Quan Thuật

Chương 3362: Uy lực của Diệp Phàm




Bởi vì Cung Chí Quân đến chưa lâu nhưng mọi chuyện về Diệp Phàm, hắn đều đã nghe qua.

Hơn nữa, Cung Chí Quân cũng luôn luôn quan tâm đến quan hệ của Diệp Phàm. Phàm là những ai có quan hệ tốt với Diệp Phàm, Cung Chí quân đều lưu tâm.

Chỉ có như vậy mới theo sát từng bước đi của Diệp lão đại.

- Đúng vậy, đồng chí Chí Quân nói rất có lý. Khu du lịch Hoành Không một khi xây dựng xong, phỏng chừng lợi nhuận thu được sẽ chiếm một phần lớn của tập đoàn Hoành Không.

Hơn nữa, du lịch ảnh hưởng đến tất cả các thiết kiến thiết của Hoành Không. Tại sao lại nói như vậy?

Mọi người nghĩ xem, những nhà máy xí nghiệp hiện giờ chúng ta đang xây dựng không phải đều liên quan đến du lịch sao.

Trước kia, khi xây dựng nhà máy thường không chú trọng đến việc bảo vệ môi trường, hiện giờ vấn đề này rất chặt chẽ, không có sự phê chuẩn của các ban ngành bảo vệ môi trường, không phù hợp với quy hoạch của Hoành Không và với tiêu chuẩn nghiêm ngặt của xí nghiệp thì không thể khởi công được.

Với cư dân sinh sống ở đó mà nói, thì xây một tòa nhà, cống thoát nước như thế nào đều phải phù hợp với yêu cầu của môi trường sinh thái.

Bởi vì đại quy hoạch Hoành Không là phải xây dựng một môi trường làm việc và sinh hoạt nhân văn phát triển trong một khi sinh thái.

Mà người khởi xưởng mảng du lịch này là của Khu kinh tế Hoành Không thì hiệu quả của việc này sau này sẽ nhìn rõ.

Cho nên người phụ trách khu du lịch ắt phải vào Ủy ban quản lý. Nếu không, quản lý sau này rất bất tiện.

Nếu đồng chí Vân Lượng có thể vào Ban quản lý có yêu cầu gì về mặt hoàn cảnh cứ nói với cậu ấy là được.

Nếu không, còn phải truyền đạt qua tập đoàn Hoành Không, chẳng phải càng phiền toái sao.

Dương Chấn Đông cũng nói.

- Ừ, biểu hiện của đồng chí Vân Lượng gần đây rất xuất sắc, từ khi đồng chí này tiếp nhận khu du lịch đến nay, thường xuyên cùng ăn cùng ở với công nhân ở công trường, cho đến khi giải quyết được vấn đề, luôn ở tại công trường xây dựng Thông Thiên sơn đã mấy tháng nay. Tinh thần này rất đáng để chúng ta học tập. hiện giờ những đồng chí như vậy không có nhiều.

Tào Nguyệt vừa thấy liền biết mình không đùa.

Ngũ Vân Lượng là cấp dưới thân thiết của Diệp Phàm, Dương Chấn Đông và Cung Chí Quân vào chắc chắn sẽ liên thủ giúp đỡ Diệp Phàm. Cho nên, Tào Nguyệt hối hận.

Lần trước ở tỉnh do biểu hiện khi xin tổ rút lui quá kém, không một lòng theo Diệp lão đại

Mà lúc đó Cung Chí quân và Ngũ Vân Lượng liền quyết tâm đi theo, tuy nói là Dương Chấn Đông không quyết tâm đi theo, nhưng Dương Chấn Đông rất có uy tín rồi.

Hơn nữa cũng giống như hai đương gia của tập đoàn Hoành Không hiện giờ, hắn vào trong ban quản lý là điều tất nhiên, nếu không phỏng chừng ngay cả Dương Chấn Đông cũng không có hy vọng.

- Các đồng chí chắc đã quên một chuyện, trước kia tập đoàn Hoành Không tên là gì? Là tập đoàn cơ điện Hoành Không. Điều này chứng minh rằng máy móc và điện lực mới là chủ lực của tập đoàn Hoành Không.

Tại sao bây giờ lại biến thành du lịch? Ngành du lịch là một ngành đầu tư nhiều mà hiệu quả lại lâu thấy.

Không giống như công ty cơ giới, đầu tư sau một hai năm là có thể nhìn thấy hiệu quả. Du lịch chỉ trông vào phí vào cửa, vậy được bao nhiêu tiền.

Vậy cần hơn mười năm, hai mươi năm mới có thể thu hồi phí tổn. Tuy nói rằng tập đoàn Hoành Không đầu tư nhiều nhất, nhưng lợi nhuận chưa chắc đã thuộc về tập đoàn Hoành Không.

Ví dụ như, đi cùng với du lịch là các dịch vụ như nhà hàng, khách sạn, vận chuyển, những điều này trên cơ bản tập đoàn Hoành Không chúng chưa từng đề cập đến.

Vậy trên thực tế, lợi nhuận chủ yếu thuộc về các cá nhân hoặc là đơn vị bên ngoài.

Trần Viên Kiều cũng hiểu được mình đã hết hy vọng, những lời này cũng chỉ đơn giản là thể hiện sự bất mãn của mình mà thôi.

- Ha ha, sao lại có thể nói là các đơn vị và cá nhân bên ngoài hưởng lợi. khu kinh tế Hoành Không sắp thành lập

Chúng ta không thể chỉ nhìn vào tập đoàn Hoành Không, mà còn phải quan sát trên cả khu kinh tế Hoành Không.

Mặc dù tập đoàn Hoành Không không trực tiếp thu được lợi nhuận nhưng trên thực tế, những cá nhân và đơn vị thu được lợi đều ở trong khu kinh tế Hoành Không đúng không?

Mà những đơn vị hoặc cá nhân đó cuối cùng cũng xúc tiến sự phát triển của khu kinh tế Hoành Không.

Cùng bổ sung sức mạnh cho nhau thôi mà.

Diệp Phàm đột nhiên cười nói, cũng đến lúc kết thúc rồi.

Cuối cùng với sự bỏ cuộc của ba người Trần Viên Kiều, Dương Quý Phương và Cung Trường Hỷ, vấn đề chọn người cũng đã được giải quyết.

Sau buổi trưa, Ngũ Vân Lượng vội vàng vào văn phòng của Diệp Phàm.

- Diệp Bí thư, tôi…

Ngũ Vân Lượng vẻ mặt cung kính, hốc mắt còn hơi ướt.

- Đồng chí Vân Lượng, cậu làm gì vậy, nào, ngồi, ngồi đi.

Diệp Phàm chỉ vào chỗ ghế sô pha, cười nói.

- Bí thư Diệp, tôi không muốn nói gì cả. Anh xem biểu hiện thực tế trong công việc hiện tại của Ngũ Vân Lượng tôi không còn mặt mũi đến gặp anh nữa.

Sau khi nói xong, Ngũ Vân Lượng hướng về phía Diệp Phàm, hơi cúi người, xoay người bước đi.

Trần Viên Kiều kích thích Ngũ Vân Lượng, Ngũ Vân Lượng cũng hiểu được sự bất lợi của mình. Mà Diệp Phàm lại đưa hắn lên, hắn vạn phần cảm ơn.

- Làm tốt công việc nhưng cũng phải chú ý sức khỏe một chút.

Sau lưng truyền đến giọng nói của Diệp Phàm.

- Hiểu rồi, tôi sẽ chú ý.

Ngũ Vân Lượng cũng không quay đầu lại, đi tiếp.

Đỗ Kiếm đưa lãnh đạo xuống nông thôn trở về, nhưng vừa vào đến nhà liền thấy vợ xụ mặt, hơn nữa đối mắt còn hơi đỏ, dường như vừa khóc.

- Làm sao vậy Trần Ảnh?

Đỗ Kiếm vẻ mặt nghi hoặc, đặt túi công văn lên trên bàn.

- Ông không phải nói sẽ nghĩ cách sao?

Trần Ảnh lầm bầm nói.

- Không phải đã nói với bà cách rồi sao? Việc này tôi đang cân nhắc nhờ vị nào.

Đỗ Kiếm nói.

- Người ta đã sớm định người rồi, còn nói cái rắm!

Trần Ảnh tức giận đến nỗi nói tục.

- Định rồi? Khi nào?

Đỗ Kiếm sửng sốt, mặt đỏ bừng, dường như lửa giận từ dưới bụng đã đi lên mặt.

- Sáng nay đã chọn rồi, mở hội nghị. Viên Kiều nói Diệp Phàm căn bản là không coi lời nói của ông ra gì mà.

Ngay từ đầu đã cho hai phó bí thư Dương Chấn Đông và Cung Chí Quân và danh ngạch, suất còn lại đương nhiên cho thân tín của hắn, Ngũ Vân Lượng.

Ngũ Vân Lượng là do Ủy ban kỷ luật tỉnh phái đến tập đoàn Hoành Không, dựa vào cái gì mà được vào Ban quản lý? Huống hồ, cán bộ ủy ban kỷ luật đi quản lý sự nghiệp phát triển du lịch, điều này căn bản là không đúng với quy định đúng không?

Tôi thấy Diệp Phàm này căn bản là muốn bổ nhiệm người thân, còn nói cái gì công bằng, chủ nghĩa.

Trần Ảnh thở hổn hển nói.

- Tại sao Viên Kiều không báo cho tôi? tôi cũng vừa đưa lãnh đạo đi nông thôn về.

Đỗ Kiếm hỏi.

- Báo thì có ích gì, người ta đã quyết định rồi. viên Kiều nói không muốn làm phiền ông nữa, cho nên, chỉ đến nói chuyện với tôi một chút. Hơn nữa, nói với tôi là đừng nói chuyện này cho ông biết, đừng để ông cảm thấy không thoảI mái, chuyện qua rồi thì để nó qua đi. Viên Kiều cũng cảm ơn sự giúp đỡ của anh rể như ông.

Trần Ảnh nói.

- Lời này của cô ấy bà cũng tin, việc này nếu cô ấy muốn cho qua thì sao còn nói với bà, rõ ràng là muốn bà nói với tôi, tiểu xảo này chẳng lẽ bà không hiểu.

Đỗ Kiếm nói.

- Việc này đương nhiên là phải nói, không nói không được. Tôi thấy tên Diệp Phàm đó quá đáng quá rồi, tôi nghe nói ở tập đoàn Hoành Không hắn rất quá đáng, nghiễm nhiên giống như là hoàng đế của tập đoàn Hoành Không.

Cấp dưới có chút sai sót đều bị hắn mắng chửi, sợ tới mức Ủy viên Đảng ủy cũng không dám nói.

Loại người này chính là người độc đoán, còn nói cái gì… căn bản đều là nói dối gạt người.

Bộ dạng đó khiến cho toàn bộ tập đoàn Hoành Không sợ hãi phải làm theo ý của hắn, đến lúc đó chẳng phải là loạn hết lên, tôi chỉ lo cá nhân quá lớn sẽ có hậu quả lớn thôi.

Trần Ảnh hừ nói.

- Bà đừng nói bừa, ăn một trả một thôi.

Đỗ Kiếm vẻ mặt bình tĩnh.

- Gì mà nói bừa, tôi có nói bừa gì đâu. Đây không phải sự thật sao? Nghe nói tên họ Diệp này ngay cả Khúc tỉnh trưởng hắn cũng dám coi thường. Mới chỉ có chút thành tích thôi mà đã vênh váo đến mức đuổi vểnh lên trời rồi.

Trần Ảnh nói.

- Được rồi!

Dỗ Kiếm đập bàn, chén trà nảy lên khiến vợ nhảy dựng lên, ngơ ngác nhìn hắn, đôi mắt đỏ lên, chảy nước mắt:

- Tôi biết bên ngoài ông có người khác, bây giờ tôi già rồi, xấu xí rồi có phải không? Bây giờ ông chán tôi, ngày xưa thì sao? Không phải có người theo đuổi tôi mãi. Bây giờ ông làm quan lớn rồi, tính tình thay đổi đúng không?

- Ôi, bà nói chuyện gì ra chuyện đấy đi. Tôi hỏi bà, bà biết gì về Diệp Phàm sao?

Đỗ Kiếm ngồi xuống, càu nhàu pha một chén trà.

- Chuyện gì? Không phải chỉ là tổng giám đốc một xí nghiệp sao. Chẳng lẽ còn khí thế hơn so với một đại Bí thư Tỉnh ủy như ông sao?

Trần Ảnh hừ lạnh nói.

- Diệp Phàm là do Bí thư Ninh đích thân điều đến từ tỉnh khác, bà hiểu chưa?

Đỗ Kiếm hừ nói.

- Giả vờ, TQ không có nhân tài sao? Không lẽ Diệp Phàm và Bí thư Ninh có quan hệ thân thích?

Trần Ảnh căn bản là không tin.

- Bà biết cái gì, Diệp Phàm này quả thực rất có năng lực, tập đoàn Hoành Không trước kia như thế nào, Tỉnh ủy đã sắp không vực dậy được, Bí thư Ninh thấy tình hình như vậy, mà lúc đó Diệp Phàm lại đang kinh doanh ở tỉnh khác, hơn nữa còn làm rất tốt, nên đã được Bí thư Ninh đưa đến.

Đỗ Kiếm nói.

- Hóa ra ông nói muối tìm người căn bản là nói vậy thôi. là người của Bí thư Ninh, ông còn nói thế nào được.

Trần Ảnh bớt tức giận hơn rất nhiều, người đàn bà này cũng không phải là không hiểu chuyện, chỉ là do tức giận nên mới nói như vậy.

- Bà nói tồi phải nói chuyện này như thế nào, bảo tôi trực tiếp đi tìm Diệp Phàm ép hắn, Bí thư Ninh sẽ nhìn tôi như thế nào. Nói thật, ở trong lòng Bí thư Ninh, tôi và Diệp Phàm, trọng ai khinh ai cũng không biết được. Bà không hiểu tình thế gì cả.

Đỗ Kiếm nói.

- Không thể nào, ông đường đường là đại thư ký trưởng lại không bằng giám đốc một công ty sao. Ông làm việc cho Bí thư Ninh, tuy nói là làm công việc phục vụ cho lãnh đạo, nhưng công việc của ông quan trọng nhất. Lãnh đạo không thoải mái làm sao có thể làm việc tốt đươc?

Đánh chết Trần Ảnh cũng không muốn tin trong lòng Bí thư Ninh chồng mình còn không bằng Diệp Phàm.

- Hừ, bà còn không hiểu được thân phận khác của Diệp Phàm, đó là có Kiều gia ở thủ đô chống lưng. Bà nói xem, tôi có thể qua được hắn sao?

Đỗ Kiếm cười lạnh nói.

- Điều này…

Trần Ảnh trợn tròn mắt, nói:

- Khó trách, khó trách.

- Biết là tốt rồi, vốn dĩ tôi đã làm năm năm ở tỉnh Thiên Vân rồi, nhưng đến giờ vẫn là một thư ký trưởng.

Thông thường khi Bí thư mới lên nhậm chức đều đổi thư ký trưởng. may mắn mà chỗ đứng của tôi vững vàng.

-

Còn không, vị trí của tôi có thể duy trì được không còn khó nói. Hiện tại với tôi mà nói, muốn tiến thêm một bước thì không thể không theo sát bước đi của Bí thư Ninh.

Hơn nữa, bà có biết Dương Chí Thiên thành phố Hạng Nam và Bí thư Ninh cũng có chút thân thích. Việc này cũng là do bà lúc chơi mạt chược với Phí Hương Ngọc không cẩn thận mà nói ra.

Dương Chí Thăng như thế nào, sau khi xuống thành phố Hạng Nam liền giở thủ đoạn với Diệp Phàm, kết quả là bị một cú đau đớn, hiện giờ cũng là tay chân của Diệp Phàm.

Chuyện này kết quả thế nào, ngay cả Bí thư Ninh cũng nhắm mắt cho qua, bà nói xem, nếu như thật sự muốn tỏ vẻ bất mãn với Diệp Phàm, tôi liền đến nói chuyện với hắn về chuyện này.

Đỗ Kiếm hỏi lại vợ.

- Còn nói gì nữa, chuyện qua rồi thì cho qua đi. Người này chúng ta không thể trêu vào. Việc này dù sao cũng qua rồi, về sau vẫn còn có cơ hội.

Trần Ảnh cũng không muốn chồng mình bị ảnh hưởng, Vân Kiều tuy là người thân, nhưng cũng không thể so sánh với tiền đồ của chồng mình.