Quan Thuật

Chương 3172: Quá mạnh rồi




Mọi người hãy cẩn thận tiếp cận căn phòng, đôi mắt chim ưng của Diệp Phàm đang nhìn một lượt, kỳ lạ là không phát hiện ra phản ứng sóng điện của ai cả. Nói chính xác trong phạm vi 500 mét trong căn phòng này là an toàn.

Đương nhiên, Diệp Phàm cũng sẽ không dễ dàng tiếp cận căn phòng như thế. Hắn và Thất gia tách ra xung quanh nội trong phạm vi 1 ki lô mét bắt đầu đi tìm kiếm, cũng không phát hiện ra giấu tích gì cả.

Nhưng, càng tiếp cận gần căn phòng thì thần kinh của mọi người lại càng căng thẳng. Mà Xa Thiên nhận trách nhiệm đề phòng đợi người bên ngoài đang them thuồng nhìn tất cả mọi thứ xung quanh.

- Diệp Phàm, trong phạm vi 5 mét tạm thời không phát hiện ra có gì khả nghi cả.

Xa Thiên báo cáo lại:

Ở trong phòng khoảng nửa giờ.

- Thất gia, nếu chúng ta không đi vào trong thì vĩnh viễn không mở được bí mật, không lật lịch sử sang trang mới được. Ngang dọc đều đã đến rồi, cũng không tra ra kết quả gì, muốn phát tài phải liều mạng.

Diệp Phàm nói:

- Đi, chiến thì chiến. Hai người tôi và Hùng Bàn Tử, bên anh ba người, chúng ta cùng nhau đi vào. Bên ngoài cách 300 mét tiếp ứng. Nếu bên trong thực sự bị vùi lấp càng nhiều người vào thì càng gặp nhiều khó khăn.

Thất gia nói.

Diệp Phàm gọi Vương Nhân Bàng và Trương Ẩn Hào, bản lĩnh của Vương Long Đông còn thấp một chút, tạm thời vẫn thích hợp đảm nhiệm nhiệm vụ canh chừng bên ngoài.

Trong phòng còn lại ít mẩu gỗ bị sập và bùn, ngoài ra không còn cái gì cả.

- Đi ra đằng con đường phía sau núi?

Diệp Phàm nhìn chằm chằm Mãn Thiên Vân.

- Ở trong này.

Bàn tay Mãn Thiên Vân chỉ về hướng cái lỗ thủng trên tường. Diệp Phàm phát hiện, lỗ thủng này là lỗ xuyên thủng, có thể xuyên ra bên ngoài được.

Tại sao một cái lỗ xuyên thấu lại thành nút nhấn bộ phận then chốt chứ, thật là làm người ta nghi ngờ.

- Chạy đi đâu bây giờ!

Thất gia gầm rú lên một tiếng, viên đạn trong tay bay về phía Mãn Thiên Vân, nhưng, lúc này, hình tròn trên đỉnh căn phòng đột nhiên bay về phía Vương Nhân Bàng đang trấn ép Mãn Thiên Vân, Vương Nhân Bàng và Trương Ẩn Hào không có cách gì cả, một tay giơ ra đỡ mũi tên một tay nắm chặt Mãn Thiên Vân.

Diệp Phàm cũng nhanh tay chộp lấy Mãn Thiên Vân, đúng lúc này. Đột nhiên, nổ một tiếng vang kinh hoàng, trong nháy mắt nội khí mạnh mẽ đã bay ra trước mặt Diệp Phàm và Thất gia.

Cảm giác nội khí này vô cùng mạnh mẽ, Diệp Phàm và Thất gia dốc toàn lực ngăn chặn lại. Bị nội khí này đẩy lại phải lùi lại mấy bước.

Ngay trong nháy mắt, vùng đất đột nhiên lõm xuống, Mãn Thiên Vân rơi xuống.

- Lui ra trước đã.

Diệp Phàm nói:

Trong khi mấy người đề phòng đang lùi lại, một âm thanh nổ vang trời truyền đến. Phòng rung chuyển, bụi bay lên, toàn bộ phòng ốc đều bị sập xuống.

Đám người Diệp Phàm nhanh chóng muốn bỏ chạy, nhưng, lúc này mũi tên trong nước trên vách núi đá đột nhiên chảy bay ra rất nhiều, những mũi tên nước này bắn ra nội trong vòng hơn 100 mét tạo thành hơi nước trên không trung rất kỳ dị.

Mấy trăm mũi tên nước này giống như quay ngược chiều kim đồng hồ xoay tròn với tốc độ cao, đám người Diệp Phàm chuyển những mũi tên nước này. Nhất thời cũng bị xoay tròn lên.

Diệp Phàm vẫn rất bình tĩnh, lực nước cuốn rất mạnh. Vương Nhân Bàng, Hùng Bàn Tử và Trương Ẩn Hào đều xoay tròn lên, mọi người đều cố gắng dãy giụa nhưng không có cách nào ổn định lại cơ thể.

- Thất gia, chúng ta hợp lực lại kéo bọn họ ra.

Diệp Phàm kêu lên, song chưởng, đập vào chỗ mũi tên nước đấy.

Âm thanh quái dị vang lên đánh bang, mũi tên nước nhất thời bị Diệp Phàm dùng chưởng sắc bén chặt đứt mấy chục cái.

Nhưng, mũi tên nước này chảy cuồn cuộn không ngừng. Giống như trong núi có dòng nước cao áp phun ra bên ngoài, tuy nói Diệp Phàm đã chặt đứt được một số rồi, nhưng mặt khác lại có mấy chục cái bay ra.

Cứ liên tục như vậy không ngừng mấy chục cái sau đó đương nhiên cũng có kết cục như vậy, với khả năng của Thất gia muốn cứu người cũng không có cách nào.

Bởi vì lực xoay tròn của mũi tên nước quá lớn, tay duỗi ra toàn bộ cơ thể cũng bị cuốn trôi vào đó, trừ phi là chặt đứt lực xoáy vòng tròn này, bằng không, không có cách nào cả.

Mà đúng lúc này, cũng bắt đầu lũ lụt rồi.

Trong nước đột nhiên xuất hiện mấy chục hình ảnh, tất cả đều vây quanh căn phòng.

Xa thiên nhanh chóng sắp xếp mọi người áp chế không cho những người này tới gần chiến thần quỷ. Uy lực của súng trường cứ nhằm vào cao thủ mà bắn, đối phương muốn tiến thêm một bước cũng khó. Chỉ cần lộ bóng dáng lập tức sẽ bị chết.

Suy cho cùng, mặc dù là đối mặt với Tiên Thiên cường giả, công suất bắn súng trường cũng không thể trực tiếp ngăn cản bằng xương thịt được.

Đương nhiên, đối với người Tiên Thiên cường giả, nếu như anh ta cảnh giác, anh căn bản là không có cơ hội rồi, hoặc là tốc độ của bọn họ nhanh hơn, sẽ phát hiện ra sớm hơn.

Bị địch bao vây tứ phía như vậy, không có ai đi vào phòng cũng nhanh chóng chạy đến giúp đỡ đám người Xa Thiên. Thật ra, bọn họ cũng sắp không trụ được rồi.

Đối mặt với vòng xoáy của mũi tên nước kỳ dị này, mọi người đều có cảm giác ở cạnh cơn lốc.

Thất gia ra lệnh cho bọn họ không được nhúng tay vào, bởi vì, bản lĩnh của bọn họ quá yếu, cũng không giúp được gì.

Không lâu sau, vòng xoáy mũi tên nước giống như bùng nổ. Lúc này lực của mũi tên nước còn mạnh hơn gấp hai lần so với vừa nãy.

Lực của vòng xoáy kia thật đáng sợ, một âm thanh bang truyền đến.

Tiếng kêu của mũi tên nước quỷ dị vang lên lặp đi lặp lại, giống như xoáy nước lớn quét một lượt vậy. Diệp Phàm và Thất gia muốn thoát thân ra nhưng lại không được.

Trong nháy mắt, tất cả 5 người đều xông vào vòng xoáy nước, chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, âm thanh ầm ầm vang lên, bang một tiếng.

Mấy người này cảm giác như bị rơi thẳng xuống, đôi mắt chim ưng của Diệp Phàm phát hiện hình như tất cả tòa nhà đều bị vùi lấp rồi.

Ngoảnh lại nhìn, vội kêu lên:

- Không hay rồi, mọi người hãy kề sát tường đi, bên dưới có mũi nhọn.

Đôi mắt chim ưng của Diệp Phàm có ý cứu người, phát hiện phía dưới mười mấy mét có một vật gì đó sắc nhọn màu đen, chắc chắn là cái bẫy giết người rồi.

Nghe Diệp Phàm nhắc tới, 5 người có vẻ bản lĩnh cao cường, Vương Nhân Bàng đâm con dao vào tường để đi, tuy nói trượt được mười mấy mét, nhưng chiếc dao rất sắc, vẫn là bị nó đẩy mạnh vào tường xoay sở một lúc cũng dừng lại.

Công lực của Trương Ẩn Hào rất yếu, phi tiêu trong tay anh ta không thể đâm thủng được. Trích huyết tử của Diệp Phàm lúc này phát ra công dụng, ném về phía vách đá.

Những cánh hoa này đã xuyên vào trong tường thạch bích rồi, hai tay Diệp Phàm lại kéo Trương Ẩn Hào lại, Trương Ẩn Hào dùng phi tiêu cuối cùng cũng đâm được vào tường.

Quay đầu vừa nhìn thấy, Hùng Bàn Tử vẫn còn đang rơi xuống, nhưng thật ra Thất gia cũng đứng ở một chỗ vững chắc rồi.

- Thất gia…

Tiếng kêu thảm thiết của Hùng Bàn Tử vang lại, Diệp Phàm nhanh chóng hút lên, nội khí vô cùng mạnh, cơ thể của Hùng Bàn Tử dừng lại một chút.

- Hãy nhanh chóng xuyên cái đồ này lên tường đi.

Diệp Phàm kêu lên.

Hùng Bàn Tử hốt hoảng lúng túng cuối cùng cũng tỉnh táo lấy đồ ra xuyên vào tường.

Bởi vì, lúc này toàn dựa vào nội khí mà Diệp Phàm hút lại để anh ta ngừng lại ở trên không trung. Phương pháp này tiêu hao rất nhiều nội khí, kiên trì không được bao lâu.

Lúc này Hùng Bàn Tử rất nguy hiểm, nội khí tự nhiên cũng nhiều, cũng sắp xuyên được một chỗ cố định rồi.

Nhìn xuống, vật này được cắm trên tường anh ta cách mặt đất hơn mười mét, nếu cứ thế này mà rơi xuống, Hùng Bàn Tử nghĩ lại tình huống này mà run hết cả lên.

Người này không ngẩng đầu lên nhìn Diệp Phàm, ánh mắt tỏ vẻ khá cảm kích.

- Như vậy đi xuống cũng không phải là 1 chuyện, đoán chừng đằng sau việc xuyên vào trong này còn có một con đường khác nữa. Nhưng, tôi thấy con đường này không giống như là người hiện đại có thể xây dựng được.

Diệp Phàm nói:

- Aiya, vừa nãy nội khí của con súc xắc mạnh kia vô cùng kì lạ. Nếu như thực sự là cao thủ làm thì có thể xuyên qua bất cứ cái gì, có thể trực tiếp nhảy lên và tiêu diệt chúng ta. Về mặt này, có vấn đề gì hay không.

Thất gia đang đứng trên vách đá, nói:

- Tôi nghĩ, nội khí của dòng vừa rồi có phải là tổ tiên Thập Tam Thanh Y sớm đã thiết kế tốt rồi. Loại nội khí này tuyệt đối không thua kém Tiên Thiên Cường. Hiện tại trong Thập Tam Thanh Y còn có Tiên Thiên cường giả, chúng ta còn chơi cái gì nữa?

Diệp Phàm nói:

- Nội khí cũng có thể thiết lập sẵn được, sao có thể. Hơn nữa, nếu như quả thật tổ tiên Thập Tam Thanh Y có thể thiết kế phối hợp tốt để xuyên thủng như thế, nhiều năm như vậy rồi sao có thể bảo tồn được chứ?

Thất gia không tin, nhưng ngược lại Diệp Phàm lại tin.

Bởi vì, Đán Phi Tử ở hoang đảo có thể dùng toàn bộ nội khí để ngưng tụ thành hình dáng, vậy sao lại không bảo tồn được nội khí chứ.

Còn có nội khí của thiền sư Bảo Chí được giấu ở trong xương cốt mấy nghìn năm cũng không việc gì, cũng có thể chứng minh được điều này.

- Cũng không hẳn là không có chuyện như thế, nhưng, rốt cuộc thì có chuyện gì chúng ta tạm thời cũng nên sắp xếp lại. Chỉ là, trước mắt đối với chúng ta mà nói việc quan trọng nhất là tìm được đường ra. Nếu như đi lên trên chắc chắn là không được, người ta sớm đã tính toán rồi.

Thất gia nói, nhìn quanh bốn phía.

Phát hiện ra cái bẫy này rộng khoảng hơn mười mét. Vách tường tự nhiên có một tảng đá chắn, cũng không hiểu tảng đá này từ đâu tới, sa mạc Trung Thạch Đầu là một nơi rất khó có thể đến được.

- Lúc trước chúng ta đều ngồi chồm hỗm đi vào cái bẫy này, trên đó rơi cái gì xuống chúng ta cũng không còn chỗ ẩn nấp nữa.

Diệp Phàm nói, sau đó rút con dao găm của quân đội ra nạo vét tường.

Đặc thù khi truyền nội khí con dao có thể xuyên vào dài 1 mét, bởi vì, nội khí của Diệp Phàm rất mạnh, đạt tới mức trữ lượng nội khí cấp Tiên Thiên rồi.

Nếu như công lực này thuộc về Cửu Công Niệm Hồn thuật và Lang thuật của Duy Cơ Tư, một là gần đan điền hơn, hai là có thể bảo tồn được nội khí ở trong xương cốt, cách này cũng có ít.

Nhưng, khi Diệp Phàm dễ dàng đào được vào cách đó khoảng Ngư Long Thập Bát thước thì có một tiếng xôn xao, Diệp Phàm chạy nhanh về phía phát ra âm thanh.

Phát hiện bên trong tự nhiên có rất nhiều chất lỏng màu đen phun ra, nghe thử, mắng:

- Ôi mẹ nó chứ, bên trong còn chứa nước độc chứ.

- Phải làm sao với cái này bây giờ?

Thất gia nhíu mày xuống.

- Để tôi giải quyết nước độc này.

Diệp Phàm hừ, sau đó bắt đầu dùng chưởng mở đường nước trong động.

Thử một chút, còn có thể chấp nhận được. Tốc độ vận công nhanh như thế này, dốc toàn lực hút hết tất cả nước độc.

Thật đúng là không còn gì để nói, tổ tiên Thập Tam Thanh Y này còn có thể làm được độc nước này đối với người nửa độc như Diệp Phàm thế này chẳng khác gì đưa thức ăn vào miệng giữa trời đầy tuyết cả.

Lúc bắt đầu còn cảm thấy có chút khó chịu, nhưng, sau đó đã thích ứng được rồi. Việc này đối với người người luyện võ bình thường mà nói muốn dùng độc tố để lấy mạng của Diệp Phàm thì khó lắm không được đâu.

Sau khi chuyển hóa độc tố tích tụ tại đan điền.

Nửa giờ sau, Diệp Phàm dọn sạch trong phạm vi mấy mét. Sau khi giải quyết xong chỗ độc nước này, việc đi lại cũng thuận tiện hơn nhiều.

Cũng không hiểu được các tổ tiên cảu thập tam thanh y biết cái chỗ quái thai này có tức giận đến nỗi chui ra khỏi quan tài không.

Bọn người Vương Nhân Bàng và Thất gia đi vào, mọi người cuối cùng cũng tạm thời được thở nhẹ nhàng.