Quan Thuật

Chương 3342: Xu thế




- Đồng chí Diệp Phàm, đừng như vậy, có chuyện gì cứ từ từ nói.

An Bình Phong đuổi theo.

- Để cậu ta đi.

Tiếng hừ lạnh của Chủ tịch tỉnh Dương Khai Thành truyền đến, An Bình Phong dừng lại thở dài, mắt nhìn bóng dáng Diệp Phàm ngày càng đi xa

- Anh nói gì đó đi đồng chí Bình Phong, chuyện gì cũng được. Dường như mọi chuyện đều do hắn quyết định, cũng phải nghe hắn.

Đại cổ đông lần này của Hoành Không một chút quyền phủ quyết của chúng ta cũng không có. Diệp Phàm hắn còn kiêm chức vụ trợ lý Chủ tịch tỉnh chúng ta, ta nói hắn vài câu cũng không được, còn tức giận.

Hơn nữa, tập đoàn Hoành Không này tôi thấy sắp trở thành ngọn núi của đồng chí Diệp Phàm rồi.

Tư tưởng như vậy không được, không được.

Mặt Dương Khai Thành bình tĩnh, phát giận.

- Chủ tịch tỉnh Dương, việc này, tôi nghĩ không biết có phải báo cáo với Bí thư Trần một chút hay không. Những lời cuối cùng Diệp Phàm vừa nói, phải báo cáo thôi.

Chúng ta cũng không chiếm ưu thế trong ban giám đốc của tập đoàn Hoành Không. Mười thành viên trong HĐQT thì tỉnh Thiên Vân đã chiếm năm người.

Ủy ban Quốc tư hai người, còn chúng ta chỉ có ba vị đồng chí trong HĐQT. Vừa rồi Diệp Phàm cũng nói, tỉnh Thiên Vân đồng ý thành lập khu kinh tế Hoành Không.

Mà Ủy ban Quốc tư cũng đồng ý. Một khi việc này được đưa ra hội nghị HĐQT, chúng ta sẽ trở nên bị động.

Sắc mặt An Bình Phong cũng có chút lúng túng.

- Vậy đi, hai chúng ta lập tức đi đến.

Dương Khai Thành gật đầu nói.

Sau khi nghe hai người báo cáo sắc mặt của bí thư Trần Cự Đức cũng nghiêm túc như chưa từng có.

Ba người chưa nói chuyện, trong phòng làm việc tĩnh lặng chỉ còn lại tiếng hít thở.

- Anh nói chuyện này có phải là chủ ý của đồng chí Thiên Vân hay không?

Trần Cự Đức hỏi.

- Chủ ý nhất định là của Diệp Phàm, tuy nhiên, lợi dụng HĐQT để chụp quyền cũng là do có cao nhân chỉ bảo.

Còn Diệp Phàm chắc chắn cũng đã có chuẩn bị, bằng không, hắn sẽ không đi đến ủy ban Quốc tư để lấy ý kiến sau đó mới đến tỉnh Điền Nam chúng ta.

Đúng là quá kiêu ngạo cơ bản là không có trao đổi qua thôi. Đó là thông điệp cuối cùng.

Đây là đồng chí Diệp Phàm lấy HĐQT ra để áp chế tỉnh Điền Nam chúng ta.Tư tưởng chủ nghĩa độc tài của đồng chí là rất rõ ràng.

Có phải trước kia chúng ta rất cưng chiều hắn, khiến hắn trở lên tự cao tự đại, tập đoàn Hoành Không trở nên độc đoán, hiện tại tư tưởng này mới được thể hiện ra đến cực hạn.

Ngay cả chúng ta cũng không có ở trong mắt chúng ta. Tôi cảm thấy chúng ta phải dùng thủ đoạn mới được. Bằng không, cho dù việc này phát triển, sau này tỉnh Điền Nam chúng ta liền mất đi quyền được nói.

Hơn nữa, vùng ven khu kinh thế Hoành Không cũng được.

Chủ tịch tỉnh Dương nói.

- Dùng thủ đoạn như thế nào?

Bí thư Trần liếc mắt nhìn Chủ tịch tỉnh Dương một cái.

- HĐQT chúng ta không trị được Diệp Phàm, nhưng mà. Không phải Diệp Phàm còn kiêm chức trợ lý cho Chủ tịch tỉnh chúng ta hay sao? Như vậy hắn cũng là cán bộ của tỉnh Điền Nam chúng ta. Đến việc xử phạt cán bộ trực thuộc tỉnh ủy cũng không có quyền lực sao?

Chủ tịch tỉnh Dương nói.

- Như vậy có thể khiến cho mâu thuẫn tăng lên không?

An Bình Phong nhíu mày.

- Hiện tại đã có mâu thuẫn rồi, chúng ta có làm hay không thì mặt cũng bí xé rách. Đồng chí Diệp Phàm cố ý không nghe chúng ta khuyên, chúng ta đành phải áp dụng phương pháp cứng rắn.

Chủ tịch tỉnh Dương nói.

- Có cái quái gì để xử phạt chứ?

Bí thư Trần nói một câu.

- Trong lời báo cáo phỏng chừng tên kia không lo hồi sự, ta coi trọng chứng sẽ dược hạ. Nỗi này nặng thế nào?

Chủ tịch tỉnh Dương nói.

- Có phải là rất nghiêm trọng hay không, chỉ là do quan điểm bất đồng thôi mà. Như vậy đi chúng ta tiến thêm một bước để chọc Diệp Phàm tức giận.

Chúng ta không có quyền hạn để cho Diệp Phàm mất chức Bí thư, tổng giám đốc tập đoàn Hoành Không. Đến lúc đó, Diệp Phàm vẫn là lãnh đạo tối cao của tập đoàn.

Chỉ sợ tính cách nóng nảy của đồng chí sẽ khiến cho chúng ta khó có thể chịu được chuyện. Đến lúc đó, bọ hao tổn vẫn là tỉnh Điền Nam chúng ta.

Tuy nói Diệp Phàm có một lỗi nặng, nhưng lời nói của hắn tạm thời ảnh hưởng không lớn.

- Nếu không một chút phê bình có thể làm cho hắn dừng tay trong việc thành lập khu kinh tế Hoành Không sao?

Hơn nữa, anh thấy hắn quá kiêu ngạo. Ngay cả bản tự kiểm điểm cũng tuyên bố là không viết. Đây là ngang nhiên cố chấp với Tỉnh ủy tỉnh Điền Nam.

Loại đồng chí như này chúng ta còn không hạ nặng tay, một số đồng chí cũng trên làm dưới theo, sau này chúng ta còn có thể quản được hay sao?

Hơn nữa, tôi không tin một đồng chí cán bộ như Diệp Phàm lại không sợ bị xử phạt. Việc này sẽ phải ghi vào trong hồ swo.

Đối với việc thăng tiến của hắn sau này cũng có ảnh hưởng tương đối lớn. Cho dù hắn có thành tích trong việc xây dựng khu kinh tế Hoành Không. Nhưng trên người đang có kỷ luật, phỏng chừng phải sau vài năm mới được thăng chức.

Cũng không phải là chúng ta trả đũa hắn, mà là dùng việc này để áp chế hắn, muốn cho hắn nhận thức được sai lầm của mình sẽ tạm thời gác lại ý tưởng thành lập khu kinh tế Hoành Không. Chỉ cần hắn tạm thời ngừng lại ý tưởng không thực tế đó. Có thể miễn việc xử phạt thôi.

Chủ tịch tỉnh Dương cảm thấy được quyền uy đã bị khiêu chiến, cho nên, phải xóa sạch uy phong quyền uy của Diệp Phàm.

- Như vậy, có thể nhắc nhở Diệp Phàm một chút. Đồng chí Bình Phong có thể đem ý kiến của Tỉnh ủy nhắn cho hắn biết. Bảo hắn viết bản kiểm điểm để đưa qua. Nếu ngay cả bản kiểm điểm cũng không viết. Vị đồng chí này cần phải xử lý.

Bí thư Trần gật đầu.

Diệp Phàm đang trên đường vội vàng quay về tập đoàn Hoành Không, liền nhận được điện thoại của đồng chí An Bình.

- Đồng chí Diệp Phàm, vừa rồi anh có phần quá nôn nóng.

An Bình Phong nói. Tuy nhiên, khẩu khí vẫn là rất hợp hoãn.

- Tôi nôn nóng sao? Tôi xem đồng chí mỗ ta mới là quá nôn nóng.

Diệp Phàm hừ lạnh nói.

- Anh xem, cứ nói về việc này là anh lại nóng nảy. Xin bớt giận đi, anh cứ bình tĩnh ôn hòa rồi nghĩ lại nhé.

Vừa rồi anh đi ngược lại với đồng chí có phải có chút hơi quá. Dù như thế nào ông ta cũng là lãnh đạo tỉnh.

Anh làm trợ lý cho Chủ tịch tỉnh không thể lấy thái độ như vậy để kích thích ông ta. Là một thành viên trong một bộ máy của tỉnh, anh phải giữ gìn nhất trí cùng tỉnh.

Nếu như những người làm phó ở dưới đều như vậy, anh nghĩ trong lòng đồng chí Khai Thành sẽ nghĩ như thế nào?

Đổi lại nếu anh là Chủ tịch tỉnh có phải cũng sẽ có ý tưởng giống như vậy?

An Bình Phong nói, xốc lại giọng hách dịch.

- Đó là do đồng chí Dương Khai Thành ông ta có cái nhìn đại cục, cơ bản là quan điểm của chúng ta bất đồng, chỉ đứng ở góc độ lập trường của mình để tranh luận thôi. Không thể nói ai đúng ai sai được.

Diệp Phàm nói.

- Ôi, khuyên như thế nào anh cũng chưa dùng. Bí thư tỉnh ủy Trần yêu cầu anh viết bản kiểm điểm đưa cho Chủ tịch tỉnh Dương. Tôi nghĩ sau khi trở về anh lập tức viết đi, có thể phái người đưa đến đây.

An Bình Phong vừa nói ra, Diệp Phàm càng lúc càng phát hỏa.

- Việc viết bản kiểm điểm anh có thể nói cho ông ta là tôi sẽ không viết. Anh có thể nói trực tiếp lại với Bí thư Trần. Diệp Phàm tôi không sai, cho nên, tôi tuyể đối sẽ không viết.

Khẩu khí của Diệp Phàm cương quyết.

- Anh xem anh kìa, làm thế nào để khai hóa được. Anh bướng bỉnh như vậy sẽ khiến chuyện càng ngày càng cương. Anh sẽ khiến cho tỉnh ủy phải xử lý anh có phải không?

An Bình Phong nói chuyện với Diệp Phàm một lúc, thật tâm muốn khuyên Diệp Phàm hối hận một chút. Đây là lời nhắc nhở nặng nhất.

- Có thể, Tỉnh ủy tỉnh Điền Nam muốn xử lý tôi cũng từ các anh. Đến lúc đó các anh định thế nào thì cho tôi biết trước một tiếng là được, là khai trừ hay là mất chức.

Diệp Phàm nói xong cúp điện thoại, cuối cùng nghe được một tiếng thở dài của An Phong.

- Thế nào rồi, hắn có đồng ý viết không?

Gặp An Bình Phong trong nhà vệ sinh đi ra, bí thư Trần nhíu mày, hỏi.

- Ôi, rất quật.

An Bình Phong thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ.

- Thấy không, tôi thấy hắn là một quật lư. Đây cũng là bởi vì thành tích trong quy hoạch Hoành Không mà khiến hắn trở nên như vậy.

Căn bản là người ta không coi tỉnh Điền Nam chúng ta ra gì. Đồng chí DIệp Phàm hắn phải ôm đùi tỉnh Thiên Vân, chúng ta tính cái gì?

Dương Khai Thành tức giận, liếc mắt nhìn An Bình Phong một cái, hỏi,

- Đúng rồi, về việc viết bản kiểm điểm cậu có nói là ý của Bí thư Trần hay không?

- Tôi có nói qua.

An Bình Phong vốn không định nói, tuy nhiên, làm cho Dương Khai Thành, đành phải ăn ngay nói thật. An Bình Phong biết, câu nói sau cùng của Chủ tịch tỉnh Dương mới là một cây đao.

- Viêc này, Bình Phong, cậu gọi Phó Bí thư Tương đến đây.

Trần Cự Đức nói, An Bình Phong biết, đây là họp hội ý bí thư. Việc Diệp Phàm bị xử lý đã là việc không thể tránh được.

Ba giờ sau khi Diệp Phàm vừa mới trở về tập đoàn Hoành Không liền nhận được điện thoại của văn phòng Tỉnh ủy gọi đến. Thông báo quyết định xử phạt của Tỉnh ủy Điền Nam đối với đồng chí Diệp Phàm. Hơn nữa sẽ đem việc này thông báo cho tỉnh Thiên Vân.

- Không có việc gì, các anh khai trừ đều được, chớ nói chi là một lỗi nhỏ.

Diệp Phàm rất bình tĩnh, hừ lạnh một tiếng sau đó cúp điện thoại.

Mấy phút sau Cái Thiệu Trung gọi điện thoại tới.

- Đám người Điền Nam thật chẳng ra sao cả, tại sao có thể không có lý do gì mà làm như vậy?

- Người ta là lãnh đạo thôi, muốn làm thế nào thì bọn họ làm.

Diệp Phàm hừ lạnh nói.

- Không được, lão đệ, chúng ta không thể để cho người ta làm dễ dàng như vậy được. Việc này, chúng ta phải báo cáo lên trên.

Cái Thiệu Trung tức giận nói.

- Không được, nếu bọn họ bất nhân, tôi cũng không còn nghĩa.

Diệp Phàm nói.

- Đây là do bọn họ đang bức ban giám đốc và tôi bỏ quyết thành lập khu kinh tế Hoành Không.

- Ôi, lão đệ, việc này…

Cái Thiệu Trung thở dài.

- Không có gì, tôi đính được.

Diệp Phàm hừ nói.

Một giờ sau Diệp Phàm nhận được cuộc điện thoại ngoài ý muốn của Trưởng ban tổ chức tỉnh úy Bạch Vạn Thăng.

- Ha ha, bí thư Diệp, gần đây Hoa Giang ở thành phố Giang Hoa làm được rất nhiều việc xuất sắc. Việc này anh chính là đại ân của tôi.

Bạch Vạn Thăng cười nói.

- Nói đùa thôi Trưởng ban Bạch, đó là do đồng chí Hoa Giang làm tốt thôi. Tôi đâu có chiếu cố cậu ta đâu.

Diệp Phàm cười nói.

- Ôi, chuyện đó tôi cũng đã được nghe nói, là có chút…

Bạch Vạn Thăng thở dài.

- Không sao, tùy bọn họ thôi.

Diệp Phàm nói.

- Thực ra chuyện này cẫn còn có đường xoay chuyển.

Bạch Vạn Thăng nói, Diệp Phàm vừa nghe được liền hiểu, phỏng chừng Bạch Vạn Thăng chính là nói khách.

- Ừ, xoay chuyển thế nào?

Diệp Phàm cố ý hỏi.

- Tôi nghe ngóng, là do họp hội ý bí thư rồi quyết định. Hơn nữa, tuy nói việc này đã bình tĩnh chụp. Tuy nhiên, cũng có thể triệt tiêu thôi có phải hay không? Vấn đề mấu chốt chính là vì cái gì mà bọn họ xử phạt anh. Cho nên, việc này cần phải suy ngẫm lại.

Bạch Vạn Thăng nói.

- Không phải là do tranh luận với Chủ tịch tỉnh Dương một phen sao?

Diệp Phàm cố ý giả ngu.