Quan Thuật

Chương 3343: Tỉnh Thiên Vân muốn giới thiệu hắn




- Anh xem anh kìa, vẫn còn chưa biết được rõ bản chất vấn đề. Việc tranh luận với Chủ tịch tỉnh Dương chỉ là bề ngoài. Nó không phải là vấn đề căn bản.

Bạch Vạn Thăng nói.

- Việc này tôi không rõ, còn có chuyện gì nữa.

Diệp Phàm lầm bầm nói.

- Anh nghĩ lại xem, còn xảy ra tranh chấp gì với Chủ tịch tỉnh Dương. Phỏng chừng giữa hai người có chuyện tranh chấp cho nên mới khiến cho đối phương xử phạt.

Bạch Vạn Thăng hận Chủ tịch Dương đến mức nghiến răng, cũng hiểu được chắc chắn là Diệp Phàm giả ngu.

Tuy nhiên, Tỉnh ủy giao cho, mọi chuyện nhất thiết phải thành. Bạch Vạn Thăng cũng bất đắc dĩ đành phải tiếp nhận nhiệm vụ rất khó kham này là thuyết khách.

- Chuyện tranh chấp, dựa vào cái gì mà xử phạt tôi. Chẳng qua là quan điểm bất đồng thôi. Chúng ta muốn thành lập khu kinh tế Hoành Không, các đồng chí ở tỉnh Điền Nam không chịu thôi.

Chỉ vì vậy mà xử phạt tôi, ha ha, việc này sẽ thật sự có tên tuổi, khiến cho Diệp mỗ tôi cảm thấy xấu hổ.

Cho nên, tôi thấy đây không phải là nguyên nhân chính.

Diệp Phàm châm chọc cười nói.

- Việc này, thật ra, anh cũng không nhất thiết phải chấp nhất có phải hay không? Làm trợ lý cho chủ tịch tỉnh, cũng phải giữ gìn không nên chia rẽ trong tỉnh có phải hay không? Chủ yếu khiến cho bọn họ nhất trí với quyết định này. Cho nên, chỉ cần nhất trí, không phải vấn đề sẽ được giải quyết hay sao?

Bạch Vạn Thăng cười nói.

- Việc này tôi không làm được, không có biện pháp để cùng nhau nhất trí. Chẳng lẽ đồng chí tỉnh Điền Nam sai vẫn còn muốn tôi đồng ý sao?

Chẳng lẽ những đồng chí phía dưới không thể có một chút ý kiến khác hay sao? Chúng ta chỉ là hình thái xã hội thôi, dù sao cũng phải trình bày để cho chúng ta có cùng quan điểm ý tưởng.

Chúng ta đề nghị cấp trên không đồng ý sẽ xử phạt, thực là biểu hiện quá. Tuy nhiên, việc này thật là bá đạo.

Diệp Phàm tiếp tục châm chọc nói.

- Ôi, anh đúng thật là, bảo tôi phải nói thế nào. Việc này, anh suy nghĩ một chút đi.

Bạch Vạn Thăng cảm giác nói chuyện với người này thật là khó khăn. Hơn nữa, có cảm giác giống như bị người này đùa giỡn.

- Việc này không cần suy nghĩ, cứ như vậy đi. Cảm ơn Trương ban Bạch đã quan tâm đến tôi.

Diệp Phàm nói.

- Thật là bực mình.

Bạch Vạn Thăng thở dài đặt được thoại xuống, rồi lại cầm điện thoại lên, còn phải báo cáo kết quả với vài vị đồng chí.

Điều kỳ lạ là sau khi tỉnh Thiên Vân nhận được thông báo từ tỉnh Điền Nam, ngoại trừ Cái Thiệu Trung gọi điện đến, những đồng chí khác không có một chút động tĩnh nào. Giống như chấp nhận việc xử lý Diệp Phàm của tỉnh Điền Nam.

Điều Diệp Phàm không hiểu chính là trong phòng họp của Tỉnh ủy tỉnh Thiên Vân lúc này cũng đang có vài đồng chí, mây mù đang kéo đến, điệu bọ giống như đang làm thêm giờ.

Vẻ mặt Ninh Chí Hòa nghiêm túc ngồi ở trên, trên tay đang cầm một điếu thuốc tỏa ra đầy khói.

Tuy nhiên, dường như lão Ninh đang suy nghĩ điều gì đó, cũng không có cho thuốc lên miệng để hút. Điếu thuốc cứ từ từ tự cháy.

Chủ tịch tỉnh Khúc đang cầm một chiếc bút gõ trên máy tính, nhưng đây không phải là viết mà là gõ, cây bút máy này lúc này trở thành cái búa đập vào máy tính.

Còn đồng chí Bí thư Kim Nhẫn Viễn nhìn chằm chằm lên trên trần nhà ngẩn người ra.

Đồng chí Phó Bí thư Tỉnh ủy Chiêm Hữu Quang cũng đang ngậm một điếu Trung Hoa. Khói ở trong lòng tám phần là do ông ta tạo ra.

Bí thư tỉnh thường họp hội ý vào một thời điểm nhất định đã được quy định, mấy đồng chí đứng đầu tỉnh Thiên Vân cùng bàn bạc nói chuyện đại sự trong tỉnh.

Mà các thành viên tham gia họp hội ý bí thư thông thường đều rất cố định, là do mấy vị Phó bí thư hợp thành.

Đương nhiên, nếu như chuyện đề cập đến sự quản lý, ví dụ như về mặt nhân sự, có thêm cả Trưởng ban tổ chức tỉnh ủy tham gia. Nhưng anh ta chỉ đến để cung cấp tài liệu, cũng không có quyền lên tiếng.

Mà lúc này đã hơn sáu giờ, đã đến giờ tan tầm còn chiêu khai họp hội ý, chứng tỏ chắc chắn đã xảy ra việc đại sự rát quan trọng.

Không lâu sau, Bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh đồng chí Lôi Gia Đông cũng vội vàng đi vào. Theo lý thuyết ông ta không có tư cách để tham gia. Ông ta vào đây hôm nay chắc chắn trong tỉnh đã xảy ra việc quan trọng muốn bắt nhân vật quan trọng nào đó.

- Đều đã đến đông đủ, bởi vì sự việc đột ngột quá, cho nên, chiêu khai cuộc hội ý này, khiến cho mọi người chưa được ăn bữa cơm chiều. Không sao, sau khi họp xong chúng ta sẽ đến căn tin của Tỉnh ủy để ăn cơm.

Ngón tay Ninh Chí Hòa cầm điếu thuốc run run lên đầy khói bụi, rồi rụi đầu thuốc là vào trong gạt tàn.

- Như vậy đi, đồng chí Chí Quốc nói chuyện đó ra đi.

Ngay sau đó, Khúc Chí Quốc liền đem chuyện tỉnh Điền Nam thông báo xử phạt Diệp Phàm.

- Việc này là một việc nhỏ, việc xử phạt một đồng chí vì lỗi đó là quá nặng. Nhưng mà, đây cũng là một việc đại sự.

Bởi vì, đại quy hoạch Hoành Không đang xin. Đồng chí Diệp Phàm là người cầm lái quy hoạch Hoành Không, việc bị xử phạt lúc này sẽ khiến cho tâm trạng không được tốt.

Chỉ sợ như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc xin hạng mục. Hơn nữa, đồng chí Diệp Phàm là một đồng chí có tính cách.

Tôi sợ trong lòng hắn cứ lởn vởn trong đầu việc đó sẽ không làm được gì. Đến lúc đó cố gắng hơn một năm trời của chúng ta vào quy hoạch Hoành Không sẽ có khả năng bị thất bại.

Đúng vậy, xử phạt quá nặng đối với một cán bộ phong nhã hào hoa đúng là một việc nghiêm trọng.

Nó sẽ là một đòn đánh nghiêm trọng vào tiền đồ của hắn, ảnh hưởng đến việc thăng tiến sau này. Đồng chí ở tỉnh Điền Nam xem chuyện này đúng là quá qua loa.

Bởi vì, trong công việc đồng chi Diệp Phàm cũng không có sai phạm gì. Tại sao có thể vì vài câu nói với đồng chí Dương Khai Thành mà hạ quyết định như thế?

Chẳng lẽ không để cho các đồng chí cấp dưới phát biểu sao? Như vậy là thế nào chứ?

Kim Nhân Viễn có quan hệ với Cái Thiệu Trung, cho nên, đứng về phía Diệp Phàm.

- Mấu chốt là ở chỗ hiện tại đồng chí Diệp Phàm còn kiêm nhiệm chức vụ ở tỉnh Điền Nam, người ta ở bên kia xử phạt hắn bên này tỉnh Thiên Vân chúng ta cũng chỉ có thể giương mắt nhìn.

Nguyên nhân thực sự của việc xử phạt đều đã đoán ra được rồi, phản pháo lại vài của đồng chí Khai Thành chỉ là chất xúc tác thôi.

Đối với việc này tỉnh Thiên Vân chúng ta phải tỏ rõ thái độ. Bởi vì, bên này chúng ta ủng hộ đề nghị xây dựng khu kinh tế Hoành Không.

Nếu chúng ta không có thái độ gì, chắc chắn đồng chí Diệp Phàm sẽ nản lòng. Việc thành lập khu kinh tế Hoành Không trở thành bọt nước, chỉ sợ mọi kế hoạch của quy hoạch Hoành Không sẽ trở thành bọt nước.

Chúng ta sẽ bị tổn hại không đứng dậy nổi. Cho nên, phải giữ được công tác của đồng chí Diệp Phàm.

Chủ tịch tỉnh Khúc thể hiện rõ quan điểm là phải giúp đỡ Diệp Phàm.

Bởi vì, hắn có quan hệ mật thiết với quy hoạch Hoành Không. Nếu quy hoạch Hoành Không thành công, chiến tích của Khúc Chí Quốc cũng có thể lưu lại một chút.

Bởi vì, quy hoạch Hoành Không được lãnh đạo Tỉnh ủy ủng hộ mới hoàn thành thuận lợi thôi. Nếu thất bại, đối với đồng chí Khúc Chí Quốc cũng là một sự đả kích vô cùng lớn.

Chiêm Hữu Quang cũng là tổ lãnh đạo chủ yếu, cũng liên quan đến chiến tích của anh ấy.

- Việc giúp đỡ là chắc chắn, nhưng mà, phải giúp đỡ như thế nào. Buổi sáng ngày mai sẽ lấy ý kiến HĐQT, trước khi lấy ý kiến HĐQT, chúng ta phải tỏ rõ thái độc ra bên ngoài cho tất cả mọi người biết được thái độ của chúng ta.

Chiêm Hữu Quang nói.

- Tỏ thái độ tốt nhất là thăng chức, đáng tiếc cấp bậc của đồng chí Diệp Phàm rất cao, Ban tổ chức Tỉnh ủy chúng ta cũng chưa có quyền. Còn tỏ thái độ cũng chỉ có thể là tấm lòng, cũng không có ảnh hưởng đến hiệu quả.

Kim Nhân Viễn nói.

- Không có quyền cũng có thể xin.

Đột nhiên Ninh Chí Hòa nói.

Thấy tất cả mọi người đều không hiểu rõ hắn, Ninh Chí Hòa nói:

- Có một số việc cho dù biết rõ là không thể chúng ta cũng phải lâm vào. Lấy lý lịch hiện tại của đồng chí Diệp Phàm ra nói, việc thăng chức Phó Chủ tịch tỉnh nhất định là được. Nhưng mà, tỉnh chúng ta thiếu mất một vị trí Phó Chủ tịch tinh sao?

- Ý của Bí thư Ninh là chúng ta đề cử lên trên, việc này khẳng định cuối cùng sẽ là công dã tràng, nhưng biểu lộ rõ thái độ của Tỉnh ủy có phải hay không?

Lập tức Khúc Chí Quốc hiểu được.

- Đúng vậy, chúng ta cho chính là ‘ thái độ’. Muốn cho đồng chí Diệp Phàm biết, tỉnh Thiên Vân chúng ta luôn ủng hộ hắn.

Hơn nữa, khi báo cáo lên trên cùng với đồng chí Diệp Phàm về quy hoạch, ý tưởng khu kinh tế Hoành Không.

Chúng ta muốn cho đồng chí mỗ ta nhìn thấy, việc thành lập khu kinh tế Hoành Không là xu thế tất yếu, nhất định phải thành lập.

Mọi thủ đoạn trong xu thê chung đều sẽ không thể tồn tại.

Ninh Chí Hòa vung tay lên, tỏ ra rất bình tĩnh quyết đoán.

- Tôi đồng ý.

Khúc Chí Quốc lập tức gật đầu nói.

- Tôi đồng ý, hơn nữa, tôi cảm thấy còn phải khen thưởng đối với những biểu hiện gần đây của đồng chí Diệp Phàm.

Kim Nhân Viễn nói.

- Được, chủ ý này không tồi.

Ninh Chí Hòa gật gật đầu, như là đồng ý.

Ăn xong cơm tối, Ninh Chí Hòa về đến giờ đã chín giờ tối.

Phí Hương Ngọc đang xem tivi.

- Hôm nay không đi đánh mạt trượt à?

Ninh Chí Hòa cười hỏi.

- Không muốn đi.

Phí Hương Ngọc cười nói.

- Mệt mỏi quá, tuổi tác của bà giờ cũng không nhỏ nữa. Nên giữ gìn sức khỏe, chơi mạt chược để giải trí, chứ không phải chơi để chết.

Ninh Chí Hòa nói.

- Không mệt, không phải tôi rất có thời gian sao? Chẳng qua đêm nay ba người thiếu một người thôi. Lệ Phương về nhà mẹ đẻ rồi.

Phí Hương Ngọc cười nói, cũng hỏi,

- Lão Ninh, tôi nghe thấy một chuyện, có phải thật như vậy không?

Lý Lệ Phương là vợ của Bí thư Tỉnh Trường Đỗ Kiếm, cũng là một trong những ‘ma hữu’ của Phí Hương Ngọc. Thật ra, bạn hữu của Phí Hương Ngọc đương nhiên đều là vợ của các lãnh đạo tỉnh Thiên Vân, nếu trong đó có thể nhập vào, vậy bà tiếp cận các lãnh đạo tỉnh Thiên Vân.

Có một số đồng chí rất nghe vợ, cùng chơi mạc chược với các bà vợ đi. Đương nhiên, kỹ thuật chơi mạc chược cũng phải tương xứng.

- Thì ra là thế.

Ninh Chí Hòa giật mình hiểu ra rồi phá lên cười,

- Bà hỏi chuyện gì nhỉ?

- Nghe nói Diệp Phàm bị tỉnh Điền Nam xử phạt nặng lắm?

Phí Hương Ngọc hỏi.

- Làm sao bà biết được?

Ninh Chí Hòa ngạc nhiên hỏi.

- Còn không phải ông nói với em mình, vừa nghe nói việc này đã đắc sắt lên. Vừa rồi có việc gọi điện thoại cho tôi, không cẩn thận đã nói lộ hết ra mà. Hơn nữa, việc này bên phía tỉnh Điền Nam muốn thông báo cho tỉnh ủy tỉnh Thiên Vân mà. Vị đồng chí đó còn không biết phải không?

Phí Hương Ngọc nói.

- Ôi, đến lượt Chí Thăng tự hào. Tuy nhiên, đừng tự mãn quá sớm là được.

Ninh Chí Hòa bất mãn hừ một tiếng.

- Hai người bọn họ là oan gia, đắc ý cũng thường. Tuy nhiên, tôi để ông ta đề cập qua tỉnh. Có thể đắc ý, nhưng mà, đừng đứng đằng sau điều chỉnh là được.

Phí Hương Ngọc lầm bầm nói.

- Ông ta ‘tuyên truyền’ một chút cũng phải, muốn nói sẽ chỉnh hẳn chắc là không. Nói cách khác, lúc này ta phải trừu ông ta.

Ninh Chí Hòa nghiêm mặt.