Quan Thuật

Chương 3354: Thiệp bái sơn




Lần này, bên nào mạnh bên nào yếu đã rõ ràng, hai lão gia bởi vì không có chân nên khó để đánh lâu dài. Nhưng nội khí vẫn đủ để đánh mấy quyền.

Tiêu rồi…

Tiêu Sắt Nhất giống như trái bom bay trở lại.

Người tóc bù xù tức giận phát chưởng hướng về phía Hồng Tà.

Một cây nhỏ cách đó không xa bị hắn kéo lên, đánh về phía Lệ Vô Nhai.

Hồng Tà và Lệ Vô Nhai vừa nhìn thấy, hai “chiến hữu” đã cùng nhau đánh nhiều năm như vậy đương nhiên là phối hợp ăn ý. Hai tay chéo nhau, đem Tiêu Sắt Nhất làm binh khí để đối đầu với thân cây

Lão đầu nhìn thấy, chạy nhanh đá thân cây ra xa.

Nhất thời ba người chiến đấu với nhau.

Diệp Phàm lạnh lùng đứng một chỗ không nhúc nhích. Những đệ tử Hoa Sơn khác cũng không nhúc nhích ngón tay, giống như một đám trẻ ngơ ngác nhìn ba đại cao thủ đánh nhau giống như xem diễn xiếc.

Phải biết rằng, lão nhân này chính là sư phụ của Tiêu Sắt Nhất, Tiêu Dương Thiên. Từ ba mươi năm trước, sau khi ra nước ngoài tìm một đồ vật vẫn chưa trở về.

Cho đến thời gian gần đây mới trở lại, nhưng công lực đã đạt tới cảnh giới Thiên tiên đại viên mãn cực kỳ hiếm thấy. điều này khiến cho người phái Hoa Sơn mừng như phát điên. Bởi vì, Tiêu Sắt Nhất cũng chỉ mới đạt tới tiên thiên mà thôi.

Nháy mắt được tăng cường thêm hai cao thủ tuyệt đỉnh, sao không khiến người ta vui mừng.

Sau một trăm hiệp, Tiêu Dương Thiên đã dần cảm thấy mệt mỏi. Dù sao, trong các cao thủ cũng không có ai đánh thắng được Hồng Tà và Lệ Vô Nhai.

Tuy rằng hai người không có chân, nhưng hai người lại có thể kỳ tích phối hợp với nhau, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Hai người lại trở mình phát lực để bay lên, do đó cả người từ đầu đến cuối vẫn không rơi xuống đất.

Sau khi liên tiếp các đường nội khí trong không trung chạm vào nhau, Tiêu Dương Thiên cuối cùng bị hai lão nhân hợp lực đánh ngã, bay đi hơn mấy chục thước.

Đến khi đứng lên, bên miệng đều là máu tươi.

- Đi!

Tiêu Dương Thiên vừa nhìn, liền chạy nhanh đến nhấc Tiêu Sắt Nhất người đầy máu đặt lên người mà chạy.

Nhưng cảm thấy trước mắt có bóng người thoáng vụt qua, hóa ra chính là chủ nhân Hồng Diệp Bảo, Diệp Phàm, vẻ mặt lạnh như băng đứng trước mặt mình.

Tiêu Dương Thiên không tin người thanh niên này lại có thể phẫn nộ đánh trúng mình một chưởng. Tuy rằng hiện giờ mình chỉ còn lại ba thành công lực. Một tên thanh trẻ tuổi như vậy là có thể có công lực cao hơn sao?

Nhưng điều khiến cho Tiêu Dương Thiên bất ngờ chính là chính mình vừa rồi đánh một chưởng cương mãnh như vậy lại giống như đánh lên một bức tường băng.

Tiêu Dương Thiên nhất thời ngây người vài giây. Bởi vì, khoảng không trước mặt quỷ dị xuất hiện một bức tường băng. Mấy đệ tử Hoa Sơn cũng ngơ ngác nghi ngờ không biết thứ này ở đâu tới.

Không lẽ tiểu tử này dùng băng để làm binh khí?

Nhưng Tiêu Dương Thiên cũng biết, chính là do cao thủ ở đây dùng công lực làm ngưng tụ phân tử nước trong không khí mà thành.

Để làm được điều này, không có thiên tiên thực lực tuyệt đối không làm được. Hơn nữa, còn phải có võ công đặc biệt, thiếu một thứ cũng không được.

Hồng Tà, Lệ Vô Nhai cùng với Diệp Phàm đứng thành hình tam giác vây quanh đám người Hoa Sơn. Lúc này, Phí Thanh Sơn mang theo đám người Đường Thành đã bao vây ở bên ngoài.

Tiêu Dương Thiên biết, hôm nay thua rồi. Nhưng Tiêu Dương Thiên là người không dễ chịu thua, kêu lên một tiếng:

- Đánh!

Các đệ tử theo y phá vỡ vòng vây bên phía Hồng Tà.

Một hồi hỗn chiến, Phí Thanh Sơn dễ dàng thu phục Cái Phi Dương. Còn Đường Thành cùng Vương Nhân Bàng chưa đánh mấy quyền đã không còn người để đánh. Hai người còn tương đối tiếc nuối, thổi nắm tay, giọng nói khó chịu:

- Ai, tới ít như vậy, không đủ đánh mà!

Tiêu Dương Thiên bị ba đại cao thủ bao vây tấn công ở Hồng Diệp Bảo, không lâu sau, vài tiếng răng rắc giòn vang, toàn bộ xương ngực và xương sườn bị đánh gẫy, không lâu sau, lại một tiếng răng rắc vang lên, tay trái của Tiêu Dương Thiên bị gẫy.

- Đừng đánh nữa! chúng ta nhận thua!

Cái Phi Dương hét lớn.

- Ngươi nói không đánh thì sẽ không đánh nữa. Ngươi là cái gì?

Vương Nhân Bàng tiến đến. Người này như mãnh hổ xuống núi nhìn Tiêu Dương Thiên đang nằm dưới đất đá xuống mấy đá, Đường Thành cũng giơ tay tát Cái Phi Dương mấy bạt tai, đánh cho hắn mặt mày sung như đầu lợn.

- Đủ rồi, băng bó vào một chút. Thả một người về nói trưởng môn Hoa Sơn đến đây. Chúng ta nói chuyện một chút.

Diệp Phàm hừ lạnh vung tay lên, lấy vài sợi dây xích đến trói bọn người Hoa Sơn lại.

- Hay là báo cảnh sát, để cảnh sát tới thu nhập bọn họ.

Lúc này, Đường Thành cười hi hi nói, đùa giỡn Diệp Phàm.

- Không cần thiết, chúng ta tự mình giải quyết.

Diệp Phàm khoát tay.

Tên đệ tử Hoa Sơn giống như chó chết chủ, tập tễnh chạy ra ngoài. Đột nhiên Diệp Phàm lại bắt hắn quay lại, nói:

- Phong cảnh Hoa Sơn không tồi, chúng ta lên Hoa Sơn một chuyến, các vị thấy thế nào?

Diệp lão đại phải tắm máu nỗi nhục lần trước.

- Được, đi ra ngoài ngao du rất tốt.

Đường Thành vẻ mặt vui mừng, Vương Nhân Bàng cũng không khác gì.

- Được, đi ra ngoài một chút cũng tốt. cả ngày ở Hồng Diệp Bảo chán ngấy rồi.

Hồng Tà và Lệ Vô Nhai đều gật đầu. Sau khi hai người trở về thay chân giả, mọi người đi thẳng về phía Hoa Sơn.

Buổi chiều ngày hôm sau cuối cùng cũng đến thiên nhai của phái Hoa Sơn.

Làng xóm cổ kính đều vẫn làm theo phong cách cổ xưa.

ở cổng làng có một ông già đầu đội nói lá, đang ngậm điếu thuốc lá. Thật ra hắn chính là cửa ải đầu tiên để đi vào Hoa Sơn.

- Ta là Diệp Phàm, muốn gặp chưởng môn của các ngươi.

Dương Phàm lạnh lùng nói.

- Muốn gặp chưởng môn? Ngươi có thiệp bái sơn không?

Người này vẫn ngồi, chỉ ngẩng đầu liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, ngậm điếu thuốc.

- Đây chính là thiệp bái sơn.

Vương Nhân Bàng ném Tiêu Sắt Nhất toàn thân băng bó xuống đất.

- Hả? sao lại thế này?

Lão già ngậm điếu thuốc lá rốt cuộc không nhịn được, cả người nhảy dựng lên, lau mắt nhìn Tiêu Sắt Nhất, môi run rẩy khiếp sợ, giống như cả chân cũng đang run rẩy.

Không lâu sau, hắn bình tĩnh trở lại, lập tức lấy điện thoại ra gọi.

Không lâu, trong thôn truyền đến âm thanh dồn dập.

- Ha ha, đây là báo động đỏ của phái Hoa Sơn.

Đường Thành biết điều này, quả nhiên, không lâu sau, hơn một ngàn người tay cầm vũ khí theo bốn phương tám hướng hùng hổ đi đến.

- Ghê quá, bọn họ muốn kéo cả đám người ra đánh nhau sao.

Vương Nhân Bàng cười nói.

- Lạ thật, không phải nghe nói phái Hoa Sơn tính cả đàn bà con gái cũng không quá con số ba trăm. Sao mấy năm không gặp đã xuất hiện thêm hơn một ngàn rồi? xem ra, phái Hoa Sơn thật sự rất hưng thịnh.

Lý Cường nghi hoặc nói.

- Hưng thịnh cái con khỉ, ngươi không nhìn thấy sao? Ngươi xem, tám phần trong số hơn một ngàn người này đang cầm “binh khí” gì trong tay?

Vương Nhân Bàng châm chọc cười nói.

- Ồ, thì ra là thế, đều là thôn binh hả.

Lý Cường giật mình, bởi vì, “binh khí” trong tay tám phần những người này đều đặc biệt như nhau, có cuốc, gạch, hòn đá, cành cây thậm chí có hai người trên vai còn khiêng bình nước tiểu.

- Toàn dân Hoa Sơn đánh nha.

Đường Thành vừa cười không ngớt, vừa nhìn:

- Oa, hình như đi phía trước còn có một cô em xinh đẹp?

- Ta nói Đường Thành ngươi, mắt ngươi kìa, như vậy cũng gọi là em gái, ít nhất cũng ngoài 30 rồi, là bác gái, biết không?

Vương Nhân Bàng hừ nói.

- Các hạ, người chính là chưởng môn hiện giờ của phái Hoa Sơn chúng ta, Tiêu Thanh Hồng.

Lão già ngậm thuốc lá chỉ vào cô gái kia giới thiệu.

- Tiêu Thanh Hồng lại lịch không rõ ràng, có người nói nàng chính là con riêng ở bên ngoài của Tiêu Sắt Nhất. nhưng lại không có cách nào để kiểm chứng.

Nhưng nghe nói cô cũng không phải là học võ công từ Tiêu Sắt Nhất mà là có sư phụ khác, rốt cuộc sư phụ là ai, chúng ta cũng không rõ.

Lúc mười tuổi, cũng là một thiên tài luyện võ, lúc đó công lực đã đạt tới tầng thứ mười.

Đường Thành thuộc như lòng bàn tay tư liệu của phái Hoa Sơn, nhìn Diệp lão đại liếc mắt một cái, nói:

- Hơn nữa, người này đến nay vẫn còn độc thân.

- Vậy Đường Thành ngươi đúng lúc cũng không phải là đang độc thân sao?

Vương Nhân Bàng ở bên cạnh cười nói.

- Nhưng ta không muốn kết hôn với một phụ nữ như gai thép.

Đường Thành nhún vai, mười phần ý vị.

- Các hạ chính là Diệp Phàm của Hồng Diệp Bảo?

Tiêu Thanh Hồng đi tới trước mặt Diệp Phàm, nhìn vài lần mới hỏi.

- Ừ.

Âm thanh hừ ra từ trong mũi Diệp Phàm.

- Ngươi muốn làm gì, đang đứng trước mặt trưởng môn chúng chúng ta mà…

Một đệ tử Hoa Sơn nhịn không được, lớn giọng nói. Nhưng còn chưa nói xong, lão già ngậm thuốc lá sợ tới mức vội vàng kêu lên:

- đừng nói bừa!

Ngay cả Tiêu Sắt Nhất cũng bị người ta đánh cho thành ra như vậy, đừng nói là một lính mới lớn giọng hỏi tội.

Quá muộn rồi, một tiếng “báp” giòn vang, tên đẹp trai kia bị Vương Nhân Bàng cho một bạt tai ngã về phía sau, khiến cả đám người cùng ngã xuống.

- Không nhìn thấy Tiêu Sắt Nhất như thế nào sao, đến lượt ngươi ở đây nói chuyện sao?

Vương Nhân Bàng hung hăng nói.

Ra vẻ hả?

- Tiêu… Tiêu tổ…

Một số đệ tử Hoa Sơn nhìn sang bên cạnh, quả nhiên nhìn thật Tiêu Sắt Nhất bị trói, cả người quấn băng như xác ướp. Tuy rằng cả mặt bị sưng to, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể nhận ra chính là anh hùng phái Hoa Sơn, Tiêu Sắt Nhất.

Với các đệ tử Hoa Sơn mà nói, Tiêu Sắt Nhất gần giống như thần, uy quyền không khác gì Vô Trần của phái Võ Đang.

Tuy rằng công lực của Tiêu Dương Thiên cao hơn Tiêu Sắt Nhất, nhưng vừa trở về, cũng không có tiếng tăm lắm.

Tiêu Thanh Hồng lại nhìn lên, nhất thời biến sắc.

Bởi vì tình trạng của Tiêu Dương Thiên cũng không khác mấy, tuy có đỡ hơn với Tiêu Sắt Nhất, toàn thân không bị băng bó, nhưng trên ngực cũng bị quấn băng, tay trái còn đeo nẹp.

- Các hạ, đến Hoành Điện uống trà nào.

Tiêu Thanh Hồng lại có thể nháy mắt liền khôi phục bình tĩnh. Diệp lão đại cũng âm thầm khâm phục người con gái này.

Nếu là người bình thường ở tình huống như vậy đã sớm rối loạn rồi, điều này chứng minh người này được rèn luyện tâm lý rất tốt. nguyên nhân thứ hai có thể là do phái Hoa Sơn còn có người có thực lực rất mạnh đang chống lưng.

Nhưng Diệp lão đại tin rằng khả năng này khó mà có.

Từ trước đến nay, ngay cả cao thủ thần cảnh đều cũng gặp qua rồi, nhưng những người này cũng chỉ là người chết làm trò, cũng không có ai