Quan Thuật

Chương 3337: Phát cuồng




́t cuồng.

- Ba, con bực mình lắm rồi đấy.

Kiều Báo Quốc hơi cúi đầu, nói.

- Con cũng thế.

Diệp Phàm nói.

- Các con phải bàn bạc xem làm thế nào để đối phó với ba con cáo già đó trước đã. Hơn nữa, Cố gia bây giờ cũng đã bước ra từ trong những ảnh hưởng bởi việc về hưu của Cố Thiên Long rồi.

Cố Phong Sơn hiện là Chủ tịch tỉnh, Cố Hữu Cương thăng lên chức Phó Tư lệnh Hạm đội Nam Hải, quân hàm trung tướng. Cố gia đều có người ở cả quân sự và chính trị.

Đã dần dần trở ở vị trí đỉnh cao của gia tộc hạng nhì ở thủ đô. Kiều gia chúng ta có người nói hay một chút thì đã là gia tộc tầng lớp hạng nhất.

Thực ra, chúng ta ở trong tầng lớp gia tộc hạng nhất cũng chỉ nằm ở cuối cùng. So với Cố gia thì cũng chẳng mạnh hơn bao nhiêu.

So với gia tộc cao nhất thì chúng ta còn kém tương đối xa.

Kiều Viễn Sơn bình thản nói.

- Việc này chúng con biết, chúng con cũng sẽ không tự cao tự đại một cách mù quáng.

Kiều Báo Quốc nói.

- Con có thể hiểu thì tốt, đương nhiên, khí thế cần phải có thì vẫn phải có. Tại sao nói quyền uy, uy tín cũng là một loại năng lực tiềm ẩn. Một người yếu đuối qua loa thì rất khó để thành nghiệp lớn. Nhìn từ cổ chí kim, phàm những người có thể thành việc lớn đều là những người có khí phách lớn.

Kiều Viễn Sơn nói.

- Chẳng trách khí phách của ba mạnh như thế.

Diệp Phàm cười nói.

- Đừng có nịnh nọt lung tung ở đây, ta làm công việc này không cho phép ta bộc lộ quá nhiều khí phách.

Kiều Viễn Sơn “hừ” nói.

- Chúng con đối diện với ba là đã sợ rồi, còn nói chưa bộc lộ. Thực sự bộc lộ thêm một chút khí phách nữa thì chúng con chẳng tè ra quần ấy chứ.

Diệp Phàm nói đùa, thư giãn một chút.

Ha ha…

Cả 3 người cùng cười.

Mấy người họ lại bàn luận một hồi, ăn xong bữa tối cả nhà Diệp Phàm lại trở về Biệt thự Hồng Diệp Bảo.

Tuy nhiên, vừa về đến Biệt thự Hồng Diệp Bảo thì Lý Cường đã tới.

- Nhìn sắc mặt của cậu hình như có chuyện rồi có phải không?

Diệp Phàm hỏi.

- Tiên sinh, ông nhanh đi xem xem con Tiểu xà.

Lý Cường nói.

- Có chuyện gì?

Diệp Phàm vừa hướng Thiên Sinh Bát vừa hỏi vừa hỏi.

- Con Tiểu xà đột nhiên giống như phát điên, khiến cho Hải Bá cũng đều nổi trận lôi đình.

Lý Cường nói, hai người vội vàng đi vào trong phòng trên Thiên Sinh Bát.

Phát hiện hai người Lệ Vô Nhai cũng đã đến rồi.

- Chuyện lạ.

Hồng Tà hướng nhìn về phía ao nước vuốt râu buồn bực.

Diệp Phàm phát hiện, con Tiểu xà có 4 chân đó giống như đang phát điên. Đang quằn quại giống như không muốn ở trong hồ nước này nữa.

- Hay là các người cho chúng ăn cái khiến chúng bị đau bụng.

Diệp Phàm nhìn và hỏi.

- Không, trước kia cho cái gì thì hôm nay cũng cho cái đó. Trước giờ có chuyện gì xảy ra đâu. Việc này đúng là kỳ lạ.

Hồng Tà lắc đầu.

- Hình như nó bị bất an, cứ muốn nhảy ra khỏi hồ nước. Rốt cuộc là nguyên nhân gì, lạ thật.

Lệ Vô Nhai cũng đầy nghi ngờ.

Diệp Phàm thi triển công lực nhìn xuyên thấu của mắt chim ưng quét một lượt trên người Tiểu xà, phát hiện trong người con rắn đó không có gì khác thường.

Đúng lúc này, thấy Diệp Phàm đứng ở bên cạnh hồ nước. Tiểu xà lại phát cuồng lên, giãy dụa rất ác liệt muốn lao tới. Nhưng Hải Bá đã dùng chân của nó đè con rắn quay trở lại không để cho nó trèo lên.

Diệp Phàm giật mình, xuất nội công chặn chân của Hải Bá lại. Tiểu xà không còn bị khống chế nữa, đuôi và chân sau đập lên hồ nước một cái, toàn thân con rắn nhảy vọt tới.

Thoáng cái đã bay đến trước mặt Diệp Phàm.

Diệp Phàm đưa tay hút túm lấy con rắn.

Lại xảy ra chuyện kỳ lạ, Tiểu xà lập tức quấn quanh cổ tay của Diệp Phàm. Đầu của nó liếm bàn tay của Diệp Phàm.

- Hình như nó không hề có ác ý với cậu.

Lệ Vô Nhai nói.

- Ừm, lẽ nào là nhớ ta?

Diệp Phàm tự đắc nói. Sau đó thả Tiểu xà ra, Tiểu xà lại trèo lên người Diệp Phàm, giống như con thạch sùng vậy.

Hơn nữa, thỉnh thoảng lại đưa lưỡi ra liếm trên người Diệp Phàm, làm như Diệp Phàm chính là thứ đồ ăn ngon vậy.

- Bảo bối, bình tĩnh một chút.

Diệp Phàm xoa xoa đầu Tiểu xà, nó dường như cũng đã thực sự bình tĩnh trở lại, nó vòng một vòng quanh phần eo của Diệp Phàm rồi dừng ở thắt lưng của Diệp Phàm tỏ vẻ như đang buồn ngủ.

- Gào gào…

Hải Bá với chức vụ “mẫu thân” lại chẳng được để ý, kêu lên với Diệp Phàm.

Đầu Hải Bá to, nó kêu lên âm thanh rất lớn, may là hồ nước này được Diệp Phàm thiết kế cách âm với xung quanh, bằng không sẽ khiến cho người ta sợ hãi.

- Gào, gào, gào cái gì, còn gào nữa tao sẽ xử lý mày đấy.

Diệp Phàm giơ bàn tay lên, Hải Bá vừa thấy sợ hãi liền cắm đầu vào trong nước không dám gào lên nữa.

Bởi vì nó biết sự lợi hại của Diệp Phàm, khi xưa thiếu chút nữa thì bị Diệp Phàm đánh chết.

Một tiếng sau, Tiểu xà được Diệp Phàm đặt lên trên người Hải Bá rồi mới bỏ đi.

- Ha ha ha, bọn chúng không hiểu tiếng người. Trong lòng nghĩ gì cũng không nói ra được. Tuy nhiên, Tiểu xà hình như là rất thân thiết với cậu.

Ta nghĩ, Tiểu xà được nở ra từ quả trứng mà Phí Thanh Sơn đem về từ Đảo Thuỷ Tinh. Mà khi đó cậu chính là người đã giúp nó thoát ra khỏi vỏ trứng.

Liệu có phải đây chính là tình cảm do lần đầu tiên sinh ra nó nhìn thấy cậu.

- Tôi nghĩ liệu có phải là là Diệp Phàm cũng đã đến đảo Thuỷ Tinh, cho nên mang theo mùi vị của đảo Thuỷ Tinh, khiến cho Tiểu Xà có tình cảm.

Hồng Tà có cách nghĩ của mình.

- Con rắn này liệu có phải là quả trứng do Xà Mị đẻ ra trong truyền thuyết đã bị Cửu Chỉ Thần Đạo trộm mất hay không?

Lý Cường đột nhiên thốt ra một câu, chợt khiến cho 3 người Diệp Phàm giật mình.

- Ôi giời, cũng có thể đúng là như thế đấy.

Hồng Tà vỗ lên đầu.

- Nếu quả thực là như vậy, cậu nói xem, nếu con Xà Mị vẫn chưa chết thì nó có chút cảm ứng về mặt tâm hồn hay không? Không chừng nhờ vào nó còn có thể tìm thấy đảo Cửu Diệu của Cửu Chỉ Thần Đạo ấy chứ. Đây có thể coi là một manh mối rất quan trọng.

Lệ Vô Nhai nói.

- Có lý.

Diệp phàm gật gật đầu, ánh mắt sáng lên nhìn Tiểu Xà.

- Nhị vị tiền bối, khi nào rảnh chúng ta lập tức đi Bột Hải một chuyến, đến lúc đó mang theo Tiểu Xà đi.

Tuy nhiên, trước mắt vẫn chưa thể tìm được vật liệu làm chân giả cho hai vị tiền bối có thể chiến đấu. Dù có phát triển ra đảo Cửu Diệu, tôi nghĩ cũng sẽ rất nguy hiểm.

Không có sự trợ giúp của hai vị tiền bối thì lực lượng của chúng ta quá yếu.

Diệp Phàm nói.

- Ừm, hơn nữa, bên Duy Cơ Tư đang hỗn loạn, bây giờ đa số các cao thủ của chúng ta đều ở bên đó, chỉ có chờ việc bên đó được giải quyết thì mới rút về được, sau đó mới có lực lượng đi đảo Cửu Diệu.

Lệ Vô Nhai nói.

- Vật liệu, vật liệu, đi đâu để tìm được đây?

Diệp Phàm rất buồn bực, việc này chẳng có một chút manh mối nào, thực sự rất khó làm.

- Việc này chúng ta cùng ngồi xuống bàn bạc một chút, dù sao trời vẫn chưa tối.

Lệ Vô Nhai nói, thế là Chu Chân Chân trở thành nữ phục vụ rượu, ba vị đại gia đặt một chiếc bàn tròn nhỏ trong rừng mở một bữa tiệc rượu nhỏ.

Quan hệ của Chu Chân Chân với Lệ Vô Nhai bây giờ đã dần trở lại như vợ chồng trước kia.

- Việc chất liệu vẫn chưa có manh mối, tôi thấy tạm thời không nói đến việc này nữa. Tuy nhiên việc Hồng tiền bối giao cho tôi vẫn chưa hoàn thành, việc này tôi vẫn luôn nhớ đến. Thời gian trước cứ luôn nghĩ đến việc này, tôi nghĩ, chi bằng chúng ta diễn một vở kịch thì thế nào?

Diệp Phàm uống một chén rượu nhỏ, nói.

- Diễn kịch, diễn thế nào?

Lệ Vô Nhai sửng sốt, hỏi.

- Nhất Diệp đại sư chẳng phải có một đệ tử là Trương Sảnh Sảnh hay sao, còn là người tu hành, rất xinh đẹp, lần trước khi đấu võ với Hoành Đoạn gia cô ta cũng đi cùng với sư phụ, vì thế khi đó mới biết cô ta. Hơn nữa, khi đó cô ta còn cho số điện thoại.

Diệp Phàm cười nói.

- Ha ha, cậu muốn thông qua cô ta để dụ Nhất Diệp ra. Sau đó diễn kịch cho Nhất Diệp xem. Tuy nhiên vở kịch này diễn thế nào?

Lệ Vô Nhai vẻ mặt thoải mái.

Hồng Tà cảm thấy có phần xấu hổ, ngồi bên cạnh giải vờ uống rượu, thực ra Diệp Phàm đã sớm nhìn thấy tai của người này đã vểnh lên rồi.

- Tôi sẽ đứng ra mời bọn họ đến núi Thiên Thông ở Hoành Không chơi, bên đó chẳng phải có một ngôi cổ mộ.

Cố ý nói lộ ra việc bên trong có khả năng có liên quan đến võ công. Chắc chắn sẽ gây hứng thú với hai thầy trò Nhất Diệp.

Đến lúc đó đưa ra bản đồ đường đi nhỏ cho bọn họ đi. Hơn nữa, cố ý tạo ra một số điểm vui chơi.

Đến lúc đó, Trương Sảnh Sảnh nhất định sẽ đòi sư phụ đi qua những nơi đó. Kịch hay của chúng ta sẽ bắt đầu, hì hì, hai lão tiền bối các vị lúc đó có thể ra sân khấu rồi.

Tất cả nữ giới xuất hiện giả vờ muốn đuổi giết Hồng Tà tiền bối. Nếu để cho Nhất Diệp đại sư nhìn thấy thì trong lòng sẽ nghĩ thế nào.

Nếu Nhất Diệp đại sư không thèm để ý, chứng tỏ bà ấy đối với Hồng Tà tiền bối đã hết rồi. Nếu quan tâm thì chắc chắn sẽ tương trợ. Đến lúc đó hoàn hảo rồi.

Diệp Phàm cười nói.

- Không được, không được!

Không ngờ Hồng Tà lập tức xua tay.

- Sao lại không được, tôi cảm thấy cách này có vẻ cũng không tồi mà. Đến lúc đó không chừng Nhất Diệp sẽ ghen lên, như thế việc tốt của hai người chẳng phải là đã thành rồi hay sao.

Lệ Vô Nhai cười.

- Đúng là chủ ý vớ vẩn.

Chu Chân Chân ở bên cạnh lườm hai người rồi nói.

- Tuy nhiên đây cũng là việc không còn cách nào khác. Chỉ có điều nữ cao thủ khó tìm lắm đấy.

- Tìm làm gì, đóng giả là được rồi.

Lệ Vô Nhai nói.

- Không thể dùng phụ nữ được, tôi không đồng ý.

Thái độ của Hồng Tà kiên quyết.

- Chỉ có dùng phụ nữ mới càng có thể thử được tấm lòng thực sự của Nhất Diệp đại sư có phải không nào?

Diệp Phàm hỏi.

- Các người chẳng hiểu đâu…

Hồng Tà đỏ mặt.

- Ồ, bên trong lẽ nào còn có chuyện gì nữa?

Lệ Vô Nhai hỏi.

- Mọi người không biết đâu, việc này nếu diễn thành công thì đương nhiên là được. Tuy nhiên, sau đó có lẽ Nhất Diệp sẽ giận tôi rất lâu. Sẽ nói rằng tôi không tin bà ấy, còn dùng phụ nữ để thử. Đến lúc đó tôi đây, ha ha, cũng khó chịu nổi có phải không nào?

Hồng Tà nói.

Ha ha ha…

Hô hô hô…

Ngay cả Chu Chân Chân cũng không nén nổi phá lên cười.

- Thôi vậy, không dùng phụ nữ thì thôi, tôi đành phải đích thân diễn. Tôi và ông chẳng phải là có thù với nhau hay sao? Đến lúc đó ông bị tôi đánh cho máu me đầy người. Hơn nữa, Chân Chân cũng lên cùng tôi. Như thế cũng có thể kích động được sự phẫn nộ của Nhất Diệp có phải thế không nào?

Lệ Vô Nhai nói.

- Không cần phải thảm như thế chứ?

Hồng Tà nói.

- Không thảm không được đâu.

Lệ Vô Nhai nói.

- Mất mặt như thế đến lúc đó việc này không dễ gì mà nói với Nhất Diệp có phải không nào?

Hồng Tà nói.

- Có gì mà không dễ nói, đến lúc đó bà ấy cứu ông rồi thì sớm muộn cũng sẽ biết là đang diễn kịch.