Quan Thuật

Chương 3407: Bí mật cây thương




- Trước kia, phong giới lớn chúng ta dùng đạn hỏa tiễn liên tục làm tiêu hao nội lực của phong giới sau đó cũng có thể mở ra.

Tôi nghĩ, nếu một vụ đánh bom lựu đạn với súng, cũng có thể làm tiêu hao mất năng lượng của phong giới. Một khi liên tục bị rơi xuống, thì phong giới sẽ được giải bỏ.

Còn hồn khí, tôi nghĩ, hồn khí nấp trong một cây thương có thể có nhiều năng lực hơn?

Diệp Phàm hừ nói.

- Cậu quá coi thường rồi, giống như hồn khí của Phác gia kia lợi hại không? Người ta ẩn trong vòng thái cực huyết của Phác gia đó thôi.

Chỗ ẩn náu của hồn khí không quan trọng to nhỏ, chỉ cần có thể ẩn náu được là được, có một số chỗ nhỏ càng thích hợp để hồn khí ẩn náu.

Lô Định Tông hừ nói,

- Đương nhiên, dùng biện pháp của cậu để nổ liên tục chắc chắn sẽ làm cho nội khí phong giới trong cây thương bị hao hết.

Nhưng mà, điều đáng sợ chính là nhân vật ở bên trong. Ví dụ trình độ như của Tam Hóa, đến lúc đó, cậu gây ra phiền toái lớn rồi. Cậu phải cân nhắc kỹ càng.

- Vì cái gì mà hồn khí trong cây thương này không tiếp nhận nội khí của tôi? Mà chủ nhân lúc trước của súng chính là tên đầu trọc kia vì sao có thể khiến cho nó di chuyển?

Diệp Phàm có chút không rõ.

- Cái này càng đơn giản, vì cái gì mà người bình thường có thể đi vào bên trong phong giới của tổ tiên mình còn Diệp Phàm cậu không vào được? Việc này cũng có quan hệ đến sự chấp thuận. Cậu còn chưa nhận được sự đồng ý của hồn khí trong cây thương.

Lô Định Tông nói.

- Vậy thì cây thương này còn có tác dụng quái gì nữa, để ngắm không thôi à.

Diệp Phàm có chút ủ rũ, vẫy một cái, nhất thời cây thương liền cắm vào trong đầu gỗ kêu vang.

- Ừm, ngay cả không có nội khí thì tính sắc bén của cây thương này cũng thật lợi hại.

Lô Định Tông nói.

- Không được, tôi phải thử một phen.

Diệp Phàm hạ quyết tâm.

- Tùy cậu thôi.

Lô Định Tông thở dài,

- Tôi muốn nghỉ ngơi, cậu đừng dùng con dơi để kích thích như thế. Sẽ khiến tôi bị tiêu tán mất.

- Đúng rồi, cây thương như vậy có thể cho nổ để phá hủy được không?

Diệp Phàm lại hỏi.

- Việc này cũng khó nói, tuy nhiên, cây thương này có phong giới. Ít nhất cậu phải triệt tiêu hoàn toàn năng lượng phong giới trước mới có thể đến tiếp cận gần tới thân cây thương được.

Hơn nữa, tôi hoài nghi hồn khí bên trong còn có năng lượng, nó đang không ngừng truyền năng lượng cho cây thương khiến cho phong giới tan ra.

Lô Định Tông nói.

- Năng lượng của nó rồi sẽ cạn kiệt thôi, không thể có một dòng năng lượng ổn định mãi được.

Diệp Phàm nói.

- Đương nhiên, trong một ngày cái gì cũng đều có tiêu hao năng lượng. Trừ khi cậu không ngừng luyện công mới có thể không ngừng sinh sôi.

Tuy nhiên, cũng phải liên tục luyện mới được. Mà hồn khí trong cây thương không có khả năng liên tục cấp bù được.

Mà trước khi cấp bù phỏng chừng tôi liền nghĩ đến việc giết người của cây thương. Lúc này giết người có thể bổ sung tinh lực cho hồn khí.

Đương nhiên, việc di chuyển cây thương là mỗi lần va chạm, cũng làm cho năng lượng phong giới trong cây thương bị tiêu hao.

Lại phải bổ sung liên tục, hoặc là lúc trước thiết kế cây thương đã dự trữ rất nhiều nội khí hoặc là chất lượng của nội khí rất cao, người luyện chế cây thương này chắc chắn là cao nhân rồi.

Lô Định Tông nói.

- Không chừng người đó còn đem bản thân mình luyện vào cây thương ấy chứ.

Diệp Phàm nói

- Làm sao có thể, ai muốn đem mình luyện vào trong thương chứ, chẳng nhẽ không muốn sống sao?

Lô Định Tông nói.

- Được rồi, không nói chuyện tào lao nữa, tôi muốn trợ giúp. Không dò xét cho đến cùng tôi ăn cũng không ngon.

Diệp Phàm nói.

Nói là làm chính là phong cách làm việc của Diệp Phàm.

Người này tìm được một sơn động trước đây khai thác mỏ đồng, lúc mới bắt đầu phải dùng thuốc nổ để mở. Chỉ sợ lượng thuốc nổ quá lớn sẽ phá hủy cây thương này.

Tiếng ầm vang không ngừng vang lên trong sơn động. Trước kia ở đây khai thác mỏ đồng quặng cho nên cũng không khiến cho ai hoài nghi cả.

Hơn nữa, khu vực khai thác mỏ còn cách khu dân cư mấy chục cây số. Lại bị núi vây quanh.

Diệp Phàm phát hiên, dường như cây thương không có bao nhiêu cảm giác. Vì thế, cần tăng thuốc nổ cho thích hợp. Liên tục cho nổ trong suốt 24 giờ, Diệp Phàm phát hiện, cây thương dần hiện ra một màu hồng.

Hắn lại đưa vào nội khí, tuy nhiên, vẫn không thể đi vào được.

- Tiếp tục cho nổ, có thể thay đổi, ông đây không tin là không làm được.

Diệp Phàm hừ nói. Phí Nhất Độ bắt đầu chỉ lên.

36 giờ trôi qua.

Đúng lúc này, Phí Nhất Độ hét lớn:

- Trên cây thương phát ra ánh sáng.

Diệp Phàm bừng tỉnh giấc mộng, đôi mắt ưng đảo qua lại, phát hiện cái chuôi của cây thương phát ra ánh sáng màu hồng.

Hơn nữa, ánh sáng màu hồng còn không ngừng khuếch trương sự kỳ lạ đến cực điểm. Dưới sự phân hình của đôi mắt ưng của Diệp Phàm, biết được ánh sáng màu hồng này thật ra chính là phản ứng của việc tiểu phong giới trong cây thương đang dao động.

Lúc trước không phát hiện được phong giới bởi vì năng lượng bảo vệ phong giới rất cao, hiện tại nổ liên tục 36 giờ, năng lượng phong giới bị tiêu hao không khác biệt lắm.

Cho nên, năng lượng bên trong đã không đủ để duy trì phong giới trú ngụ, đây là điềm báo trước phong giới sắp sụp đổ.

Diệp Phàm lại thả ra con dơi ra biến thành chiếc kim châm đâm vào phong giới, đột nhiên, ánh sáng màu hồng tăng cường, những sợi tóc giống như những tia chớp bổ tới trên người con dơi.

Tuy nhiên, lần này Diệp Phàm đã có kinh nghiệm, tự nhiên cũng muốn làm phong giới nhỏ bảo vệ con dơi.

Tuy nói có phong giới nhỏ bảo vệ, nhưng việc va chạm trên người con dơi cũng khiến cho Diệp Phàm cảm giác được bên trong mình đang run lên.

Có thể thấy được tia chớp bên trong cây thương thật lợi hại, nếu không có việc gì sẽ làm tiêu hao năng lượng phong giới, tia chớp này đánh vào cơ thể người có thể khiến cháy cả da thịt.

Khí phách Diệp Phàm tràn đầy, khống chế được con dơi đâm liên tục mấy chục phát. Mỗi lần đều có tia chớp phản kích lại, tuy nhiên, dần dần, số lượng tia chớp càng ngày càng ít.

Diệp Phàm hiểu được năng lượng tia chớp đến cũng không khác nhau lắm. Một tiếng trống khiến cho tinh thần hắn càng thêm hăng hái. Một tiếng động vang lên, hình như khí cầu bị thủng.

Diệp Phàm cảm giác giống như tiến vào bên trong khí cầu.

Ở bên trong ngọn lửa hừng hực cháy, giống như một chiếc lò nướng nhỏ. Độ nóng đủ để khiến cho thịt người biến thành miếng thịt nướng.

Cho dù nội khí con dơi được tạo thành từ nội khí, nhưng mà có cảm giác như đang bị đốt tan.

Diệp Phàm nhanh chóng thi triển thủy công, ngưng tụ rất nhiều thủy phân để hình thành màng bảo vệ bảo vệ phong giới bảo vệ con dơi.

Cảm giác bị hỏa thiêu vẫn còn, chẳng qua không uy hiếp quá mức đến con dơi.

Tuy nhiên, con dơi vừa nhấc đầu, thiếu chút nữa Diệp Phàm khiếp sợ đến rớt cằm. Bởi vì, lửa ở bên trong hừng hực cháy.

Tự nhiên có một bóng dáng pho tượng đá hư đứng ở trong ngọn lửa, tuy nói là hình ảnh bóng dáng hư ảo, nhưng nhìn qua lại thấy chân thực.

Mà hình dạng tượng đá này với tượng đá trên đảo Thủy Tinh mà Diệp Phàm đã gặp qua giống như một khuôn mẫu. Chẳng qua là hơi co lại một chút thôi.

- Làm sao tượng đã có thể chạy đến đây?

Diệp Phàm bảo con dơi đến gần tượng đá hỏi, tuy nhiên, đã xảy ra một việc lạ.

Cho dù con dơi chạy thế nào, cũng không thể dựa được vào tượng đá, đây chính là điều có vẻ rất quỷ dị.

Diệp Phàm không tin vào trò ma quỷ, tiếp tục cắn răng thúc dục con dơi phóng về phía trước. Cuối cùng con dơi mệt quá không thể chạy được nữa mình cũng cảm giác được khoảng cách với tượng đá không gần lại chút nào.

Ngay thời điểm lúc Diệp Phàm muốn từ bỏ, lúc này, phát hiện tượng đá di chuyển dường như khác thường.

Con dơi chăm chú nhìn, thiếu chút nữa trợn tròn mắt. Bởi vì, Diệp Phàm phát hiện, trước mặt tượng đá đột nhiên có một lớp sương mù màu hồng.

Không lâu sau, sương mù ngưng tụ thành một vật hình người. Diệp Phàm nhìn thật kỹ, phát hiện đó chính là tên trọc đầu, chủ nhân cũa của cây thương.

Hơn nữa, Diệp Phàm cảm giác được nội khí đặc biệt của tên đầu trọc, Diệp Phàm hiểu được.

Vì sao tên đầu trọc kia được cây thương chấp nhận, là bởi vì tên đầu trọc kia đem nội khí qua đời của mình sáp nhập vào bên trong cây súng, chiếm được sự tán thành của cây súng.

Mà loại nội khí qua đời của tên đầu trọc này phỏng chừng cũng có hiệu quả như chi diệu con dơi. Thật ra, nó cũng hoàn toàn từ nội khí tên đầu trọc tạo thành.

Chẳng qua, Diệp Phàm muốn thử qua. Muốn đem con dơi biến thành kim châm hoặc binh khí nào đó có thể công kích chính mình.

Tuy nhiên, muốn đem con dơi hóa thành hình dạng của mình thật khó có thể làm được. Nghĩ lại Diệp Phàm cũng cảm thấy bình thường.

Nếu như mình có thể làm được hình dạng nội khí qua đời của mình, chẳng phải mình sẽ tự kiềm chế được. Đây chính là việc mà chỉ cao thủ thoát thần cảnh mới có thể làm được.

Mà lúc trước tên đầu trọc mà mình đánh nhau cùng không thể là cao thủ thoát thần cảnh được, vậy tại sao y lại có thể nội hóa mình để ẩn náu vào bên trong cây súng công kích cây súng chứ?

Diệp Phàm đang nghĩ ngợi, phát hiện phát hiện tên đầu trọc nội hóa kia có vẻ muốn chạy trốn. Diệp Phàm tức giận, bởi vì ngọn thương này đã hủy Huyết Cương.

Nhất thời, con dơi đánh về phía tên đầu trọc. Người này vừa thấy dường như cũng không có phản ứng nhiều lắm chỉ chạy về phía trước.

Tuy nhiên, lúc này tên đầu trọc không có nội khí của mình giúp đỡ. Hơn nữa, Diệp Phàm phát hiện hư ảnh của tên đầu trọc nội hóa trong cây thương hình như có chút dại dại, chẳng lẽ là một bán thành phẩm. Xem ra, thứ này vãn còn mộ thứ không hoàn toàn nào đó đang tồn tại.

Không lâu sau, tên đầu trọc bị con dơi đuổi theo bắt được. Giờ phút này móng vuốt con dơi đã thay đổi thành hình rồng. Đồng loạt, xé nửa cánh tay.

Người nay đau đến kêu thảm, chẳng qua không có tiếng kêu phát ra. Con dơi càng uy phong, kéo xuống dưới, mất đi sức mạnh chống đỡ từ bên ngoài tên đầu trọc liền bị con dơi xé thành những mảnh nhỏ.

Hơn nữa, Diệp Phàm phát hiện, hư ảnh tên đầu trọc vẫn là vật đại bổ. Bởi vì, hư ảnh tên đầu trọc chính là nội khí của Tiên Thiên đại viên mãn ngưng tụ thành.

Con dơi ra sức hấp thụ một chút, dường như vừa ăn xong nhân sâm ngàn năm. Và con dơi đã lớn hơn so với trước kia.

Hiện tại tuy nói khối lượng không có nhiều thay đổi, nhưng mà Diệp Phàm phát hiện ra, thân thể con dơi ngưng thực rất nhiều.

Giống như một miếng bọt biển vào trong cơ thể con dơi bằng gỗ là để thực sự ngưng thực. Hơn nữa, Diệp Phàm phát hiện, trước kia con dơi có phần ngốc nghếch nhưng giờ phút này dường như là một động vật linh động hơn.

- A…

Cách xa Diệp Phàm mấy chục cây số là hồ Nha Gia, giờ phút này tên đầu trọc phát ra một tiếng kêu thê thảm, sau đó, phun máu tươi ra xa hơn mười thước, đại thụ tự nhiên ngã xuống một cách kỳ lạ.

- Thương của ta.

Đầu trọc hét to một tiếng,

- Ai hủy thương của ta.

- Thương của ngươi không phải bị hủy trong lú ông kích đổi thủ của chúng ta rồi sao?

Vẻ mặt lão Phì nghi hoặc.

- Thương của tôi đến từ một nơi thần bí, cho dù ông có dùng nhiệt độ lên đến nghìn độ C cũng không đốt hủy được.

Chớ nói là ông có thể phá hủy bằng sức mạnh. Lúc ấy vì công kích quá gấp, cho nên, không hiểu được nó rơi mất ở đâu.

Vốn lúc đầu muốn chờ ta điều tức sau đó mới đi tìm, tuy nhiên, ta có thể cảm giác được, cây thương bị hủy rồi.

Tên đầu trọc nói.