Quan Thuật

Chương 3349: Hồng y xuất hiện




Trên vách tường liên tục có tiếng nổ vang, may mà có thác nước rất lớn, hơn nữa vừa mới có trận mưa, nước lên cao, tiếng thác nước như tiếng sấm, không làm cho hơn chục hộ gia đình ở đó khiếp sợ.

Trút hết mọi thứ trong lòng ra, mồ hôi Diệp Phàm chảy ra. Sau đó hắn lại nhảy xuống thác nước thi triển ngư long thập bát biến trong nước. Cùng với mỹ nhân ngư chà xát nhau trong nước.

Thấy trời sáng, hắn mới mặc quần áo vào đứng ở bên thủy đàm. Suy nghĩ một chút, đột nhiên hừ nói:

- Các hạ xem đủ rồi đó, xuất hiện đi?

- Ôi… Đừng tức giận…

Một tiếng thở dài truyền đến, một đạo hồng ảnh chợt lóe trên đỉnh núi rồi biến mất. Nhất thời Diệp Phàm tức giận đạp vào vách tường, dùng toàn lực thi triển, nhất lủi là trên trăm mét.

Tuy nhiên, tốc độ của hồng ảnh kia cũng cực nhanh. Khi Diệp Phàm đuổi tới đỉnh núi, các bóng là biến mất.

Chẳng lẽ là cô ấy, trong lòng Diệp Phàm nột nột, sau đó nhìn một lúc mới quay người đi.

- Ôi, thế tục thế gian. Tôi và cô có duyên nhưng không có phận chắc chắn không thể cả đời gần nhau. Chỉ mong cô sống tốt thôi.

Đột nhiên hồng ảnh ở một chỗ xông ta, ngơ ngác nhìn bóng dáng Diệp Phàm đã đi mất.

Khăn hồng bay bay…

- Quả nhiên là nàng.

Đột nhiên Diệp Phàm quay lại, liếc nhìn hồng ảnh một cái. Bởi vì, con dơi của Diệp Phàm cũng là hồng ảnh, đương nhiên có thể nhìn một cách rõ ràng.

Trước kia cô gái này xuất hiện cùng Cổ Huyết, khẳng định có quan hệ với Cổ Huyết, rốt cuộc cô ấy là ai? Diệp Phàm thu lại con dơi quay người đi tiếp.

11 giờ, đoàn người ủy viên Trịnh tới tập đoàn Hoành Không.

Sau nghi lễ nghênh đón long trọng là mời ăn cơm, sau khi ăn cơm trưa xong đi đến thăm quan Thông Thiên Hà.

- Thấy cây cầu kia, làm cho tôi cảm nhận được khí thế của quy hoạch Hoành Không thật là lớn. Không tồi không tồi.

Ủy viên Trịnh vừa cười vừa chỉ trỏ, quay đầu về phía Ninh Chí Hòa cười nói,

- Quy hoạch Hoành Không là xu thế tất yếu, lúc này các anh thành lập khu kinh tế Hoành Không thực sự sẽ trở thành một nền tảng vững chắc. Có lẽ, việc thành lập khu kinh tế Hoành Không, sẽ khiến cho quy hoạch Hoành Không tiến xa thêm một bước.

- Tư tưởng thành lập khu kinh tế Hoành Không chính là của đồng chí Diệp Phàm của tập đoàn Hoành Không, chúng tôi nghe hắn báo cáo cảm thấy có thể làm được. Cho nên, lập tức bắt tay vào việc chuẩn bị thành lập. Hiện tại đã thông qua ban giám đốc của tập đoàn Hoành Không. Việc thành lập phỏng chừng chỉ trong vòng một tháng.

Ninh Chí Hòa cười nói.

- Ừ, hiện tại trước mắt đã có nền tảng, giờ nhìn về tương lai. Con mắt của đồng chí Diệp Phàm không tồi. Nghe nói quy hoạch Hoành Không cũng là vị đồng chí này khởi xướng và ra sức thực hiện.

Ủy viên Trịnh hỏi.

- Đúng vậy, sau một năm đồng chí Diệp Phàm đến tập đoàn Hoành Không, lợi nhuận của tập đoàn đã tăng lên rất nhiều.

Hơn nữa, chỉ trong thời gian một năm đã đầu tư cả chục tỷ. Ngay cả Ninh Chí Hòa tôi cũng không khỏi khâm phục khí phách đó.

Đối với tập đoàn Hoành Không mà nói cũng là một kỳ tích. Lúc trước đồng chí Diệp Phàm đến tỉnh Thiên Vân tôi cũng có nói chuyện với hắn.

Trước đây đồng chí Diệp Phàm tạo nên kỳ tích Lâm Tuyền. Bây giờ Lâm Tuyền của ngày xưa trở thành một trung tâm hành chính cấp huyện, mà Bí thư Quận ủy là cán bộ cấp phó giám đốc sở.

Mà đồng chí Diệp Phàm còn tạo ra kỳ tích Ma Xuyên, hiện tại đã trở thành đầu mối giao thông trọng yếu của ba tỉnh.

Lúc đó tôi đã nói quá, hy vọng hắn có thể tới Hoành Không để tạo ra một kỳ tích Hoành Không. Hiện tại xem ra, đây cũng không phải là một điều mộng tưởng rồi, rõ ràng đã trở thành sự thật.

Thấy rằng biểu hiện của đồng chí Diệp Phàm rất xuất sắc, Tỉnh ủy quyết định đề cử đồng chí DIệp Phàm vào vị trí Phó Chủ tịch tỉnh Thiên Vân, Tỉnh ủy tỉnh Thiên Vân đã quyết định giới thiệu lên Ban Tổ chức Trung ương.

Ninh Chí Hòa tâng bốc Diệp Phàm.

- Bây giờ Đảng rất coi trọng những đồng chí xuất sắc có cống hiến, hiện tại đã đẩy mạnh trẻ hóa cán bộ. Tỉnh Thiên Vân đã thực hiện rất nhuần nhuyễn tư tưởng này.

Ủy viên Trịnh cười nói ha hả.

- Ha hả, chỉ cần các đồng chí có thể tạo ra thành tích, tỉnh ủy Thiên Vân sẽ không bỏ qua bọn họ.

Ninh Chí Hòa khí phách cười nói. Sau đó ủy viên Trịnh còn hứng thú đi thăm tinh tuyệt cổ mộ.

Dạo qua một vòng, ủy viên Trịnh ăn bữa cơm chiều rồi rời đi.

- Đi dạo nửa ngày, dường như Diệp Phàm được tâng bốc lên.

Trương Tương Hòa nói.

- Tâng bốc, hẳn là không thể nào. Ủy viên Trịnh là ai, nếu như nói đồng chí Ninh Chí Hòa muốn nâng đỡ Diệp Phàm còn có lý. Tôi thấy ủy viên Trịnh không hẳn như vậy, Diệp Phàm dựa vào cái gì mà có thể làm cho ủy viên Trịnh xuống đây để cổ động cho hắn. Cho dù là đại viện Kiều gia cũng không làm được điểm này.

Chủ tịch tỉnh Dương Khai Thành lạnh lùng hừ nói.

- Đây là đồng chí Chí Hòa đang đánh vào mặt chúng ta, chúng ta xử phạt Diệp Phàm, ngược lại bọn họ sẽ gắng sức, hai thái độ hoàn toàn khác nhau.

Bí thư Trần thở dài.

- Tuy nhiên, hôm nay ủy viên Trịnh khen ngợi chủ trương thành lập khu kinh tế Hoành Không. Hơn nữa, còn muốn nghe Diệp Phàm báo cáo đề xuất về khu kinh tế Hoành Không. Ngay lúc đó Diệp Phàm đưa tài liệu ra, ủy viên Trịnh còn tươi cười hớn hở nói nhất định sẽ trình quốc vụ viện và các ngành liên quan.

Trương Tương Hòa nói.

- Ông ta khen thì kệ ông ta khen.

Chủ tịch tỉnh Dương hừ lạnh.

Ban đêm, Phượng Khuynh Thành mới đi dạo về tới nơi ở của Diệp Phàm.

- Em còn chưa về sao?

Diệp Phàm hỏi.

- Chê em rồi, có phải còn muốn đợi cái cô Mộc Nguyệt Nhi kia không?

Phượng Khuynh Thành nói lầm bầm.

- Em nói gì vậy, không phải anh đã giải thích với em rồi sao, Mộc Nguyệt Nhi là Chủ tịch một tập đoàn, làm sao lại để ý tới một tổng giám đốc nhỏ bé như anh.

Diệp Phàm cười khổ nói.

- Em đã gặp cô ta, hình thức cũng không được tốt cho lắm. So với bổn cô nương còn thua kém một chút.

Phượng Khuynh Thành hừ nói.

- Em… Em lén lút đi gặp cô ấy?

Diệp Phàm buồn bực.

- Làm sao chứ, đau lòng rồi à.

Phượng Khuynh Thành nở một nụ cười.

- Đau lòng cái quỷ, anh và em không có quan hệ gì. Anh chỉ hy vọng em chú ý một chút, đừng gây chuyện làm ảnh hưởng đến đối tác làm ăn của tập đoàn Hoành Không chúng ta. Người ta đầu tư mấy trăm triệu, chúng ta sẽ tổn hại không thể dậy nổi.

Vẻ mặt Diệp Phàm nghiêm chỉnh.

- Tin anh mới lạ, người ta là triệu phú sao không ở tập đoàn Hoa Tinh nước Mỹ hưởng phúc mà vẫn ở Chu Tước sơn trang chứ? Chỗ ngồi này thật đáng sợ, sao phải ngốc vậy. Có phải vì người nào đó không.

Phượng Khuynh Thành có chút càn quấy.

- Em đừng nói nữa, những lời em nói chỉ là phỏng đoán. Hiện tại đang xây dựng khu du lịch núi Thiên Thông, có mấy chục cũng phải nhìn chằm chằm. Em cho rằng tiền này là giấy có phải không? Việc này, em đừng làm bậy chen vào lung tung.

Diệp Phàm tức giận hừ nói.

- Được rồi, không nói nữa.

Phượng Khuynh Thành hừ một tiếng, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, đột nhiên cười thần bí, nói,

- Tối nay anh giúp lại ngủ với em một tối nhé, tuy nhiên, vẫn không được chạm vào em.

- Để làm gì, nhưng mà anh không chịu nổi sự cám dỗ. Lại thêm một buổi tối anh sợ mình không thể chịu được. Đến lúc đó sẽ làm em tổn thương.

Diệp Phàm nhanh chóng lắc đầu, hắn cũng không muốn một lần nữa trở thành gấu mèo.

- Em tin vào tư cách của anh, anh là cao thủ. Tuy nhiên, em sẽ cho anh biết một tin tức tốt lành. Tin tức tốt lành này có liên quan đến tập đoàn Hoành Không, đối với anh mà nói nó vô cùng có ích.

Phượng Khuynh Thành kiêu kỳ nói, lại lấy lại dĩ vãng sục sôi.

- Được rồi, tin tốt của em anh không dám lĩnh giáo. Tôi còn ngủ cách xa em mà.

Diệp Phàm nói.

- Anh là đồ đốn mạt, bổn cô nương còn phải chờ buổi tối anh thế nào mới quyết định. Nếu anh không đáp ứng yêu cầu của em em sẽ phao tin hôm qua anh và em.

Phượng Khuynh Thành chơi xấu.

- Cứ thoải mái, anh sợ gì. Nếu không, anh giúp em đi phao tin ở khắp nơi. Không bằng đưa lên truyền hình một chút là được, đồng chí Diệp Phàm có bồ ở bên ngoài, cô ấy chính là Phượng Khuynh Thành. Là công chúa của Phượng gia ở thủ đô, cô ấy nguyện ý làm vợ bé của Diệp Phàm. Cô ấy còn ngủ cùng với đồng chí Diệp Phàm.

Diệp Phàm nói lầm bầm.

- Anh là đồ khốn nạn, ai muốn làm vợ bé của anh?

Phượng Khuynh Thành tức giận đến mức nghiến răng lại tiến về phía ngực của Diệp Phàm đập thùm thụp.

- Không phải em muốn cùng anh sao, buổi tối anh và em cùng nhau luôn.

Diệp Phàm ôm lấy Phượng Khuynh Thành bước vào phòng ngủ, tay liền đưa tới cới mấy chiêc cúc áo.

- Không được không được, tôi không đồng ý.

Hai chân Phượng Khuynh Thành đạp lung tung.

- Không đồng ý cũng không được, anh hứng thú lên rồi. Hôm nay không làm em anh sẽ không phải là Diệp Phàm.

Vẻ mặt Diệp Phàm đáng khinh, sẽ xuống tay.

- Ôi, em biết anh gạt em. Không chơi nữa, em ngủ, tin tức tốt kia anh không cần nghe rồi. Tuy nhiên, đến lúc đó có bị tổn thất cũng đừng trách em.

Ngay cả quần áo của Phượng Khuynh Thành cũng chưa cởi, thoát khỏi móng vuốt của Diệp Phàm liền chui vào chăn quay mặt đi chỗ khác.

- Có tin thật hả?

Diệp Phàm hỏi.

Phượng Khuynh Thành không thèm nhìn hắn.

- Có tin tức thì nói đi thôi.

Diệp Phàm cũng vào nằm cùng, lật Phượng Khuynh Thành qua người mình, mới phát hiện nước mắt đã rơi đầy mặt.

- Thực sự xin lỗi.

Diệp Phàm đưa tay ra nhẹ nhàng lau nước mắt trên má giúp nàng.

Rốt cuộc Phượng Khuynh Thành cũng không nhịn được khóc òa lên, phải khóc mất vài phút mới dừng lại được.

- Ông nội nói mình sống không được bao lâu, nghe nói quy hoạch Hoành Không có điều rất đặc sắc, còn thành lập khu kinh tế Hoành Không gì đó.

Cho nên, quyết định ngày mốt sẽ đén đây một chút. Vốn bác cả không đồng ý, khuyên ông nội ở lại bệnh viện điều trị.

Tuy nhiên, ông nội tức giận. Nói là muốn nhân cơ hội cuối cùng này đi thăm quan cả nước một chút. Đặc biệt là tập đoàn Hoành Không, bác cả khuyên cũng vô dụng, đành phải đáp ứng.

Hơn nữa, đồng ý ngày kia sẽ cùng đi với ông nội đến tập đoàn Hoành Không một chút.

Phượng Khuynh Thành khóc thút thít nói.

- Ôi, thực xin lỗi, anh hiểu lầm em rồi.

Diệp Phàm thở dài, trong lòng có chút biết ơn.

Cũng cần phải suy nghĩ một chút. Lão Phượng xuống đây, một mặt là cho mình một ‘ân tình’, phỏng chừng mình bị xử phạt thông qua chuyện của Phương Khuynh Thành lão Phượng cũng hiểu rồi, ông cũng muốn trong những ngày cuối đời của mình có thể làm thêm một chút gì đó.

Thứ hai, Phượng Triều Phong xuống đây. Phỏng chừng là muốn gọi mình đến tập đoàn Hoành Không xem bệnh cho lão Phượng.

Bởi vì, bệnh của lão Phượng là do mình phát hiện ra. Trong lòng Phượng Triều Phong còn có một chút hy vọng sẽ chữa khỏi bệnh cho lão Phượng.

Thứ ba, Phượng Triều Phong làm như vậy cũng là vì mong muốn của lão Phượng.

Việc này, phỏng chừng đều là do Phượng Khuynh Thành làm.