Quan Thuật

Chương 3486: Thách thức uy quyền của Chủ tịch tỉnh Khúc




Dù sao đã Khương Quân Sơn đã gây ra thách thức rất lớn đối với địa vị của Khúc Chí Quốc ở Ủy ban nhân dân tỉnh.

- Ha ha, đồng chí Hồ Ninh, vừa rồi đồng chí Quân Sơn cũng không nói nhất định phải đưa đại quy hoạch Hoành Không vào trong khu thí điểm.

Đại quy hoạch Hoành Không chúng tôi và khu Lục Loan chỉ là giúp đỡ lẫn nhau, chia sẻ những kinh nghiệm cho nhau tham khảo.

Hơn nữa, tuy rằng tỉnh là khu thử nghiệm. Nhưng cũng không thể khẳng định khu thử nghiệm này không thể đưa vào các khu vực hoặc là những xí nghiệp liên quan.

Nếu như cần thiết thì chính sách cũng có thể linh hoạt thay đổi chứ không nhất thiết phải cố định không đổi.

Chẳng hạn như, nếu khu Lục Loan muốn phối hợp cùng với đại quy hoạch Hoành Không, chúng ta đương nhiên cũng không thể từ chối như vậy. Diệp Phàm cười nói.

- Chủ đề hôm nay chính là bàn về việc sáp nhập khu Lục Loan vào đại quy hoạch Hoành Không. Các đồng chí ở cả hai bên cứ nói thoải mái.

Nhưng Khu kinh tế Hoành Không vừa mới đi vào hoạt động, mà đại quy hoạch Hoành Không hiện giờ thật sự đã sắp bị Khu kinh tế thay thế.

Từ một Khu kinh tế còn non trẻ mà lại mở rộng ra đến tỉnh thành rồi, có phải là hơi mù quáng rồi không.

Sự mở rộng mù quáng này sẽ đem đến cho Khu kinh tế một loạt những rắc rối không cần thiết. Các đồng chí có nghĩ đến những vấn đề xảy ra sau này không?

Còn nữa, có tạo thành ảnh hưởng nhất định đến Khu kinh tế Hoành Không không. Những điều này là những vấn đề chúng ta phải thực sự đối mặt.

Đối với chuyện lớn như vậy, mọi mặt đều phải nghĩ cho chu toàn. Đây chính là vấn đề liên quan tới Khu kinh tế mấy triệu người dân.

Liên quan đến sự phát triển của Khu kinh tế. Mỗi người trong chúng ta ngồi đây đều không muốn nhìn thấy Khu kinh tế vì chút nguyên do mà bị thiệt hại. Khúc Chí Quốc nói, quan điểm rõ ràng là không ủng hộ.

- Tôi không ủng hộ đồng chí Diệp Phàm làm đề án này. Nhậm Thời Mãn phản đối trước tiên.

- Trước mắt mà nói quan trọng nhất vẫn là phát triển bản thân, không nên quá vội vàng. Thái Cường nói.

Cuối cùng thì vẫn biểu quyết.

Diệp Phàm, Khương Quân Sơn, Yến Nguyệt, Lưu Minh Nguyệt, Cái Thiệu Trung ủng hộ đề án của Diệp Phàm. Nhưng có 5 trong 11 thành viên trong ban của Khúc Chí Quốc là Nhậm Thời Mãn, Triệu Hướng Vân, Phong Hồ Ninh, Thái Cường tỏ vẻ phản đối chuyện sáp nhập khu Lục Loan vào đại quy hoạch Hoành Không.

Phó Chủ tịch tỉnh Triệu Sảng bỏ phiếu trắng.

Diệp Phàm vì không được một nửa nên đề án không thể được thông qua. Nhưng sự phản đối của phía Khúc Chí Quốc cũng không đạt quá một nửa. Cuối cùng, tuy rằng đề án này không thể được thông qua.

Nhưng đề án này cũng không bị phủ quyết như vậy. Chỉ có thể nói là tạm thời gác lại, sau này bàn tiếp.

Đối với kết quả này, Khúc Chí Quốc đương nhiên là không hài lòng. Việc này vô hình trung lại cổ vũ cho thế lực của Khương Quân Sơn.

Làm cho Khúc Chí Quốc cảm thấy địa vì không còn vững chắc như trước. Trước kia có thể nắm trong tay tuyệt đối Ủy ban nhân dân này.

Hiện tượng này tuyệt đối không thể tiếp tục nữa. Nói cách khác, Khúc Chí Quốc dùng cách gì để có thể cầm lái được lại Ủy ban nhân dân tỉnh?

- Diệp Phàm hắn muốn làm gì đây? May mà trước đây Chủ tịch tỉnh Khúc còn cưng chiều hắn, muốn giúp đỡ thì giúp đỡ, muốn cái gì được cái đó. Bây giờ thì hay rồi, tự nhiên lại mất một người ủng hộ vững chắc như vậy. Tôi thấy hắn ta hồ đồ rồi. Bây giờ thành ngọn cỏ cạnh tường, tự nhiên lại có được sự ủng hộ của Khương Quân Sơn. Khương Quân Sơn cho được hắn cái gì, hắn đến đây mới được bao lâu? Phong Hồ Ninh vào trong phòng làm việc của Chủ tịch tỉnh Khúc bất mãn nói.

- Cậu ta không hồ đồ mà rất tỉnh táo. Chính vì tỉnh táo nên mới làm như vậy.

Khúc Chí Quốc âm trầm nhìn Phong Hồ Ninh, nói: - Lão Ninh, ông nghĩ xem, trong thời gian ngắn như vậy mà cậu ta lại thay đổi suy nghĩ là vì sao?

- Lẽ nào hắn thật sự làm cùng với Khương Quân Sơn? Phong Hồ Ninh sửng sốt nói.

- Hai người họ muốn làm cùng nhau sẽ không dễ dàng như vậy. Trong đó phải có người thứ ba làm trung gian. Khúc Chí Quốc hừ lạnh một tiếng.

- Chắc chắn là có. Nếu không làm sao có thể chưa đến mười ngày đã thay đổi. Hơn nữa còn thay đổi rất nhiều.

Việc này có thể là do trong Khu kinh tế có khúc mắc. Ví dụ như khi Diệp Phàm và Nhậm Thời Mãn mâu thuẫn chính là khởi đầu.

Khi Nhậm Thời Mãn đưa chuyện Diệp Phàm nói lên tỉnh, việc này Bí thư Đường đã tự giải quyết, trong cuộc họp vừa rồi Nhậm Thời Mãn không phải là trực tiếp đối đầu với Diệp Phàm.

Đây là họp ủy ban nhân dân tỉnh chứ không phải là họp Ủy ban quản lý Khu kinh tế, nhưng trái lại rất thú vị. Phong Hồ Ninh nói.

- Phía dưới là chuyện nội bộ của bọ họ, mâu thuẫn của Diệp Phàm và Nhậm Thời Mãn sẽ không ảnh hưởng đến ý tưởng của Diệp Phàm. Hơn nữa trong đó còn có Khương Quân Sơn đứng đầu là bên thứ ba.

Khúc Chí Quốc hừ nói.

- Tôi hiểu rồi, chắc chắn là người đó. Phong Hồ Ninh chấn động nói.

- Việc này nói tới vẫn tương đối phức tạp, có vài mức độ. Xung đột giữa Diệp Phàm và Nhậm Thời Mãn là mức độ thấp.

Mà Ủy ban nhân dân tỉnh thì tôi và Khương Quân Sơn có chút bất đồng, mà ở tỉnh ủy còn có một mức độ Khúc Chí Quốc nói: - Thật ra, tôi nhìn ra Diệp Phàm chỉ là một chiếc bánh quy có nhân, việc này chưa chắc đã là ý của cậu ta.

- Không phải ý của hắn nhưng bây giờ cũng thành ý của hắn rồi. Đối với loại người không biết phân biệt như vậy tôi thấy cũng không cần thiết phải nể mặt hắn.

Hắn cũng không nể mặt ông thì ông còn chú ý đến hắn làm gì? Việc hôm nay nếu như thành công thi sẽ là thắng lợi lớn của Khương Quân Sơn.

Sau này chúng ta làm sao có thể sống yên ổn ở Ủy ban? Tôi thấy lần này hay là mượn lực lượng của Nhậm Thời Mãn một lần? Phong Hồ Ninh hừ lạnh.

- Mượn Nhậm Thời Mãn? Khúc Chí Quốc nhắc lại một câu, nhíu mày.

- Đúng vậy, đồng chí Quang Hùng không phải đang xử lý chuyện của Diệp Phàm sao? Nghe nói Diệp Phàm một chút cũng không nhận sai, lại còn tranh luận với Đường Quang Hùng.

Hơn nữa, nghe nói Diệp Phàm còn khá cứng đầu, ngay cả bản kiểm điểm cũng không muốn viết.Ý của Đường Quang Hùng là phải nghiêm túc xử lý Diệp Phàm.

Đến lúc đó, Chủ tịch tỉnh Khúc ông nói vài câu, việc xử lý Diệp Phàm này có thể thực hiện rồi. Tới lúc đó tôi xem hắn còn kiêu ngạo như thế nào.

Hiện giờ tập đoàn Hoành Không toàn toàn nằm trong tay Diệp Phàm. Tôi cảm thấy cái chức chủ tịch tập đoàn Hoành Không này có nênsắp xếp tiếp người tiếp không?

Còn nữa, Nhậm Thời Mãn tuy rằng là thường ủy nhưng hiện giờ dường như còn không nắm được toàn bộ Ủy ban quản lý Khu kinh tế.

Tình hình này càng khiến cho Diệp Phàm vênh váo, kiêu ngạo hơn. Bây giờ lại còn muốn kết hợp với Khương Quân Sơn để chống lại Chủ tịch tỉnh Khúc ông.

Tôi thấy hắn ta đúng là quá quắt lắm rồi. Phong Hồ Ninh nói.

- Ha ha, có người muốn mượn lực của Khương Quân Sơn, nhưng hiện giờ hội nghị thường ủy tỉnh phức tạp hơn so với trước kia nhiều. đồng chí Đường Quang Hùng không nên tùy ý tới đó để làm bừa. Khúc Chí Quốc cười.

- Đúng vậy, cục diện Ủy ban Tỉnh ủy đã thay đổi rất nhiều rồi.

Phong Hồ Ninh thở dài.

Buổi tối, Diệp Phàm tới nhà họ Ninh.

- Sao rồi? Chuyện sáng nay trong lòng không thoải mái hả. Ninh Chí Hòa cười nói, đi phà trà tiếp.

- Xin lỗi chú Ninh, sức cháu có hạn. Việc này ở bên dưới cháu còn có cách thông qua, Ủy ban nhân dân tỉnh không phải là do cháu quản lý, việc này không thành công. Diệp Phàm nói.

- Ha ha, không có gì, tuy rằng không thành nhưng cũng không bị phủ quyết đúng không?

Ninh Chí Hòa thản nhiên.

- Như vậy có phải là vẫn không có cách nào giúp được khu Lục Loan? Diệp Phàm nói.

- Đừng nóng vội. Có một số việc vẫn còn có cách. Ninh Chí Hòa ngược lại còn gọi Diệp Phàm tới an ủi: - Đúng rồi, cháu với đồng chí Thời Mãn rốt cuộc tại sao lại như vậy?

Diệp Phàm đành phải thành thật kể lại.

- Haiz, cháu xem, người này thật là xấu tính. Thật ra việc này, chuyện đề án của cháu đưa ra đã được thông qua khiến cho Nhậm Thời Mãn tức giận đập bàn 2 cái cũng không sao đúng không?

Dù nói thế nào thì ông ta cũng là lãnh đạo. Ông ta dù có đập bàn như thế nào cũng không thể thay đổi được tình hình.

Diệp Phàm cháu vẫn là người thắng. Đến lúc đó ông ta muốn nói gì cũng khó. Cháu làm như vậy thì rơi vào hoàn cảnh bị động tương tự rồi.

- Cháu vốn là muốn nhịn, nhưng chú cũng hiểu tính xấu của cháu. Ông ta đập 2 cái thì cháu cũng phải đập lại 1 cái để ra vẻ có đúng không? Diệp Phàm nói.

- Để chú nói cho cháu nghe cái gì là đúng. Nhưng sau đó Đường Quang Hùng gọi cháu đến bắt viết kiểm điểm thật ra cũng không có gì, viết thì viết thôi, nói Bí thư cho cháu làm một bản đơn giản thôi. Việc này cháu đều làm không được, dù sao cũng dưới Đường Quang Hùng một bậc đúng không?

Ninh Chí Hòa nói.

- Nhưng cháu cảm thấy ông ta bắt đầu đã có thành kiến với cháu. Dựa vào cái gì mà chưa hiểu sự thật đã chỉ trích cháu là không đúng.

Lẽ nào làm lãnh đạo thì đều đúng cả, dù họ sai cũng thành đúng. Việc này bảo cháu thừa nhận thì cháu không làm được.

Viết kiểm điểm cũng như vậy, viết thì chính là thừa nhận mình sai rồi. Chuyện hôm đó là do Nhậm Thời Mãn sai trước, sau đó là cháu sai. Nếu viết thì cả hai đều phải viết. Diệp Phàm hừ nói.

- Thôi, việc này đồng chí Thời Mãn đúng là cũng có chỗ không đúng. Nhưng, ông ta dù sao cũng là lãnh đạo của cháu, phải biết tôn trọng lãnh đạo mà. Cháu chỉ viết bản kiểm điểm thôi không lẽ mất mặt sao. Chuyện này thật ra đối với người ngoài mà nói thì càng nói càng thể hiện trí tuệ của Diệp Phàm cháu thôi. Ninh Chí Hòa nói.

- Không viết. chú Ninh yêu cầu cháu viết cháu cũng không viết. Cháu chơ Đường Quang Hùng xử lý là được rồi. Việc này nếu ông ta muốn xử lý cháu thì phải đưa ra lý do chính đáng. Nếu không thì cháu tuyệt đối không đồng ý. Diệp Phàm xụ mặt.

- Cháu xem, đừng làm bừa. Phải tôn trọng lãnh đạo Ninh Chí Hòa nghiêm túc phê bình Diệp Phàm.

Sau đó Ninh Chí Hòa cũng không nói tiếp về chuyện này nữa, sau khi nói chuyện về Khu kinh tế Hoành Không một chút Diệp Phàm liền lên chuyến bay đêm bay đến thành phố Thủy Châu tỉnh Nam Phúc.

Đến Thủy Châu đã là 8h30 tối. Vừa xuống máy bay liền nhận ra Tề Thiên đang đứng trước một chiếc xe Jeep. Còn Lô Vĩ thì đang ở một bên xe hút thuốc.

Vừa nhìn thấy Diệp Phàm đi từ cửa khách quý ra, Tề Thiên đã cười cười chạy tới, từ rất xa đã gọi lão đại lão đại.

- Tiểu tử, cũng không chú ý một chút, cũng thiếu tướng rồi còn lão đại lão đại. Nếu người ngoài nghe thấy sẽ nghĩ chúng ta như thế nào. Diệp Phàm liền gõ một cái vào đầu hắn.

- Sợ cái gì, em gọi lão đại của em, ai có ý kiến thì nói đi. Sẽ biết thế nào là Tề Thiên nổi giận. Tề Thiên cười hề hề nói.

- Anh diệp, lại gặp rồi. Lô Vĩ thì có vẻ điềm tĩnh hơn nhiều rồi.

- Vĩ Tử, nghe nói là bây giờ lại sắp thăng chức rồi đúng không? Diệp Phàm cười nói.