Quan Thuật

Chương 3145: Lão tàn phế sao lại lợi hại như vậy




- Vội cái gì, vội hơn nữa thì cũng phải dành ra thời gian có phải không? Anh nhẫn tâm để tôi chịu uất ức trước một người con gái sao? Chúng ta là đàn ông.

Đường Thành cố gắng ưỡn ngực.

- Thật sự là bận, cậu xem, tôi ở Hoành Không lại kiêm chức Bí thư Địa ủy Giang Hoa. Hiện tại việc di dời đã bắt đầu rồi, chỉ địa khu Giang Hoa kia là ba mươi triệu, đều phải lo lắng, tóc tôi gần đây đã bạc rồi.

Diệp Phàm vẻ mặt đau khổ.

- Anh Diệp, anh em chúng ta không cần diễn bài bi hài nữa.

Đường Thành cũng không ngu, sớm nghe ra được chút gì đó.

- Bài bi hài, anh em chúng ta có cần không?

Diệp Phàm vẻ măt không hiểu.

- Tôi biết, vừa rồi anh muốn nói điều kiện. Nói đi, dù sao duỗi một đao lui một đao.

Đường Thành căm hận nói.

- Chuyện di dời trung tâm địa khu Giang Hoa có phải cậu cũng ra chút sức.

Diệp Phàm cười gượng một tiếng nói.

- Liên quan quái gì đến tôi?

Đường Thành kêu lên.

- Không phải cậu nói chúng ta là anh em tốt sao? Anh của cậu gặp việc khó, cậu làm em có phải là cũng nên giúp một phen.

Diệp Phàm tiếp tục cười khan.

- Chẳng lẽ thật sự ứng nghiệm lời của Thủy mẫu nói, cậu không phải là đàn ông, chính là cái kia….

- Tôi xem như đã nhìn thấu người anh em “thần mã”. Anh và Thủy mẫu cùng là nơi trút giận.

Đường Thành giận dữ nhìn Diệp Phàm một cái hừ nói

- Tất cả đều là ích lợi, ích lợi.

- Ha ha, tính rồi, cậu không giúp tôi thì không hối hận. Chuyện của cậu, tôi làm anh cũng không có nghĩa vụ giúp có phải không? Hơn nữa, việc này cũng không thể kêu là ích lợi, chỉ có thể nói là hai bên cùng có lợi thôi. Cậu và tôi đều muốn tốt có phải không? Anh em là phải thế, cậu giúp tôi tôi giúp cậu, mọi người cùng nhau phát triển có phải không?

Diệp Phàm cười nói.

- Tôi giúp, tôi giúp còn không được sao? Tôi giúp cho chết anh.

Đường Thành cắn răng nói.

- Giờ mới giống. Vấn đề của cậu sẽ không có vấn đề gì, nhưng rắn bảo kia cậu đã làm ra chưa?

Diệp Phàm hoi.

- Đương nhiên, Đường Thành tôi ra tay còn không lấy được một quả rắn bảo sao? Thì Đường Thành tôi không cần làm người nhà họ Đường.

Đường Thành vẻ mặt lại đắc ý.

- Ha ha, biết rõ cậu nói khoác. Thái tử đảng của Bắc Kinh, có nó tốt rồi, chúng ta chọn một thời gian để tương trợ cậu một phen. Ha ha, một khi thành công, cậu lập tức có thể đấu với Thủy mẫu cô nàng.

Diệp Phàm cười nói.

- Chỉ với thân thủ của anh ta đã muốn đấu với tôi. Không có cửa nào. Cảnh giới này chính là khổ luyện ra, sao có thể mấy tháng liền thay đổi.

Thủy Mẫu châm chọc nói, nghe không hiểu Đường Thành và Diệp Phàm nói cái gì.

- Mấy tháng sau, Thủy Mẫu đồng chí, cô đến là được. Đến lúc đó rơi răng đầu đất cùng không cần cầu anh tôi. Tôi quyết tâm, không phải thương hoa tiếc ngọc, ra tay đối với nữ đồng chí như thế, đến lúc đó…

Đường Thành hừ nói.

- Anh Diệp, anh nói số để tôi chuẩn bị.

- Thế nào?

Diệp Phàm giơ một đầu ngón tay ra.

- Một mười triệu, tốt lắm.

Đường Thành vẻ mặt thoải mái, cười nói.

- Lên trên nữa.

Diệp Phàm lắc lắc đầu.

- Một… trăm … triệu. không thể nào, nhiều như vậy.

Đường Thành trợn mắt thật lớn.

- Anh thấy tôi là người chỉ cần một triệu sao? Chút tiền ấy với tôi không đủ nhét kẽ răng. Không phải mười triệu mà là một trăm triệu. Cậu nghĩ cách mà làm. Cần tài liệu và lý do tôi cung cấp. Cậu trực tiếp hỏi thư ký Vệ Quốc của tôi là được.

Diệp Phàm hừ nói.

- Một tỷ!

Đường Thành giống như bị người ta giết một đao vậy, hét lên đau khổ, bả vai kia run run, sau đó quát

- Anh Diệp, khẩu khí của anh cũng quá lớn rồi đấy, Đường Thành tôi đâu phải ngân hàng? Tôi lấy đâu ra một tỷ, không nên không nên, nhiều lắm, ít hơn một chút đi.

- Vậy chín trăm triệu thì thế nào?

Diệp Phàm cười gượng một tiếng.

- Không thể vượt qua hai trăm triệu, nếu không tôi sẽ nuốt Xà bảo.

Đường Thành thái độ kiên quyết.

- Cậu nuốt thì nuốt đi, không liên quan đến tôi, cũng có thể có chút sức lực.

Diệp Phàm nói.

- Anh …

Đường Thành trợn mắt, cuối cùng không có cách nào nói

- Được, năm mươi phần trăm, đây là khả năng lớn nhất của Đường Thành tôi.

Không phải các anh di dời sao, hỏi Bộ tài chính đòi tiên, mấy trăm triệu của là một khoản lớn, không dễ làm.

Có lẽ còn phải phân tán, đến các bộ và ủy ban liên quan xin một ít. Ôi, số khổ rồi, Đường Thành tôi sao lại gặp loại người này.

- Được rồi, nể mặt anh em thì năm mươi phần trăm. Đồng chí phụ trách việc di dời trung tâm địa khu Giang Hoa đã ở Bắc Kinh. Có rảnh tôi giới thiệu để cậu làm quen một chút.

Diệp Phàm cười nói, còn giống như là chịu thiệt.

- Gặp làm gì, tôi chỉ là nể mặt anh, bọn họ tính cái cầu, không gặp!

Đường Thành khó được khi kiêu ngạo như vậy.

- Có thể làm chút thành tích đi.

Diệp Phàm nhìn buồn cười.

- Anh Diệp, anh thực sự có thể đánh bại Hoành Đoạn Thiên Hà sao?

Không thể tưởng tượng được Thủy Mẫu lại hỏi chuyện này.

- Cô hỏi làm gì?

Diệp Phàm nhìn cô ta.

- Đương nhiên là có việc.

Thủy Mẫu nói.

- Cô nói nguyên nhân trước đi.

Diệp Phàm quyết định tăng lòng ham muốn của cô ta.

- Anh ít nhất có thể đánh thắng Điền Ly Thu.

Thủy mẫu nói.

- Điền Ly Thu trước mặt anh Diệp tính cái rắm, xách giày cũng không xứng.

Đường Thành khinh thường hừ nói.

- Có gì cô cứ việc nói thẳng, nếu không tôi không rảnh để nói chuyện tào lao với cô.

Diệp Phàm nói.

- Tôi muốn biết thực lực thực sự của anh Diệp, nếu không, chuyện của tôi anh không giải quyết được, nói cũng không tốt.

Thủy Mẫu nói.

- Tôi nghĩ, cô vẫn đi theo Điền Ly Thu, có phải có phải muốn chuyện gì ông ta có thể giúp cô?

Diệp Phàm nhớ đến chuyện gì đó.

- Đúng vậy, Điền Ly Thu là cao thủ nhị thập đẳng đỉnh giai. Hơn nữa, nghe nói sẽ đột phá. Cho nên, tôi luôn chờ mong ông ta có thể đột phá đến trình tự cao, đến cảnh giới bán tiên thiên trong truyền thuyết. Đáng tiếc ông ta không thể nào đột phá đến cảnh giới này đã bị các anh bắt.

Thủy mẫu thở dài.

- Chuyện của cô anh Diệp hoàn toàn có thể giúp giải quyết.

Đường Thành nói.

- Việc này….

Thủy mẫu có chút do dự.

- Ha ha, tôi thấy cô đầu óc đúng là không thông minh, Anh Diệp không tiện giải quyết thì anh Diệp có bạn bè. Mấy ngày hôm trước vừa đến hai ông lão, có phải là cô cũng nhìn thấy không?

Đường Thành cười thần bí.

- Đúng là thấy. Nghe nói còn phải ở trong Thiên Sinh Bát. Nhưng đó thì thế nào, hai lão tàn phế thôi.

Thủy mẫu hừ nói.

- Cô gái, cô thật đúng là mắt mù.

Đường Thành châm chọc.

- Chẳng lẽ hai lão tàn phế có chút gì, nhưng mặc dù là lai lịch nhưng tàn phế, còn có thể dùng cái gì?

Thủy Mẫu đúng thật là rất mạnh mẽ.

- Bọn họ tàn phế cũng là cao nhân, hơn nữa, bọn họ dùng một đầu ngón tay có thể làm cho cô răng rơi đầy đất.

Diệp Phàm hừ lạnh một câu.

- Không thể nào.

Thủy Mẫu thực sự kiên quyết, lông mi dựng thẳng lên, có chút không phục.

- Không tin để họ đến vui đùa với cô một chút.

- Đùa thì đùa, đến lúc đó, liên thủ bị tôi đánh cho tàn phế thì đừng trách tôi.

Thủy Mẫn mạnh mẽ lên.

- Cứng cỏi, Đường Thành, đi mời họ đến đây.

Diệp Phàm gật đầu nói, Đường Thành xoay người bước đi, không lâu Hồng Tà ngồi xe lăn đã tới.

- Cô gái lỡ thì nào kiêu ngạo như thế, không ngờ dám đánh cho ông đây rơi răng đầy đất?

Hồng Tà nhìn Thủy mẫu một cái hét lên

- Đây là lý gì, một đàn bà bó chân cũng dám nhảy ra kêu la? Đúng là đời.

- Chính là cô ấy, người ta trước kia là con gái nuôi của Điền Ly Thu vùng Hoành Giang. Thiên kim của Bá chủ vùng Hoành Giang. Thật sự lợi hại, tiền bối, ông phải cẩn thận, nếu không, ngay cả tay cũng tàn phế thì phiền toái.

- Hừ!

Hồng Tà thiếu chút nữa tức nổ phế quản,từ xa chộp về phía thủy mẫn. Nghe tiếng gió xé truyền đến, Thủy Mẫu cũng biết lợi hại, vận công muốn chống cự, nhưng cô hôm nay gặp Hồng Tà một trong 11 cao thủ của cả nước, sao có thể có tác dụng.

Cuối cùng cả người bị nắm lên không trung, rầm một tiếng, cả người bị Hồng Tà ném lên trên cỏ, mặt xám tro không nói nổi.

- Chỉ chút thân thủ đó, không kính.

Hồng Tả làm xong xoay người phe phẩy xe lăn đi.

- Thế nào cô nàng, lão tàn phế còn được chứ?

Đường Thành châm chọc nói.

- Hu hu …

Không thể tưởng tượng được cô gái mạnh mẽ đó đột nhiên òa khóc.

- Việc này, anh Diệp, tôi chính là không nên trêu cô ấy…

Đường Thành vội đến mức ngượng ngùng đứng lên.

- Cậu đó, có phải trước mặt Hồng Tà thêm mắm thêm muối.

Diệp Phàm cười nói.

- Ha ha, việc này cô không phải thế sao? Nhưng tôi thực không nghĩ, một người tàn phế không ngờ có thể đùa giỡn với một cao thủ như vậy. Lão già này, thật đúng là không phải. Hình như so với Phí lão còn lợi hại hơn.

Đường Thành vẻ mặt kinh ngạc.

- Nếu không tôi giới thiệu với cậu một chút, bái làm sư phụ thì thế nào?

Diệp Phàm hỏi.

- Thôi, ai muốn bái loạn hỉ nộ vô thường kia làm sư phụ. Khác gì tìm đánh. Nghe nói vẫn là tà người trong vật, loại tà người này chính là không dễ chọc, không phải chỗ tốt.

Đường Thành lắc đầu giống như cổ rắn vậy.

- Nghĩ kỹ đi, qua thôn không thể không qua điếm đó.

Diệp Phàm nói.

- Nếu không vị tiền bối Lệ kia còn được.

Đường Thành ánh mắt thật đúng là sáng như tuyết.

- Ha ha, cậu có thể đi tranh thủ thôi.

Diệp Phàm cười nói.

- Anh Diệp, từ nay về sau tôi nghe lời anh.

Thủy mẫu đứng mạnh lên, trên mặt đầy nước mắt.

- Cô nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?

Diệp Phàm giọng dịu đi không ít.

- 13 Áo Xanh (Thập Tam Thanh Y), anh đã nghe nói bao giờ chưa?

Thủy mẫu nói.

- Thập Tam Thanh Y, đó là gì, chưa nghe nói qua.

Diệp Phàm lắc lắc đầu, nhìn Đường Thành một cái, cậu ta cũng không biết.

- Có lẽ hiện tại mai danh ẩn tích, thời Thanh là khá nổi tiếng. Bọn họ do mười ba người tạo thành, mỗi người thân thủ cao cường.

Trước kia đều là thổ phỉ trên sa mạc, mặc quần áo màu xanh đi suốt dọc sa mạc miền Tây bắc. Cướp bóc chính là trên con đường tơ lụa.

Sau đó, Thập Tam Thanh Y cứ tiếp tục, đến hiện giờ đã có ngàn năm lịch sử.

Nhưng mỗi người kế nghiệp đều là đời sau của mười ba người này. Mà mười ba người áo xanh đều có biệt hiệu, như người lớn nhất là Mãn Thiên Vân.

Nghe nói là một tay ám phiêu, ám phiêu thi triển ra có thể có thể đạt hơn trăm miếng.

Thi triển ra giống như ông trời đều bị che lấp, cho nên, gọi là Mãn Thiên Vân. Thời kỳ nhà thanh Mãn Thiên Vân công lực cực kỳ cao.

Nghe nói so với cảnh giới Tiên thiên trong truyền thuyết còn lợi hại hơn. Thập tam thay y trải qua mấy trăm năm cướp bóc cũng tích lũy được vô số tài sản.

Theo truyền thuyết bọn họ còn có nơi giấu của cải, đều là đồ quý mỗi lần cướp bóc bỏ vào đó.

Mấy trăm năm nếu có thể đào ra thì nguy rồi.

Thủy Mẫu nói.