Quan Thuật

Chương 3380: Cơ hội




- Sếp Cung, ép là có thể, nhưng cũng đừng chọc giận cậu ta. Nếu không, sẽ phản tác dụng đấy.

- Điều này tôi biết mà, thằng nhóc này phải ép một chút, vả lại tôi hiểu lòng dạ của đồng chí Diệp Phàm mà.

- Việ này liệu có nên báo cáo với thủ trưởng một chút không? Bồi dưỡng một cao thủ bán tiên thiên cũng không hề dễ dàng mà.

Kế Vĩnh Viễn nói.

- Đương nhiên phải báo cáo rồi, đây đối với tổ A chúng ta mà nói là việc lớn mà.

Cung Khai Hà gật đầu nói.

Nghĩ ngợi một chút, liền cầm điện thoại lên gọi.

Buổi chiều hôm sau, Diệp Phàm chủ trì mở cuộc họp bộ máy tập đoàn Hoành Không.

- Đã đến đông đủ chưa?

Diệp Phàm hỏi Khổng Ý Hùng.

- Chủ tịch tỉnh Diệp, trừ đồng chí Tào Nguyệt chưa về ra, 12 đồng chí còn lại đều đã đến rồi.

Khổng Ý Hùng tinh thần phấn chấn đáp.

- Hôm nay triệu tập mọi người đến, chủ yếu là bàn một việc quan trọng. Việc này hôm qua tôi đã giao cho Chủ nhiệm Khổng điều tra qua rồi, sau đây xin mời đồng chí Khổng nói với mọi người một chút.

Diệp Phàm nói xong, Khổng Ý Hùng vừa báo cáo vừa phát tài liệu cho mọi người.

- Chủ tịch tỉnh Diệp, việc xây dựng ở nước ngoài không giống như trong nước. Tập đoàn chúng ta tuy nói cũng thường xuyên xuất khẩu ra nước ngoài, nhưng đó chủ yếu là những thiết bị điện lực, còn việc đưa công nhân ra nước ngoài làm việc thì cũng chỉ có một lần.

Dương Chấn Đông có chút do dự, dù sao việc này nếu làm không tốt thì trách nhiệm phải chịu là rất lớn.

- Đúng vậy, nước ngoài và trong nước là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, hơn nữa ở châu Phi này không hề thái bình.

Nhiều doanh nghiệp lớn của chúng ta khi ra nước ngoài xây dựng đã bị phần tử võ trang địa phương công kích.

Nếu là ở nước có nền trị an tốt thì không sao, nhưng cái nước ở châu Phi này thì rất phức tạp.

Cung Trường Hỉ, người mới được điều xuống tiếp lời nói.

- Mạo hiểm đương nhiên là có, nếu sợ mạo hiểm mà không làm nữa thì không phải chúng ta mất đi cơ hội này sao? Tập đoàn Viễn Đông vẫn là chiếm phần lớn, hơn nữa còn là chủ thể chính phụ trách việc xây dựng thủy điện. Người ta dám đi thì chúng ta sợ cái gì? Định mức của chúng ta tuy nói là chiếm phần nhỏ hơn, nhưng cũng gần 6 tỷ cơ đấy. Hạng mục này nếu thành công, lợi nhuận có thể đạt tới 2 tỷ. Các đồng chí, năm ngoái tập đoàn chúng ta mới thu được bao nhiêu? Chỉ có mấy trăm triệu thôi, còn năm nay, chỉ riêng mối này thôi đã đủ rồi.

Cung Chí Quân nói.

- Ha ha, đồng chí như thể là không dợ điều này vậy. Vậy nếu làm thì đồng chí Cung Chí Quân có gan phụ trách hạng mục này, dẫn đội xuất ngoại không?

Trần Nguyên Đông cười lạnh nói, người này trong lòng rất oán giận.

Vốn tỉnh định sắp xếp Trần Nguyên Đông vào bộ máy ủy ban quản lý, nhưng về sau đã thay đổi, bị người khác thế chân. Cho nên trong lòng y không thoải mái chút nào.

- Nếu bộ máy đảng ủy cho rằng tôi có thể gánh vác được hạng mục này thì tôi sẵn sàng đi.

Cung Chí Quân hừ lạnh nói

- Đồng chí Cung Chí Quân, cậu chịu đi thật chứ?

Dương Chấn Đông nói, dường như có ý ép Cung Chí Quân vậy.

- Nếu đồng chí Cung Chí Quân chịu đi, các đồng chí không có ý kiến gì chứ?

Trần Nguyên Đông lại ép một câu nữa.

Thật ra, Diệp Phàm trong lòng Diệp Phàm đã mừng thầm. Vốn tưởng rằng hạng mục này có người tranh, hiện tại xem ra mọi người đều e ngại tiếp nhận.

Chiếc bánh ngon này trong mắt họ bỗng nhiên lại biến thành một củ khoai lang nóng phỏng tay, không ai dám nhận. Diệp Phàm biết, mọi người đều sợ ở nước ngoài không an toàn, đến lúc đó thành tích chưa lập được lại tự chuốc họa vào thân.

- Ha ha, mọi người không nói, có phải đã chấp nhận rồi không?

Dương Chấn Đông cười nói. Cung Chí Quân được Diệp Phàm coi trọng như vậy, Dương Chấn Đông cho rằng vị trí của mình ở Tập đoàn Hoành Không đang bị người mới đến này đe dọa.

Ngay như chuyện ở Tân Môn để Cung Chí Quân là người dẫn đầu nhóm tập đoàn Hoành Không, trong lòng Dương Chấn Đông đã tức giận rồi. Cung Chí Quân mới đến, vậy mà lại cho gã một cơ hội để lập chiến tích như vậy, sao không khiến người khác đỏ mắt được.

- Tôi đồng ý đồng chí Cung Chí Quân tiếp nhận hạng mục này.

Trần Viên Kiều đột nhiên nói, cô đương nhiên cũng oán giận, bởi vì chuyện ở Tân Môn. Trần Viên Kiều cho rằng mình mới là người thích hợp để dẫn đội của nhóm Tập đoàn Hoành Không.

- Ha ha, nếu ba vị đều cho rằng đồng chí Cung Chí Quân là người thích hợp để tiếp nhận hạng mục này, tôi cũng tin rằng đồng chí Cung Chí Quân sẽ làm tốt.

Diệp Phàm liền tóm lấy cơ hội này.

Kết quả, việc để Cung Chí Quân dẫn ấn soái phụ trách hạng mục này đã được thông qua ở cuộc họp bội máy đảng ủy.

- Đồng chí Vệ Quốc cứ đi theo tôi mãi cũng lãng phí, lần này ra nước ngoài dối với công ty chúng ta có ý nghĩa rất lớn. Đó là cột mốc mở ra một giai đoạn mới, tôi đề nghị để đồng chí Đỗ Vệ Quốc đảm nhiệm chức phó, hỗ trợ đồng chí Chí Quân làm tốt hạng mục này.

Diệp Phàm nói.

Bởi vì, Diệp Phàm mơ hồ cảm giác được thời gian của mình ở Tập đoàn Hoành Không này không lâu nữa, cho nên Diệp Phàm cũng phải sắp xếp cho Đỗ Vệ Quốc một chút.

- Tôi đồng ý quyết định của Chủ tịch tỉnh Diệp.

Cung Chí Quân nói. Đề nghị này của Diệp Phàm càng không có ai ngăn cản, đối với bọn họ củ khoai lang nóng này không rơi vào đầu mình là tốt lắm rồi.

Sáng ngày hôm sau, Diệp Phàm đến UBND tỉnh, nói chuyện này với Chủ tịch tỉnh Khúc.

- Cơ hội rất tốt, nhưng trách nhiệm cũng rất lớn. Đồng chí Diệp Phàm, cậu phải nghĩ rõ ràng. Trách nhiệm an toàn nặng tựa thái sơn. Hạng mục lớn này số người chết và bị thương phải khống chế trong phạm vi nhỏ nhất, vượt quá thì đồng nghĩa với việc trách nhiệm sẽ rất lớn.

Chủ tịch tỉnh Khúc Chí Quốc vẻ mặt nghiêm túc.

- Tôi biết, tuy nhiên, cơ hội lần này đối với tập đoàn Hoành Không mà nói là rất hiếm. Tôi nghĩ, tuy chúng ta lần đầu ra biên giới, nhưng đối với tập đoàn điện lực Viễn Đông thì không phải lần đầu, kinh nghiệm phong phú của bọn họ chúng ta có thể học tập mà. Chúng ta hợp tác với họ, bọn họ cũng không gạt chúng ta sang một bên có phải không?

Diệp Phàm nói.

- Ha ha, cậu nói cũng có lý, xảy ra vấn đề gì thì phải khiêm tốn thỉnh giáo người ta mới được. Đừng có sợ mất mặt, an toàn mới là quan trọng nhất. chỉ cần có thể kiếm được tiền, khiêm tốn một chút cũng chẳng sao hết.

Chủ tịch tỉnh Khúc nói. Xem như ông đã đồng ý rồi.

Sau đó Diệp Phàm đi thẳng đến phòng của Ninh Chí Hòa.

- Cháu đã quyết định thì hãy làm đi, chuyện này đối với Tập đoàn Hoành Không mà nói cũng là một bước nhảy vọt ở một phương diện khác, nếu thuận lợi nó sẽ mở đường cháu sau này.

Nghe Diệp Phàm báo cáo xong, Ninh Chí Hòa liền nói. Một lúc sau lại nói tiếp:

- Thật ra, đối với những đồng chí không hiểu rõ Cung Chí Quân mà nói, đương nhiên cảm thấy việc này phiền toái, trách nhiệm lớn lao. Nhưng với đồng chí hiểu rõ cậu ấy, thì sự phiền toái này lại biến thành cơ hội. Hơn nữa, có một đại cao thủ như cháu trấn thủ thì còn sợ cái gì? Đương nhiên, phải làm cho thật đẹp, sự an toàn của công nhân mới là nhiệm vụ hàng đầu có đúng không?

- Cháu biết điều đó, vừa nhận được lời mời của tập đoàn Viễn Đông cháu đã suy nghĩ vấn đề này rồi. Tuy nhiên, bất kể là nói thế nào thì sự mạo hiểm lần này sẽ nhỏ hơn cơ hội.

Diệp Phàm cười nói.

- Bọn họ mời cháu ra nước ngoài kiếm tiền nhiệt tình như vậy, phỏng chừng cũng bảo cháu đi làm điều gì đó đúng không?

Ninh Chí Hòa đúng là lợi hại, liếc mắt một cái là nhìn ra được vấn đề.

- Bí thư Ninh đúng là lợi hại, liếc mắt đã nhìn ra rồi.

Diệp Phàm cười nói.

- Đừng nịnh bợ nữa, nhưng, việc này cháu giải quyết được, nếu không đã sớm kêu lên rồi.

Ninh Chí Hòa cười nói.

- Có lẽ là được, nếu không cháu phải đến tìm Bí thư Ninh rồi.

Diệp Phàm nói.

- Ủy ban quản ký Khu kinh tế vẫn hoạt động bình thường chứ?

Ninh Chí Hòa nói.

- Hoạt động bình thường, tuy nhiên đối với việc chọn người phụ trách các ban phía dưới vẫn tồn tại mâu thuẫn, điều này cũng bình thường thôi.

Diệp Phàm nói.

- Ừ, có mâu thuẫn là bình thường. Tuy nhiên cũng phải xem mức độ để thống nhất vấn đề. Chỉ có mâu thuẫn là không được đâu.

Ninh Chí Hòa trở nên nghiêm túc hơn. Ăn cơm trưa xong, Diệp Phàm bay thẳng đến thủ đô.

Phí Nhất Độ lái xe đón Diệp Phàm đến thẳng Phí gia trang. Thấy Diệp Phàm đến, người nhà Phí gia đều rất vui mừng.

- Diệp Phàm, chúng ta ra phía sau uống trà đi.

Phí Thanh Sơn cười nói, nhìn cháu gái liếc mắt một cái, cười nói:

- Điệp Vũ, mang đàn đến đàn một khúc đi.

- Ngón tay con bị thương, không đàn được.

Không ngờ Phí Điệp Vũ lại nói như vậy.

- Ngón tay, đâu có nghe thấy con nói bị thương lúc nào. Lại đây ta coi xem nào, không ảnh hưởng đến kinh lạc chứ?

Phí Thanh Sơn sửng sốt hỏi.

- Không sao ạ, chỉ là ngoài da thôi, con xử lý rồi.

Phí Điệp Vũ nói.

- Vậy thì không đàn nữa, con đi làm việc của mình đi.

Phí Thanh Sơn nói.

- Thật sự xin lỗi Chủ tịch tỉnh Diệp, khi nào tay khỏi tôi nhất định sẽ đánh đàn cho anh nghe, đừng giận nhé.

Phí Điệp Vũ nói, còn giơ ngón tay cái giật giật, Diệp Phàm vừa nhìn thấy liền ngại ngùng.

Ngón tay người ta căn bản không bị thương mà.

- Ha ha, không sao, tay khỏi rồi thì gọi điện nhé, tôi nhất định sẽ tới nghe Điệp Vũ đánh đàn.

- Ngón tay con hình như đâu có bị thương?

Phí Thanh Sơn đã sớm nhìn ra rồi.

- Ai nói không sao chứ? Tổn thương bên trong mà.

Phí Điệp Vũ hừ một tiếng rồi xoay người bỏ đi.

- Tổn thương bên trong, con bé này.

Phí Thanh Sơn lắc đầu.

Phí Nhất Độ đã pha xong trà.

- Sư bá, bá có cảm giác mình có thể đột phá lên bán tiên thiên không?

Diệp Phàm hỏi.