Quan Thuật

Chương 3399: La Thất Bảo




- Đương nhiên là không phục rồi, ta cảm thấy vừa rồi ta quá khinh địch. Hơn nữa, phỏng chừng dung lượng nội khí có chút không bằng cậu. Nếu để ta đem họa công thi triển ra thì đó lại là một chuyện khác.

Diều Hâu nói.

- Vậy tiền bối có muốn tỉ thí nữa không?

Diệp Phàm cười nói.

- Đương nhiên, nhưng chúng ta ra bên ngoài, ở chỗ này chật quá, không thi triển được.

Diều Hâu nói với giọng tiếng Trung rất chuẩn.

Thế là, mấy người đi cùng Diều Hâu ra bên ngoài, phát hiện có một bãi đất bằng phẳng khá rộng. Bên cạnh bãi đất là một rãnh nước nhỏ.

- Người trẻ tuổi, ta tới đây.

Diều Hâu sau khi đứng vững thân mình, Thiết Tháp ném cho ông ta binh khí, Diệp Phàm vừa thấy, thiếu chút nữa cười ra thành tiếng. Đây là binh khí gì chứ, căn bản chỉ là cây bút lông cỡ lớn thôi mà.

- Đây không phải là bút vẽ tranh, mà là được làm từ thép, đừng để bị nó lừa.

Diều Hâu cười cười, lấy hai cây bút gõ vào nhau, rõ ràng phát ra tiếng kêu của kim loại.

- Không có gì, tiền bối cứ đến đi. Tôi xuất đơn chưởng là được.

Diệp Phàm càng kiêu ngạo hơn ông ta. Phải vùi dập cái dáng vẻ bệ vệ của lão già này. Bởi vì Diệp Phàm cảm thấy nếu không khiến ông ta tâm phục thì khí mà lôi được bí mật từ ông ta.

- Khí phách lắm, nhưng, nếu thân thủ của cậu mà được khí phách như vậy mới tốt.

Diều Hâu tỏ vẻ tức giận, nói.

Chỉ thấy Diều Hâu cầm bút vẽ một hình bán cung trên không trung, nhất thời, một đường áp khí từ bút truyền đến, quét ngang tấn công về phía Diệp Phàm.

Diệp Phàm cũng thuận tay chỉ điểm vào hình bán cung đó, tiếng kich~ vang lên. Hình bán cung của Diều Hâu bỗng chốc trở nên vô hình.

Diều Hâu vừa thấy, sắc mặt nhất thời trở nên căng thẳng. Dường như người trẻ tuổi này nội công cao hơn mình gấp nhiều lần.

Diều Hâu tức giận, song bút quơ trên không trung. Vì tốc độ quá nhanh, Diệp Phàm dường như nhìn thấy một bức tranh trên không trung dần được hình thành.

Hơn nữa, Diệp Phàm phát hiện, bức tranh của Diều Hâu xoay tròn. Chỉ thấy Diều Hâu đột nhiên cắm vào không trung. Vòng tròn trên không trung thi triển, chuyển động về phía Diệp Phàm, tốc độ rất nhanh.

Đương nhiên, Diệp Phàm hiểu được, Diều Hâu đang dùng nội khí vẽ vòng xoay tròn. Vòng xoay tròn này tuyệt đối có thể đâm đổ một bức tường. Hơn nữa, vòng xoay tròn này ra hết cái này đến cái khác.

- Được lắm.

Diệp Phàm cười nhạt, đột nhiên hứng thú nổi lên. Một quyền tung ra đập tới n vòng tròn kia.

Một luồng gió lớn truyền đến, ngay cả đám người Lô Vĩ đứng cách đó trên trăm mét cũng cảm giác được áp lực, không tự chủ được phải lui lại mấy bước mới ổn định lại được thân mình.

Bình ~

Một âm thanh thật lớn vang lên, nhất thời xuất hiện một đường ánh sáng, về sau là đá đất bay. Cũng may mà Thiết Tháp đã có sự sắp xếp từ trước, nếu không đã khiến cho đám thủ hạ sợ hãi mà chạy mất dép rồi.

Cát bụi, lá cây sau khi rơi xuống, ba người Lô Vĩ, Phí Nhất Độ và Vương Triều thiếu chút nữa cười ra thành tiếng. Bởi vì, tóc của Diều Hâu vốn dài, nhưng lúc này đầu ông ta lại bóng lộn, trông chẳng khác gì quả bóng, còn quần áo thì cũng chẳng còn lành lặn nữa.

- Haiz, Phương ca có một đệ tử thiên tài như vậy, ta còn có gì để nói nữa.

Diều Hâu thở dài, một lúc lâu sau mới khôi phục lại tình thần.

Biết người ta thủ hạ lưu tình, nếu không, có lẽ mình đã mất mạng rồi.

- Tuy nhiên, người trẻ tuổi, chắc cậu đã lên tiên thiên rồi nhỉ?

- Ha ha, cũng tầm đó.

Diệp Phàm cũng không gạt. Thiết Tháp vừa nghe, nhất thời miệng mồm há hốc.

- Cậu…cậu thật sự đã lên đến tiên thiên rồi?

Thiết Tháp khiếp sợ hỏi.

- Theo anh nghĩ thì sao? Quý sư phụ đã là bán tiên thiên rồi.

Diệp Phàm cười lạnh nói.

- Haiz, tôi vốn cho mình đã là thiên tài rồi. Chưa đến bốn mươi tuổi đã là thập nhị đẳng đỉnh giai. Không ngờ lại còn có người là thiên tài hơn cả tôi…

Thiết Tháp thở dài.

- Núi cao còn có núi cao hơn mà, tiểu thân thủ của tôi cũng chẳng là cái gì.

Diệp Phàm khiêm tốn nói.

- Cậu mà không là cái gì thì chắc tôi chỉ được tính là rác rưởi.

Thiết Tháp nói.

- Được rồi, chúng ta về nói chuyện.

Diều Hâu khôi phục bình tĩnh, tố chất tâm lý vẫn còn rất cao.

- Tiền bối, nơi này là do tiền bối sáng lập nên đúng không?

Diệp Phàm vừa đi vừa hỏi.

- Đúng vậy, là ta sáng lập nên, tuy nhiên, chúng ta lúc đó cũng không muốn đi buôn ma túy. Chăng qua năm đó chúng ta quá khổ mà thôi. Năm đó chiến loạn còn có kẻ thù truy sát bọn ta. Nơi này thật ra là một thôn, để sống sót bọn ta buộc lòng phải vùi mình trong chốn rừng sâu này. Sống một cuộc sống không người không ra người, quỷ không ra quỷ. Để tồn tại, bọn ta chỉ có thể dựa vào ma túy. Đương nhiên, ta có nghiêm lệnh, không cho bọn họ dùng ma túy, nếu không sẽ bị đánh chết. Cho nên, mấy năm nay người của bọn ta không ai nghiện cả. Trước đó cũng có một số không chịu nổi sức hấp dẫn của ma túy nên bị nghiện, ta đều giết chết hết, về sau không ai dám nữa.

Diều Hâu nói.

- Sư phụ, sao lúc trước người không nói sớm, con dẫn người đi san bằng bọn chúng, mẹ kiếp.

Thiết Tháp hai mắt bốc hỏa.

- San bằng, san bằng, nếu có thể san bằng thì còn phải cần đến những lời nói vô dụng của ngươi nữa sao?

- Hiện tại kẻ thù có còn nữa không?

Diệp Phàm hỏi.

- Đương nhiên là có rồi, nếu không, bọn ta đã sớm chuyển ra ngoài rồi. Mấy năm nay buôn ma túy, cũng tích được chút tiền, nhưng cũng không nhiều lắm. Trong này cuộc sống rất khó khăn, bệnh thì chỉ chữa được những bệnh nhẹ, còn mắc bệnh nặng thì chỉ có thể chờ chết…

Diều Hâu thở dài, nhìn Diệp Phàm một cái, nói:

- Thật ra, sư phụ cậu đi La Thất Bảo một phần cũng là vì bọn ta.

- La Thất Bảo có quan hệ thế nào với các vị? Chẳng lẽ kẻ thù lại ở đó hay sao?

Diệp Phàm có chút không rõ.

- Kẻ thù không ở La Thất Bảo, nhưng công lực của kẻ thù rất mạnh. Ta đánh không lại hắn, sau này khi gặp được Phương ca, bọn ta cũng liên thủ đi một chuyến. Tuy nhiên, cuối cùng may mắn mà giữ được mạng mà quay về.

Diều Hâu nói.

- Kẻ thù mạnh như vậy sao?

Diệp Phàm hỏi, liếc mắt nhìn Diều Hâu một cái, hỏi tiếp:

- Nếu so với tôi thì thế nào?

- Ta không xác định được, bởi vì năm đó sư phụ của cậu còn lợi hại hơn cả ta. Đương nhiên, năm đó ta là 12 đẳng đỉnh giai. Còn sư phụ của cậu là bán tiên thiên. Không lâu sau đó ta đột phá lên bán tiên thiên. Ta và sư phụ cậu cùng đi, tuy nhiên vẫn không lại đối phương. Hơn nữa, cảm giác đối phương còn mạnh hơn cả hai cao thủ bán tiên thiên. Mà sư phụ của cậu còn mạnh hơn bán tiên thiên một chút.

Sư phụ của cậu là một người nhiệt tâm, thấy bọn ta khó khăn như vậy, nói là nhất định phải giúp đỡ. Nhưng không có cách gì đột phá lên tiên thiên cả. Còn La Thất Bảo, được mọi người gọi là địa ngục ma quỷ. Nhưng ở đó đúng là có rất nhiều dược liệu quý hiếm. Sư phụ cậu chính là muốn đến đó kiếm một chút mang về. Một là để tương trợ đột phá cho chính mình. Hai là nếu có thể mang về thì đem bán lấy tiền, cùng chuyển một thể với bọn ta.

Sư phụ cậu đề nghị chuyển đến TQ, nhưng, nếu không giải quyết được kẻ thù, thì ngay cả chuyển đến TQ thì cũng không an toàn. Hơn nữa, ta cũng lo rằng sẽ mang lại phiền phức cho Phương Thành ca. Nếu như vì chuyện của bọn ta mà khiến cho Phí gia chịu tổn thương, thì đó không phải là tính cách của ta.

Diều Hâu nói.

- À đúng rồi, sao tiền bối lại quen biết với sư phụ của tôi. Sư phụ tôi đã bỏ tôi đi hơn chục năm rồi, haiz, thật sự tôi rất nhớ ông ấy.

- Nói ra thì là bọn ta có duyên mà thôi. Năm năm trước ta nghe nói một việc, cũng chính là chuyện La Thất Bảo. Việc này đương nhiên là rất hấp dẫn, mà lúc ấy sở hữu La Thất Bảo là một tên giang dương đại đạo. Người này tên là Mạt Ngõa Cát Lạp Nhĩ. Thân thủ tuy nói không cao lắm, nhưng lại chạy rất tốt. Hơn nữa kỹ thuật che dấu rất lợi hại.

Hắn có thể ở một chỗ ba ngày ba đêm không uống công kích đối thủ. Hắn từng lẻn vào vương cung ăn cắp một đồ vật của quốc vương. Người của quốc vương gọi nó là “La Thất Bảo”.

Diều Hâu nói.

- La Thất Bảo rốt cuộc là cái gì vậy?

Diệp Phàm rất hiếu kỳ.

- Thứ này lúc đó bọn ta vốn không biết là cái gì, nhưng nghe nói nó đã được bảo tồn trong vương cung Thái Lan hơn một ngàn năm. Lúc đó ta vừa nghe đã động lòng, nhưng nghe nói Mạt Ngõa Cát Lạp Nhĩ bị người ta đánh bị thương, phải trốn vào “Hậu Điểu ngục giam” của vương quốc Thái Lan. Lúc đó ta định lẻn vào đó. Ở trong ngục giam tình cờ gặp sư phụ cậu, sư huynh Phương Thành. Lúc đó hai bọn ta đánh nhau, khiến cho tất cả mọi người trong ngục giam tỉnh dậy.

Sau đó bên ngoài có mấy chục người cầm súng đến nhắm vào bọn ta. Bọn ta lúc đó tuy rằng thân thủ không tồi, nhưng đối diện với mấy khẩu súng và lựu đạn thì vẫn quá nguy hiểm. Cuối cùng, hai bọn ta để bảo toàn mạng sống, đành phải hợp lực tóm lấy Mạt Ngõa Lạp Nhĩ để ra khỏi ngục.

Hơn nữa lúc đó cả ba bọn ta đều bị trúng đạn, trọng thương. Cuối cùng ba người thế nào lại trở thành bằng hữu của nhau. Bởi vì mạng sống thôi, nhưng Mạt Cát Lạp Nhĩ lại không may mắn như vậy, bị tàn phế, còn vết thương của hai bọn ta nửa năm sau đã khỏi rồi. Đến bây giờ vẫn còn nằm ở chỗ bọn ta. Mạt Cát Lạp Nhĩ cũng đã giao La Thất Bảo ra.

Bọn ta mới phát hiện, cái gọi là La Thất Bảo hóa ra là một đồ vật bằng kim loại trông giống như đĩa bay. Mặt trên có khắc một số hoa văn khó hiểu. Ta và sư phụ cậu đã tìm hiểu ba tháng nhưng cũng ra được cái gì. Nhưng về sau gặp một cơ hội ngẫu nhiên, một phi cơ bay tầm thấp qua. Lú đó ta và sư phụ cậu đang quan sát La Thất Bảo dưới ánh nắng mặt trời. Trốn dưới máy bay, bỗng nhiên La Thất Bảo dần hiện lên một hình vẽ vô cùng rõ ràng. Mà bất ngờ chính là ý tứ mà hình vẽ biểu đạt, bọn ta có thể lĩnh hội rõ ràng được. Mặt trên là một nơi, chính là địa ngục ma quỷ mà ta vừa nói. Mặt trên nói nơi nói vùng đất đầy điều thần bí. Tuy nhiên, cũng có thứ tốt, chính là dược liệu quý. Sư phụ của cậu vừa nghe đã động lòng. Trong vài lần giúp ta đấu với kẻ thù, thiếu chút nữa là mất mạng. Phương Thành nói cuộc đời của ông ấy đã không có ý nghĩa nữa.

Phải đi đến La Thất Bảo một chuyến, lúc đó ta khuyên ông ấy đừng đi, nhưng ông ấy vẫn quyết định đi. Không có cách nào khác, ta lại cùng ông ấy nghiên cứu hình vẽ. Cuối cùng tìm ra được một nơi đại khái.

La Thất Bảo phỏng chừng được gọi là “Diêm hải độc đáo – biển Chết rốn địa cầu”.

Đương nhiên, lúc đó địa điểm cụ thể bọn ta không dám xác định. Bởi vì ta vẽ cũng tạm được, nên đã vẽ lại hình đó khá đầy đủ.

Diều Hâu nói.