Quan Thuật

Chương 3232: Cậu như vậy là đang đào góc tường




- Ừ, tôi quên mất, cậu vừa mới từ kinh thành trở về còn chưa rõ chuyện lắm. Lúc đó cũng là lo cậu đang chạy tiền vốn ở kinh thành không dam quấy rầy. Bây giờ đã trở về rồi, Thiệu Trung, anh nói một chút cho Diệp Phàm nghe đi.

Chủ tịch Khúc đưa tài liệu cho Diệp Phàm, Cái Thiệu Trung nói qua loa một chút.

- Sao lại như thế này, sáu xã, thị trấn vốn là thuộc huyện Hoàng Cương cơ mà. Mấy tháng trước Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh đã muốn đánh nhịp đồng thời còn báo cáo đến quốc vụ viện rồi.

Giao toàn bộ phạm vi đất đâi của huyện Hoàng Cương cho tập đoàn Hoành Không trông nom để thuận lợi tiến nahfn quy hoạch Hoành Không.

Mà thị trấn Hoàng Cương di dời đến thị trấn Hoành Không mới xây. Đây đều là các quyết định phù hợp cho quy hoạch Hoành Không.

Mà Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh giao năm nay là năm trọng điểm phải thực hiện quy hoạch Hoành Không. Hiện tại muốn thảo luận quyền sở hữu của sáu cái thị trấn này, nếu là tập đoàn Hoành Không chúng tôi còn muốn thảo luận cái gì?

Diệp Phàm hỏi.

- Tổng giám đốc Diệp, lúc trước khác bây giờ khác. Lúc trước có nói về chuyện này, nhưng chủ yếu là nói về việc di dời thị trấn Hoàng Cương.

Còn đối với diện tích đất của huyện thuộc quyền sở hữu của ai vẫn còn chưa rõ ràng. Để thành phố Hạng Nam có thể phát triển tốt, sáu cái thị trấn này chính là sự va chạm giữa thành phố Hạng Nam và tỉnh Điền Nam.

Thành phố Hạng Nam chúng ta đang tiến thêm một bước nữa để hòa nhập. Căn cứ vào tình hình thực tế, sau khi nghiên cứu thành phố Hạng Nam cũng muốn làm phát triển tổng thể quy hoạch kinh tế, quy hoạch này đều đề cập đến sáu cái thị trấn này.

Chẳng qua là sáu cái thị trấn thôi, chỉ là một xí nghiệp của tập đoàn Hoành không, cũng không phải là bộ phận hành chính chính thức cấp trên.

Trước kia thành phố Hạng Nam cũng có chiếu cố không ít đến tập đoàn Hoành Không khi vẫn còn ở trên đất thành phố Hạng Nam. Hiện tại thàng phố Hạng Nam cần sáu thị trấn này, hy vọng Diệp tổng có thể thông cảm cho nhu cầu của thành phố Hạng Nam. Tất cả việc này, thật ra, thành phố Hạng Nam phát triển cũng có tác dụng thúc đẩy tập đoàn Hoành Không phát triển đúng không?

Dương Chí Thăng nói.

- Ha hả, sáu xã, thị trần này đã bao gồm bên trong quy hoạch của Hoành Không. Mà quy hoạch của Hoành Không đã trải qua rất nhiều lần trình bày và chứng minh mới làm được.

Là một quy hoạch hoàn hảo cho sự phát triển tập đoàn Hoành Không. Nếu liều lĩnh rút sáu thị trấn này ra. Chẳng phải quy hoạch Hoành Không phải làm lại một lần nữa sao.

Hơn nữa, theo như vừa rồi mọi người vừa nói, nhìn sáu cái thị trấn này, chúng đều giữ vị trí trọng yếu trong quy hoạch Hoành Không.

Bởi vì, trong quy hoạch Hoành Không có một khối du lịch núi Thiên Thông bao gồm cả sáu thị trấn này. Mà sáu cái thị trấn này đều là sáu điểm du lịch.

Đã đem mọi thứ đến, giờ rút ra. Chẳng những lãng phí sức của tiền vốn, mà đối với tập đoàn Hoành Không còn là một đòn tấn công không nhỏ.

Tỉnh ủy Ủy ban nhân dân tỉnh không thể mạo hiểm việc này khiến cho tập đoàn Hoành Không đi vào con đường chết được.

Diệp Phàm nói.

- Tổng giám đốc DIệp, nói thì có vẻ rất nghiêm trọng. Chẳng qua cũng chỉ là sáu cái thị trấn nhỉ, nó có thể đánh ngã được con thuyền lớn như tập đoàn Hoành Không không? Việc này, có phải là để khiến cho người nghe phải lo sợ.

Vẻ mặt Dương Chí Thăng trầm xuống.

- Làm người nghe kinh sợ. Đây không phải là làm người nghe kinh sợ, đây là sự thật. Tại sao nói thiên lý chi đê ngay trong việc này. Một khi có thiếu sót, sẽ khiến cho tập đoàn Hoành Không gặp tai họa. Bởi vì quy hoạch Hoành Không là một phương án hoàn mỹ, có ý nghĩa trong việc phát triển Hoành Không.

Diệp Phàm thản nhiên hừ một tiếng.

- Mục đích của chúng tôi không phải là muốn đối đầu với tập đoàn Hoành Không, mục tiêu của chúng ta là mở rộng phát triên ra thế giới.

Tập đoàn Hoành Không phát triển. Nếu như thành phố Hạng Nam vẫn giẫm chân tại chỗ, đây chẳng phải là rất không xứng sao, hơn nữa sẽ kéo tập đoàn Hoành Không lại phía sau.

Cho nên, sáu cái thị trấn nhỏ đó giao cho thành phố Hạng Nam chúng tôi là đúng tuân theo quy luật của thời gian và thuận theo xu hướng của thời đại.

Hy vọng tập đoàn Hoành Không có thể ủng hộ việc làm của chúng tôi.

Khẩu khí của Dương Chí Thăng có phần nặng một chút.

- Ủng hộ việc làm của các anh, các anh đang làm gì đó. Lấy bản đồ thành phố Hạng Nam ra trước mặt để mọi người nhìn xem, sáu thị trấn đó vây quang tập đoàn Hoành Không chúng ta.

Mà đem sáu cái thị trấn ra ngoài còn mười mấy cái thị trấn huyện Hoàng Cương lại thuộc sự quản lý của tập đoàn Hoành Không chúng tôi.

Tập đoàn Hoành Không có phải bị mù đâu mà đi quản lý kiểu đấy? Mọi người sắp xếp đi. Nếu như thực hiện sách lược như vậy, chính là muốn bóp chết chúng tôi.

Nói có chút khó nghe, đây là các anh đang dồn chúng tôi vào góc tường.

Diệp Phàm nghiêm mặt, hừ nói.

- Đồng chí Diệp Phàm. Hy vọng anh nói chuyện có lễ độ. Cái gì gọi là dồn vào góc tường, đối với anh em của tập đoàn Hoành Không chúng tôi làm sao để chuyện như vậy xảy ra?

Cơ bản là anh hiểu lầm. Tôi nghĩ chuyện hiểu lầm còn chưa nói tới, nhưng nghe khẩu khí của anh là có thể nhìn ra được, căn bản là anh muốn khiêu khích.

Dựa vào cái gì mà các anh có thể phát triển còn thành phố Hạng Nam chúng ta không được phát triển? Các anh xem toàn bộ xã, thị trấn giáp tỉnh Điền Nam chúng tôi đều cho đi rồi.

Chúng tôi còn phải va chạm với các anh về việc đi lại tỉnh Điền Nam. Đây là các anh đang làm cái gì. Không phải là vây xung quanh thành phố Hạng Nam chúng tôi, đây cũng không phải là chặn sao. Căn bản là đang bao vây. Sau này phải đi Điền Nam phải đi qua các anh. Anh nói chúng tôi bóp cổ các anh, còn các anh lại đang bóp mạch máu kinh tế của chúng tôi. Là toàn bộ sự sống của mấy trăm vạn người dân của thành phố Hạng Nam.

Dương Chí Thăng cũng tức giận, trừng mắt nhìn Diệp Phàm.

- Đồng chí Dương Chí Thăng, nói các anh muốn dồn vào góc tường còn là khách khí đó. Các anh làm cái gì, tập đoàn Hoành Không phát triển có điểm nào không chiếu cố đến thành phố Hạng Nam của các anh?

Quy hoạch Hoàng Không hoàn thành, hai hợp thành một, một khi xây dựng xong Thông Thiên Hà, giao thông sẽ càng nhanh và tiện lợi hơn, nếu như các anh muốn phát triển vào tỉnh Điền Nam chẳng lẽ chúng tôi không cho các anh đi qua sao?

Tập đoàn Hoành Không phát triển, chắc chắn sẽ kéo theo sự phát triển kinh tế rất nhanh của thành phố Hạng Nam. Đây là tư tưởng gì của các anh.

Nói khó nghe một chút, có phải là thấy tập đoàn Hoành Không sắp sửa quật khởi mà có chút ngồi không yên. Đây là loại tư tưởng gì, tôi hy vọng trong lòng đồng chí Dương Chí Thăng phải hòa nhã một chút.

Các anh muốn thị trấn cũng đúng, vậy tại sao thành phố các anh lại không chọn các thị trấn ở chính giữa huyện Hoàng Cương.

Đây không phải là các anh chọn cách đân chứ chọn cái gì? Sáu xã, thị trấn này thật ra chính là trái tim của huyện Hoàng Cương.

Diệp Phàm tôi có ngu ngốc cũng sẽ không đồng ý đem ‘trái tim’ cho các anh để chơi đùa.

Mặt Diệp Phàm thối ra.

- Chủ tịch tỉnh Khúc, anh xem, đồng chí Diệp Phàm để ý cái gì. Đây là lấy thế đè người, tập đoàn Hoàng Không thật là ngang ngược, thô bạo.

Năm nay Tỉnh ủy Ủy ban nhân dân tỉnh tập trung hỗ trợ doanh nghiệp, hai thành phố di dời chủ sợ, thành phố Hạng Nam chúng tôi không thể trêu vào đúng không?

Chẳng lẽ Tỉnh ủy Ủy ban nhân dân tỉnh không coi trọng thành phố Hạng Nam chúng tôi? Luôn phải chạy theo đít tập đoàn Hoành Không để kiếm ăn hay sao?

Tập đoàn Hoành Không là công ty trực thuộc tỉnh Thiên Vân, nhưng cũng là công ty trực thuộc tỉnh Điền Nam. Mà thành phố Hạng Nam chúng tôi chính là một thành phố lớn của tỉnh Thiên Vân.

Tỉnh ủy Ủy ban nhân dân tỉnh muốn bị đánh mất một thành phố lớn sao?

Mặt Dương Chí Thăng đang điên cuồng.

- Hai vị, đừng nóng vội, cứ ngồi xuống từ từ nói chuyện. Tôi hy vọng hai anh bình tâm lại một chút. Đây là phòng họp của Tỉnh ủy chứ không phải là chiến trường.

Tập đoàn Hoành Không và thành phố Hạng Nam cũng là anh em ở rất gần nhau, cũng không phải là kẻ thù của nhau. Có một số việc, cứ từ từ trao đổi thảo luận với nhau một chút, việc quan trọng nhất là khai thông đúng không?

Bí thư Đỗ Kiếm nhanh chóng nói.

- Tôi nghĩ tổng giám đốc Diệp cũng khó có thể bình tĩnh trở lại.

Lúc này, không thể ngờ được Cái Thiệu Trung lại nói thêm một câu, có chút hoài nghi.

- Bí thư Cái, lời nói của anh ám chỉ điều gì.

Dường như Dương Chí Thăng chỉ chờ đến lúc này, ngay cả Cái Thiệu Trung nói chuyện cũng phải cố ý ‘cổ vũ’ một chút.

- Ý tôi là sáu thị trấn này vốn là của huyện Hoàng Cương. Mà mấy tháng trước Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh đã quyết định giao huyện Hoàng Cương cho tập đoàn Hoàng Không quản lý.

Hơn nữa chính quyền đã thông cáo xuống dưới. Thành phố Hạng Nam các anh dựa vào cái gì mà muốn lật lại quyết định chứ? Chẳng lẽ quyết định của Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh thật sự là một trò đùa có phải không?

Hơn nữa, sáu thị trấn các anh muốn rút ra tôi cũng đã xem qua, đơn giản chính là muốn bao vây xung quanh tập đoàn Hoành Không.

Không phải mọi người không biết, lúc trước huyện Hoàng Cương còn chưa thuộc quyền sở hữu của tập đoàn Hoành Không thì đã có nhiều lần tranh cãi với tập đoàn Hoành Không, thậm chí thiếu chút nữa còn đánh nhau bằng binh khí.

Vì thế Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh cũng đã hao tổn nhiều tâm trí, lúc đó tôi đang là Bí thư thành phố Hạng Nam. Nên tất cả mọi việc tôi đều biết, lúc ấy chỉ có gây sức ép ở thị trấn Hoành Không.

Nếu như bây giờ cả sáu thị trấn cùng nhau gây sức ép, đây chẳng phảo là muốn tạo phản sao. Tập đoàn Hoành Không còn muốn phát triển hay không, có nghĩ đến việc quật khởi không?

Có lẽ đồng chí Dương Chí Thăng anh nói về chuyện đàm phán giải quyết của chúng ta, đó là vô nghĩa. Một khi đã xung đột, chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Trong nước chúng ta xung đột về vấn đề địa giới còn ít sao? Chuyện chết người đều có cả.

Bây giờ quy hoạch của Hoành Không thực hiện rõ ràng là khá tốt, cần gì phải thay đổi nữa, đến lúc đó sẽ khiến cho quy hoạch của Hoành Không chẳng ra thứ gì cả.

Tập đoàn Hoành Không không phát triển được, tôi và anh ngồi ở đây đều sẽ trở thành người có tội đối với lịch sử.

Cái Thiệu Trung khí thế nói, khiến Diệp Phàm muốn cười.

- Không có chuyện gì xin hãy giúp đỡ đừng ngăn cản, làm sao anh có thể khẳng định được sau khi sáu thị trấn đó có thể tạo ra một cục diện như vậy.

Tôi nói cơ bản là không có khả năng. Đây chẳng qua là đồng chí Cái Thiệu Trung anh đứng ở cùng một góc độ lập trường mà thôi, còn bây giờ nhìn ở góc độ phát triển khác xem.

Đó là có lợi thì chúng ta cùng có lợi.

Dương Chí Thăng hừ nói, liếc mắt nhìn Cái Thiệu Trung một cái, nói,

- Hơn nữa, hôm nay anh là người hòa giải, không thể thiên vị về một phía được. Như vậy là đã mất đi một người hòa giải giữ được sự trung lập rồi.

- Ha hả, trợ lý Cái, đồng chí Dương Chí Thăng nói anh không đủ tiêu chuẩn. Anh nhanh chóng ‘giải tán’ đi. Đừng ở chỗ này cản tay cản chân chọc người khác nữa. Nếu không thì tới chỗ nào đó học lại rồi lấy chứng nhận trở về đây.

Diệp Phàm nhân cơ hội, châm chọc cười nói.

- Tôi không nói như vậy, đồng chí Diệp Phàm, hy vọng anh không nên bẻ cong sự thật như vậy.

Dương Chí Thăng tức giận đến mức mặt đỏ bừng lên.

- Bẻ cong sự thật, bẻ cong sự thật ở điểm nào. Đây không phải là lời anh nói sao? Ba vị lãnh đạo ngồi ở đây đều nghe thấy. Diệp Phàm tôi có nói sai chỗ nào không?

Diệp Phàm hừ lạnh nói.

- Hừ, Cái Thiệu Trung tôi không ngốc, nghe được là hiểu được.

Cái Thiệu Trung phát biểu lại chèn thêm một câu nữa, lúc này, chủ tich tỉnh Khúc trừng mắt lên nhìn một cái.