Quan Thuật

Chương 3157: Sập bẫy rồi




- Lại nói khoác rồi, một chén rượu mà thôi.

Diệp Phàm khoát tay áo nói.

- Rượu ngon.

Thất gia liếm liếm đầu lưỡi, nhìn Diệp Phàm hỏi:

- Thế nào cậu thanh niên, tôi dùng hàng tốt đổi thì sao?

Thất gia vừa nói xong, rầm một tiếng rút ra từ bên hông một cái tẩu thuốc, trông như đồ cổ.

- Thất gia, của quý của ông thật là đáng giá. Nghe nói lần trước lão Lý trả ba trăm nghìn ông cũng không quan tâm.

Trương Ẩn Hào nói, nhắc nhở Diệp Phàm một chút.

- Ba trăm nghìn, dù là một triệu tôi cũng không bán nó. Đây là tẩu thuốc gì, Kỷ Hiểu Lam đã từng dùng có biết không? Là được vua ban cho.

Thất gia hừ một tiếng khí phách thật sự.

- Cảm ơn Thất gia giúp đỡ, tẩu thuốc này rất đáng giá, nhưng thôi, rượu của tôi hết nguồn rồi. Hiện giờ chỉ còn có một bình, sau này sẽ không còn.

Nhưng, Thất gia thật sự muốn trường kỳ uống rượu này, có chỗ nghe nói là có. Tôi cũng vì có việc mới tìm đến nhà họ Trương.

Nhà họ Trương nói với tôi chuyện của Thất gia. Tôi nghĩ, rượu này muốn lấy được cũng khó khăn. Hơn nữa, tôi cũng thấy, Thất gia cũng là người thích rượu. Rượu này quá khó khăn lấy được.

Diệp Phàm tung ra đề tài, biết Thất gia là người hiểu biết.

Rượu này có công tác dụng nâng cao công lực. Thất gia tuy đã già rồi, hưng chẳng lẽ không muốn nâng cao công lực, muốn sức khỏe của mình càng tốt hơn?

- Ha ha, rượu này thật sự tốt, rượu ngon hiếm thấy. Tôi thật sự thích, nhưng cậu thanh niên, cậu định lừa tôi vào chòng sao?

Thất gia cười.

- Thất gia sao lại nói vậy, tôi chỉ muốn hợp tác với ông đi tìm rượu thôi. Tôi cũng là người yêu rượu, Thất gia là người thích rượu, tin tưởng cũng biết giá trị của loại rượu này.

Diệp Phàm nói.

- Hợp tác.

Thất gia nhắc lại một câu sau đó lắc lắc đầu nói

- Tôi già rồi, tôi không thể chạy.

- Có thể uống rượu từ xa mà già sao? Đây là Thất gia không tin Diệp Phàm tôi.

Diệp Phàm nghiêm mặt hừ nói.

- Khinh thường cậu thì sao, Thất gia tôi chỉ chọn người thích hợp để hợp tác, cậu thanh niên, cậu quá trẻ.

Người muốn tìm Thất gia tôi hợp tác có nhiều. Cả đời Thất gia tôi ghét nhất mấy người không hiểu biết, dựa vào danh tiếng và tiền tài của gia tộc, có chút thế lực là lười biếng vô tích sự.

Trước mặt tôi cậu giả vờ cái gì? Rượu này, cũng là có năng lực mới có thể lấy được. Chỉ cậu, phân lượng còn quá nhẹ.

Nếu như trong gia tộc thì cậu là quản gia không khác gì.

Thất gia kiêu ngạo.

- Lão già này, mặt không biết xấu hổ, ông kiêu ngạo cái gì?

Ngưu Bá bước lên trước mặt Thất gia, hai tay đặt trên vai thất gia.

Thất gia mặt trầm xuống, lúc này, bên cạnh có một người xuất hiện, rất béo, giống như một ngọn núi. Tay người kia triển khai hùng trưởng, bàn tay đầy vết chai thô rấp hướng về phía Ngưu Bá.

- Hùng Bàn Tử cũng tới rồi

Trương Ẩn Hào chào, thật ra là đang nhắc nhở Diệp Phàm, người này chính là một trong ba cao thủ dưới tay của Thất gia “Hùng Liệt”.

Người này bình thường gọi là Hùng Bàn Tử (Hùng Béo). Cao chưa đến mét tám, nhưng nặng tới hơn 100kg.

Ngưu Bá cũng béo, hai người trông rất xứng nhau.

Nhưng Hùng Bàn Tử thực sự buồn bực, dù y cố gắng thế nào, tay của tên to con này vẫn đặt trên vai Thất gia.

Hùng Bàn Tử mặt đỏ bừng, biết hôm nay gặp cao thủ.

- Tốt, cậu thanh niên, cậu hiện giờ có chút vốn nói chuyện với tôi.

Thất gia vỗ nhẹ lên bàn nhưng, những củ lạc trên bàn cũng đột nheien bắn lên hướng về phía hai tay của Ngưu Bá.

- Rút lui.

Diệp Phàm nói. Ngưu Bá nhẹ nhàng buông tay, thật ra, làm cảm giác một lực mạnh mẽ truyền đến, không thể không buông tay. Trong mắt Ngưu Bá hiện lên vẻ bội phục, Diệp Phàm không ngờ nhìn thấy hết.

Diệp Phàm chấn động trong lòng, Thất gia này nhìn như thoải mái vỗ một cái không ngờ có thể đẩy lui Ngưu Bá. Xem ra, công lực của Thất gia còn phải cao hơn.

Ngưu Bá nhìn Hùng Bàn Tử một cái, xoay người đứng phía sau Diệp Phàm.

- Lấy đồ của cậu ra đi.

Thất gia nói.

- Đừng vội.

Diệp Phàm nói,

- Thất gia đã nghe qua Thập Tam Thanh Y chưa?

- Sao cậu lại biết về họ?

Thất gia sửng sốt, hỏi, xem ra người này thật đúng là nghe nói qua.

- Tin tức này Thất gia không cần hỏi, tôi chỉ muốn tìm hiểu một chút về chuyện của Thập Tam Thanh Y.

Diệp Phàm nói.

- Rượu này có liên quan đến Thập Tam Thanh Y?

Thất gia hỏi, đương nhiên không dễ dàng nói ra.

- Ôi, hơn nữa, không riêng gì có rượu này, còn có rất nhiều mặt hàng tốt nữa. Nếu hợp tác này có thể thành công, Thất gia thật sự có thể dưỡng lão.

Diệp Phàm nói:

- Trong truyền thuyết còn có dược liệu để đột phát công lực.

Nếu như có thể may mắn lấy được một ít. Thất gia chưa lớn tuôi có lẽ còn có thể nâng cao lên một bước. Đến lúc đó, thân thể rất tốt, tâm trạng cũng tốt lên.

Tâm trạng tốt, ha ha, trường thọ có thể không mời mà tới.

Con mắt Diệp Phàm phát hiện, lông mi Thất gia kia hơi giật giật.

Lão già này ông không quan tâm thì không được. Diệp Phàm thầm hừ trong lòng.

- Cậu Diệp nói thật sự là mê người, Thất gia tôi không thể không động tâm. Một khi đã như vậy, cậu nói một chút về mối quan hệ giữa các cậu và Thập Tam Thanh Y?

Thất gia hỏi, người này thật đúng là đanh đá chua ngoa, nói chuyện cẩn thận, rất khó chiếm ưu thế với ông ta.

Diệp Phàm cũng đem chuyện Thập tam thanh y chia nhau giấu bản đồ.

- Việc này thật đúng là có chút phiền phức có phải không? Trước tiên bản đồ không có đủ, trước mắt trong tay cậu chỉ có mấy phần, mà phần lớn lại trong tay Mãn Thiên Vân một trong mười ba người áo xanh (Thập Tam Thanh Y).

Người của Thập Tam Thanh Y cũng không phải nhân vật đơn giản. Thất gia tôi trước kia đã nghe các bô lão nói qua, một chưởng của Thập Tam Thanh Y có thể đánh đổ một cây đại thủ một người ôm hết.

Có thể làm cho bầu trời đầy cát vàng cho nên gọi là Mãn Thiên Vân.

Thất gia nói,

- Vấn đề lớn đầu tiên là tìm bản đồ giấu đồ quý của Thập Tam Thanh Y

Hơn nữa, nhiều năm như vậy đi qua, bản đồ còn hay không cũng khó nói. Thứ nữa, chúng ta còn phải trợ giúp các cậu báo thù, đây là vấn đề hợp tác thôi.

- Khó khăn đương nhiên là cao, nhưng nếu không khó khăn thì tôi và nhà họ Trương hợp tác là xong việc, sao phải tìm ông?

Diệp Phàm cười lạnh một tiếng.

- Ôi, cậu nói câu này là thật, nhưng nếu khó khăn lớn như vậy, có lẽ chúng ta cũng không thu hoạch được gì. Cho nên, nếu như có thể tìm được nơi giấu đồ quý này thì chúng ta sẽ phân chia thế nào?

Thất gia hỏi, đây mới là vấn đề quan trọng.

- Tôi phát hiện đầu tiên đương nhiên chiếm phần lớn, chúng ta lấy bảy phần, mà nhà họ Trương một nửa còn lại, còn Thất gia các ông nửa còn lại thì sao?

Diệp Phàm hỏi.

- Ha ha, cậu Diệp coi tôi là trẻ con ba tuổi có phải không?

Thất gia cười lạnh một tiếng.

- Tôi không hiểu Thất gia nói vậy có ý gì?

Diệp Phàm cũng thản nhiên hỏi.

- Chúng tôi mạo hiểm mạng sống chỉ lấy được một nửa nhỏ, những lời này cậu cũng có thể nói ra sao? Cậu thanh niên, Trung Quốc chúng ta không chỉ riêng có cậu hiểu biết, tôi cũng được đi học rồi. Hơn nữa, các cậu thanh niên còn có máy tính, nên tính toán này cậu không thể bằng tôi.

Thất gia hừ nói.

- Vậy ý của Thất gia là gì?

Diệp Phàm hừ nói.

- Chúng tôi phải được thế này.

Thất gia giơ bốn đầu ngón tay.

- Ha ha, tính toán của Thất gia so với chúng ta thật đúng là hơn nhiều lắm. Diệp Phàm tôi chết khiếp hợp tác với nhà họ Trương được sáu phần. Phần lớn lại do các ông chiếm, đây là đạo lý gì?

Diệp Phàm cười lạnh hai tiếng.

- Chúng ta dựa vào thực lực nói chuyện. Nếu không, hết thảy chỉ là nói suông. Không cần nói là lấy được đồ quý, ngay cả mạng sống không còn thì còn nói gì đồ quý.

Thất gia hừ nói.

- Ừ, muốn xem thực lực như thế nào? Ý của Thất gia là chúng tôi không bằng các ông có phải không?

Diệp Phàm hừ nói.

- Bảo vệ của cậu thân thủ cũng không tệ, nhưng, chỉ với chút người đó, thì cấp dưới của Thất gia tôi thân thủ như vậy không ít. Hơn nữa, muốt bắt được Thập tam thanh y không ai có thể làm được. Không có cao thủ càng không được. Cậu thanh niên, đồ quý đương nhiên thích, nhưng phải có số mới được. Mà số của các cậu phải dựa vào chúng ta.

Thất gia hừ nói, khá kiêu ngạo.

- Ha ha, chỉ vài người các ông, xem như là không đủ.

Ngưu Bá nhìn Hùng Bản Tử một cái, vẻ mặt khinh thường.

- Vị ấy lớn như thế không ngờ còn khinh thường, là người của Thất gia, để Lang Bá tôi đến xưng phân lượng.

Lúc này, từ dưới vang lên một tiếng nói, theo tiếng nói một người cao gầy đi lên. Người này thật sự gầy, gầy như cây trúc, giống như là gió thổi có thể ngã.

- GNhư người bệnh còn muốn động quyền với Ngưu Bá tôi, Ngưu Bá tôi không phải thổi một hơi đã làm cho anh răng rơi đầy đất sao?

Ngưu Bá hướng về phía trước thổi một hơi.

- Có thể thổi chúng ta đi ra bên ngoài thử vài cái là được.

Lang Bá hừ nói.

- Ha ha, xưng cũng tốt, chúng ta xuống phía dưới thì sao cậu Diệp?

Thất gia cười tủm tỉm.

- Ý của Thất gia là phải lấy quyền cước đểu phân chia có phải không?

Diệp Phàm cười lạnh.

- Cậu Diệp nếu có ý này tôi cũng không phản đối, chỉ cần cậu có thể đánh ba cấp dưới của tôi. Thất gia tôi lấy hai phần, tuyệt không nói hai lời

Thất gia bình tĩnh cười, con chim lập tức hét to

- Hai phần hai phần, tuyệt không hai lời.

- Được.

Diệp Phàm gật đầy, mấy người xuống tầng đi, Xa Thiên cũng đi theo.

- Vị này cũng là người của cậu?

Thất gia nhìn vẻ mặt ảm đảm của Xa Thiên liếc mắt một cái.

- Đúng.

Diệp Phàm nói.

Thất gia không nói gì tiếp, mấy người lái xe đến một rừng cây thì dừng lại

Ngưu Bá và Lang Bá hai người đều có chữ bá, lập tức liền thi triển quyền cước về phía đối phương.

Nhưng, Ngưu Bá hôm nay gặp người kiên quyết chết, qua mười mấy hiệp đã bị người này một cước đá đến hơn mười mét nửa ngày không đứng lên được.

- Cậu Diệp có ra tay không?

Lang Bá khí thế tăng vọt, nhìn Diệp Phàm.

- Ông chủ chúng tôi là người chỉ huy, sao có thể ra tay với người thô tục như anh.

Xa Thiên cười lạnh một tiếng, đứng phía trước Diệp Phàm.

- Được, vậy thì cậu có thể?

Lang Bá cười một tiếng, một quyền về phía cằm của Xa Thiên. Quyền này muốn đánh đến cằm của Xa Thiên, tới rất mạnh mẽ.