Quan Thuật

Chương 3318: Đoàn xe hộ tống




̀n xe hộ tống.

Những chiếc xe bị tắc liền vội vàng áp sát vào một bên, còn người Thiết gia vừa nhìn thấy cũng không dám làm tới cũng vội vàng tránh sang ven đường.

Việc này, làm sao mà gây sức ép được với những binh sỹ này. Đội xe của Trương Cường thuận lợi đến trước mặt đám người của Thư ký trưởng Trương.

- Đồng chí giải phóng quân, có thể giúp chúng tôi một chút không?

Lúc này đồng chí Phó Bí thư Uỷ ban Chính pháp tỉnh Thiên Vân Khương Đông Đình bước lên chặn trước mũi xe đi đầu.

Các quân nhân nhìn thấy là một cảnh giám nhị cấp, cũng không dám chậm trễ. Lập tức xuống xe chào, sau đó đem việc này báo cáo cho Trương Cường owre trong xe chỉ huy.

Trương Cường cũng xuống xe, bắt tay với Phó Bí thư Khương. Nghe nói qua tình hình xong, nói:

- Các anh đi vào giữa đội xe của chúng tôi đi.

Khương Đông Lượng vội vàng gật đầu, chỉ huy đội xe tiến thẳng vào giữa đội xe quân đội.

Người Thiết gia vừa nhìn thấy, có mấy thanh niên to gan định chạy lên, tuy nhiên, đã bị 2 cấp dưới của Trương Cường trợn mắt lên, “hừ” nói,

- Mấy người các anh muốn làm gì? Muốn phá hoại đoàn xe quân đội hành quân huấn luyện dã ngoại sao?

- Tôi…chúng tôi muốn tìm Thư ký trưởng Trương.

Có một tên đặc biệt to gan đã dám lên tiếng.

- Quân đội huấn luyện dã ngoại, người không có nhiệm vụ lập tức lui ra khỏi phạm vi 100m.

Binh sỹ hô lên oai phong.

- Anh muốn tìm Thư ký trưởng Trương có phải không? Có thể đấy, vào đây, tôi dẫn anh đi tìm.

Lúc này Trương Cường ló đầu ra khỏi cửa sổ xe, vẻ mặt điềm đạm nói với người kia.

Tên kia vừa nhìn thấy, mẹ ơi, thiếu tướng, thế là chân lập tức lùi lại, không dám lôi thôi nữa. Người bên cạnh phải đỡ lấy nhanh chóng rời khỏi.

Cuối cùng đã hộ tống đoàn xe của Thư ký trưởng Trương vào địa bàn trấn Hoành Không.

- Cảm ơn sư trưởng Trương, chúng ta là người cùng họ đấy.

Thư ký trưởng Trương vẻ mặt ôn hoà bắt tay Trương Cường.

- Không có gì, người cùng họ mà.

Trương Cường cười, nói,

- Thư ký trưởng Trương, lát nữa gặp Diệp tổng của Tập đoàn Hoành Không, thay tôi chào anh ấy một chút. Lâu rồi không gặp nhau, tôi rất nhớ anh ấy.

- Anh với đồng chí Diệp Phàm là…?

Thư ký trưởng Trương sững sờ.

- Ha ha, tôi đã từng là cấp dưới của anh ấy.

Trương Cường nhún vai. Sau đó, Trương Cường xoay người dứt khoát, nét mặt nghiêm túc, hô to:

- Lên đường!

Đội xe quân sự nổ vang rồi đi.

- Đây nhất định là do Bí thư Diệp sắp xếp, thật giỏi. Cấp dưới của Bí thư Diệp lại đã là tướng quân rồi.

Khương Đông Đình nhìn đội xe đi xa, hơi chút cảm xúc.

- Chúng ta hôm nay thật là uy phong đấy, được tướng quân dẫn đầu đội hộ tống.

Lúc này một chuyên gia già nói đùa. Mọi người đều phá lên cười. Tuy nhiên trong lòng Trương Cổ Khánh dường như đột nhiên bị cái gì đó đâm vào đau một chút.

- Đây đúng là quái lạ, Bí thư Diệp làm việc ở chính phủ, sao lại có cấp dưới là tướng quân.

Sau khi ngồi vào trong xe, đội trưởng đội Điều tra hình sự đồng chí Dương Chí Siêu có chút nghi ngờ.

- Tôi cũng cảm thấy kỳ lạ, lẽ nào sư trưởng Trương trước kia đã từng làm trong chính phủ?

Khương Đông Đình nói.

- Cũng có khả năng. Ví dụ như trước kia sư trưởng Trương đã từng làm việc ở quân phân khu. Sau đó chuyển sang quân đội, đồng chí của quân phân khu được điều sang công tác trong quân đội chính quy cũng là bình thường. Có lẽ khi đó Bí thư Diệp đang nhậm chức ở địa phương.

Dương Chí Siêu như ngộ ra nói.

- Việc hôm nay có vẻ không bình thường đấy.

Khương Đông Đình vẻ mặt thản nhiên.

- Ừm, tôi cảm thấy trong đó có phải là do người ta làm hay không. Bằng không sao lại trùng hợp như thế, đánh nhau giữa đường.

Dương Chí Siêu nói,

- Việc này có cần phải điều tra không?

- Điều tra, nếu không chúng la không thể nhuốt nổi cục tức này. Tuy người này không phải là nhắm vào chúng ta.

Nhưng hôm nay 2 chúng ta trở thành người để trút oán. Đội hộ tống sẽ phải gánh trách nhiệm.

Có lẽ, trở về tỉnh 2 chúng ta thực sự không thoát nổi có liên quan. Đến khi đó lãnh đạo tỉnh hỏi đến thì phiền phức.

Khương Quân Đình nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng.

- Nếu việc đệ trình đại quy hoạch Hoành Không thành công, có lẽ sẽ tốt hơn một chút, nếu không thể thành công, một số người sẽ lợi dụng chuyện này để xử lý chúng ta, đúng là phiền phức.

Dương Chí Siêu cũng buồn bực, nhìn Khương Đông Đình nói,

- Việc này rất có khả năng là nhắm vào Tập đoàn Hoành Không, đặc biệt là đồng chí Diệp Phàm. Vừa rồi đám người kia đã nhắc đến đích danh. Người đó rất có khả năng là đồng chí cùng cấp với Bí thư Diệp.

- Ừm, đối thủ của chúng ta rất mạnh đấy. Chí Siêu, anh đã có chuẩn bị tâm lý rồi hả?

Khương Đông Đình tự nhiên lại cười.

- Mẹ kiếp, ngay cả chúng ta cũng dám đụng vào. Bất kể hắn mạnh cỡ nào cũng phải đụng một lần mới biết được.

Dương Chí Siêu cũng tức giận.

- Trương Cường, việc này phải giao cho cậu rồi.

Diệp Phàm lại vào phòng vệ sinh.

- Yên tâm, bộ đội của tôi huấn luyện dã ngoại trong phạm vi 200m ở quanh đây. Lần này chủ yếu là muốn kiểm nghiệm việc huấn luyện dã ngoại và khả năng phản ứng nhanh của bộ đội. Chủ yếu là kiểm nghiệm xem trên đường vận chuyển bộ đội có bị rơi đồ hay không.

Trương Cường nói.

1 giờ chiều, đoàn người của Thư ký trưởng Trương cuối cùng bụng đói cồn cào đến tổng bộ Tập đoàn Hoành Không.

Trên đường Khương Đông Đình đề nghị ăn cơm, tuy nhiên, e là lại gặp phải chuyện như hôm nay nên đã huỷ bỏ. Còn Bao Nghị cũng dẫn người đón đoàn người của Thư ký trưởng Trương từ trên đường.

Vì xảy ra chuyện như vậy, nghi thức đón tiếp cuối cùng cũng chỉ làm qua loa. Mọi người bụng đều đã đói, làm quá lâu thì ai mà chịu được.

Ăn cơm xong đoàn chuyên gia nghỉ ngơi đến 3 giờ. Sau đó gặp nhau trên phòng hội nghị của tập đoàn, hội nghị không hề nói nhiều đến nội dung của tính thực chất. Ý của Thư ký trưởng Trương là chờ khảo sát đến khoảng thời gian nhất định có tài liệu đầu tiên thì mới bàn tỉ mỉ.

Ăn xong bữa tối Đoàn chuyên gia đều nghỉ ngơi, có lẽ cũng thực sự là mệt rồi.

Tuy nhiên, bọn họ nghỉ nhưng lại cũng có người không.

Nửa đêm, hơn 30 người áo đen đã hành động. Triển khai trong phạm vi 2 thị trấn Thiết Tiền và Khanh Đầu.

Không lâu sau, rất nhiều bao tải được khiêng chạy ra ngoài. Những người áo đen này thân thủ hình như đều rất nhanh nhẹn.

Trương Cổ Khánh dẫn các chuyên gia của Đoàn khảo sát kiểm tra từng nơi một. 2 ngày sau, các chuyên gia của Đoàn khảo sát vẫn tiếp tục khảo sát.

2 giờ sáng ngày thứ 4, Diệp Phàm vẫn chưa ngủ. Hắn ngồi trong phòng khách, thư ký Đỗ Vệ Quốc nhìn thấy tình hình đã chạy xuống căn tin chuẩn bị mấy đĩa thức ăn mang đến.

- Lấy một chai Nhị Oa Đầu nhé, hiệu Hồng Hưng ấy.

Diệp Phàm nói, Đỗ Vệ Quốc gật đầu đi lấy.

Diệp Phàm bỏ vào miệng một hạt lạc rang dầu rồi bắt đầu nhai.

Một chai rượu được đưa tới qua vai Diệp Phàm.

- Rót đi.

Diệp Phàm nói.

Tuy nhiên, thế là chai rượu ở cạnh vai Diệp Phàm không động tĩnh gì nữa.

- Không phải là bảo cậu rót hay sao?

Diệp Phàm hơi giận, khẩu khí nặng hơn, tuy nhiên, vừa nghiêng đầu nhìn, mắt trợn tròn, chính là Mộc Nguyệt Nhi đang cầm chai rượu cười rất tươi.

- Em…sao em lại đến đây?

Diệp Phàm vẻ lắp bắp.

- Em không thể đến hay sao, chỗ này của anh lại cũng chẳng phải là long đàm hổ huyệt.

Mộc Nguyệt Nhi vẻ mặt thản nhiên nói.

- Ai dà, ngồi đi, uống với anh mấy chén.

Diệp Phàm thở dài ra hiệu cho Mộc Nguyệt Nhi ngồi đối diện.

Đỗ Vệ Quốc đương nhiên biết nên đứng ngoài cửa canh gác. Mộc Nguyệt Nhi không ngồi, vẫn cứ đứng bên cạnh Diệp Phàm để rót rượu.

- Em biết trong lòng anh không thoải mái, cho nên đã đến đây để cùng anh uống vài ly. Anh đừng chê em là được.

Ánh mắt Mộc Nguyệt Nhi hơi chút ưu oán nhìn Diệp Phàm, nói,

- Nếu anh cảm thấy em cản trở việc của anh thì em lập tức rời khỏi là được chứ gì?

- Đừng đi, hãy uống với anh mấy chén đi.

Diệp Phàm nhẹ nhàng đưa tay ra ôm nhẹ eo của Mộc Nguyệt Nhi.

Buổi tối Mộc Nguyệt Nhi rất dịu dàng, không giống như tính cách trước kia của cô ta. Giống như là nước vậy, cô ta kéo chiếc ghế lại ngồi bên cạnh Diệp Phàm.

Còn một cánh tay của Diệp Phàm vẫn nhẹ nhàng đặt ở eo cô ta, cô ta rất ngoan ngoãn nghe lời.

- Khương Quân và cục trưởng Bao cũng chay đến đây, những người này thật là đáng ghét.

Mộc Nguyệt Nhi nói.

- Những người này chỉ là đám lâu la mà thôi.

Diệp Phàm nói.

- Ha ha, em là Tổng giám đốc của Công ty du lịch Thiên Thông Sơn. Việc này cũng liên quan đến lợi ích của em mà.

Mộc Nguyệt Nhi cười, nghiêng đầu dựa vào người Diệp Phàm.

Từng ngụm rượu khiến cho cổ họng Diệp Phàm thấy tê tê.

- Nguyệt Nhi, em như vậy thật khiến anh cảm thấy có lỗi.

Diệp Phàm cười, nhẹ nhàng nâng cằm của Mộc Nguyệt Nhi lên.

- Thế thì em chẳng phải là nguyên nhân của việc phạm tội hay sao?

Mộc Nguyệt Nhi mỉm cười, hai mắt chớp chớp. Diệp Phàm không đành được nhìn xuống, chợt ngây người.

Bởi vì, khe hở ở dưới quá sâu. Mộc Nguyệt Nhi lúc này đang dựa vào người Diệp Phàm, còn bộ ngực của mình thì gần như lộ ra toàn bộ trước đôi mắt tham lam của Diệp Phàm.

Hơn nữa người lại đang ngồi, hai vai ép lại, thế là khe ngực lại càng lộ ra khiến cho người ta thèm khát. Đôi mắt tham lam của Diệp Phàm cơ bản có thể nhìn thấy 80% ngọn núi kia.

Ma xui quỷ khiến.

Bàn tay của Diệp Phàm đang đặt ở eo đã đưa lên trước ngực cô ta, hai ngón tay cởi cúc áo trên cùng của Mộc Nguyệt Nhi.

Bởi vì, hôm nay Mộc Nguyệt Nhi áo cổ trễ màu vàng ngắn tay. Trên vai choàng một chiếc khăn màu trắng mỏng.

Tuy nhiên, sau khi vào trong phòng Mộc Nguyệt Nhi đã vắt chiếc khăn choàng lên trên ghế. Vì thế chỉ còn lại chiếc áo ngắn tay màu vàng cổ trễ mà thôi.

Mộc Nguyệt Nhi mắt nhắm hờ.

Cử chỉ này khiến người ta mê hồn, như là ám chỉ, Diệp Phàm em đã đồng ý rồi, anh hãy cởi nút áo ra, em tuyệt đối sẽ không phản đối đâu.

Lúc này Diệp Phàm rất hưng phấn, thực sự có cảm giác máu dồn lên não. Hắn hai ngón tay kẹp ở cúc áo của Nguyệt Nhi hơi run lên.

Mẹ kiếp, đúng là mất mặt, nam tử hán sóng to gió lớn đều đã trải qua không ít, sao tối nay lại kém cỏi như thế.

- Không dám thì rút tay lại, làm gì mà cứ run lập cập như bà già thế.

Thấy tay của Diệp Phàm cứ run lên mãi mà không có hành động gì, Mộc Nguyệt Nhi “hừ” nói.

- Ta sợ sao, cởi rồi thì làm sao?

Diệp Phàm bốc hoả trong đầu, lại thêm việc xảy gần đây thực sự khó chịu. Tay hắn chụp ở bên ngoài ôm trọn lấy ngọn núi, đương nhiên, cúc áo vẫn chưa được cởi.

- Đây là cởi sao?

Mộc Nguyệt Nhi cười.

- Chụp như thế này chẳng phải còn lợi hại hơn cả cởi ra hay sao?

Diệp Phàm gượng cười.

- “Cởi” có thể nhìn thấy nội thất bên trong, còn “chụp” thì chỉ có thể nhìn thấy bề ngoài mà thôi. Anh chỉ dám nhìn ở bên ngoài mà không dám nhìn vào bên trong. Anh còn là đàn ông sao?

Mộc Nguyệt Nhi thẹn đỏ mặt.

- Ta cởi cho em xem.

Diệp Phàm tức giận, ngón tay vừa động thì chiếc cúc áo đã bị cởi ra. Liền lộ ra phần lớn bộ ngực trắng như tuyết.

Tuy nhiên, khi đang định thưởng thức một chút thì bên ngoài truyền đến giọng nói của Đỗ Vệ Quốc:

- Sếp Bao trở về rồi hả?