bây giờ coi như nói chuyện tào lao đi. Nếu không, cậu cũng sẽ không tự tin như thế đâu.

- Việc này tôi vốn không hiểu được nguyên do, có điều, hiện tại cũng có chút manh mối rồi.

Hẳn là phạm phải điều tối kỵ của trùm buôn thuốc phiện của Tam Giác Vàng hoặc tổ chức nào đó. Người ta không cho anh làm.

Còn có một suy đoán khác, chính là việc khai thác mỏ đồng Kỳ Sơn ở đó sẽ chặt đứt tài lộ của người ta.

Diệp Phàm cũng nói ra tình hình thực tế, nếu như Trưởng ban Quách nói như thế ông ta nhất định sẽ không nói lại lời này với Phương gia.

- Thì ra là thế, tôi cũng luôn suy sét vấn đề này. Tôi vốn đang nghĩ chuyện này phải chăng là do thương gia có cạnh tranh với mỏ đồng Kỳ Sơn làm hay không.

Ví dụ như, thuê người đến phá hoại không cho anh khai thác. Không ngờ bên trong còn kéo theo chuyện càng lớn hơn.

Khó trách bọn họ không thể khai thác tiếp được.

Trưởng ban Quách nói:

- Còn về cậu, Phương Đông Phong không biết được lai lịch của cậu.

Nếu không, y cũng sẽ không nói những lời cứng rắn như thế. Việc này đúng là có chút phiền phức, chúng ta cũng không tiện lộ chân tướng mà.

- Kỳ thực không phải Phương Đông Phong không biết lai lịch của tôi, việc này không liên quan gì đến lai lịch cả.

Diệp Phàm khe khẽ lắc đầu.

- Sao lại nói như thế?

Trưởng ban Quách cũng có chút không hiểu.

- Tôi có thể cứu Phương Đông Phong ra, hơn nữa, trong hoàn cảnh đó Phương Đông Phong có ngu ngốc đi nữa cũng có thể phân tích được bản thân đã tiến vào cái “ổ” gì phải không nào? Người có thể đem y ra khỏi chỗ đó có thể đơn giản sao?

Diệp Phàm hỏi ngược lại.

- Ừ, cậu phân tích thế cũng có lý. Nếu Phương Đông Phong đã biết lai lịch của cậu, ít nhất biết cậu có thân thủ, hơn nữa thân thủ cũng không thấp.

Hoặc là nói ít nhất biết cậu có thể tìm được người có thân thủ cao. Bọn họ không ngờ vẫn không đồng ý điều kiện của cậu.

Xem ra, bọn họ biết lợi ích của mỏ đồng Kỳ Sơn rất cao. Cho nên, không muốn buông tha cho khoản lợi nhuận kếch xù này.

Trưởng ban Quách cười nói.

- Đây là một điểm, còn một điểm là Phương Đông Phong cho rằng mình Phương đại thiếu gia mà, chúng ta nên thuận theo y một chút. Hơn nữa, cho dù là chịu thiệt một chút cũng là điều nên làm phải không nào?

Diệp phàm cười nói.

- Kết quả là gặp phải trở ngại rồi, hiện tại bản thân khai thác mỏ đồng lại từ đầu không ngờ lại gặp trở ngại. Phương Đông Phong có lẽ không đối phó nổi rồi. Vứt bỏ thì thực sự không nỡ, cho nên, vị đồng chí Lưu nhà y lại tiếp xúc với tôi một chút.

Trưởng ban Quách cười sang sảng:

- Đúng rồi, cậu chừng nào tranh thủ thời gian về thủ đô một chuyến.

- Hiện giờ thời gian của tôi nhiều lắm, chẳng có chuyện gì làm. Trưởng ban Quách anh vẫn nên mau chóng bảo mấy đồng chí trong văn phòng quét tước lại văn phòng một chút, tôi sắp về thường trú rồi.

Diệp Phàm cười nói.

- Trở về thì tốt, cậu nỡ bỏ lại tập đoàn Hoành Không và khu kinh tế Hoành Không sao? Lời nói dối này mà cậu cũng nói được sao?

Trưởng ban Quách căn bản không tin, cho rằng Diệp Phàm đang nói giỡn.

- Tôi bị bọn họ khai trừ rồi.

Diệp Phàm nói.

- Khai trừ, là ý gì, cậu đừng nói đùa nha.

Trưởng ban Quách thực sự không biết chuyện của Diệp Phàm. Việc này Diệp Phàm không nói, các đồng chí ở thủ đô cũng không biết được.

- Bị xử phạt bị cách chức tạm thời rồi, mà tôi cũng đã đệ đơn từ chức cho Tỉnh ủy tỉnh Thiên Vân. Cho nên, sau này phải quay lại bộ ở thủ đô lăn lộn rồi. Phải xin ghé bát cơm rồi.

Diệp Phàm nói.

- Sao lại thế?

Trưởng ban Quách phỏng chừng ngây ra một lúc ở đầu dây bên kia, vội vàng hỏi.

- Thôi, không nói nữa, tôi có chuyện, gác máy đây.

Diệp Phàm không muốn nói, cúp điện thoại. Đương nhiên, Diệp Phàm biết, Trưởng ban Quách sẽ đi hỏi thăm việc này.

Không chừng còn có thể nhờ chút thế lực của Phương gia ấy chứ. Ngoài ra Phương gia vẫn thực là một cây đại thụ, “chân” cũng lớn như Phí gia vậy.

Vừa về tới Diệp phủ Sở Thiên Các, tên Lô Vĩ này đã vui vẻ đến rồi.

- Khiêng vào.

Tên này vừa vào sảnh liền vẫy vẫy tay với bên ngoài.

- Tên nhóc ngươi có gì đấy?

Diệp Phàm vừa mới tắm rửa đi ra, có chút ngạc nhiên hỏi.