Quan Thuật

Chương 3502: Thái độ của nhân vật số 1, số 2 Tỉnh ủy




- Chúng tôi phản đối, Tập đoàn Hoành Không không thể thiếu được Chủ tịch tỉnh Diệp. Khương Quân nói lớn.

- Hai đồng chí này gây nhiễu loạn ở đây, thật chẳng ra làm sao cả. Tôi thay mặt Tỉnh ủy UBND tỉnh tuyên bố ngừng chức vị của hai đồng chí này. Từ bây giờ trở đi, hai đồng chí này trở về tự kiểm điểm hành vi của mình. Còn công tác của hai đồng chí này sẽ do đồng chí Phong Hồ Ninh sắp xếp. Đường Quang Hùng bá khí mười phần.

- Ông đây không thèm làm nữa, từ chưc. Bao Nghị vô cùng tức giận, cầm bút vạch vạch vài cái trước mặt Đường Quang Hùng.

- Ông đây cũng không thèm làm nữa, mẹ nó chứ, ông đây làm việc như vậy còn bị xử phạt. Đây là quyết định anh minh của Tỉnh ủy UBND tỉnh đấy. Khương Quân cũng đặt đơn từ chức lên. Hai đồng chí đi nhanh tới phía sau Diệp Phàm.

Không khí trở nên vô cùng nặng nề, nếu có nhạc buồn nữa thì chẳng khác nào đám ma cả.

Tuyệt đại bộ phận cán bộ của Tập đoàn Hoành Không cũng lặng lẽ rời khỏi hiện trường.

- Đồng chí Khổng Ý Hùng, cơm trưa đã sắp xếp ổn chưa? Bí thư mới nhậm chức Phong Hồ Ninh vẻ mặt nghiêm túc hỏi Khổng Ý Hùng.

- Đã sắp xếp xong rồi, bốn món mặn một món canh, không có rượu. Khổng Ý Hùng nói.

- Hôm nay người nhiều, mỗi bàn thêm hai món mặn nữa đi. Dương Chí Thăng bên cạnh chen vào nói.

- Không thể thêm được nữa, đây là quy định của cấp trên. Nếu không sẽ bội chi mất. Khổng Ý Hùng lạnh lùng nói.

- Bữa cơm này tphn chúng tôi chi trả. Dương Chí Thăng tức giận rồi.

- Thật sự xin lỗi Bí thư Dương, Tphn cũng là tiêu chuẩn như vậy. Hơn nữa, lần này là việc của Tập đoàn Hoành Không, cho nên Tphn không có lý do gì để đứng ra chiêu đãi cả, có đúng không? Không ngờ Lam Tồn Quân cũng đứng ra đáp lại.

- Được được, bốn món mặn một món canh cũng được. Dương Chí Thăng tức giận mặt đen lại. Hung hăng nhìn Lam Tồn Quân và Khổng Ý Hùng một cái.

- Như vậy cũng tốt rồi mà, chúng ta đi ăn cơm đi. Đường Quang Hùng hôm nay có vẻ tâm trạng không tồi.

Một giờ sau, việc chuyển giao đã hoàn tất.

Sau khi cơm nước xong, đám người Đường Quang Hùng vội vàng rời đi.

Dương Chí Thăng thì đi vào văn phòng, ngồi trên ghế xoay xoay vài vòng. Ông ta khẽ đặt đôi mắt kính xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ.

- Bí thư Dương, đây là trà của ngài. Thư ký mới nhậm chức Thái Kỳ nhẹ nhàng đi vào, đặt lên bàn ông ta một cốc trà thơm nức.

- Gọi Khổng Ý Hùng đến đây cho tôi, tôi muốn sắp xếp công tác. Dương Chí Thăng nói.

Không lâu sau, Khổng Ý Hùng bước vào. Dương Chí Thăng dùng ánh mắt của người thắng cuộc nhìn anh ta một hồi lâu.

- Dương tổng, không phải mặt tôi có sâu chứ? Khổng Ý Hùng hỏi.

- Sâu thì không có, nhưng, hình như sắc mặt của cậu không tốt lắm. Chẳng lẽ không hoan nghênh tôi sao? Dương Chí Thăng thản nhiên hừ một tiếng.

- Ha ha, Dương tổng nghĩ sai rồi. Khổng Ý Hùng tôi chẳng qua chỉ là một Chánh văn phòng thôi, đâu có quyền gì mà hoan nghênh hay không hoan nghênh Dương tổng chứ? Khổng Ý Hùng cười nói.

Bộp, mặt bàn bị Dương Chí Thăng vỗ mạnh một cái, chỉ tay vào mặt Khổng Ý Hùng nói: - Biết như vậy là tốt, đừng có xị cái mặt ra trước mặt tôi. Cậu không những là Chánh văn phòng của Khu kinh tế mà còn là Chánh văn phòng của Tập đoàn Hoành Không, công việc của cậu là phục vụ lãnh đạo và làm công tác tiếp đãi. Nếu cái mặt lúc nào cũng như vậy thì không phải sẽ dọa cho khách chạy mất dép sao? Sau này phải chú ý một chút. Nếu không, hừ

- Tôi biết rồi Dương tổng. Khổng Ý Hùng gật đầu.

- Thông báo các vị trong thường ủy 9h ngày mai đến họp gặp mặt một chút. Dương Chí Thăng nói, Khổng Ý Hùng gật đầu đi ra ngoài.

- Thật là sảng khoái Dương Chí Thăng cười ha hả nhấp một ngụm trà.

Đúng lúc này điện thoại của ông ta lại vang lên. Dương Chí Thăng vừa nhấc điện thoại, theo phản xạ có điều kiện nghiêm chỉnh lại, vẻ mặt cung kính nói: - Anh họ, anh có dặn dò gì không?

- Nhớ cho kỹ, đừng có gây nhiễu ở đó. Ninh Chí Hòa hừ lạnh nói.

- Anh họem đâu có gây nhiễu. Dương Chí Thăng lập tức nói, y cảm thấy rất ủy khuất.

- Lãnh đạo tỉnh đang nói chuyện cậu nhúng tay lung tung vào chuyện gì đó, bây giờ có phải đang rất tự hào đúng không? Tôi thấy cậu mụ mẫm đầu óc rồi. Ninh Chí Hòa phê bình không chút khách khí nào.

- Emem không dám. Dương Chí Thăng giống như quả bóng bị kim đâm vậy.

- Biết vậy là được rồi, Tập đoàn Hoành Không không phải là thứ cậu có thể năm trong tay được. Đừng có ở đó mà ôm mộng nữa. Cậu chỉ tạm thời ngồi đó vài ngày thôi. Đừng có tưởng mình đã là tổng giám đốc của Tập đoàn Hoành Không thật rồi. Đó là vị trí phó bộ tham chiếu, nói thế nào thì cũng không đến lượt cậu đâu. Cho nên phải chú ý một chút. Trong thời gian này đừng có gây ra phiền phức gì Ninh Chí Hòa nói.

- Em biết rồi anh họ, em sẽ cẩn thận. Dương Chí Thăng gật đầu đáp. Cúp máy xong, Dương Chí Thăng vẻ mặt buồn bực.

Buổi tối. - Việc này Diệp Phàm quá mạnh mẽ, thật đúng là không dễ xử lý, Bí thư Ninh ạ. Chiêm Hữu Quang vẻ mặt ngưng trọng, nhấp một ngụm trà, thở dài.

- Cậu ta căn bản là gây ầm ĩ, việc này chẳng lẽ không thể nhịn được một chút sao? Qua một thời gian nữa nghĩ cách giải quyết là được mà. Không phải chỉ là việc xử phạt thôi sao? Chúng ta đâu có cắt hết chức vụ của cậu ta đâu. Tạm thời cách chức để tự kiểm điểm thôi cơ mà. Kiểm điểm xong thì không phải sẽ xong chuyện sao? Cậu ta đang hù dọa ai cơ chứ? Thiếu ai thì quả đất này cũng vẫn quay được à Ninh Chí Hòa tức giận đập bàn một cái, vẻ mặt ông âm trầm xuống.

- Chẳng lẽ việc này chúng ta phê bình thật hay sao? Chiêm Hữu Quang nhìn Ninh Chí Hòa nói.

- Phê, phê thế nào, Tập đoàn Hoành Không bây giờ có thể không có cậu ta sao? Không chừng còn xảy ra đại sự ấy chứ. Ninh Chí Hòa tức giận nói, sự ương ngạnh của Diệp Phàm thật sự cũng khiến ông hao tâm tổn trí.

- Tôi thấy đồng chí Đường Quang Hùng cũng tích cực quá, hơn nữa, việc này đổ lên người Diệp Phàm thì cũng có chút bất công.

Nhậm Thời Mãn đập bàn trước hai cái thì chẳng bị sao, đằng này Diệp Phàm vừa vỗ đáp trả thì không được hay sao?

Lãnh đạo Tỉnh ủy chẳng lẽ không được đập bàn hay sao? Haiz, việc này đúng thật sự là khó giải quyết. Chiêm Hữu Quang mặt mày nhăn lại nói. - Bí thư Ninh, ông không nhìn thấy hoàn cảnh lúc đó, thiếu chút nữa thì nổ tung mất.

- Nổ, thế nào mà nổ. Ninh Chí Hòa tức giận hừ nói.

- Địa vị của Diệp Phàm ở Tập đoàn Hoành Không là thâm căn cố đế, đồng chí nào cũng không thể lay động được. Người của Hoành Không đều coi cậu ta là vị thần sáng thế. Đây đích xác là sự thật, tôi chỉ sợ từ nay về sau Tập đoàn Hoành Không sẽ bước vào thời kỳ trong vùng trũng.

Nếu bình ổn một chút thì còn đỡ, chỉ sợ có chuyện gì xảy ra mà thôi. Tập đoàn Hoành Không này có một số lớn người rất ủng hộ Diệp Phàm, nếu nhóm người này không phục mà gây ra chuyện gì thì phiền toái lớn. Chiêm Hữu Quang vẻ mặt lo lắng nói.

- Không phải bọn họ đều muốn ngồi vào vị trí lớn nhất của Tập đoàn Hoành Không sao? Vậy cứ thử dể họ ngồi vào xem sao? Nhìn người khác ngồi và mình ngồi xem cảm giác khác nhau thế nào. Ninh Chí Hòa hừ nói. - Nếu muốn bổ nhiệm nữa, thì kêu đồng chí Cái Thiệu Trung quay về tỉnh.

- Vậy vị trí chủ tịch tập đoàn kia sẽ do ai đảm nhiệm? Chiêm Hữu Quang thất kinh hỏi.

- Đồng chí Nhậm Thời Mãn không phải rất có năng lực sao? Cứ để ông ta đảm nhiệm vị trí đó là được. Ninh Chí Hòa hừ lạnh nói. Chiêm Hữu Quang không khỏi cảm thấy rung mình.

- Nếu thật sự phế Diệp Phàm tôi thấy xem hắn còn dũng cảm được đến đâu. Phạm Hồng Vũ nói với Khúc Chí Quốc.

- Ông nói chuyện này Tỉnh sẽ đồng ý sao? Khúc Chí Quốc lạnh lùng nói.

- Chắc chắn là không rồi. Phong Hồ Ninh có chút nhụt chí.

- Cho nên, ông nói cũng chỉ là vô ích thôi. Hơn nữa, dù là Bí thư Ninh đồng ý thì tôi cũng không đồng ý. Khúc Chí Quốc nói.

- Cái nàytôi có chút không hiểu. Phong Hồ Ninh có chút không phục.

- Khó hiểu à, không phải tôi nói Hồ Ninh ông. Ông chống lại được ngọn cờ lớn là Tập đoàn Hoành Không này không? Không nói đến cái khác, nếu hôm nay những đồng chí kia kích động mà gây sức ép thì ông chịu nổi không?

Chúng ta mượn việc lần này để gõ Diệp Phàm một chút để cho hắn nhớ. Mà mượn việc này cũng có thể gõ Khương Quân Sơn một chút. Ít nhất trong khoảng thời gian này, Diệp Phàm không ở Tập đoàn Hoành Không đối với việc ủng hộ cải tạo khu Lục Loan liền không thể tiến hành được. Khúc Chí Quốc hừ nói. - Chúng ta đều rõ ràng, cục diện này chỉ là tạm thời, không kéo dài được bao lâu nữa.

- Chức Bí thư Đảng ủy này Phong Hồ Ninh tôi có thể đảm nhiệm được, chẳng lẽ Tập đoàn Hoành Không thiếu đi Diệp Phàm là không thể hoạt động được sao? Phong Hồ Ninh có chút tức giận.

- Ha ha, tôi thật sự hy vọng ông có thể đảm nhiệm được. Khúc Chí Quốc cười nói. - Vậy thì ông hãy xem một chút. Phong Hồ Ninh nói.

- Lão Phong, tỉnh táo chút đi. Khúc Chí Quốc gõ nhẹ mặt bàn.

Phong Hồ Ninh cả kinh, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Khúc Chí Quốc.

- Con qua xúc động rồi, lập tức mang đơn từ chức về. Làm việc không được như vậy. Kiều Viễn Sơn gọi điện cho Diệp Phàm nói.

- Nếu bọn họ làm thật thì con sẽ rời khỏi tỉnh Thiên Vân, con sẽ về bộ công tác. Diệp Phàm nói.

- Con vất vả bao nhiêu Tập đoàn Hoành Không mới được như thế này. Đến lúc hái quả rồi lại để cho người khác đến hái sao? Kiều Viễn Sơn hỏi.

- Ai cũng khó hái quả này đấy ạ, ba nhìn là biết mà. Bọn họ không công bằng với con, việc này con không thể nhịn được.

Diệp Phàm bắt đầu ương ngạnh.