Quan Thuật

Chương 3210: Chân nhân không lộ tướng




- Đây cũng không phải là vấn đề nhỏ, nếu mọi người đều có thể đi vào trong, vậy Ảnh Lâu của chúng ta còn có thể là bí mật sao?

Nếu như một ngày nào đó người bên ngoài đi vào, Ảnh Lâu của chúng ta có thể bị hủy. Tuy nói Ảnh Lâu rất thần bí, thậm chí còn có chút đáng sợ.

Nhưng mà, Ảnh Lâu là biểu tượng của phái Võ Đang chúng ta, bởi vì nó thần bí, cho nên, phái võ mới có thể đứng sừng sững không ngã mấy ngàn năm nay.

Môn phái chúng ta phải đặt vấn đề bảo vệ Ảnh Lâu là trọng yếu. Có lẽ, bên trong còn có tuyệt thế của các lão tổ tông để lại.

Triệu Thanh Thanh hùng hồn nói.

- Hữu Trần trưởng lão, đây là vấn đề có liên quan đến sinh tử của môn phái, ông hãy giải thích rõ sự tình. Bằng không, Trương Thiên Lâm tôi phải mang gia pháp đến đây.

Trương Thiên Lâm nghiêm mặt, thật là có chút dọa người.

Chưởng môn thật là có quyền lực, vừa nghe nói tới muốn đem gia pháp đến đây, ai lấy đều sợ. Cho dù ông là trưởng lão trong phái cũng phải phục tùng gia pháp của môn phái.

Tống Thành Sơn vừa nghe, mặt đã trở nên xám lại.

- Tôi vui lòng chịu phạt!

Trương Hữu Trần còn đem thân thể cường tráng của mình ra thách đố. Phỏng chừng cho rằng Trương Thiên Lâm cũng phải giữ cho mình chút thể diện. Sẽ không hạ nặng tay.

- Hữu Trần trưởng lão, ông thật sự không muốn nói có phải không?

Sắc mặt Trương Thiên Lâm tối đen lại thật đáng sợ.

- Tôi nói rồi, tôi vui lòng chịu phạt!

Trương Hữu Trần nói.

- Đây là chuyện có liên quan đến sinh tử của môn phái, với thân phận của chưởng môn phái Trương Thiên Lâm tôi tuyên bố, áp giải Trương Hữu Trần trưởng lão vào nhà giam.

Trương Thiên Lâm vừa nói những lời này ra, tất cả mọi người trừ Diệp Phàm đều thay đổi sắc mặt.

- Chưởng môn, việc này, rất nghiêm trọng sao?

Chu Thông vội vàng nói.

- Chưởng môn, có cách nào để tha không. Hiện tại trong phái chúng ta chỉ có duy nhất trưởng lão Hữu Trần là cao thủ Bán tiên thiên. Nếu như cho ngâm nước trong nhà giam tăm tối cơ thể sẽ bị hủy, môn phái chúng ta còn có người nào có thế lực chứ?

Lý Sơn nói.

- Bởi vì ông ấy không nói thật cho nên môn phái cũng sắp bước vào giai đoạn tồn vong rồi, mọi người còn van xin hộ sao. Mọi người đúng là không để ý tới sự sống chết của phái Võ Đang sao? Nếu phái Võ Đang bị người bên trong hủy hoại, không bằng cứ để cho người ngoài diệt.

Bộ dạng Trương Thiên Lâm oai phong lẫm liệt.

- Chưởng môn, căn bản là anh muốn trả thù. Tôi biết, đồ đệ Ninh Thiên Cơ của trưởng lão Hữu Trần và cậu không đội trời chung. Nhưng mà Ninh Thiên Cơ đã chết.

Cho đến bây giờ cậu vẫn còn giữ trong lòng muốn nhân cơ hội này đưa Trương trưởng lão vào chỗ chết. Mọi người ai cũng hiểu được, đã vào nhà giam tăm tối đó cơ bản là không có ai có thể bình thường đi ra được.

Cho dù là may mắn còn sống cũng sẽ bị tàn phế cả đời. Chưởng môn, để làm người quang minh chính đại trong công việc phải xử lý sự việc công bằng.

Hơn nữa, chưởng môn phải có trí tuệ của chưởng môn.

Chu Thông vốn là người nhân hậu cũng xúc động lên tiếng.

- Trưởng lão Chu, tôi tôn trọng ông. Vậy một ngựa đổi lấy một ngựa, vừa rồi ông nói những lời sỉ nhục tôi không quan tâm, ông lui sang một bên đi.

- Đây không phải là sỉ nhục. Đây là những lời nói thẳng. Quả thực trong phái như vậy, chưởng môn muốn đem một Bán tiên thiên duy nhất đi giết, còn có thể không cho chúng tôi nói chuyện sao. Trưởng lão chúng tôi hội ý rồi, phản đối cách xử lý của chưởng môn đối với trưởng lão Trương. Tuy nhiên, việc xử lý vẫn phải xử lý. Nhưng không thể bắt giam vào nhà giam tăm tối được.

Chu Thông rất kiên cường nói.

- Chu Thông, ông là chưởng môn hay tôi là chưởng môn??

Trương Thiên Lâm cực kỳ tức giận, chỉ vào Chu Thông quát.

- Chu Thông, đây cũng chỉ là góp ý thôi. Cũng không có thể tự dưng lại phỏng đoan chưởng môn muốn làm thế nào đúng không, chưởng môn cũng có lý của chưởng môn.

Ảnh Lâu có liên quan đến sự sống chết của phái Võ Đang chúng ta. Trưởng lão Trần đi vào, hơn nữa là không biết đi vào bằng cách nào, chưởng môn hiểu rõ tình huống. Vì cái gì mà Trần trưởng lão không muốn nói.

Có phải là không thể không nói ra mục đích, có phải là còn có đồng lõa nữa không. Đúng rồi, khẳng định là có đồng lõa, không có đồng lõa làm sao có thể đi vào được chứ.

Tôi hoài nghi. Đồng lõa là người trong số chúng ta ở đây.

Trưởng lão Lưu nói.

- Họ Lưu kia, ông cứ nói thẳng ra là Chu Thông tôi là đồng lõa của trưởng lão Trương là được, là tôi cùng người khác để ông ấy đi vào là được.

Vẻ mặt Chu Thông đỏ bừng, thiếu chút nữa là nhảy lên.

- Tôi không nói như vậy. Trong số mười mấy người chúng ta ở đây ai cũng có thể là đồng lõa.

Vẻ mặt Lưu Quang Thủy bình tĩnh. Nói.

- Nếu không giơ tay biểu quyết, đối với chuyện đại sự của môn phái, theo lời của tổ tiên, hội trưởng lão có quyền phủ định quyết định của chưởng môn nếu thấy không hợp lý.

Đây là lời dặn của tổ tiên, tôi cảm thấy chưởng môn xử lý việc của Trần trưởng lão quả thật là quá nặng. Chỉ cần phê bình và ở trong phòng kín suy nghĩ bốn tháng là được.

Cần gì phải giam vào nhà giam tăm tối, đây chẳng phải là muốn hủy hoại Trương trưởng lão của mọi người. Tôi không bình xét gì về tâm cơ của chưởng môn.

Thế nhưng, tôi nghĩ rằng hành động của chưởng môn đã vượt quá tình cảm đồng môn.

Tống Thành Sơn bừng bừng khí thế.

- Ông không nói những lời mình nghĩ mà chỉ nói theo lý trí, chuyện hài.

Triệu Thanh Thanh cười lạnh nói.

- Trưởng lão Triệu, chắc là ông có nỗi khổ riêng, có lẽ là có ai nhờ ông ấy làm, không nói đúng tình hình thực tế cho ông ấy.

Tống trưởng lão ngụy biện nói.

- Nói bậy.

Triệu Thanh Thanh hừ nói.

- Giơ tay biểu quyết đi, tôi phản đối quyết định đưa trưởng lão Trương Hữu Trần vào nhà giam tăm tối của chưởng môn. Bởi vì, phái Võ Đang chúng ta không thể thiếu ông ấy.

Lúc gặp đột kích của đối thủ mạnh, chúng ta lấy cao thủ ở đâu để chống cự lại. Tuy nói uy danh của sư huynh Vô Trần vẫn còn, nhưng mà, hiện tại ông ấy không ở trong phái.

Trên đời này, không có gì không thể cả, trước kia có ông ấy đương nhiên là không cần phải lo lắng cái gì, hiện tại thì không thể.

Có kẻ đi vào từ trong bóng tối thì thế nào? Cho nên, nhất định phải bảo vệ Trần trưởng lão mới được, ông ấy là trụ cột của môn phái chúng ta.

Tống Thành Sơn có thể nói đen thành trắng, trong lòng Diệp Phàm thật khâm phục bản lĩnh mồm mép của người này.

- Tôi đồng ý đề nghị của sư huynh Tống.

Lý Sơn nói.

- Tôi giơ hai tay tán thành quyết định của sư huynh Tống.

Chu Thông giơ hai tay lên.

- Tôi đồng ý.

Một trưởng lão râu bạc cũng nói.

- Tôi phản đối, tôi ủng hộ quyết định của chưởng môn.

Lưu Quang Thủy và Triệu Thanh Thanh đồng loạt nói. Tuy nhiên, tính cả Trương Thiên Lâm cũng chỉ có ba phiếu phản đối.

Còn tính cả Trương Hữu Trần có tới năm phiếu đồng ý, còn lại ba vị trưởng lão vẫn im lặng không lên tiếng.

Phỏng chừng mấy vị này bỏ phiếu trắng, trong lòng Diệp Phàm nói thầm.

- Mọi người muốn thế nào thì cứ làm như vậy đi, chúng tôi không có ý kiến gì.

Quả nhiên, ba người này đều mở miệng.

- Năm phiếu tán thành ba phiếu phản đối, như vậy giữa quyết định đưa Trương Hữu Trần vào nhà giam tăm tối và buông tha chỉ có một quyết định có tác dụng. Quyết định vừa rồi của chưởng môn không có hiệu quả.

Giọng nói của Tống Thành Sơn kéo dài, có vẻ hơi đắc thắng.

- Ha ha, tôi đã bỏ phiếu đâu, mọi người chờ một chút.

Diệp Phàm đứng bên cạnh đột nhiên cười nói.

- Anh bỏ phiếu, anh có tư cách gì để bỏ phiếu, chỉ có các trưởng lão trong phái mới có quyền bỏ phiếu.

Tống Thành Sơn nhìn Diệp Phàm châm chọc nói.

- Điều này còn chưa đủ sao? Tôi đại diện cho sư huynh Trương Vô Trần của tôi thôi.

Diệp Phàm đưa kim lệnh Thái Thượng của Trương Vô Trần lên cao.

Không khí nhất thời trầm lặng.

- Coi như anh là một phiếu, như vậy cũng mới có bốn phiếu.

Thiếu chút nữa Tống Thành Sơn muốn cắn răng.

- Không tính một phiếu của tôi sao?

Đúng lúc này, có tiếng một giọng nói khàn khàn, theo thanh âm, đi tới một lão đạo sĩ mặc quần áo theo phong cách của đạo sĩ ngày xưa.

Nhìn qua người này rất gầy yếu.

- Dương sư huynh, ông cũng tới sao?

Triệu Thanh Thanh ân cần thăm hỏi. Người này chính là Dương Đinh Thiên chuyên trông coi các hồ sơ lưu trữ của phái Võ Đam, nghe nói là rất ít khi nhìn thấy ông ấy. Tuy nhiên, vị trí của người này cũng không phải thấp, đứng đầu là Trương Vô Trần sau đó là đến ông ấy, ông ấy là Tam sư huynh.

- Tôi có được tính không?

Dương Đinh Thiên gật gật đầu.

- Có chứ.

Trưởng lão đầu bạc gật gật đầu.

- Số phiếu giống nhau cần phải tôn trọng ý kiến của chưởng môn.

Triệu Thanh Thanh nói.

- Trần sư huynh của chúng ta chính là Đại sư huynh, không có Đại sư huynh làm sao có thể có chưởng môn Trương? Cho tới bây giờ vẫn là lấy ‘đại’ làm đại.

Tống Thanh Sơn châm chọc nói.

- Chi bằng thì đấu một trận, xem bên nào thắng sẽ quyết định xử lý theo cách của bên đó.

Lý Sơn Đạo liếc mắt nhìn Tống Thanh Sơn một cái.

- Không được, mọi người không được làm như vậy.

Triệu Thanh Thanh phản đối.

- Tại sao lại không được, trong môn phái võ lâm công lực cao thấp chính là điều mấu chốt. Bởi vì trong môn phái võ lâm lấy công lực cao thấp để bài danh.

Tống Thành Sơn châm chọc.

- Đại sư huynh có công lực của Bán tiên thiên, Tứ sư huynh ông là 11 đẳng, bên này chúng tôi ngay cả 12 đẳng cũng không tìm ra, làm sao có thể so được?

Triệu Thanh Thanh lắc đầu nói.

- Tôi thay mặt sư huynh Vô Trần xuất chiến là được.

Diệp Phàm nói.

- Được.

Tống Thanh Sơn gật đầu nói.

- Hừ, năm người các ông cùng lên đi. Tôi không có thời gian đùa với mọi người.

Diệp Phàm đột nhiên cười lạnh một tiếng, khí phách bắn ra bốn phía, một chưởng hướng không trung vào cả năm người.

- Quá cuồng vọng, giết anh ta đi.

Tống Thành Sơn kêu to, đánh thẳng một quyền tới, tiếng gió cùng vang lên, Diệp Phàm chặn lại liền bắt được Tống Thành Sơn.

Sau đó xoay tròn ra phía bên ngoài, Tống Thành Sơn hét thảm một tiếng, người giống như một gói thịt bị ném xuống dưới đất khoảng trăm mét.

Hơn nữa, còn bị đập vào vách núi đá bốn năm lần rồi mới rơi xuống mặt đất.

Bốn người còn lại tỉnh lại hết sức kinh hãi, Diệp Phàm dùng bàn tay chưởng lực đến. Nắm tay lại, tiếp tục làm như trước, ngay cả Trương Hữu Trần có trình độ Bán tiên thiên cũng như vậy, toàn bộ năm người đều bị ngã xuống đất, bốn tên cùng kêu thảm thiết một cách ngại ngùng, bởi vì, mọi người ở đây đều nhìn thấy.

- Chúng tôi nhận thua, đừng đánh nữa.

Cảm giác giọng nói của Trương Hữu Trần rất chán chường.

Diệp Phàm dừng tay lại.

Đám người Trương Thiên Lâm đã sớm ngây ra như phỗng, còn một số đệ tử trẻ đồng lứa với nhau trong phái Võ Đang, nếu không vì các thế hệ tiền bối đều ở đây, đã không ngừng khen ngợi rồi.

- Nói đi, làm sao ông có thể đi vào được, người đồng lõa là ai?

Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói.

- Thành Sơn, thực sự xin lỗi.

Trương Hữu Trần thở dài, cúi đầu xuống, mặt xám như tro tàn.

- Không thể tưởng được, hai người các ông, tại sao có thể làm như vậy chứ, tại sao chứ?

Chu Thông dường như đã tỉnh táo ra, nhảy dựng lên hét lớn, thật sự phẫn nộ.

- Đem hai vị trưởng lão Trương Hữu Trần cùng với Tống Thành Sơn áp giải vào nhà giam tăm tối. Nếu dám phá lao, giết ngay tại chỗ.

Vẻ mặt Trương Thiên Lâm nghiêm túc, hạ lệnh xuống, vài đệ tử tiến lên thì hai vị này đã đi rồi.

Tuy nhiên, Diệp Phàm có thể cảm nhận được ánh mắt nham hiểm muốn ăn thịt người của Tống Thành Sơn.

- Cám ơn cậu Diệp sư đệ, cậu đã cứu phái Võ Đang.

Không thể tưởng được Dương Đinh Thiên đột nhiên nắm tay cười nói.

Diệp Phàm cũng đưa tay ra cười.

Nhất thời, Diệp Phàm giật mình, giống như đang nắm một cây bông, hơn nữa, cây bông càng ngày càng buộc chặt lại khiến cho tay có cảm giác đau đớn.