Quan Thuật

Chương 3164: Rừng ma




Ngay sau đó kiểm tra quân số, cám ơn trời đất, tất cả bảy người trong tổ đều vẫn còn đó. Nhưng mà mấy con lạc đà bị thổi đi mất.

- Trong chúng ta có hai người bị mất tích.

Thất gia tiến lại gần nói.

- Bây giờ cũng khó mà đi tìm, để cho cơn bão cát đỡ hơn rồi lại đi tìm.

Diệp Phàm nói. Phát hiện Thất gia là một trong ba vị đại tướng đang ngồi bên trong. Phỏng chừng những người mất tích chính là những người không có năng lực.

Ba giờ sau bão cát đi qua, mọi người cầm đèn pin đi tìm người.

Tuy nhiên, không tìm được. Nhưng lại phát hiện ra thi thể của hai con lạc đà. Bị cát vùi mất nửa người.

- Còn chưa đi được một nửa đường đã chết hai con rồi, may là lúc trước mua thêm mấy con, bằng không, mấy thứ này ai sẽ cõng đây.

Vương Nhân Bàng tức giận đá vào xác chết của lạc đà.

- Đừng có lộn xộn!

Thiết Cùng quát.

- Cái con mẹ mày, mày dẫn dường vậy sao?

Vương Nhân Bàng hét lớn, tát một cái vào mặt Thiết Cùng.

- Tất cả mọi người bình tĩnh lại đi, người trên sa mạc rất tôn kính lạc đà. Cho nên Thiết Cùng mới bảo anh dừng tay.

Thất gia chạy nhanh tới khuyên nhủ, chuyển sang nói với Diệp Phàm,

- Anh mang theo những người không tốt, nói cho mọi người biết, hiện tại chúng ta là một đội quân cực mạnh. Tức giận cũng phải nhịn, bằng không, chỉ có thể giải tán. Việc đánh giặc cần phải có kỷ luật, bằng không, tất cả mọi người đều sẽ chết ở nơi này.

- Vừa rồi Thiết Cùng nói có chút hơi quá.

Diệp Phàm nói.

- Đó là bản chất của người địa phương, tôi và anh gặp phải cũng sẽ như vậy, không thể trách được anh ta.

Thất gia nói.

- Được rồi, không nói về chuyện này nữa.

Diệp Phàm khoát tay áo.

Sáng ngày thứ hai, mọi người tiếp tục xuất phát.

Giữa trưa thấy khá nhiều cây trên sườn núi, nhìn từ xa có vẻ giống như rừng Quế.

- Có cây, ha ha ha, chúng ta nghỉ ngơi một chút dưới tán cây cho mát mẻ đi.

Vẻ mặt Vương Nhân Bàng mừng rỡ, thực ra tất cả mọi người trong hội đang ở trên sa mạc đều cười rất vui.

- Anh không thể đi đến đó được.

Không thể ngờ được Thiết Cùng lại lạnh lùng nói ra một câu.

- Rừng cây này có gì hại sao?

Vương Nhân Bàng không tin vào việc này.

- Anh nhìn xem nó giống rừng cây sao, xung quanh không có con suối nào cả, không có nước thì cây sống thế nào được? Nếu như lác đác vài cây Hồ dương thì còn bình thường, đằng này, tiên sinh, mở mắt của anh ra nhìn xem có phải là rừng cây không nhé?

Thiết Cùng châm chọc nói, Diệp Phàm và mọi người cùng cầm kính viễn vọng quan sát.

- Đúng là cây mà, có phải là rừng cây khô héo hay không?

Diệp Phàm và mọi người nhìn kính viễn vọng rồi nói.

- Đúng vậy, đúng thật là rừng cây khô héo. Tuy nhiên, rừng cây này có cái tên rất dáng sợ. Chúng tôi gọi nó là rừng ma.

Trên mặt Thiết Cùng hiện lên vẻ sợ hãi.

- Rừng ma, có nghĩa là gì?

Vương Long Đông hỏi.

- Đó là do bộ dạng quỷ quái như trong Tây Du Ký khiến chúng ta phải sợ hãi.

Thiết Cùng hừ nói.

- Rốt cuộc là nó có điều gì đáng sợ

Thất gia hỏi.

- Đi vào trong đó sẽ không ra được, không biết được nơi đó đã có bao nhiêu người chết trở thành oan hồn rồi.

Thiết Cùng lắc lắc đầu.

- Chưa bao giờ thấy có người đi ra ngoài?

Diệp Phàm hỏi, điều đó cũng có phần là tốt. Tuy nhiên, nói bên trong có yên ma quỷ quái Diệp Phàm tôi không tin được.

- Có, tuy nhiên, sau khi đi ra không lâu sẽ trở nên điên rồ. Lúc nói cũng kêu to, vẻ mặt thì sợ hãi.

Dường như bên trong có điều gì đó đáng sợ. Hơn nữa. Đi vào mười có thể thấy một người đi ra là đã không tồi rồi.

Cho nên, chúng tôi gọi nơi này là vùng cấm. Sau lại có người điều tra tư liệu, nói nơi này chính là mộ phần của hoàng hậu Tinh Tuyệt.

Có pháp sư làm tà thuật bên trong, cho nên. Không cho phép người nào đi vào cả. Đây chính là một thủ đoạn rất đặc biệt, người can đảm đến mấy cũng không dám đi vào.

Mình biết bên trong có rất nhiều bí mật, có lẽ còn có cả kho báu, nhưng. Kho báu có giá trị đến mấy cũng không bằng tính mệnh con người.

Tôi đã từng mang hai đội thám hiểm, bọn họ cũng không tin tà ma nên muốn đi vào. Tôi không dám đi vào, cuối cùng tôi chờ suốt nửa tháng. Nhưng không thấy người nào đi ra cả.

Thiết Cùng nói.

- Tuy nhiên, cha của tôi đã từng đi vào một lần. Nhưng không lâu sau đó ông ấy lại bị điên, rồi chết.

- Lúc ông ta tỉnh táo anh có hỏi xem ở bên trong có điều gì hoặc là có đường ra hay không không?

Diệp Phàm hỏi.

- Hỏi ư, trên khuôn mặt của cha tôi lúc nào cũng hiện lên vẻ sợ hãi. Cha tôi luôn mạnh bạo, cho dù có đối mặt với xác chết cũng không có chút sợ hãi.

Hỏi ông chỉ lắc đầu, nếu không thì hét lớn lên. Hơn nữa, còn luôn dặn tôi dù thế nào cũng không được vào đó.

Lúc đầu tôi cũng rất muốn vào đó xem thế nào, tuy nhiên, trước khi chết cha tôi có dặn như vậy, cho nên tôi cũng không dám đi vào.

Thiết Cùng nói.

- 10 vạn, anh có vào hay không?

Vương Nhân Bàng tức giận nói.

- Không.

Thiết Cùng không hề nghĩ ngợi, thẳng thừng lắc đầu.

- 60 vạn, anh dẫn chúng tôi đi vào đó. Tôi không tin cha anh đã dặn như vậy.

Diệp Phàm nói.

- 60 vạn…

Thiết Cùng có chút dao động, đang do dự.

- Người anh em, đi dạo một vòng đã kiếm được 60 vạn, cho dù là cướp ngân hàng cũng không nhanh như vậy.

Hơn nữa, lúc ra có an toàn hay không chúng tôi không cần anh chịu trách nhiệm. Anh trông nom ở ngoài tốt là được. Tôi nghĩ, chẳng qua nơi này là do mọi người đồn thổi mà ra thôi.

Có người chết ở bên trong đó mọi người đã sợ rồi. Cây cối khô héo thế này còn có thể tìm ra được ma pháp nào?

Vương Nhân Bàng giựt giây nói.

- Đưa trước cho anh 30 vạn.

Diệp Phàm ra hiệu cho Vương Long Đông nói, anh ta móc từ trong túi ra một bó lớn tiền, khiến anh ta có chút chói mắt.

Cũng không phải là Diệp Phàm phải đi tìm bí mật, mà là Diệp Phàm có sự tính toán khác.

Phỏng chừng ở khu Lâu Lan này, đối với những việc thần bí, Diệp Phàm đều muốn đi xem.

Để có thể thăm dò được bí mật ‘cung Thiên Tinh Tinh’. Nhất định trong khu rừng có manh mối..

Trực giác của Diệp Phàm mách bảo, nhất định nơi này, cùng với đảo Thuỷ Tinh có rất nhiều mối liên hệ. Tự nhiên, Diệp Phàm không muốn bỏ qua bất kỳ một đầu mối nào.

- Không ít đâu Thiết Cùng, 60 vạn này, là vốn của chúng tôi cấp, đủ để anh sống được vài năm. Nó giúp anh ổn định, hoàn toàn không cần phải mạo hiểm tính mạng đi dẫn đường như thế này.

Thất gia nói.

- Được rồi, ứng trước cho tôi một nửa tiền rồi đi. Vài người chúng ta sẽ ở bên ngoài canh giữ, đến lúc phát sinh chuyện ngoài ý muốn còn có thể cầu xin sự trợ giúp.

Quả nhiên là Thiết Cùng không chịu nổi, đồng ý.

Vì thế, mỗi bên để lại hai người bên ngoài để trông coi lạc đà.

Còn lại mặc trang phục gọn nhẹ để xuất trận, mọi người cầm theo một chút thực phẩm và một số ít các đồ dụng thiết yếu đi theo Thiết Cùng vào.

Đến gần mới phát hiên, đúng thật là toàn cây cối khô héo. Tuy nhiên, tuy nói là khô héo, nhưng cũng có cây có thể đạt được tới mười bảy mười tám thước, còn đa số là cao bảy tám thước. Cây còn khá nguyên vẹn, mà nhánh cây vẫn phát triển.

- Nhiều năm trôi qua như vậy mà các nhánh cây còn không có bị gió cát ăn mòn.

Diệp Phàm hỏi.

Đung vậy, giữa sa mạc khô héo mà vẫn có thể nhìn thấy cây cối, mà đa phần đều là thật. Điều đó thật là khá hiếm thấy.

Vương Nhân Bàng nói.

- Mọi thứ ở đây đều là phong thủy, mọi người nhìn này, trong rừng cây đều có những cây cao lớn, vững chắc để chắn gió cát.

Bão cát đều ở bên ngoài rìa, cho dù may mắn lạc vào đây cũng không hơn. Nói cách khác, sẽ bị chôn hết.

Tuy nhiên, rừng ma này phỏng chừng có chút tác dụng tự lọc, thông qua môi trường địa lý đem cát sắp xếp ra ngoài.

Chắc là như vậy, tuy nhiên, phải làm thế nào. Bằng không, chỉ một ngày cũng có thể hủy hoại được khu rừng ma này.

Hơn nữa, ma ở trong rừng có luồng lực lượng thần bí tuần hoàn. Việc này, chúng ta có muốn làm cũng không được.

Thiết Cùng đi dẫn đầu.

Giữa hai gốc cây thật lớn có một khoảng cách rộng chừng mười thước, mọi người đều đi từ nơi này vào trong.

Nhìn ở bên ngoài rừng ma cũng không tính được, tuy nhiên, vừa đi vào đã phát hiện cây cối thật là cao lớn.

Có gan để đi vào khu rừng nguyên thủy. Tuy nói là cây cối đều khô héo, nhưng ở trong này thật là quỷ dị, tất cả mọi người đều xốc lại để đề phòng.

Mọi người vừa đi vào vừa đánh dấu hiệu một cách cẩn thận.

- Nhìn kìa, người chết.

Vương Long Đông nói, mọi người nghe thấy nhìn lại, quả nhiên ở dưới một tàng cây lộ ra một cái sọ.

Vương Nhân Bàng tiến lại gần đá một cước, thấy toàn xương cốt. Ngoài xương cốt ra còn có nhiều vết rỉ sét của đao cùng với một vài công cụ để khai thác, dây thừng đã nát vụn và một số loại linh tinh gì đó.

Không có nhiều giá trị cho bộ sưu tập mấy, quang cảnh này chắc đã được một trăm năm.

- Phải đến để kiểm tra đã.

Trương Ẩn Hào kiểm tra một chút rồi nói.

- Tôi đã nói qua từ trước rồi, đi vào sẽ không đi được ra.

Thiết Cùng lai có chút muốn rút lui.

- Sợ gì chứ, chẳng nhẽ những cây không này còn có thể nuốt được người. Nếu gặp cao thủ thì thế nào, chúng ta có mấy người có thân thủ.

Vương Nhân Bàng hừ nói.

- Thân thủ cao, ở trong này có khi cũng vô dụng, không thể thi triển được.

Thiết Cùng cãi lại nói.

- Anh nhìn này, khẳng định chúng ta có thể trở về bình an.

Vương Nhân Bàng và Thiết Cùng tranh luận.

- Được rồi, đừng dông dài nữa, có lẽ mọi người nên chú ý tới xung quanh đi.

Thất gia nói.

Nhưng mà, càng đi vào trong trong lòng mọi người càng cảm thấy có chút bất an, ở bên trong này dường như ánh sáng cũng kém đi.

Mọi thứ ở nơi này đều trở nên có phần u ám, một bầu không khí ảm đảm bao phủ, lúc đầu vốn rất sôi nổi, nhưng thực ra ở trong rừng có một luồng khí lạnh, làm cho người ta đều cảm thấy có chút lạnh lẽo run lên.

Mà cây cối khô héo cũng lung tung loạn bậy lên, cây to nhất cũng phải mấy người mới ôm hết được, một vài cây cối có vẻ như một nửa đã hóa đá một nửa là cây. Cũng không hiểu được những năm về trước có bao nhiêu người chết ở đây, trên mặt đất tràn ngập những tang thương thay đổi lớn.

- Nhìn kìa, có phòng ở.

Vương Nhân Bàng kêu lên, mọi người giương mắt lên nhìn, quả nhiên, giữa cây cối lộn xộn có một cái vòng tròn bảo giống như thứ gì đó. Thứ này bề ngoài có điểm giống như là nhà bạt, đường kính mười thước.

Tuy nhiên, được làm từ chất liệu bùn gỗ. Những lỗ thủng ở nơi này đều là bị bão cát ăn mòn, chỉ hoàn toàn có xác bên ngoài. Tuy nhiên, cũng có một phần bị chôn ở dưới cát.