Quan Thuật

Chương 3481: Phản đối




- Đương nhiên cần, đây là trình tự tổ chức. Hơn nữa, các đồng chí tỉnh Điền Nam chúng tôi đều phản đối phương án này. Chúng ta sẽ khiếu nại quyền lợi lên cấp trên. Mộc Hùng Phi hừ nói, biết đại thế đã mất, hiện giờ nói đơn giản là chỉ nói miệng mà thôi.

Không hề trì hoãn, với ba người Mộc Hùng Phi phản đối, Dương Chí Thăng bỏ phiếu trắng, việc này đã được thông qua thắng lợi. Dù sao trong thành viên ban lãnh đạo khu kinh tế đa số đều là người của Tập đoàn Hoành Không hoặc có quan hệ với Tập đoàn Hoành Không.

Ví dụ như Phong Hồ Ninh cũng là thành viên tỉnh Thiên Vân, mà tỉnh Thiên Vân mới thật sự là ông chủ của Tập đoàn Hoành Không. Các đồng chí tỉnh Điền Nam cũng chỉ có thể thở hổn hển rời hội trường.

Mộc Hùng Phi nhằm thẳng thành phố Côn Đức tỉnh Điền Nam.

Nghe xong Mộc Hùng Phi báo cáo Chủ tịch tỉnh Dương Khải Thành hừ lạnh một tiếng nói - Bọn họ chiếm tỉ trọng nhiều, kết quả này cũng là bình thường. Nhưng Diệp Phàm xuống tay như thế cũng quá độc ác. 1,7 tỷ không ngờ chia cho Địa khu Giang Hoa một trăm triệu, đồng chí này xem ra trả thù không tệ.

- Chủ tịch Dương nói là hắn còn nhớ trước kia chúng ta xử phạt nặng? Phó chủ tịch thường trực An Bình Phong hỏi.

- Việc này tuy nói đã qua nhưng đối với Diệp Phàm là một chuyện không thể chịu được.

Hắn chắc chắn ghi nhớ, nếu không lần này sẽ không rat ay như thế. Bí thư Trần, Chủ tịch Dương, Phó chủ tịch An.

Việc này không thể để đồng chí Diệp Phàm muốn làm thế nào thì làm. Cứ như vậy sau này còn có khoản tiền nào xuống chúng ta chỉ có thể giương mắt nhìn thôi.

Diệp Phàm người này nhớ hận quá mạnh mẽ, không ngờ dùng việc công báo thù tư. Gió không thể quá lớn, Tỉnh ủy có phải nên tỏ vẻ một chút? Mộc Hùng Phi giận dữ nói.

- Tỏ vẻ một chút, tỏ vẻ như thế nào? Bí thư Trần Đức Đại nhíu mày hỏi.

- Tỉnh cảnh cáo hắn một chút hoặc là lấy phương thức gì đó để bày tỏ sự không hài lòng của chúng ta với tỉnh Thiên Vân và ủy ban kinh tế.

Hoặc là khiếu nại cũng đúng phương án phân phối này một khi định hình xong thì sau này sẽ phiền toái. Chúng ta muốn trở mình càng không dễ dàng.

Nếu không nhắc tới cũng lạ, bọn họ sẽ cho rằng chúng ta yếu mềm. Mộc Hùng Phi nói.

- Việc này chúng ta tỏ vẻ bất mãn một chút tác dụng không lớn, đối với Diệp Phàm mà nói thì phải là cái gì đó có uy lực uy hiếp thật sự.

Ôi người ta là phó chủ tịch tỉnh Thiên Vân, không phải người của tỉnh Điền Nam chúng ta.

An Bình Phong thở dài nhìn mọi người một cái còn nói thêm - Hơn nữa, cứ như vậy tiếp tục có thể làm cho mâu thuẫn càng lớn hơn.

Dù sao Diệp Phàm vẫn quản lý khu kinh tế và Tập đoàn Hoành Không. Đến lúc đó chịu thiệt vẫn là chúng ta.

Ở tình trạng đó hắn muốn làm gì chúng ta thì có rất nhiều lý do. Mà tình Thiên Vân lại cưng chiều Tập đoàn Hoành Không.

Bí thư Ninh Chí Hòa lại cưng chiều Diệp Phàm, chúng ta có thể làm gì hắn?

- Dù như thế nào, tỏ vẻ một chút là phải. Nếu không rên một tiếng thì hắn sẽ kiêu ngạo. Ngày mai tôi sẽ gọi điện cho các đồng chí bên tỉnh Thiên Vân một chút. Tuy nói tác dụng không lớn nhưng dù sao cũng phải nói chuyện này.

Chủ tịch Dương nói.

- Tỏ vẻ một chút hẳn là cần, nhưng các anh chỉ nhìn chằm chằm vào địa khu Giang hoa, các anh quên chúng ta là ông chủ thứ hai cả Tập đoàn Hoành Không.

Tiền cho Tập đoàn Hoành Không 1 tỷ, chúng ta cũng chiếm bốn phần, cho nên, không cần quá kịch liệt.

Nhưng thật ra nếu Diệp Phàm đem số tiền kia cho Tập đoàn cơ khí Trung Quốc hoặc thành phố Hạng Nam chúng ta có thể tổn thất lớn.

Dù sao đều là rụng vào trong bát mình, cho địa khu Giang Hoa hay Tập đoàn Hoành Không đối với chúng ta mà nói cũng không chịu thiệt.

Hơn nữa, Tập đoàn Hoành Không phát triển rất nhanh, có lẽ hai đến ba năm đã trả nợ xong và nộp tiền lên cấp trên. Bí thư Trần không ngờ cười.

- Cũng đúng vậy, tôi quên mất việc này. An Bình Phong cười nói.

- Tuy nói Tập đoàn Hoành Không không gây cho chúng ta tổn thất lớn nhưng nếu trực tiếp cho Địa khu Giang Hoa thì chúng ta thu lợi càng lớn.

Tập đoàn Hoành Không mười phần thì chúng ta chỉ chiếm bốn phần. nhưng địa khu Giang Hoa chúng ta giữ trăm phần trăm.

Hơn nữa kinh phí di dời Địa khu Giang Hoa cũng rất cần thiết. Tài chỉnh tỉnh đều có chút không chịu nổi.

Nếu lần này Diệp Phàm có thể trực tiếp cấp cho địa khu Giang Hoa ba trăm triệu cũng có thể giải quyết việc khẩn cấp.

Cho nên, chúng ta còn phải tỏ vẻ bất mãn mạnh mẽ. Hơn nữa, vẫn phải khiếu nại lên cấp trên một chút chuyện này. Chủ tịch tỉnh Dương Khai Thành có ý kiến của mình.

- Đúng thế, theo tỷ lệ phân phối địa khu Giang Hoa chúng ta cũng phải được phân ba đến bốn trăm triệu.

Tập đoàn Hoành Không có năm trăm triệu là được rồi. Lần này không ngờ trả lại cho Tập đoàn cơ khí Trung Quốc hai trăm triệu, chúng ta chỉ bằng một nửa của họ.

Việc này chính là khinh dẻ Điền Nam chúng ta. Đại quy hoạch Hoành Không chúng ta đã cố gắng nhiều như vậy, kết quả tền lời lại ít như vậy.

Việc này đúng là kém xa, cái này căn bàn là Diệp Phàm trả đũa. Mộc Hùng Phi vốn vẫn buồn bực, vừa thấy chủ tịch Dương mạnh mẽ lên lập tức lên tiếng tiếp.

- Ủy ban kinh tế ủng họ Tập đoàn cơ khí Trung Quốc, khoản tiền này phê duyệt thật sự cũng có điều kiện là công ty lớn. Điểm này chúng ta không dễ nói chuyện với bọn họ. Đương nhiên, Diệp Phàm cấp cho Tập đoàn cơ khí Trung Quốc nhiều như vậy còn phải là lấy tiền nhà nước cho người thân sao. Dương Khai Thành nói.

- Cho anh vợ thôi, việc này làm cho tiền cấp trên cho bị cả nhà hắn lấy hết.

Tôi thấy Tập đoàn cơ khí Trung Quốc lấy tiền này cũng có chút vấn đề. Bởi vì, Tập đoàn cơ khí Trung Quốc cũng vừa mới gia nhập khu kinh tế Hoành Không, lúc trước quy hoạch Hoành Không Tập đoàn cơ khí Trung Quốc còn chưa gia nhập.

Cho nên, số tiền kia tôi thấy không nên cho bọn hắn. Lúc trước là do trụ cột của đại quy hoạch Hoành Không lấy xuống, anh chưa gia nhập đại quy hoạch dựa vào cái gì đòi tiền?

Lại cho nhiều như vậy? Mộc Hùng Phi nói.

- Việc này thật ra có thể khiếu nại một chút với cấp trên. Tiền này không thể lấy như vậy. Dương Khai Thành gật gật đầu.

- Tập đoàn cơ khí Trung Quốc thôi, thật ra có thể lo lắng một chút. Bí thư Trần gật đầu.

Bởi vì Cung Chí Quân trở về thời gian hữu hạn cho nên buổi sáng ngày thư ba Cái Thiệu Trung chủ trì hội nghị ban giám đốc Tập đoàn Hoành Không.

- Thời gian ít nhiệm vụ nặng, cải tạo khu Lục Loan sẽ bắt đầu. Tập đoàn Hoành Không chúng ta có lên chuyến xe này không là do các đồng chí trong cuộc họp hôm nay quyết định. Cái Thiệu Trung lên tiếng.

- Chủ tịch Cái, anh nói vậy có ý gì? Mộc Hùng Phi vội vàng hỏi, người này vẫn còn tức giận chuyện lần trước.

- Ha ha, hôm nay chiêu tập mọi người lại đây chủ yếu là thảo luận đề nghị của đồng chí Diệp Phàm đưa khu Lục Loan vào bên trong đại quy hoạch Hoành Không. Đồng chí Diệp Phàm rất tinh mắt, chúng ta muốn mượn ngọn gió cải cái các thành phố của cả nước. Cái Thiệu Trung nói.

- Đề án này đã được thảo luận ở Đảng ủy, hơn nữa đã bị phủ quyết, hôm nay còn nói làm gì? Mộc Thành Chương hừ nói.

- Ha ha, đồng chí Thành Chương, anh phải hiểu rõ, hôm nay là hội nghị Ban giám đốc của Tập đoàn Hoành Không.

Lần trước đề án của Diệp Phàm là đưa khu Lục Loan vào khu kinh tế Hoành Không. Mà hôm nay đề án này không giống thế.

Là đưa khu Lục Loan vào quy hoạch Hoành Không. Khác việc đưa vào khu kinh tế. Cái Thiệu Trung nói

- Hả, có gì khác, chúng tôi nghĩ không ra cái gì khác. Bởi vì, khu kinh tế Hoành Không chính là xây dựng trên cơ sở đại quy hoạch Hoành Không. Hai nhà căn bản là một thôi. Mộc Phi Hùng châm chọc nói.

- Đương nhiên là khác, đại quy hoạch Hoành Không là đại quy hoạch, khu kinh tế Hoành Không là khu kinh tế. Các anh xem, đại quy hoạch Hoành Không thuộc quy hoạch của Tập đoàn Hoành Không chúng ta, thành viên lãnh đạo không giống với. Khác với thuộc về khu kinh tế. Phạm vi quản lý đều không giống. Cung Chí Quân cười nói.

- Đổi thang mà không đổi thuốc thôi, có gì khác. Đại quy hoạch Hoành Không sẽ không phải là đại quy hoạch của khu kinh tế sao? Cấp trên đã phủ quyết còn thảo luận. chúng ta cũng không có nhiều thời gian để lãng phí như vậy. Mộc Hùng Phi nói.

- Dù không giống thì tôi thấy cũng không nên đưa khu Lục Loan vào bên trong đại quy hoạch Hoành Không.

Khu Lục Loan cùng đại quy hoạch Hoành Không căn bản không liên quan gì đến nhau. Hai chuyện khác nhau sao phải cứng rắn ép buộc cùng một chỗ.

Việc này là lỗi thời. Tài chính của chúng ta đang thiếu hụt còn rót vào khu Lục Loan năm trăm triệu thì chúng ta lấy cái gì để phát triển? Dương Chấn Đông không ngờ kiên quyết phản đối.

- Đồng chí Chấn Đông, anh cũng là một trong những lãnh đạo quan trọng của Hoành Không. Chẳng lẽ không nhìn ra tầm quan trọng của việc đưa khu Lục Loan vào đối với Tập đoàn Hoành Không chúng ta sao? Cung Chí Quân lạnh lùng hỏi.

- Tầm quan trọng, tôi chỉ nhìn thấy bọn họ lấy của chúng ta một khoản tiền lớn, còn tầm quan trọng chỗ nào tôi không nhìn thấy.

Dù nói về cải cảch của nhà nước chúng ta cũng không có khả năng có được gì từ đó. Khu thí nghiệm cải cách tổng hợp ở tỉnh thành, phạm vi rộng lớn.

Mà trụ sở của Tập đoàn Hoành Không chúng ta cũng là ở thành phố Hạng Nam, căn bản không hưởng chính sách này.

Chuyện bỏ tiền vốn không có tiền lời chúng ta vì cái gì muốn làm, huống chi, đây chính là năm trăm triệu, không phải là một hai đồng.

Đối với đề án này, tôi kiên quyết phản đối. Tôi cũng căn cứ vào lợi ích của Tập đoàn Hoành Không. Ở điểm này Dương Chấn Đông tôi không có chút tư tình nào. Dương Chấn Đông tỏ thái độ mạnh mẽ.

- Đồng chí Chấn Đông, ý của anh là sai rồi. Tại sao lại có thể nói là không có lợi. Về ưu đãi tôi đã trình bày ở hội nghị trước.

Tuy nói Tập đoàn Hoành Không chúng ta trụ sở ở thành phố Hạng Nam nhưng nghiệp vụ của chúng ta đã mở rộng đến tỉnh thành.

Ví dụ như công ty công trình không phải ở tỉnh thành sao? Chúng ta hoàn toàn có thể thông qua công ty này tiến vào địa phương làm thí điểm cải cách.

Đồng chí Chấn Đông, ánh mắt phải lâu dài, hơn nữa phải nhìn vấn đề ở nhiều góc độ. Chẳng lẽ Diệp Phàm tôi không tiếc số tiền kia?

Nhưng tục ngữ nói tiếc đứa bé không lấy được chồng. Mượn gió tỉnh thành hỗ trợ tập đoàn Hoành Không chúng ta có thể nhìn thấy ưu đãi rất lớn trong tương lại không xa. Diệp Phàm hừ lạnh nói.