Quan Thuật

Chương 3437: Bảy chiếc quan tài




Chẳng lẽ bọn họ cũng từng gặp vật này. Lẽ nào đây là binh khí mà vị tiền bối này dùng?

- Chắc là binh khí!

Diệp Phàm nói, phát hiện ra bên quan tài còn có chữ, Diệp Phàm không biết.

- Đây là văn tự thời Thương Chu, hai chữ này là “Nhược Hải”.

Thiên Hạo Tử đọc được giải thích cho Diệp Phàm.

- Vậy à, xem ra là Thất đại thái cực thật rồi. Nghe nói bọn họ sống vào thời Thương Chu.

Cách mấy nghìn năm, mà lúc đó Tam Hóa đại sư chính là đã nói với tôi về Thất đạo thái cực lớn thế nào. Tôi nghĩ, 2 đạo tử này chắc là 2 trong số 7 người.

Tên của ông ta là “Nhược Hải”. Nếu tôi đoán không nhầm dưới đáy mỗi một quan tài đều có tên.

- Nhưng có điều không nói rõ được?

Diệp Phàm hỏi

- Không phải, chỉ là một cái tên.

Thiên Hạo Tử nói.

Diệp Phàm lại bị chuyển đến miệng một quan tài khác, phát hiện nằm bên trong là thi thể của một phụ nữ trẻ tuổi. Tuổi cũng xấp xỉ “Nhược Hải”. Mặc váy đen viền hoa của người xưa, nếu nói về tướng mạo thì người này ở mức trung bình, không phải là quốc sắc thiên hương gì cả.

Nhưng Diệp Phàm vừa đi đến bên cạnh người phụ nữ này thì nhất thời như bị sét đánh ngang tai. Bởi vì bên cạnh người phụ nữ này cũng đặt một cái đĩa bay giống như đúc với cái của “Nhược Hải”.

- Chẳng lẽ trùng hợp thế sao?

Diệp Phàm khiếp sợ hỏi.

- Hai người dùng cùng một loại binh khí cũng là bình thường, nhưng nếu cả 5 người còn lại cũng dùng thì không bình thường chút nào. Hơn nữa, lẽ nào đây là máy giết người của phái Võ Đang?

Thiên Hạo Tử nghi ngờ khó hiều, hơn nữa cũng đầy hứng thú.

- Ở dưới viết gì vậy?

diệp Phàm nhìn xuống dưới quả nhiên có văn tự gì đó.

“ Tam đạo tử Ảnh Thiến”

Thiên Hạo Tử nói.

- Xem ra, chúng ta đoán đúng rồi. Chắc chắn là Thái cực thất đạo, nghe nói Ảnh Thiến này là tên của một người con gái.

Diệp Phàm nói.

- Tiếp tục đi!

Thiên Hạo Tử nói.

Đi tiếp, thứ 4 chính là đạo tử La Thủy, thứ 5 là đạo tử Khánh Sinh, 6 là Á Tùy, quan tài cuối cúng quả nhiên là phát hiện ra đạo tử thứ 7 Tam Hóa.

Hình ảnh của Tam Hóa cũng giống như bức tượng đồng kia, linh hồn bên trong còn giống nhau như đúc. Còn đạo tử thứ 4 La Thủy đúng là quốc sắc thiên hương, chết rồi mà vẫn khiến Diệp Phàm cảm động, khi còn sống không biết là bà ta còn khiến bao nhiêu anh hùng mê đắm.

- Không đúng!

Diệp Phàm đột nhiên kêu lên.

- Cái gì không đúng?

Thiên Hạo Tử hỏi.

- Ông xem, vừa rồi chúng ta nhìn bên ngoài là 6 quan tài, ngoài Thất đạo tử Tam Hoa là giả ra thì còn lại từ Nhị đạo tử đến Lục đạo tử đều rất trẻ, nhìn như chưa đến 30 tuổi. Lẽ nào bọn họ đã trường sinh bất lão, cái này có trong truyền thuyết, không phải là thật.

Diệp Phàm nói.

- Ấy, có vấn đề. Tuy người sau khi luyện công thì tuổi và tướng mạo chắc chắn là không phù hợp. Bình thường nếu võ công càng cao thì tốc độ lão hóa cơ thể càng chậm lại.

50 nhìn chỉ như khoảng 40 tuổi, còn 70, 80 tuổi chỉ như 50 tuổi. Nhưng, Thất đạo thái cực này ít nhất cũng phải trăm tuổi rồi.

Nhìn chỉ giống như 50 tuổi. Vì võ công của họ cao nhưng nếu nói là chưa đến 30 tuổi thì không thể.

Về phần nói cái gì mà giả linh tinh quái, đây chẳng qua chỉ là truyền thuyết mà thôi. Võ công của tôi không phải là thấp cũng chỉ duy trì tướng mạo được khoảng 50 tuổi mà thôi.

Nhưng 5 người bọn họ không thể nói như thế được. Phong giới này của phái Võ Đang ít nhất cũng mấy trăm thậm chí là cả nghìn năm rồi vẫn chưa có người vào được.

- Cậu xem, bây giờ người của phái Võ Đang còn ai biết đến họ. Tôi đoán 7 người chết trong này chính là chưa từng có người đến.

Nếu các hậu bối sau này có người đến đây thì quan tài đó không chỉ có 7. Giống như Trương Vô Trần sau khi chết cũng có thể vào mồ phong giới đúng không?

Hơn nữa, phong giới này lớn như vậy, chôn mấy chục người cũng không chật.

Thiên Hạo Tử nói.

- Đúng vậy, lẽ nào Thất đạo thái cực nằm ở đây đến tận giờ cũng chưa từng có ai biết đến. Nếu không chắc chắn phải có người đến rồi.

Nhưng, cõ lẽ là sau khi Thất đạo thái cực giao đấu, không cho các hậu bối quấy rầy họ. Rồi sau đó có thể rơi vào dùng một chưởng vĩnh viễn phong giới để lãng quên.

Đến tận sau này cũng không ai phát hiện ra. Nhưng lại hơi mâu thuẫn. Hậu thế của phái Võ Đang đều là những cao thủ thoát cảnh sao lại không phát hiện ra phong giới này được.

Có lẽ cứ cách một thời gian bọn họ đều phải tới bái pho tượng Tam Hóa cho nên không thể phát hiện ra phong hóa. Bởi vì, đến chúng ta mới phát hiện ra đúng không?

Diệp Phàm nói.

- Cũng chưa chắc, theo thời gian phong giới sẽ giảm sút sức mạnh. Có những phong giới theo mưa gió hoặc là cự thay đổi về địa mạo như động đất núi lửa rồi cuối cùng cũng tan biến.

Cho nên, mới có bây giờ mới phát hiện ra bí mật gì đó. Có lẽ trước kia phong giới này rất mạnh, hậu bối phái Võ Đang không thể phát hiện được.

Bây giờ đã yếu đi nhiều, cho nên chúng ta mới phát hiện ra.

Thiên Hạo Tử nói.

- Còn có một vấn đề nữa, 6 quan tài này ra bên ngoài rất lớn. Cái ở giữa chắc chắn là Đại đạo tử. Nhưng, 6 quan tài đều có đĩa bay. Lẽ nào đây là binh khí mà Thất đạo thái cực sử dụng sao?

Diệp Phàm nói.

- Ôi, vấn đề này khó quá. Nếu như nói là Thất đạo thái cực cũng phát hiện ra đĩa bay. Bọn họ lấy mô hình đĩa bay để nó nằm bên cạnh mình làm gì? Có lẽ là phát hiện ra đĩa bay rất lợi hại, cho nên luyện ra một binh khí giống với nó.

Thiên Hạo Tử nói.

- Lấy đâu ra đĩa bay chỉ là nghe đồn thôi.

Diệp Phàm lắc đầu.

- Hay là đi xem cái quan tài ở giữa.

Thiên Hạo Tử nói. Diệp Phàm đi qua, nhìn vào nhất thời choáng váng.

- Tại sao có thế thế này, sao có thể như thế được, Đại đạo của Thất đạo thái cực đâu? Đây là làm gì vậy?

Thiên Hạo Tử đầu tiên kêu lên một tiếng kinh ngạc.

Trong quan tài là một cái đầu heo. Có điều cái đầu heo này rất béo, hình dạng tròn tròn gần giống với quả bóng cao su trong phim hoạt hình vậy.

Nhưng hình như lỗ tai của cái đầu heo này không lớn lắm. Hơn nữa, đây giống như lỗ tai thỏ dính lên con heo vậy. Nhưng nhìn thì rất giống heo.

- Sao lại có 6 chân, có loại heo này sao? Người hiện đại các cậu không phải là có nhiều loại giống hay sao? Nhưng cũng chưa thấy con gì 6 chân?

Thiên Hạo Tử nói.

- Không thể nào, lẽ nào con lợn của triều Chu có 6 chân sao? Hình như lịch sử chưa từng ghi chép về chuyện này.

Hơn nữa, ông xem nay trong 6 cái chân còn có 2 cái rất dài, phải gần bằng cánh tay.

Lẽ nào là hai cánh tay đặc biệt. Mà chẳn lẽ lại là heo ngoài hành tinh? Hoặc là tô tiên của loài heo?

Diệp Phàm lỡ lời nói ra.

- Chỉ sợ là người ngoài hành tinh? Không phải các cậu vẫn thường nói sinh vật ngoài hành tinh gì đó sao, còn cho rằng chúng rất xấu xí nữa.

Thiên Hạo Tử nói.

- Mẹ kiếp, con heo này đúng là oách thật. Để cho 6 cao thủ của Thất đạo thái cực vây quanh nó.

Chắc chắn là con heo này có đến đây, chứ chắc không thể là người ngoài hành tinh. Hay là con heo này đã từng luyện nội công, nếu không là một sủng vật của một cao thủ cổ đại nàu đó. Ví dụ như đồ chơi vậy.

- Còn nữa, như là Đương Hóa Sắc một loại xà tinh của Vũ Vương.

Diệp Phàm nói.

- Có phải là sủng vật của Đán Phi Tử? mà Đán Phi Tử chắc chắn khống chế Thất đạo thái cực. Còn dùng con heo này để tấn công họ thì lại cũng không đúng.

Thiên Hạo Tử nói.

- Có thể nào là linh hồn của Đán Phi Tử hóa vào trong con heo này bị Thất đạo thái cực khống chế?

Đương nhiên là Thất đạo không thể chắc chắn được. Vì có thể ngăn cản con heo của Đan Phi Tử chuyển kiếp, Đại đạo của Thất đạo thái cực đã chết, hét quả là làm hỏng tất cả những thi thể này.

Nhưng, cái con heo này lại ngăn được lục đạo, còn 6 thi thể kia bày thành hình 4 cạnh có thể là để ngăn chặn con heo này.

- Chi bẳng mở ra xem?

Diệp Phàm nói.

- Không thể, không phải cậu đã nói là cả lục đạo liên thủ mới có thể khống chế được con heo này ở đây hay sao? Chỉ e con heo này chưa chết hoặc linh hồn vẫn tồn tại. Nếu chúng ta mở ra sẽ không hay đâu.

Thiên Hạo Tử nói.

- Thôi đi, không phải ngôi mộ này hiện giờ vẫn có khả năng chống đỡ sao. Hay là đợi sau này thực lực mạnh lên bí mật quay lại thăm dò một chút. Bên trong chưa chắc đã thực sự có quân hệ với Vũ Vương hoặc Đan Phi Tử.

Có một âm thanh lạ truyền đến.

- Đi mau, hình hư là có cái gi đó động, e rằng không đi thì không được rồi, tôi thấy chỗ này rất lạ. Nhưng không phát hiện ra linh hồn gì đó. Hơn nưam linh hồn của Tam Hóa nghe cậu nói là đã tan biến rồi.

Thiên Hạo Tử nói.

Nhưng, Diệp Phàm quay người lại lúc muốn dời khỏi thì một quan tài thủy tinh truyền đến. Đoàng một tiếng Diệp Phàm đập vỡ mặt quan tài. Hơn nữa con heo dưới mặt quan tài thủy tinh đến ôm một cái thân mật.

- Hỏng rồi, hình như con heo này đến thật rồi.

Thiên Hạo Tử căng thẳng.

Diệp Phàm đang đứng lên dùng thương Bá vương kim bẩy quan tài lên. Nhưng lúc này lại cảm thấy trong quan tài truyền đếm một lực hấp dẫn như núi.

Diệp Phàm dùng lực mà vẫn không thể đúng lên được. Hắn vẫn không tin vào tà vật vân khí của tất cả 7 đan điền chống đỡ về hai phía.

Nhưng vẫn vô dụng. cả bụng và cơ thể đều bị lực hấp dẫn kì lạ của quan tài dán chặt vào không thể động đậy được.

Vốn là muốn lấy thương ra nhưng không thể lấy được nữa. Diệp Phàm đành phải khống chế con dơi nhưng suýt nữa thì con rơi của Diệp Phàm cũng bị hút vào trong quan tài.Lúc này cái quan tài thủy tinh giống như không có nắp con rơi cứ thế mà xuyên vào.

- Không được, tôi giúp cậu lấy sức mau mà thoát thân.

Thiên Hạo Tử nói.

- Con dơi của tôi trong quan tài, không được. Ông giúp tôi lấy thương phá quan tài ra.

Diệp Phàm nóng này hét lên.

- Không được, Diệp Phàm hình như gặp nguy hiểm rồi.

Hồng Tà kêu lên.

- Chúng ta thử đập xem sao.

Lệ Vô Nhai cũng cuống lên, hai người đi về phái phong giới.