Quan Thuật

Chương 3238: Tặng một ‘viên kẹo ngọt’




Đỗ Kiếm đi một vòng quanh trấn Hoành Không một lượt, giống như cưỡi ngựa xem hoa. Tuy nhiên, trấn Hoành Không bây giờ ở đâu cũng đang xây dựng.

Cho nên tương đối lộn xộn. Chiếc cầu lớn trên sông Thông Thiên cũng đang trong quá trình xây dựng, Đỗ Kiếm sau khi đến hiện trường xây dựng cây cầu thì dừng lại một chút.

- Một cây cầu nối Bắc với Nam, lạch trời đã biến thành con đường. Con sông Thông Thiên này rất rộng và sâu, cho nên xây dựng cầu rất khó khăn.

Vì thế trên con sông này chẳng thấy có mấy cây cầu. Tập đoàn Hoành Không các anh đã mở ra một tiền lệ, ngày này năm sau là cây cầu này có thể thông xe rồi.

Đến lúc đó tôi nhất định sẽ xuống xem xem cây cầu lớn Thông Thiên này thế nào, xem xem nó có thực sự thông lên trời không.

Đỗ Kiếm hào hứng chỉ về phía dòng sông cười nói.

- Thế thì Chánh Văn phòng Đỗ có thể đắc đạo thành tiên rồi.

Diệp Phàm cười nói.

- Thành tiên, ha ha ha, hay lắm. Có thể lên thiên cung mà.

Đỗ Kiếm cười sảng khoái.

Buổi tối, Đỗ Kiếm yêu cầu muốn ở tại Chu Tước sơn trang, khi đi vào trong Sơn trang nhìn thấy cơm tối đã được bày ra, Đỗ Kiếm đột nhiên cười nói:

- Sẽ không lại bị cắt điện đấy chứ?

Lời này của Đỗ Kiếm đương nhiên là có sự ám chỉ.

- Không đâu, Trạm biến áp Hoành Không vốn là muốn chuyển đi. Tuy nhiên, bây giờ trên tỉnh đã thay đổi chủ ý không chuyển đi nữa. Hơn nữa, còn đảm bảo sẽ cung cấp điện tốt nhất phục vụ cho nhân dân Hoành Không.

Diệp Phàm cười nói.

- Thế thì tốt rồi, chứng tỏ đồng chí Chí Thăng rất ủng hộ công việc của các anh mà.

Đỗ Kiếm cười nói, Diệp Phàm cảm thấy hình như lần này Đỗ Kiếm vẻ như đang làm người hoà giải.

- Đúng vậy, Tập đoàn Hoành Không trước kia địa bàn nằm trên thành phố Hạng Nam. Bây giờ tuy đã tách ra, địa điểm thực tế vẫn không thay đổi. Thay đổi chỉ là về vấn đề quyền quản lý địa giới mà thôi. Ảnh hưởng này cũng không lớn, chúng vẫn là những thành phố, huyện anh em như tay với chân có phải không nào?

Lúc này Phó Chủ nhiệm Ban Phát triển và Cải cách Lưu Thiên cười nói.

- Tục ngữ nói bán anh em xa mua láng giềng gần mà, sự phát triển của Hoành Không không thể tách rời khỏi thành phố Hạng Nam. Còn sự phát triển của thành phố Hạng Nam càng phải kết hợp với Tập đoàn Hoành Không có phải không nào? Hai phía liên thủ càng tăng thêm sức mạnh. Hoành Không bay lên, thành phố Hạng Nam phát triển, cùng vươn tới sự tốt đẹp mà.

Lúc này Phó thường vụ Phòng Tài chính Tỉnh đồng chí Chu Minh Viễn chen vào cười nói.

- Cậu nói thế nào đồng chí Diệp Phàm?

Đỗ Kiếm mỉm cười nhìn Diệp Phàm.

- Ai da, nguyện vọng này đương nhiên rất tốt đẹp. Chỉ có điều khi thực hiện trên thực tế lại không hề dễ dàng.

Lấy 12 xã, thị trấn của Hạng Nam mà nói, Tỉnh uỷ, Uỷ ban nhân dân đưa vào đại quy hoạch của Hoành Không chúng tôi.

Tuy chỉ là 12 xã, thị trấn. Nhưng muốn biến 12 xã, thị trấn này thành những điểm du lịch quanh núi Thông Thiên thì cũng tương đối khó khăn.

Nói thật 12 xã, thị trấn này chẳng hề có nguồn tài nguyên du lịch nào cả, càng không có bao nhiêu điểm sáng có thể nắm được.

Mà tạo ra một vài điểm sáng thì có lẽ cũng chẳng thu hút được bao nhiêu khách du lịch. Nhằm vào điểm này người Hoành Không phụ trách khai thác du lịch chúng tôi đã hành động rồi.

Thông qua nhiều phương diện khai thác, bây giờ cũng xem như là đã khai phá được một số điểm du lịch có thể khai thác. Chỉ có điều lại cần số tiền đầu tư lớn.

Lúc này Ngũ Vân Lượng tranh thủ đưa ra đề tài.

- Không phải tỉnh đã đồng ý cấp cho các anh 100 triệu sao?

Phó trưởng phòng Chu hỏi.

- 100 triệu, nghe thì rất nhiều. Nhưng chia cho 12 xã, thị trấn này, mỗi xã, trấn không được 100 triệu.

Hơn nữa, 12 xã, thị trấn này trước kia lại chẳng hề có hạ tầng du lịch. Bây giờ phải kết hợp với khu du lịch núi Thông Thiên để phát triển. Chỉ việc xây dựng cơ sở hạ tầng cũng đã cần một khoản đầu tư không nhỏ rồi. Như thế, trước tiên là đường xá ở các xã, trấn không đảm bảo. Gồ ghề có thể khiến cho người ta ê mông, khách du lịch nào muốn đến.

Còn ví dụ muốn khai thác một số điểm tham quan và những ngôi nhà cổ thì phải tu sửa phục cổ lại.

Những việc này đều cần khoản tiền lớn. Còn nhân dân các xã, trấn hiện nay đều đang trong giai đoạn ngóng chờ, bảo bọn họ đóng góp đầu tư chút tiền thì họ cũng rất cẩn thận.

Họ sợ rằng khi đầu tư vào chẳng có ai quản thế chẳng phải mất tiền sao. Cho nên, giai đoạn đầu chính phủ phải đầu tư nhiều.

Đối với vấn đề này, Uỷ ban nhân dân Tỉnh đã giao cho Tập đoàn Hoành Không chúng tôi, chúng tôi sẽ dốc sức hoàn thành.

Tuy nhiên, Tỉnh uỷ, Uỷ ban nhân dân cũng phải có thái độ thực tế. Còn thành phố Hạng Nam là chủ quản của những xã, huyện này cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được có phải không nào?

Diệp Phàm nói.

- Việc này Tỉnh cũng đã xem xét, đương nhiên không thể do Tập đoàn Hoành Không gánh vác tất cả được, thành phố Hạng Nam cũng phải gánh vác một phần.

Các anh có thể ngồi lại cùng nhau bàn bạc mà. Ví dụ như tỷ lệ bỏ ra đầu tư là thế nào. Còn Tỉnh cũng đang xem xét điểm này.

Lần này xuống, tôi còn có một nhiệm vụ, chính là điều tra nghiên cứu. Các anh có khó khăn gì thì cứ đề xuất. Đó chính là tài liệu đầu tiên cung cấp cho việc điều tra nghiên cứu của tôi.

Đỗ Kiếm nói, tỏ vẻ rất là hiền hoà.

- Chính là quyền quản lý các điểm tham quan du lịch của 12 xã, thị trấn này sau khi được xây dựng vẫn còn chưa rõ ràng. Theo ý của Tỉnh thì chúng tôi xây dựng, còn quản lý lại do Cục Du lịch thành phố Hạng Nam đứng ra quản lý. Làm như thế thì Tập đoàn Hoành Không chúng tôi chẳng phải là…

Ngũ Vân Lượng nói đến đây nhìn Đỗ Kiếm ngại ngùng không dám nói.

- Thái Lượng có gì mà ngại không nói, Tập đoàn Hoành Không chúng ta chẳng phải là đã làm không công sao. Chính xác là như thế, xã hội hiện đại đều là lấy việc theo đuổi lợi ích kinh tế là chính.

Tuy nói Tập đoàn Hoành Không chúng tôi hưởng ứng lời kêu gọi của Tỉnh uỷ, Uỷ ban nhân dân giúp đỡ thành phố Hạng Nam. Nhưng cũng không thể chẳng thu được một chút lợi ích nào.

Việc này, về lý về tình đều không có. Hơn nữa, xây dựng xong 12 điểm tham quan du lịch nếu do thành phố Hạng Nam độc lập phân chia quản lý, như thế thì việc trù tính quản lý chung sẽ rối loạn.

Đến lúc đó, tôi sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến việc quản lý toàn diện của khu du lịch Thông Thiên. Vì thế “điều quản” và “điểm quản” phải kết hợp với nhau thì mới được.

Diệp Phàm nói.

- Cái gì gọi là “điều quản” và “điểm quản”, đồng chí Diệp Phàm, anh giải thích một chút đi. Chúng tôi xuống là để điều tra nghiên cứu, đương nhiên nên nghe nhiều hơn ý kiến của các đồng chí cấp dưới.

Đỗ Kiếm hỏi.

- Điểm quản lý chính là dựa vào những điểm thăm quan làm cơ sở quản lý, việc này có lẽ là do thành phố Hạng Nam tổ chức. Còn điều quản chính là việc chúng tôi quản lý toàn diện của khu du lịch núi Thông Thiên. Những điểm du lịch nhỏ này đương nhiên cũng phải nằm trong trù tính của khu du lịch núi Thông Thiên mới phải. Bằng không, chắc chắn sẽ trở nên rối loạn. Việc này cũng tương tự như việc quản lý hai cấp của cơ quan công an.

Diệp Phàm nói.

- Ha ha, ý của cậu là điểm quản là do thành phố Hạng Nam làm. Còn phương diện lớn thì do khu du lịch núi Thông Thiên quản lý. Cách nghĩ này cũng không tồi. Tuy nhiên, về mặt thu lời thì có lẽ vẫn phải bàn bạc cụ thể một chút. Đương nhiên, việc thu lời từ những điểm tham quan phía quản lý núi Thông Thiên thu một chút phí quản lý cũng nên thế.

Đỗ Kiếm khẽ gật đầu nói.

- Phó phòng Chu, khoản tiền tỉnh đã đồng ý khi nào các anh cấp xuống. Nếu không, không có tiền việc khởi công xây dựng 12 xã, trấn này sẽ gặp khó khăn. Hơn nữa, giai đoạn trước chúng tôi đã đầu tư hơn 10 triệu rồi. Nếu tiền không cấp xuống thì chúng tôi chỉ có cách nhịn ăn.

Diệp Phàm cười nói.

- Việc này cần phải hỏi Uỷ ban nhân dân Tỉnh, bên đó chưa phê duyệt thì chúng tôi có tiền cũng không thể cấp xuống được có phải không nào? Những trình tự này chắc đồng chí Diệp Phàm hiểu rất rõ có phải không?

Phó phòng Chu cười nói, liếc nhìn Đỗ Kiếm.

- Ha ha ha, lần này xuống Chủ tịch Khúc có chỉ thị. Tiền của các anh đã phê chuẩn rồi, ngày mai sẽ chuyển khoản xuống phòng Tài chính.

Hơn nữa, xét thấy thái độ rất tích cực của Tập đoàn Hoành Không. Vì thế Uỷ ban nhân dân Tỉnh quyết định tăng thêm 1 tỷ nữa.

100 triệu bổ sung này sẽ do Tập đoàn Hoành Không dự tính sắp xếp, không nhất định phải đầu tư vào việc xây dựng 12 xã, thị trấn.

Làm như vậy tính linh hoạt trong việc dùng tiền của các anh sẽ tăng nhiều. đồng chí Diệp Phàm, hy vọng các anh có thể sử dụng tốt khoản tiền này.

Đỗ Kiếm cười nói.

Diệp Phàm vừa nghe đã hiểu. Cảm thấy đây là bút tích của Ninh đại lão. Trước kia mượn vấn đề 12 xã, thị trấn này để gõ Diệp Phàm.

Lão muốn nói với Diệp Phàm, có những việc không phải cậu muốn thế nào thì được thế ấy. Quyền chủ động là ở tỉnh. Còn việc cậu không khách khí với đồng chí Dương Chí Thăng, thế là chẳng nể mặt Ninh Chí Hoà ta.

Gõ nhẹ ngươi một chút, sau khi quăng một cái tát lại cho thêm 100 triệu, đây chính là một viên kẹo ngọt to. Cũng có thể nói là phần thưởng an ủi Diệp Phàm.

Dường như Đỗ Kiếm xuống kiểm tra chỉ là nguỵ trang, chính là xuống để an ủi Diệp Phàm.

Chiều ngày hôm sau Lam Tồn Quân trở về, gã lên trường Đảng có lẽ còn chưa nóng chỗ thì đã trở về.

Vừa về Dương Chí Thăng đến chào hỏi xong liền đi thẳng đến Tập đoàn Hoành Không.

- Anh Diệp, các anh đang chơi trò gì thế?

Chu Tước sơn trang, Mộc Nguyệt Nhi bày mấy cái bàn uống trà nhỏ, phía trên đặt mấy đĩa điểm tâm, Diệp Phàm và Lam Tồn Quân ngồi xuống.

- Ý của Tỉnh là muốn Tập đoàn Hoành Không quan tâm nhiều hơn đến thành phố Hạng Nam, đã có cơ hội này của 12 xã, thị trấn rồi, lão đệ, cậu hãy phối hợp cùng ta làm việc là được rồi. Muốn bảo Diệp Phàm ta làm lễ phục cho Dương Chí Thăng, chẳng có lề lối gì cả.

Diệp Phàm lạnh lùng “hừ” một tiếng.

- Làm như thế có lẽ trong lòng Bí thư Dương của chúng ta lại mọc lên u nhọt rồi đấy.

Lam Tồn Quân cười nói.

- Mọc thì mặc kệ ông ta, Tồn Quân, ta cứ nghĩ, việc này có phải chỉ là động tác nhỏ để thử của Tỉnh hay không.

Diệp Phàm nói.

- Ý của anh là tiếp theo Tỉnh sẽ còn có hành động lớn hơn, còn 12 xã, thị trấn này chỉ là dẫn đường mà thôi?

Lam Tồn Quân nói.

- Ừm, Địa khu Giang Hoa đã thành công nhập vào đại quy hoạch của Hoành Không, bây giờ tuy còn đang xây dựng, nhưng tác dụng kéo theo bước đầu đã hình thành. Một khi việc xây dựng hoàn thành, hiệu quả sẽ càng rõ ràng hơn.

Diệp Phàm nói.

- Vì thế tỉnh Thiên Vân cũng ngồi không yên nữa, không thể để địa khu Giang Hoa hoàn toàn cho Tập đoàn Hoành Không. Quả đào này tỉnh Thiên Vân cũng phải hái vài quả có phải không nào?

Lam Tồn Quân cười nói.

- Những ngày này ta cũng đã suy nghĩ về vấn đề này, cảm thấy thực sự có khả năng. Cho nên đối với cậu mà nói chính là một cơ hội lớn. Bởi vì, cậu tiếp tay ngay từ đầu. Sau này nếu có lại có động tác lớn hơn thì ấn soái này thì chắc chắn thuộc về cậu rồi.

Diệp Phàm cười nói.

- Hi vọng vậy, Dương Chí Thăng chắc chắn sẽ không đứng nhìn đâu. Dựa vào quan hệ của lão và Ninh Đại lão, nếu cấp trên ép xuống, chúng ta cũng chỉ là phó soái mà thôi. Ôi, đảo đi đảo lại vẫn phải làm lễ phục cho lão ta. Đây là vấn đề có tính thực tế.

Lam Tồn Quân nói.

- Ừm, vấn đề này tôi cũng đã nghĩ rồi. Cho nên gọi lão đệ cậu qua đây bàn bạc một chút, xem xem có cách gì hay không. Nếu làm cho tỉnh muốn thay người cũng không thể thay thì mới được.

Diệp Phàm cười nói.