Quan Thuật

Chương 3333: Anh đã cướp mất trái tim tôi




- Tôi sẽ vẽ!

Diệp Phàm gật đầu một cái, giơ con dao găm lên vạch trên bàn tay.

- Anh là thằng ngốc! Ngu ngốc, đồ vô lại!

Đột nhiên Phượng Khuynh Thành chạy đến, giằng lấy con dao.

Phượng Khuynh Thành giơ hai nắm đấm lên đấm thình thịch vào ngực Diệp Phàm, lúc mạnh lúc yếu, may mà Diệp Phàm có thân thủ, nếu không, thật đúng là rất đau.

- Anh đã cướp mất trái tim của tôi…

- Khuynh Thành.

Diệp Phàm cũng có chút xúc động, nhìn xung quanh thấy không có ai. Vì thế đưa tay ra ôm lấy Phượng Khuynh Thành đi tới một cây đại thụ không xa.

Nhớ lại chuyện cũ, đầu lưỡi bắt đầu đánh nhau, nàng vẫn thơm mát, mịn màng. Thao tác của Diệp Phàm thuần thục trên người cô.

Dường như Phượng Khuynh Thành mấy đi chính mình. Không có giãy dụa, cũng liều mình hôn, giờ phút này dường như trời đất đều giống nhau.

Cô liều mình dán thân thể mình vào thân thể Diệp Phàm, dường như muốn đem hai người hòa thành một.

Xoa nắn cặp ngực chắc nịch của cô gái đầy sức sống, cảm xúc tràn đầy. Di chuyển xuống dưới, sáp kiều gần mông cũng cực kỳ hấp dẫn.

Nhẹ nhàng trượt, Diệp Phàm luồn vào trong quần áo.

Chẳng bảo lâu xuống được bên dưới.

- Không được, không thể ở đây được.

Vốn Phượng Khuynh Thành lâm vào bên trong mê loạn, tuy nhiên, nhìn nhánh cây bên cạnh mới nhớ tới chuyện ở trên cây, sợ Diệp Phàm nhanh chóng đi vào bên trong bụi cỏ.

- Vậy đi đâu?

Diệp Phàm nói nhỏ bên tai Phượng Khuynh Thành.

- Tùy anh, dù sao không thể ở trong này được. Ông nội vẫn còn chờ trong phòng, mặt Phượng Khuynh Thành đỏ lên, hai mắt nhẹ nhàng giờ khắc này, bao nhiêu nhớ nhung lâu nay như được tỏa ra.

- Vậy để sau đi.

Diệp Phàm khẽ thở dài, đôi mắt ưng đảo qua thấy không có ai, nhẹ nhàng rơi xuống sân của Phượng gia.

Phượng Khuynh Thành nhanh chóng sửa sang lại quần áo, hai người bình tĩnh lại mới đi vào trong.

Lão Phượng đang nằm nghiêng ở trên ghế trúc.

- Tới rồi à, ngồi đi.

Thấy Diệp Phàm tiến vào. Lão Phượng ngồi dậy.

- Không cần ngồi, tôi còn kiểm tra cho lão Phượng ngài trước đã. Nếu như có thể giải quyết ngay tại chỗ thì càng tốt.

Diệp Phàm nói.

- Vậy cũng được.

Lão Phượng gật đầu nói, Diệp Phàm thi triển nội khí trên người lão Phượng.

Kiểm tra qua, cũng không có vấn đề gì lớn. Chủ yếu là do tuổi tác của lão Phượng đã cao, mạch máu co lại. Máu không lưu thông được dồn xuống chân nên mới bị đau.

Tuy nhiên, vấn đề này cũng là vấn đề nan giải. Nếu như uống thuốc cũng chỉ giảm bớt tạm thời, không thể điều trị được tận gốc.

Hơn nữa, Diệp Phàm phát hiên. Chỗ lão Phượng bị đau trên các mạch máu có cái gì bám vào. Khiến cho mạch máu lưu thông lại càng nhỉ lại. Còn mọi người trong Phượng gia cũng đang căng thẳng không dám ra ngoài.

- Gần đây có đi bộ được không?

Diệp Phàm hỏi.

- Nằm thì không sao, chỉ cần ngồi dậy là sẽ rất đau.

Lão Phượng nói.

- Tôi khơi thông một chút đã, lão Phượng cứ uống thuốc này đã.

Diệp Phàm đem một chút Yêu sâm vương hòa vào cùng với thảo dược Sinh Mệnh Tiềm Lực hoàn.

Lão Phượng nhìn nhìn muốn hỏi, tuy nhiên, lão Phượng cũng tin tưởng Diệp Phàm. Khoát tay áo cầm viên thuốc uống.

Con dơi thu nhỏ lại không một tiếng động tiến vào chỗ bị thương, Diệp Phàm phát hiện. Chỗ lão Phượng bị thương có một miếng thịt mầu lấm tấm. Giống như người hắc chí bình thường. Chính là màu sắc da, rất khó để người ta phát hiện.

Lúc con dơi nhẹ nhàng va chạm vào khối thịt mầu lấm tấm, lão Phượng nhíu mày.

- Đau có phải không ạ?

Diệp Phàm hỏi.

- Ừ, đau giống như bị kim đâm.

Lão Phượng gật gật đầu.

Dưới đôi mắt ưng, Diệp Phàm khống chế được con dơi như là một chiếc máy xát nhẹ nhàng loại đi lớp vỏ của hạt thóc vậy… nhất thời, Diệp Phàm ngây dại.

Bởi vì, bên trong lại có màu xanh biếc. Giống như đồ ăn để lâu đã bị hỏng. Đối với việc này không biết Diệp Phàm có dễ dàng động thủ không.

- Chẳng lẽ là tế bào nham?

Trong lòng Diệp Phàm cả kinh, quan sát chấm màu xanh biếc một cách kỹ càng. Vì thế. Con dơi theo kinh mạch đi đến toàn cơ thể.

Diệp Phàm lại kinh hãi, bởi vì, những chấm màu lấm tấm này có ở hơn mười chỗ trên toàn thân thể của lão Phượng. Thậm chí, ngay cả trái tim và não bộ đều có.

Diệp Phàm lại thử tới dạ dày, phát hiện cũng có những chấm nhỏ màu xanh biếc. Hơn nữa mỗi lần thử, lão Phượng đều cảm giác thấy đau đớn.

- Quái, vừa rồi chỉ có đau ở chân, còn bây giờ giống như cả dạ dày cũng bị đau.

Mặt lão Phượng nhăn lại, nói.

Tế bào nham di chuyển tràn lan tới toàn thân khi yêu. Trong lòng Diệp Phàm nhất thời khiếp sợ đến toát cả mồ hôi.

Vì thế hắn dấu diếm thanh sắc gọi con dơi trở về.

- Lão Phượng, bác sĩ nói như thế nào?

Diệp Phàm hỏi.

- Các chuyên gia cục bảo vệ sức khỏe nói đây là bệnh cũ tái phát. Phỏng chừng là do mạch máu bị co lại khiến nó bị tắc và thiếu mất tế bào máu để tạo thành.

Việc phẫu thuật cho lão Phượng là không thích hợp bởi tuổi lão đã cao. Cho nên, đề nghị dùng dược lý trị liệu.

Dược lý trị liệu chậm, phỏng chừng cũng sẽ phải từ từ. Phải mất nửa năm mới có chuyển biến tốt được.

Lão Phượng nói lại những lời chuyên gia bảo vệ sức khỏe bác sĩ Trương Hữu Thành nói.

Trước kia Diệp Phàm không phục người này lắm, sau đó Diệp Phàm điều trị bệnh cho lão Phượng, hiện tại người này đối với Diệp Phàm thật ra là khá khách khí.

- Chân lão Phượng có chút kỳ lạ.

Diệp Phàm nói đến đây liếc mắt nhìn Phượng Khuynh Thành một cái, nói,

- Không hiểu được Trưởng ban Phượng có ở kinh thành hay không? Tôi muốn thượng lượng với ông ta một chút về cách thức trị liệu.

- Ba của tôi đang trở về, anh chờ một chút là đến nơi.

Phượng Khuynh Thành nói.

Diệp Phàm liền giúp lão Phượng lung lay kinh lạc một chút, vừa nói chuyện tào lao.

- Diệp Phàm, nghe nói quy hoạch Hoành Không của các cậu hiện tại rất có thanh thế.

Vẻ mặt lão Phượng thân thiết cười nói.

- Cũng không tệ lắm, hiện tại đang chờ xây dựng. Sức khỏe lão đang kém, bằng không, tôi đã sớm mời lão Phượng đi đến thăm quan rồi.

Tuy nhiên, thời gian cũng nhanh. Đã bắt đầu hình thành. Phỏng chừng còn có thời gian nửa năm để hoàn thành việc xây dựng.

Chờ đến lúc đó tôi mời lão Phượng xuống thăm quan khu du lịch Hoành Không xinh đẹp của chúng tôi.

Diệp Phàm cười nói.

- Được rồi, nếu sức khỏe tốt đến lúc đó tôi nhất định xuống dưới đó thăm quan. Sau khi Ngư Quốc Chương trở về thường lải nhải bên tai tôi về quy hoạch Hoành Không, nói cảnh sắc núi Thiên Thông không tồi. Không biết quy mô của quy hoạch Hoành Không thế nào, khiến cho tôi nóng lòng muốn tới đây.

Lão Phượng cười nói.

- Ông nội, chờ khi chân của nội khỏi con sẽ cùng đi với nội xuống đó một chuyến. Chúng ta sẽ hít thở không khí mát mẻ của Thông Thiên Hà.

Phượng Khuynh Thành mỉm cười ngọt ngào nói.

- Vẫn chỉ có Khuynh Thành quan tâm đến ông nội, con xem trong số các anh chị em tất cả đều vội vàng. Khó có ai chịu bỏ chút thời gian đi theo lão già này.

Lão Phượng vuốt đầu Phượng Khuynh Thành.

- Công việc của con thoải mái mà, chỉ có bọn họ vội thôi.

Phượng Khuynh Thành làm nũng nói.

- Không lâu sau, Thứ trưởng bộ Tài chính đồng chí Phượng Húc Quốc đã trở về.

Nghe Diệp Phàm nói hai người đi vào thư phòng.

- Phỏng chừng là có khó khăn nên muốn nói riêng với tôi.

Phượng Húc Quốc cảm giác được điều gì đó.

- Bộ trưởng Phượng, vừa rồi tôi có kiểm tra qua. Tôi hoài nghi chân của lão Phượng bị ung thư. Hơn nữa, các tế bào ung thư phát hiện ở hơn mười chỗ trên thân thể lão Phượng. Ví dụ như, não bộ và tim đều có. Hơn nữa, tôi thử qua, những chỗ này khi tiếp xúc vào lão Phượng đều thấy đau.

Diệp Phàm nói.

- Làm sao có thể. Lão gia chỉ nói là đau chân, cũng không có nói những chỗ khác bị đau.

Phượng Húc Quốc sửng sốt, hỏi.

- Đó là bởi vì việc các tế báo ung thư lây lan ra trên các cơ quan nội tạng của cơ thể, không đụng vào thì còn đỡ.

Tôi đoán là rất nghiêm trọng. Hơn nữa, loại tế bào ung thư ngoài da cũng là màu da. Cho du là chụp cắt lớp cũng khó phát hiện được.

Tôi lo lắng, một khi phát tác nó sẽ lây lan sang mọi chỗ. Cho đến lúc này…

Vẻ mặt Diệp Phàm nghiêm túc nói, đến đây không nói nổi nữa.

- Tế bào ung thư lan rộng, làm sao chuyển gia cục bảo vệ sức khỏe chưa phát hiện ra? Bọn họ có trang thiết bị tốt nhất. Hơn nữa, tập trung các chuyên gia giỏi nhất của cả nước.

Phượng Húc Quốc khó có thể tin được việc này.

- Như vậy đi, tôi đem nghi ngờ nói với Phương Tiêu. Ssau đó các chuyên gia trong tổ có thể lấy đó làm căn cứ chuẩn đoán một chút, xem có phải có những tế bào ung thư ở những chỗ này hay không.

Diệp Phàm nói.

- Không bằng cứ như vậy đi, buổi tối chúng ta quay lại. Gọi các đồng chí chuyên gia trong tổ đến cùng, từng người xem một rồi nói chuyện này.

Phượng Húc Quốc nói. Trong lòng cũng có chút nóng nảy.

Thứ nhất là do tình cảm cha con, thứ hai tuy nói lão Phượng đã nhiều tuổi, về hưu nhiều năm. Nhưng mà, lão Phượng vẫn còn có tiếng nói. Hơn nữa, có ông và không có ông hoàn toàn khác nhau.

Bởi vì, lão là người rất có ảnh hưởng đến nước cộng hòa.

10 giờ tối, Phượng Hướng Phong cũng vội vàng từ Thiên Tân trở về, còn lão nhị Phượng Đinh đang trên đường về.

Tổng viện quân y.

Trong phòng hội nghị có mười mấy người là nhóm chuyên gia nổi tiếng đồi bàn bạc.

- Tổng giám đốc Diệp. Không biết anh tốt nghiệp đại học y khoa nào? Đã công tác ở bệnh viện nào?

Đồng chí Lâm Yếu Hoa chuyên gia hàng đầu cục bảo vệ sức khỏe nghiêm mặt hỏi Diệp Phàm.

- Việc này tôi thật có chút ngại quá. Tôi tốt nghiệp đại học Hải Giang, chưa có công tác qua ở bệnh viện. Trước đây chỉ học thuật chữa bệnh bằng thảo dược của một đạo sĩ. Mấy năm qua cũng chữa khỏi cho mấy người nghi ngờ bị bệnh nan y.

Diệp Phàm nói.

Diệp Phàm phát hiện. Các chuyện gia đều nhíu mày lại.

- Không phải tốt nghiệp đại học y khoa, lại chưa từng làm việc ở bệnh viện. Tổng giám đốc Diệp, anh dùng cái gì để kiểm tra cơ thể của lão Phượng.

Lấy tay sao? Hay là theo phương pháp tứ chẩn của đông y. Nếu như cách đó có thể kiểm tra ra tế bào ung thư, còn phải tiêu tốn mấy trăm vạn để mua các trang thiết bị y học sao?

Lựu Học Phương có vẻ châm chọc nói.

- Thực sự xin lỗi, tôi không có dùng thiết bị. Chỉ dùng thuật châm cứu để dò xét.

- Cái này cũng được, đồng chí Diệp PHàm, đây là ý kiến chủ quan của cậu, đông y là báu vật của quốc gia chúng ta.

Nhưng mà, việc kiểm tra tế bào ung thư cần phải có trình tự, yêu cầu thiết bị hiện đại.

Phải có kinh nghiệm của chuyên gia mới có thể phát hiện. Đồng chí Diệp Phàm, như vậy là anh tự kết luận vấn đề này một cách lung tung.

Nếu người bệnh cho anh nói dối, khiến cho người bệnh bị áp lực tinh thần. Như vậy sẽ khiến cho bệnh tình tăng lên.

Không bệnh cũng bị anh cho là có bệnh. Huống chi, đó lại là lão Phượng một đồng chí kỳ cựu của nước cộng hòa chúng ta.

Tuy nói anh là tổng giám đốc một tập đoàn, nghe nói trước kia tổng giám đốc Diệp đã công tác qua ở trong chính phủ. Anh nên biết thân phận của lão Phượng.

Cho nên, thái độ như vậy là không có trách nhiệm.

Vẻ mặt Lâm Yếu Hoa nghiêm lại.