Quan Thuật

Chương 3390: Ai giết anh tôi, tôi phải giết kẻ đó




- Lại đánh thức ta làm gì?

Lô Định Tông rõ ràng là có chút bực mình. Nhưng vừa xoay người nhìn thấy liền há hốc mồm nói:

- Không xong rồi, ai có thể di chuyển một tảng đá lớn như vậy? Hơn nữa còn dùng nội khí di chuyển khoảng cách xa như vậy đến chỗ các ngươi.

- Không biết, hai thủ hạ của tôi có thể đều gặp bất trắc rồi. Tiền bối nhanh hợp lực cùng ba người chúng tôi đưa tảng đá này đi.

Diệp Phàm nói.

- Phiền phức, ôi…

Lô Định Tông thở dài, nếu như không ra tay khiến Diệp Phàm gặp vấn đề có lẽ con dơi kia cũng tự động biến mất, và chính mình cũng sẽ mất đi nơi ẩn thân.

Bốn người Diệp Phàm ra sức truyền lực về phía tảng đá.

Một tiếng “Rầm” vang lên.

Trong lòng mấy người đều trùng xuống, bởi vì phát hiện tảng đá không hề di chuyển.

- Toàn lực!

Diệp Phàm hô lên, là nói để cho Lô Định Tông nghe, đồng thời cũng là nói cho hai người Hồng Tà nghe.

Mười thành công lực xuất ra, Diệp Phàm hướng về phía ao lạnh, lập tức một khối nước chu vi trên mười thước hướng lên không trung, trong nháy mắt ngưng tụ thành bức tường băng đánh về phía tảng đá.

Một tiếng “răng rắc” giòn vang.

Bức tường băng to lớn lại bị tảng đá đè xuống.

Mặc dù bốn người đều đã xuất toàn lực nhưng tảng đá vẫn đè xuống. Nếu tảng đá đè xuống nữa có lẽ tất cả mọi người thành bánh quy nhân thịt mất.

Ba người Diệp Phàm mặt đỏ bừng, nhưng Diệp Phàm vẫn còn lưu lại một thành khí lực hướng về phía Thiết Chiêm Hùng.

- Buông ta ra đi!

Tình huống này Thiết Chiêm Hùng sớm đã hiểu rõ, gã hiểu rằng chính vì mình mà Diệp Phàm mới lo sợ không dám dốc toàn lực về phía tảng đá.

Bởi vì, tảng đá đang ở ngay trên đầu Thiết Chiêm Hùng. Nếu tường băng đụng vỡ, không cần nói điều gì khác, chỉ vụn băng kia thôi cũng đủ khiến mình trở thành một khối thịt nát.

Thiết Chiêm Hùng đã quyết định rồi, cắn răng một cái rồi đột nhiên cả người lui về một phía, và bây giờ Diệp Phàm đã dốc toàn lực áp chế tảng đá.

Bởi vì, không chỉ riêng tảng đá gây ra áp lực cho Diệp Phàm. Hơn nữa, trên tảng đá còn phát tán ra một lực hút lớn, hút tất cả những vật xung quanh mình mấy chục thước.

Nếu Diệp Phàm muốn thoát thân cũng khó, mà Thiết Chiêm Hùng vừa lui lại chính là lùi về phía bên sườn hắn.

Nhưng khi gã vừa lui, lực này lại đổi hướng.

- Diệp Phàm, toàn lực đánh tới!

Thiết Chiêm Hùng hô lên một tiếng, miệng phun ra một ngụm máu tươi.

- Hừ!

Một âm thanh lạnh lẽo truyền đến, có thể khiến người ta lạnh đến tận xương cốt.

Rầm một tiếng, tảng đám đột nhiên xoay tròn. Thiết Chiêm Hùng bị chạm vào nó, cả người giống như có dòng điện chạy qua làm quay tròn, toàn thân đều phun máu vào trong ao.

- Anh Thiết!

Diệp Phàm đỏ mắt, tóc dựng đứng lên.

Nội khí bên trong bảy đan điền giờ này đã hoàn toàn bùng nổ, một khối nội dịch như thủy triều theo bảy đan điền tràn ra bên ngoài, chính là nội khí độc.

Lập tức liền hội tụ trên người con dơi, Diệp Phàm liều mình, hắn rõ hoàn toàn thả cho tảng đá tự rơi xuống.

- Tiểu tử, ngươi điên rồi à?

Lô Định Tông lớn tiếng kêu lên.

- Ai giết anh tôi tôi phải giết kẻ đó!

Diệp Phàm gào lên một tiếng, Lô Định Tông vội vàng nói:

- Đừng làm bừa, ngươi làm vậy sẽ bị tảng đá đè chết đó.

- Nói ít thôi, mau dốc toàn lực giúp tôi đem con dơi bay lên bầu trời tìm giết kẻ đã ra tay.

Con dơi bay lên trời bay qua bốn phía, cuối cùng phát hiện trên một thân cây cách đó hơn hai trăm thước có hai người đang hợp lực áp chế tảng đá.

Con dơi trong nháy mắt đã đến trước mặt hai người, mắt thấy tảng đá sẽ rơi xuống ba người Diệp Phàm. Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này

Con dơi hóa thành một thanh trường đao chém lên người hai tên này.

- Á…

Một tên dường như cảm thấy gì đó, cả hai chạy ra bên ngoài.

Nhưng bọ chúng không dễ nhận ra con dơi nội khí khác thường của Diệp Phàm.

Một tiếng “xoẹt” vang lên.

Uy lực nội khí của thanh trường đao con dơi biến thành khi chém cũng thật dọa người, đây là kết quả của bốn người cùng hợp lực.

Một dòng máu tươi từ trên cây phun ra, kèm theo ba đầu ngón tay cũng bay ra theo. Vừa mất đi hai người khống chế, tảng đá liền rơi xuống đất. Nhưng, ba người Diệp Phàm cũng từ bên cạnh mà nhẹ nhàng đi ra.

Một tiếng ầm ầm rất lớn, mặt đất rung chuyển.

Khi Diệp Phàm đi xem hai người kia, phát hiện ra tên bị thương đã được tên còn lại cõng đi được mấy dặm rồi.

Diệp Phàm đành phải thu hồi con dơi, vội vàng nhạy vào hàn đàm đưa Thiết Chiêm Hùng đi lên, sờ ngực, phát hiện ra còn có chút khí.

Còn Hồng Tà và Lệ Vô Nhai cũng nhanh chóng tìm được Tuyết Lý Hồng và Lý Cường, phát hiện hai người chỉ bị đánh ngất xỉu, không có nguy hiểm tới tính mạng.

- Anh Thiết…

Giọng nói Diệp Phàm trở nên thảm thiết, vội vàng đưa nội khí đi vào.

- Ta muốn nghỉ ngơi, chắc là do đã lâu không tỉnh lại, vừa rồi ta còn vừa vận hồn khí, hy vọng ngươi đừng gọi ta nữa, nếu không chắc ta sẽ tan mất.

Sau khi giọng nói yếu ớt của Lô Định Tông truyền đến liền không nghe thấy gì nữa, Diệp Phàm hiểu rằng, người này chắc cũng đã về quá khứ rồi.

Bởi vì vừa rồi phải đối mặt với hai áp lực cực lớn, Lô Định Tông vì mình cũng đã xuất toàn lực.

Trong chốc lát khó khăn lắm mới khôi phục được một chút lại tiêu hao hết rồi, chắc chắn còn nghiêm trọng hơn nhiều so với trước kia.

Diệp Phàm vội đưa một chút khí vào trong người Thiết Chiêm Hùng, rồi vội vàng băng bó lại, nhưng phát hiện ra tất cả kinh mạch trong người Thiết Chiêm Hùng đều rối loạn, hơn nữa, kinh mạch nhiều chỗ bị đứt, bây giờ đã không còn hoạt động.

- Có phải toàn bộ kinh mạch đã bị đứt rồi không?

Hồng Tà yếu ớt hỏi.

- Gần như vậy, mặc dù là nếu có thể chữa khỏi được cũng tương đương với việc bị phế đi toàn bộ.

Giọng nói Diệp Phàm khan khàn, quay đầu về phía Lý Cường vừa mới tỉnh dậy quát:

- Gọi điện thoại cho Đường Thành, nói cậu ấy lập tức đến đây, tôi cần giúp đỡ, còn nữa, gọi cho Phí Thanh Sơn, nói tôi cần giúp đỡ!

Mấy người phía sau Diệp Phàm tuy còn sống nhưng toàn thân đã không còn sức lực. Hơn nữa, Lô Định Tông cũng bất tỉnh trong thời gian dài không thể tỉnh dậy.

Kinh mạch ba người Diệp Phàm nhiều chỗ cũng đã cạn kiệt, bị thương. Nếu kẻ địch quay lại thì có thể chịu thua thôi.

Cho nên cần phải có người bảo vệ.

Chỉ vài phút sau, tổ tổng bộ đèn sáng trưng, sắp xếp quân toàn bộ quân lính lên xe, máy bay vũ trang cũng lên đường.

- Nhanh lên!

Đường Thành hướng về phía phi công hét lớn.

- Nhanh nhất rồi.

Phi công nói, vẻ mặt nghiêm túc điều khiển trực thăng về phía Hàn Lâm Tự.

Hai chiếc xe của nhà họ Phí cũng đang chạy như bay trên đường đến Hàn Lâm Tự. Bởi vì hầu hết lực lượng của Hồng Diệp Bảo đều đã phái đi đến đảo Duy Cơ Tư. Ngoài những người phụ nữ như Chu Chân Chân và Tuyết Nha Nha thì không có cao thủ nào khác.

Bây giờ họ đã trở thành người bảo vệ bí mật của Hồng Diệp Bảo.

- Thời khắc quan trọng đồng chí Thiết Chiêm Hùng đột phá thì có người ra tay, điều này chứng tỏ có người đã sớm nhằm vào Diệp Phàm. Đây là một hành động có mưu tính trước, nhất định là người đối đầu với Diệp Phàm làm.

Kế Vĩnh Viễn nói, người này hơn nửa đêm vẫn còn chạy tới tổng bộ.

- Có thể là người phái Côn Lôn làm không?

Thôi Kim Đồng nói.

- Diệp Phàm kết thù oán không ít, trước kia là phái Thanh Thành, sau đó là Hoa Sơn, nhưng nếu như nói về oán hận nhất thì phải là phái Côn Lôn.

- Theo tình báo mới nhất, Võ Vệ Sơn của phái Côn Lôn đã sắp hồi phục rồi. Nhưng theo bác sĩ nói, khả năng hồi phục của hắn gần như bằng không.

Cung Khai Hà nói

- Cho nên, phái Côn Lôn là đáng nghi nhất. Nhưng khổ nỗi là chúng ta không có chứng cớ.

- Nghe nói là có hai người ra tay, lại có thể ngăn được ba cao thủ là Hồng Tà, Lệ Vô Nhai và Diệp Phàm. Điều này chứng tỏ thân thủ của hai người này cũng rất đáng sợ.

Kế Vĩnh Viễn nói.

- Cũng không thể chứng minh thân thủ của hai người này cao hơn cả tiên thiên đại vien mãn như Hồng Tà.

Nếu hai người bọn chúng thật sự mạnh hơn so với ba người họ, thì đã sớm ra tay rồi, tại sao còn muốn chọn đúng lúc Thiết Chiêm Hùng đột phá.

Điều này cho thấy, hai tên đó nhiều nhất là đạt tới cảnh giới của Hồng Tà. Mà Hồng Tà và Lệ Vô Nhai là vì chân như vậy nên mới không thể đạt tới thời kỳ cường thịnh như ngày xưa.

Cho nên, ba người Diệp Phàm hợp lại có thể đối phó với một tên tiên thiên đại viên mãn dễ dàng.

Thôi Kim Đồng phân tích.

- Có hai điều nói không thông, Diệp Phàm đã từng đánh Võ Vệ Sơn là một người đã tiên thiên đại viên mãn thành người thực vật ở bờ sông Thông Thiên, điều này giải thích như thế nào? Tôi cảm thấy năng lực của Diệp Phàm không chỉ là năng lực của một cao thủ tiên thiên giai đoạn đầu, hắn chắc chắn có thê đánh thắng một cao thủ tiên thiên trung kỳ.

Kế Vĩnh Viễn nói.

- Chuyện lần trước chỉ là ngẫu nhiên, có thể là có người ra tay giúp đỡ Diệp Phàm mới thành công.

Về người đã ra tay giúp đỡ thì Diệp Phàm không chịu nói, chúng ta cũng không thể ép. Nhưng nếu Diệp Phàm có một người có thể đánh Võ Vệ Sơn thành ra như vậy, thì lần này tại sao không lặp lại tình huống như thế?

Nhưng chỉ có một nguyên nhân, bọn họ có hai cao thủ, nếu như là hai cao thủ tiên thiên, ba người Diệp Phàm hợp lực cũng bất lợi là chuyện bình thường.

Vẻ mặt của Cung Khai Hà nghiêm trọng,

- Đúng rồi, việc tìm kiếm bắt giữ như thế nào rồi?

- Ngoài những người giữ vị trí quan trọng không thể đi ra ngoài của tổng bộ, tất cả mọi người đều đã đi rồi. Nhưng tôi cảm thấy hy vọng không lớn.

Loại người đã đạt tới tiên thiên này, dù có ở trước mặt, ngươi cũng rất khó xác định. Hơn nữa, dù là bị phát hiện cũng khó mà đưa họ ra pháp luật.

Đây chính là nỗi khổ của ngành chúng ta. Chúng ta không có cao thủ như vậy.

Nếu có để bọn họ đi bắt người là được rồi. Hơn nữa, cũng có sức uy hiếp nhất định với các môn phái lớn.

Nói cách khác, cao thủ người ta ra tay xong thì chạy mất rồi, đi đâu để tìm người?

Thôi Kim Đồng cũng phẫn nộ.

- Haiz, đây là tình hình hiện giờ. Hơn nữa, tôi cảm thấy, nếu như hai cao thủ đó đã tính toán kỹ từ trước, bây giờ muốn bắt được họ thì tỉ lệ dường như bằng không.

Ngay cả người canh giữ ở chân núi Côn Lôn cũng khó phát hiện được bọn họ. nhưng tôi cũng cảm thấy có chút kỳ lạ.

Côn Lôn không phải chỉ có Võ Vệ Sơn là mạnh nhất sao? ở đâu ra hai cao thủ mạnh đến vậy?

Kế Vĩnh Viễn vuốt cằm, nói.