Quan Thuật

Chương 3432: Quả cầu kỳ lạ




- Tiền bối, ông nói xem, tòa nhà này cho dù ám đạo trùng trùng thì cũng không thể dài bao nhiêu đượ, chúng ta chỉ cần chú ý một chút, chắc chắn là có thể ra được.

Diệp Phàm nói.

- Không chắc, Dương Đinh Thiên chắc chắn như vậy thì chắc phải chắc rằng cậu không có cách thoát ra. Hơn nữa, có lẽ hắn sẽ có cách để để cậu vào bẫy.

Ví dụ như dùng cách đánh tan hồn khí để đọc trí nhớ của cậu. Đến lúc đó, thuật nội khí chuyển sinh này không phải nằm trong tay rồi sao.

Thiên Hạo Tử nói

- Hơn nữa, trực giác của tôi cảm thấy dường như tòa nhà này có chút bí ẩn.

- Không thể nào, cách này không phải nghe nói là chỉ có cao thủ Thoát thần cảnh mới có thể sử dụng sao.

Diệp Phàm nói.

- Trên đời không có chuyện gì là rõ ràng. Có lẽ, Dương Đinh Thiên có thể sử dụng tòa nhà này để thực hiện mờ ám nào đó.

Thiên Hạo Tử nói.

- Đi từng bước vậy.

Diệp Phàm nói.

Diệp Phàm đưa mắt ưng nhìn qua một chút, phát hiện ra nơi mình đang đứng chính là một hành lang rộng khoảng một mét rưỡi.

Hai bên hành lang là bức tường làm bằng gỗ. Mà trên tường gỗ có rất nhiều lỗ to nhỏ như hạt đậu tương, giống như cả bức tường đều là những nút chai.

- Thứ này không thể là trang trí, trang trí cũng sẽ không dùng đến bút chai. Thứ này rốt cuộc có tác dụng gì?

Dưới đôi mắt ưng của Diệp Phàm thì nhìn vẫn rất rõ ràng, thị lực không hề kém đi so với ban ngày.

- Cái này giống với lỗ súng của xã hội hiện đại, giống như từng bị súng máy bắn phá.

Thiên Hạo Tử nói.

- Nói đùa, tòa nhà này cõ lẽ đã có mấy trăm năm lịch sử rồi, thời đó lấy đâu ra súng ống.

Diệp Phàm cười nói.

- Không có súng thì có phi tiễn gì đó.

Thiên Hạo Tử nói, còn nói chưa xong thì có vài tiếng thì vài tiếng gừ gừ vang lên, từ trong những lỗ bằng hạt đậu tương đó lại bắn ra từng thanh nhỏ như sợi len.

Hơn nữa, những thanh này còn có thể di chuyển. không lâu sau, ùn ùn kéo đến vây quanh Diệp Phàm.

- Không hay rồi, thiết côn xà, mau nghĩ các thoát đi.

Thiên Hạo Tử nói.

- Thiết côn xà, nhỏ như vậy thì có thể có bao nhiêu uy lực.

Diệp Phàm khinh thường hừ nói, tung chưởng qua, Thiên Hạo Tử biết vội vàng kêu lên:

- Mau tránh đi, con rắn này chỉ cần bị trúng chưởng thì sẽ nổ tung, chỉ có thể dùng nội khí để ngăn nổ.

Quả nhiên, âm thanh bùm bùm không dứt ở bên tai, uy lực của những con rắn này khi nổ cũng không lớn, chỉ gần giống như uy lực của một kíp mìn. Mà Diệp Phàm là cao thủ tiên thiên, dùng nội khí để phòng ngự là chuyện đơn giản.

- Cũng không có gì đặc biệt.

Diệp Phàm hừ nói.

- Không có gì đặc biết, đợi lát nữa thì cậu gặp rắc rối rồi, mau nghĩ cách đi thì hơn.

Thiên Hạo Tử nói.

- Như thế nào?

Diệp Phàm không tin.

- Thứ này sau khi nổ tung sẽ tạo thành lưới, rất dính, hơn nữa còn giăng khắp nơi, cuối cùng tạo thành một tấm lưới dày đặc. Ngay cả cao thủ tiên thiên cấp niêm trụ cũng không cởi được, có lẽ là dai hơn tơ nhện gấp mấy trăm lần.

Thiên Hạo Tử nói.

- Vậy con rắn này không phải có chút giống với nhện?

Diệp Phàm hỏi.

- Là lai giống. Mau nghĩ cách đi, đừng nhiều chuyện nữa.

Thiên Hạo Tử có chút nóng nảy rồi.

Diệp Phàm chạy nhanh về phía trước, nhưng vật gì đó đánh bật hắn trở lại. Diệp Phàm nhìn, lại là mấy đám tơ nhện màu vàng đang giăng giữ chân hắn. Hơn nữa, sau khi bật trở lại, những thứ đó cứ dính vào chân không rời ra.

Diệp Phàm vội đưa tay ra gỡ, không ngờ tay cũng bị dính luôn vào. Không lâu sau, toàn bộ hành lang đều là loại tơ này.

Diệp Phàm trợn tròn mắt, không dám chạm vào nữa, vừa chạm vào là liền bị dính. Nhưng mình không chạm vào nó thì nó sẽ tới dính mình.

Mặc dù Diệp lão đại tránh phải tránh trái, nhưng cuối cùng vẫn bị tơ rắn quấn khắp người. Diệp Phàm càng giãy dục thì nó càng thắt chặt, dần dần không còn có thể cựa quậy được nữa.

- Này, tôi nói, Thiên Hạo Tử, còn không nghĩ cách đi?

Diệp Phàm vội hỏi.

- Sớm đã nói với cậu là không được chạm vào nó rồi, cái này nhất thời ta cũng không có cách. Lúc ta còn sống thì đương nhiên là có cách.

Chỉ cần dùng một loại máy có thể phun ra thiên hỏa thì có thể đốt cháy được nó. Bây giờ thì đi đâu tìm loại máy này?

Hơn nữa, cũng không có thiên hỏa đúng không. Nhưng cậu cũng không cần phải lo lắng, chỉ cần truyền thuật chuyển sinh cho Dương Đinh Thiên, lão ta sẽ không lấy mạng cậu.

Hơn nữa, loại võ thuật này có truyền lại thì ông ta cũng không thể dùng được, ông ta có thể đạt tới cảnh giới thoát thần không? Có thể tìm được một cơ thể thích hợp không? Vô ích thôi.

Thiên Hạo Tử nói.

- Đừng mơ, Diệp Phàm tôi không biết chịu thua. Ông cả ngày khoác lác, tôi thấy cũng không có bản lĩnh gì. Ngay cả loại tơ này cũng không đối phó được, khoác loác cái gì chứ.

- Ai nói không có cách, chỉ cần có thiên hỏa là được rồi.

Thiên Hạo Tử nổi giận.

- Thiên hỏa, đúng rồi, trong Bá Vương kim thương không phải có u hỏa gì đó sao. Ha ha, Khí Vương, mau chuẩn bị giúp tôi tiêu diệt đám tơ rắn này.

Diệp Phàm cười nói.

- Không được, không được.

Không ngờ Thiên Hạo Tử nói luôn.

- Tại sao lại không được, không lẽ ông không thấy tôi bị tơ rắn trói rất mất mặt trước Dương Đinh Thiên sao?

Diệp Phàm hừ nói.

- U hỏa này không được, cũng là một loại lửa tự nhiên. Nhưng hồn khí của tôi và Lô Định Tông tồn tại được ở trong thương này cũng là vì u hỏa có thể nuôi dưỡng hồn khí. Mất đi u hỏa hai chúng tôi sẽ tiêu đời.

Thiên Hạo Tử nói.

- Không nghiêm trọng như vậy chứ, ông chỉ cần dùng một chút u hỏa là được rồi. Đừng dọa tôi. Mau lên đi, nếu không tôi sẽ nói con dơi ra tay. Hơn nữa, thương này giờ là của tôi.

Diệp Phàm hừ nói.

- Vậy được, chỉ có thể dùng một chút.

Thiên Hạo Tử biết không đồng ý cũng phải đồng ý. Diệp Phàm dùng lực, Bá Vương kim thương liền giãn ra tới hơn một thước, nội khí thoát ra. Diệp Phàm kinh ngạc phát hiện.

Sau khi nội khí của mình từ trong thương bắn lên lại có thể biến thành một luồng điện, vài tiếng “xoẹt xoẹt” vang lên, sau đó là tiếng “rè rè”, cuối cùng là một mùi khét bay đến, toàn bộ tơ rắn đều bị cháy rơi đầy trên đất.

- Đúng là đồ tốt. Không ngờ u hỏa còn có khả năng như vậy.

Diệp Phàm thán phục nói.

- Lần này cậu không khống chế tốt nên làm tổn hại đến u hỏa trong thương rồi. Lại cho cậu vài lần nữa thì hai chúng tôi tiêu rồi.

Thiên Hạo Tử bất mãn nói.

- Hì hì, mới nửa thành thôi mà, còn có thể chơi hơn hai mươi lần nữa đúng không?

Diệp Phàm cười ruồi một tiếng.

- Cậu thật sự muốn lấy mạng chúng tôi đúng không?

Thiên Hạo Tử gào lên:

- Nếu như thật sư như vậy thì ba chúng ta cùng nhau chết. Thiên Hạo Tử tôi tuyệt đối sẽ không để cho cậu thoát một mình.

- Ông xem, lại thế rồi. Vừa rồi tôi nghĩ đến vấn đề bổ sung u hỏa.

Diệp Phàm nói.

- Bổ sung, bổ sung như thế nào? Đây là lửa từ dưới lòng đất, không phải cậu muốn là có.

Thiên Hạo Tử hừ lạnh nói.

- Nếu lấy từ dưới lòng đất thì điều này chứng minh là dưới lòng đất còn có loại u hỏa này. Hơn nữa, tôi nghĩ, có thể dùng cách dẫn sấm sét để bổ sung năng lượng cho u hỏa không?

Diệp Phàm nói.

- Chuyện này cũng không thể đươc, sấm sét và u hỏa là hai loại lửa, căn bản là không thể dung hòa được với nhau.

- Ông chưa thử làm sao biết là không dung hòa được. Thương này nếu có thể giữ được u hỏa thì biết đâu lại có thể giữ được lửa sấm sét.

Diệp Phàm nói.

- Điều này tôi không rõ lắm. Nhưng, cũng có thể thử xem. Nhưng phải thật cẩn thận, đừng để tới lúc đó u hỏa không được bổ sung lại làm hỏng hết u hỏa vậy thì thảm rồi.

Thiên Hạo Tử cũng có chút lay động.

Bởi vì, nếu có đầy đủ u hỏa thì hồn khí của ông ta có thể phục hồi. Thật ra, khi giết người hút tinh lực cũng là để bổ sung u hỏa. Bề ngoài thương này như vậy nhưng chủ yếu là u hỏa.

- Tiền bối, ông nghĩ xem, nếu như vẫn không thể bổ sung được u hỏa thì ông có bất tử cũng có gì thú vị.

Hơn nữa, ngay cả rời khỏi thương cũng không dám đi xa. Nếu có đầy đủ u hỏa, sau khi hồn khí của ông được chữa khỏi, thân thủ của ông hoàn toàn có thể hoàn thành phương pháp chuyển sinh nội khí rồi.

Bởi vì, ông đã tìm được cơ thể phù hợp rồi, chỉ là hồn khí còn chưa hồi phục. Hơn nữa, còn có một cách bổ sung u hỏa.

Diệp Phàm nói.

- Không phải lại là thu sấm sét chứ?

Thiên Hạo Tử hừ lạnh nói.

- Tiền bối nghĩ xem, thương này có xuất xứ từ đâu thì ở đó có thể là có u hỏa. Hơn nữa, chưa biết chừng là cây thương này từ trong u hỏa tới. Cho nên, chúng ta chỉ cần tìm Trác Bình Hà Kim để hỏi rõ thì không phải là có thể tìm được u hỏa sao?

Diệp Phàm cười nói.

- Tên Trác Bình Hà Kim này cậu đừng nghĩ hắn ngốc. Tên này thật sự là người rất xảo quyệt. Tôi đã hỏi rất nhiều lần rồi đều không được.

Thiên Hạo Tử nói.

- Tôi nói ông thật đúng là ngốc, ông dùng cách trực tiếp không phải là tốt sao?

Diệp Phàm nói.

- Không được, công lực của Trác Bình Hà Kim rất cao, tiên thiên đại viên mãn. Chỉ với hồn khí của ta không thể thắng được nội khí của hắn. Dù sao, đó cũng là địa bàn của hắn. Nếu như là trong thương này, tôi đương nhiên có thể thu phục hắn.

Thiên Hạo Tử nói.

- Chúng ta cùng hợp lực không phải là có thể thu phục hắn sao?

Diệp Phàm hỏi.

- Điều này khó nói, nhưng nói sau đi, bây giờ nên tìm cách thoát ra ngoài mới phải. Cũng không biết phía trước còn có nguy hiểm gì nữa.

Cảm giác này của tôi càng ngày càng sống động rồi. Tòa nhà này rất có thể là một cơ quan rất lớn. Nếu không, một tòa nhà bình thường lại có thể xây dựng được thiết côn xà gì đó.

- Cậu còn phải nói nữa.

Thiên Hạo Tử nói.

Đúng lúc này, Diệp Phàm cảm thấy mình đến một nơi rất rộng lớn, ước lượng rộng chừng ba bốn mươi thước, hơn nữa, cũng rất cao, có lẽ là có hai tầng cao như vậy.

Kỳ lạ là trong căn phòng lớn như vậy lại đặt một đồ vật hình cầu đang lăng tròn, thứ này có đường kính chừng ba thước. Đặt ở giữa phòng, cao hơn Diệp Phàm rất nhiều.

Diệp Phàm trước tiên là cẩn thận quan sát, không dám liều lĩnh đến gần, một lát sau phát hiện ra không có gì nguy hiểm mới từ từ đi tới.

- Hình như là đá đẽo thành, tô tiên phái Võ Đang làm ra quả cầu này làm gì vậy?

Diệp Phàm hỏi.

- Đây chắc chắn không phải là quả bóng để tập thể dục của các tổ tiên Võ Đang ăn no không có việc gì làm, quả bóng lớn như vậy tập làm sao mà tập được, đúng không?

Thiên Hạo Tử nói.

- Bóng tập thể dục, vẫn là tiền bối thông minh. Thứ này rất có thể là một quả bóng tập thể dục.

Diệp Phàm cười nói.