Quan Thuật

Chương 3323: Cha con Kiều gia đến




̀u gia đến.

Không lâu sau, mẹ của Kiều Viên Viên cũng đi ra bế Diệp Thanh Liên vui mừng cười tít cả mắt.

- Chúng ta nói chuyện đi.

Kiều Viễn Sơn nói, Diệp Phàm ngồi xuống. Biết là bọn họ có việc muốn bàn bạc, mấy người phụ nữ Kiều Viên Viên bế trẻ con lên trên lầu, trong phòng khách chỉ còn lại 3 người là bố con Kiều gia và Diệp Phàm.

- Nghe nói hôm nay con lên báo cáo công việc với Uỷ ban Quốc tư?

Kiều Viễn Sơn hỏi.

- Ừm, và đã phát sinh một việc.

Diệp Phàm đem chuyện kể một lượt.

- Nói như thế thì Ngô Trung Bảo đã nghỉ hưu?

Kiều Báo Quốc hỏi.

- Bộ đã phê chuẩn đề nghị nghỉ hưu của ông ta, việc này còn phải báo cáo chờ Ban Tổ chức trung ương và Chính Vụ viện phê chuẩn.

Diệp Phàm nói.

- Việc này đã tạo thành cục diện rồi, Ngô Trung Bảo có thể có kết cục về hưu như thế cũng xem như là viên mãn lắm rồi. Bằng không, dựa vào những việc đồng chí này đã làm thì có khả năng sẽ bị khai trừ tất cả.

Kiều Viễn Sơn gật đầu.

Diệp Phàm nhìn Kiều Báo Quốc, trong lòng đoán ra chút gì đó, thầm nói chẳng lẽ cậu cả nhà ta lại ngắm vào vị trí của Ngô Trung Bảo.

- Bố, Báo Quốc đến Đức Bình cũng được 5, 6 năm rồi, có phải nên chuyển chỗ rồi không?

Diệp Phàm cố ý hỏi, mở ra chủ đề cho bọn họ.

- Đúng là nên chuyển chỗ, tuy nhiên, nó giống con cũng bị vướng ở mặt tuổi tác. Hơn nữa, nó lại thiếu về thành tích so với con. Thành tích không đủ nổi bật mà muốn thăng lên cấp Phó Tỉnh bộ thì ta cũng khó mở miệng. Người để ý thì quá đông, lời đàm tiếu cũng quá nhiều.

Kiều Viễn Sơn rất thẳng thắn gật đầu.

- Hay là bảo Báo Quốc đi Tập đoàn Cơ khí TQ, vị trí của Ngô Trung Bảo vừa khéo thích hợp. Dự bị 2, 3 năm thì có thể chính thức thăng lên cấp phó tỉnh bộ rồi. Tuy nhiên, bây giờ có tình hình mới.

Thế là Diệp Phàm đem việc Tân khu Đại quy hoạch Hoành Không ra nói.

- Chuyện này đối với Báo Quốc không có ảnh hưởng lớn, bất kể sát nhập hay không thì cũng không hề ảnh hưởng lớn.

Đương nhiên, nếu sát nhập thì thực tế đối với Báo Quốc mà nói thì lại càng có lợi. Ít nhất con có thể danh chính ngôn thuận giúp nó một tay.

Chỉ có điều bây giờ ta suy nghĩ thế này. Bởi vì Ngô Trung Bảo là về hưu là vì con. Tuy là do việc khác dẫn tới, nhưng người khác lại không cho là như vậy.

Cho nên nếu Báo Quốc đi tiếp quản thì sẽ khiến cho người ta dị nghị sau lưng.

Kiều Viễn Sơn rất đau đầu chuyện này.

- Dị nghị là điều khó mà ngăn chặn được. Tuy nhiên, cơ hội lần này đối với Báo Quốc rất khó có được. Nếu để tuột mất thì muốn tìm lại được cũng khó khăn.

Hơn nữa, con ở Tập đoàn Hoành Không đã khoảng 1 năm rưỡi rồi. Con có dự cảm, cấp trên sẽ không để cho con ở đó thêm nhiều thời gian nữa đâu.

Có lẽ nhiều lắm là khoảng 2 năm rưỡi, không thể đến 3 năm đâu. Tính toán của con là như thế, nếu con đi rồi, nếu có thể sát nhập thì có thể để Báo Quốc tiếp nhận vị trí của con.

Đến lúc đó, vừa khéo đến lúc Đại quy hoạch Hoành Không có thành tích sau khi trải qua 2 năm xây dựng.

Diệp Phàm nói.

Kiều Báo Quốc tuy trên mặt tỏ vẻ ngượng ngùng nhưng không nói gì.

- Ừm, con nghĩ rất đúng. Chúng ta đều là người nhà thì không nói khách sáo. Báo Quốc đúng là cần có thành tích cùa con.

Ta già rồi, thêm mấy năm nữa thì cũng chuẩn bị nghỉ hưu rồi. Báo Quốc không thể chính thức được thăng lên cấp Phó tỉnh bộ thì sau này muốn leo lên nữa càng khó.

Mà Kiều gia chúng ta có thể nở mày nở mặt chính là Thế Hào và Báo Quốc. Thế Hào bây giờ trong quân đội, cấp sư trưởng.

Nhưng đối với Kiều gia chúng ta mà nói, hai đứa nó tạm thời đều chưa thể làm được điều đó. Ít nhất cũng phải cấp Phó Tỉnh bộ, Thế Hào vào quân đội cấp bậc cũng tương đối rồi.

Việc này phải có thời gian tích luỹ thì mới được. Còn con tuy là con rể của Kiều gia, nhưng, Kiều gia muốn người chính thức của Kiều gia chủ trì công việc của Kiều gia.

Đây là vấn đề hiện thực, con cũng đừng trách ta đối với con thế nào. Hơn nữa, ta biết tính khí của con. Bây giờ con đã có được năng lực nhất định rồi.

Hơn nữa, có được những mối quan hệ của riêng mình. Con có việc làm của con. Sau này có thể giúp đỡ Kiều gia một chút là được và ta cũng vô cùng hài lòng.

Kiều Viễn Sơn hôm nay nói chuyện rất khách khí.

- Bố, chúng ta là người một nhà, giúp đỡ lẫn nhau là việc nên làm. Vì thế vừa nghe chủ nhiệm Cao Nhất Thiên nói việc này xong thì con liền nghĩ như thế.

Thời gian trước đi Việt Đông vừa khéo gặp được Hương Linh. Ông ấy nói chuyện với con về việc của Báo Quốc thì cũng có dự tính như thế.

Chỉ có điều, có những việc con không tiện nói thẳng. Con lo là Báo Quốc không bằng lòng. Hôm nay bố ở đây thì con cũng nói thẳng.

Không phải là con xem thường Báo Quốc, cũng không phải là Báo Quốc không có năng lực. Mà chỉ là con may mắn hơn một chút.

Hơn nữa, năng lực đặc biệt của con cũng không giống như Báo Quốc. Con đường làm quan của con phần lớn cũng là kết quả tạo ra từ năng lực đặc biệt của con.

Nếu không có năng lực đặc biệt này. Bây giờ có lẽ còn đang bon chen ở vị trí cấp Sở. Vì thế Báo Quốc ca cũng không cần phải tức giận, hoàn cảnh của mỗi người gặp phải không giống nhau mà thôi.

Thực ra, so với rất nhiều người, Báo Quốc cũng xem như là may mắn rồi. Dựa vào tuổi tác của nó bây giờ có thể ngồi vào vị trí số một của thành phố trực thuộc tỉnh mà rất nhiều người nhòm ngó.

Diệp Phàm rất thành thật nói.

- Ừm, con nói ta cũng biết rõ. Việc này buổi ta qua đây cũng là muốn nghe ý kiến của con, nếu Báo Quốc đến Cơ khí TQ, ý kiến của con cũng rất quan trọng.

Hơn nữa, Ngô Trung Bảo vừa nghỉ, tin tức này trong mấy ngày nay sẽ truyền ra ngoài. Đến khi đó những đồng chí nhắm vào vị trí này của ông ta thực sự sẽ không ít.

Trong mạnh lại càng có kẻ mạnh, Kiều gia người ta cho rằng mạnh, thực tế còn có gia tộc mạnh hơn. Chúng ta phải nhanh chóng hành động, mà bởi vì Cơ khí Hoa Hạ thuộc Uỷ ban Quốc tư, ý kiến của bọn họ tương đối quan trọng.

Lần trước vì sao ta không dang tay tương trợ con, thực ra, từ lâu ta đã lo lắng đến vấn đề này.

Đương nhiên, khi đó Ngô Trung Bảo chưa hề xảy ra sự kiện này, lo lắng của ta cũng là như những gì con nói ra lúc trước, chọn một nhà máy trung ương để Báo Quốc rèn luyện trước một chút đã.

Tuy nhiên, khi đó trải qua lựa chọn, cũng cảm thấy khó khăn rất lớn. Bởi vì nhà máy trung ương trong cả nước chỉ có mấy chục cái, mà vị trí số 1, 2 của người ta đều đã có người.

Nếu cứng rắn chuyển người ta đi thì không hay lắm. Bây giờ Ngô Trung Bảo về rồi, cơ hội đúng là đã đến.

Kiều Viễn Sơn nói.

- Ta thấy dị nghị cũng không cần phải để ý, bên phía Uỷ ban Quốc tư ta đã nói chuyện với bọn họ. Sự kiện Ngô Trung Bảo vốn trong lòng bọn họ cũng có chút xấu hổ. Để con nói chuyện này thì tốt hơn.

Diệp Phàm nói.

- Thế thì tốt, bên đó do con nói chuyện nhé.

Kiều Viễn Sơn gật đầu quyết định.

- Bố, có phải con đã làm mất mặt Kiều gia rồi không? Mình không có bản lĩnh đã phải đi cầu cứu người ngoài.

Ngồi trong xe, Kiều Báo Quốc vẻ mặt buồn bã.

- Con nói cái gì thế, hoàn cảnh của con và Diệp Phàm gặp phải không giống nhau. Về phương diện lớn hơn mà nói thì nó ưu tú hơn con, mà con cũng có sở trường của mình.

Người mà, ai cũng có một sở trường của mình. Năng lực cũng có cao có thấp, vì sao có người có thể làm chủ tịch nước mà đại đa số thì chỉ có thể làm người bình thường.

Đây chính là vấn đề năng lực kém, có người không tin số mệnh, thực ra, năng lực cao thấp ông trời cũng đã có sự phân chia nhất định rồi.

Hơn nữa sự nỗ lực sau này sẽ thể hiện ra không giống nhau. Huống chi nó cũng không phải là người ngoài có phải không nào?

Hơn nữa, so với tuyệt đại đa số người khác, con chính là thiên tài trong trốn quan trường. Ha ha, đừng tức giận, con trai của Kiều Viễn Sơn ta cũng không giống bình thường mà.

Chỉ có điều con không cần phải so sánh với Diệp Phàm là được. Nó thuộc dạng khác trong các dạng khác. Thuộc về may mắn trong những người may mắn.

Kiều Viễn Sơn lại cười,

- Tuy nhiên, ta phát hiện con bây giờ hình như đã thay đổi rất nhiều. Trước kia luôn không phục, bây giờ có phải là cũng có chút phục rồi không?

- Ừm, nó đúng là một gã biến thái. Con nghĩ, đời này lẽ con khó có thể trèo được lên đầu nó. Hơn nữa, trò xấu của nó rất nhiều, còn có một đám bạn có thể cùng sinh ra tử. Nói thực là có lúc con cũng có chút ngưỡng mộ nó.

Kiều Báo Quốc nói.

- Ha ha ha, thế cũng không nhất định. Không chừng sau này thế lực của con phất lên, con tiến xa hơn, vững vàng hơn nó ấy chứ.

Kiều Viễn Sơn cười nói.

- Bố nói liệu nó có thực sự giúp đỡ con không?

Kiều Báo Quốc tỏ vẻ không chắc chắn.

- Sẽ, nhất định sẽ. Nó tuy có tật này tật kia, có lúc vùng lên thì 8 con ngựa cũng không thể kéo nó lại được.

Tuy nhiên, nó đã hứa việc của con thì nhất định nó sẽ đi làm. Yên tâm, tầm nhìn của ta không kém đến mức đấy đâu.

Hơn nữa, Kiều gia đại viện còn chưa sụp đổ. Trong lòng nó là người hiểu rõ nhất.

Kiều Viễn Sơn cười nói.

Buổi chiều ngày hôm sau, Cao Nhất Thiên lại gọi Diệp Phàm đến. Nói là buổi sáng Uỷ ban trung ương đã thảo luận một chút, cảm thấy kế hoạch sát nhập do Diệp Phàm đưa ra là có khả thi.

Còn Diệp Phàm nhân cơ hội cũng đã nêu ra việc của Kiều Báo Quốc.

Mọi người bụng dạ đều biết, Cao Nhất Thiên nói là phải bàn bạc với Chủ nhiệm Lưu một chút. Thực ra đã coi như là hứa với Diệp Phàm sẽ bàn bạc một chút.

- Hai người bọn họ hợp lại với nhau, chủ nhiệm Cao, anh nói xem là lợi hay là hại?

Cao Nhất Thiên thực sự đi bàn bạc, Chủ nhiệm Lưu Tĩnh nghe xong cười hỏi.

- Có lợi cũng có hại, tuy nhiên, bất kể nói thế nào, tôi cảm thấy để đồng chí Kiều Báo Quốc đến Tập đoàn Cơ khí TQ có lẽ thích hợp hơn một chút so với để đồng chí khác đi.

Ít nhất, Diệp Phàm vuốt mặt cũng phải nể mũi. Chỗ cần phải quan tâm thì phải quan tâm hơn một chút có phải không nào?

Tuy nhiên, như thế bọn họ sẽ chiếm 2 vị trí trong Ban lãnh đạo Tân khu Hoành Không mới thành lập. Một anh vợ và một em rể người ca kẻ xướng, những đồng chí khác sẽ bị uất ức.

Cao Nhất Thiên nói.

- Nếu như Uỷ ban thường vụ chính thức không cho phép xảy ra tình hình như thế, tuy nhiên, bọn họ đó chỉ là một liên minh, xem như là không chính thức, chắc không vi phạm quy định đâu.

Chủ nhiệm Lưu nói.

- Thành lập tân khu tôi thấy rất khó, tuy nhiên, thoải mái một chút thì liên minh thành lập cũng dễ. Rõ ràng cứ dựa theo ưu thế trước kia để nhập Cơ khí TQ và Điện khí Tây Nam vào là được. Không cần phải làm quá lớn, tuy nhiên, tôi và anh sẽ mệt đấy.

Cao Nhất Thiên lại nói.

- Ừm.

Chủ nhiệm Lưu suy ngẫm khẽ gật đầu, sau đó cười nói,

- Lão Cao, mấy ngày nữa có lẽ chúng ta sẽ được nhàn rỗi một chút.

- Đúng vậy, đã phải đau đầu một thời gian rồi. Những đồng chí nhắm vào vị trí này của đồng chí Ngô Trung Bảo không ít. Đến khi đó điện thoại của tôi và anh sẽ suốt ngày kêu, lại phải trốn tránh những cuộc điện thoại của cấp trên gọi xuống nữa.

Chủ nhiệm Cao cười nói.

- Việc này chẳng có cách gì, lúc nào cũng như thế. Chạy chức phải có quan giúp, người nói công việc có, người nói tình cảm có, phiền lắm.

Chủ nhiệm Lưu cười nói.

Động tác của Kiều Viễn Sơn thực sự không chậm.

Chỉ không đến nửa tháng sau thì việc của Kiều Báo Quốc đã được lo xong, đây chính là khả năng của Kiều gia đại viện. Ngày 10 tháng 7 Kiều Báo Quốc đã đến nhậm chức Tổng tài của Tập đoàn Cơ khí TQ.