Quan Thuật

Chương 3127: Chu gia




- Ha ha, cũng may là có anh nên mấy gã độc công mới không dám để các anh phải chết đói.

Diệp Phàm cười nói.

- Ý trời, xem ra vừa rồi các anh đã nhìn thấy quá trình chúng tôi bắt quạ đen rồi. Vì thế mới phát hiện ra nơi chúng tôi ở.

Lệ Vô Nhai thở dài.

- Cứ cho là như thế đi, nhưng mà chính cái cách ma quái của các anh lại đe dọa những công nhân ở mỏ đá, điều này dẫn tới sự nghi ngờ của tôi. Vì vậy, mặc dù không phát hiện ra chuyện các anh bắt giữ quạ đen, chỉ cần cho tôi mấy ngày, dựa vào những điều này tôi có thể phát hiện ra các anh.

Diệp Phàm nói.

- Lại đây, cầm lấy thuốc.

Hồng Tà lại rất thật thà, đưa tay ra.

- Không cần phải thuốc, để tôi kiểm tra kinh lạc của các anh một chút là được.

Diệp Phàm cười nói, đưa tay đặt lên tay phải của Hồng Tà, không lâu sau, nội khí độc theo kinh lạc vào trong.

- Được rồi, có thể thu tay lại rồi.

Diệp Phàm cười nói.

- Không ngờ, chàng thanh niên này, rất nhiều thứ trên người cậu khiến người khác kinh ngạc.

Hồng Tà nhìn vào cánh tay mình, vẻ thán phục, nói

- Sao vậy, cậu đã hạ độc hết rồi sao?

Lệ Vô Nhai khá giật mình.

- Xong rồi.

Diệp Phàm mỉm cười nói:

- Cậu cũng đưa tay đây.

- Lão Lệ, hắn là độc nhân.

Hồng Tà cười khổ sở.

- Độc nhân, lẽ nào là vậy?

Lệ Vô Nhai trừng mắt kinh ngạc.

- Ha ha, không ngờ các cậu lại lo lắng như vậy, tôi chỉ là nói tới độc nhân. Nhưng mà các anh yên tâm đi, nội khí độc mà tôi hạ trên người các cậu, mỗi nắm sẽ giải một lần.

Hơn nữa, chỉ muốn giải độc trên người các anh chứ không có trở ngại gì. Đương nhiên, nếu như các anh làm trái với hiệp định vậy thì phải nhận hình phạt thôi.

Thậm chí có thể nguy hiểm tới tính mạng của các anh nữa.

Diệp Phàm nói.

Tiếp tục, Diệp Phàm lại hạ độc Lệ Vô Nhai. Loại độc dùng nội khí này trừ phi là người hạ độc, hoặc người có công cảnh cao hơn nhiều so với bản thân, bằng không sẽ rất khó giải.

Bởi nội khí là một loại khí vô hình. Cậu cũng không thể biết rõ được người hạ độc hạ ở chỗ nào trên người. Trong xương, đầu, da, cơ, trong nội tạng, lông...đều có thể trở thành nơi tích tụ độc khí.

- Hai vị, hiện tại hai vị có thể mang cho ta Bồng Lai nhất thủy thước rồi.

Diệp Phàm nói.

- Vậy anh phải hỏi lão Lệ. Cái gậy đó của tôi đã bị mất khi đánh nhau rồi.

Hồng Tà nói.

- Bồng Lai nhất thủy thước cũng không ở bên ta, nhưng mà năm đó tôi gửi lại người bạn của tôi là ‘Chu Chân Chân’.

Cô ta ở trong hồ Vạn Đảo trên đảo Vạn Khâu. Tôi đưa anh tín vật này, cô ấy nhìn thấy sẽ đưa đồ cho anh.

Lệ Vô Nhai nói xong liền gỡ trên cổ xuống một miếng ngọc, đó là một miếng ngọc bội nhỏ hình hoa sen, ngón tay thô to. Gia công hết sức tinh xảo.

- Người thanh niên, nhìn thấy vẻ ngoài của miếng ngọc bội này hết sức bình thường, nhưng mà nếu anh biết cách sử dụng của Lệ Vô Nhai.

Thì thứ đồ vật này sẽ phát huy ra thư công lực đáng sợ. Kỳ thực thì đáng sợ nh nhất là vũ khí lợi hại nhất trong tay Lệ Vô Nhai là ‘Đèn quỷ liên’.

Mà ‘Đèn quỷ liên’ này có một đôi, cái gậy này của Lệ Vô Nhai có nhô ra một chút thì cũng coi như hùng liên.

Cây còn lại chính là nằm trong tay Chu Chân Chân. Hai binh khí này sau khi kết hợp lại với nhau thì uy lực sẽ vô cùng lớn. Đương nhiên, nếu có thể hợp làm một thì Chu Chân Chân mới tin anh.

Hồng Tà cười có chút kỳ quái.

- Lệ tiền bối và Chu Chân Chân xem ra cũng là bạn tốt của nhau đi.

Diệp Phàm vừa quan sát vừa cười nói.

- Đây chính là một đôi, chẳng qua vẫn chưa tổ chức yến tiệc. Lúc đó tôi và nàng ta nhất định sẽ đối đầu nhau, đánh từ bắc xuống nam, từ đông sang tây, cuối cùng lại không thể quay trở lại đây. Nhưng mà, thiếu nữ xinh đẹp ngày xưa hiện cũng đã bạc tóc da đồi mồi rồi. Năm tháng không buông tha người nào.

Hồng Tà thở dài.

- Như vậy cũng không hẳn. Khi đó, Chân Chân nhỏ hơn tôi 20 tuổi, hiện giờ tôi đã khoảng 50. Nếu như tu luyện tốt thì dung nhan cũng rất đẹp.

Lệ Vô Nhai có vẻ cứng rắn, nói.

- 50 tuổi cũng là già rồi.

Hông Tà cãi lại.

- Tiền bối, ông có thể biểu diễn cái trạng thái tấn công của Đèn quỷ liên một chút không?

Diệp Phàm nói.

- Được rồi, ta có giữ lại cũng không có tác dụng gì, tặng cho ngươi luôn.

Lệ Vô Nhai thở dài, sau khi nhận lấy Đèn quỷ liên liền dùng lực luôn.

Không lâu, chỉ đầu thô của “Đèn quỷ liên” bỗng dưng sáng lên, không lâu, rõ ràng là lớn tới một bàn tay.

Sự thật là ở trong hoa sen có đặt một ngọn đèn nhỏ, ánh đèn mê ly, cảm giác có chút huyền ảo.

- Người thanh niên, cậu phát hiện ra cái gì sao?

Hồng Tà cười hỏi.

- Cái đèn này giống như có công hiệu ý đồ mê lực người. Ánh sáng đó phát ra có chút kỳ quái. Không cẩn thận là không nhìn thấy, lẽ nào nó lại có công lực như vậy?

Diệp Phàm nói.

- Đương nhiên không chỉ như vậy, xem xem.

Lệ Vô Nhai động tay, đèn quỷ liên xoay tròn tới chỗ bức tường cứng, trượt đánh két vài tiếng, trên vách hang bị xoay tròn mở ra một tảng đá hơn hai mét, sâu khoảng gần mét.

- Thấy sao, lợi hại không?

Hồng Tà cười.

- Đương nhiên là lợi hại rồi. Nếu như xoay tròn quanh người thì lập tức ngũ mã phanh thây. Hơn nữa, nếu kéo bè lũ đánh nhau thì đoán chừng trong lúc xoay chuyển thì sẽ giống như máy thu gặt. Chỉ có điều thứ mà nó thu gặt là mạng người.

Diệp Phàm nói.

- Đây là cách sử dụng, giao cho anh rồi, anh hãy chăm chỉ luyện đi. Nếu Chân Chân muốn đưa cho anh ‘Qủy liên đăng’ để hợp lại làm một, vậy thì uy lực sẽ tăng lên 10 lần.

Công lực mà đủ, cự ly xa mấy trăm mét cũng có thể cướp lấy sinh mạng người dễ dàng giống như lấy đồ trong túi.

Bởi Đèn quỷ liên này lấy từ hải u liên sinh sống dưới đáy biển sâu mấy trăm mét, trải qua khâu tạo hình mấy chục năm, mài mấy trăm bộ cửa khẩu mới chế tác thành.

Thực không dễ dàng, Đèn quỷ liên của tôi là do sư môn chúng tôi hàng nghìn năm trước đã chế tác ra. Ngay một mình tôi cũng không thể chế tác được.

Lệ Vô Nhai nói về sở trường binh khí của mình rất đắc ý.

- Đa tạ.

Diệp Phàm đưa hai tay ôm quyền, nhưng mà quay đầu lại nhìn Hồng Tà.

- Ha ha ha, Hồng Lão Tà, vừa rồi cậu mới xuất ra Đèn quỷ liên của tôi, bây giờ không phải là tới lân ‘nhất tiêu hồng’ của anh rồi sao?

Lệ Vô Nhai cười trên sự đau khổ của người khác.

- Nhất tiêu hồng?

Diệp Phàm nhắc tới một câu, ánh mắt đỏ rực như đốt lửa nhìn Hồng Tà. Dù sao thì binh khí này có thể không ít, càng nhiều càng tốt.

- Cậu lại muốn tự mình để người khác nắm lấy nhất thủy thước để bắt buộc chỉ thị ra Đèn quỷ liên, nhưng mà cậu vẫn phải chỉ thị ra ‘nhất tiêu hồng’ của tôi, thật là thiu.

Hồng Tà bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, hướng cổ tay đang động đậy, thứ đồ giống như một sợi chỉ đỏ, hai sợi len thô.

- Nhất tiêu hồng chính là sợi len đan.

Diệp Phàm nói, thực tại không thể nghĩ đến nó còn có cái công lực gì.

- Hừ!

Hồng Tà làm ra vẻ bị khinh thường, y rất tức giận, vung sợi chỉ đỏ lên vách tường, một đường sợi chỉ hồng xẹt qua.

Vật kia hướng vào vách đá, sau đó trong nháy mắt lại trở lại. Nhưng mà khi quay lại để lại một vệt nham thạch dài tới ba bốn trăm mét.

- Nhất tiêu hồng cứng ngang kim cương, nhưng mềm mại giống sợi len, tùy theo tâm ý của cậu dùng nội khí trong tay. Nó có thể tiến hành công kích gấp khúc, cũng có thể thành vòng tròn.

Hồng Tà vừa biểu diễn vừa giảng giải.

Về sau ném về hướng Diệp Phàm, thứ đồ đó liền dính ngay trên cổ tay trái Diệp Phàm, giống một chiếc vòng tay hồng ngọc chế thành.

Diệp Phàm ở trong động luyện tập nửa ngày, cảm thấy được có thể chạm đến môn đạo mới ngừng lại được.

- Tiền bối, ta sẽ cử người mang tới đây bách niên lão sơn tham vương. Vẫn còn một chút quần áo, thực phẩm nữa.

Sau khi các anh khôi phục lại công lực, hi vọng các anh có thể tự mình cố gắng, dùng nham thạch trong hang này tạc nên một hang đá, bởi nó là chỗ sinh sống của các cậu.

Vậy nên hãy cố gắng hết sức, các anh sẽ cảm thấy thoải mái một chút.

Diệp Phàm nói, nhìn Hồng Tà một cái, nói:

- Tiền bối đúng là một trong tam tà trong số 11 tuyệt thế cao thủ nhất kỳ, nhị chính, tam tà, tứ sát.

- Không đơn giản, anh cũng từng nghe qua chuyện của chúng tôi rồi chứ?

Hồng Tà có vẻ hơi đắc ý, còn liếc nhìn Lệ Vô Nhai một cái.

- Ha ha.

Diệp Phàm cười.

- Đúng vậy, ta chính là Hồng Tà của Tam Tà đây.

Hồng Tà cười nói.

- Tôi còn từng nhìn thấy cổ tà, hơn nữa tôi cũng đã được gặp một trong mười đại cao thủ của thế giới là tiền bối Phi Linh Đang Tuyết Nha Nha.

Diệp Phàm cười nói.

- Ừm, không sai không sai, người thanh niên có kinh nghiệm thật bất phàm.

Lệ Vô Nhai cười nói.

- Các ông vừa rồi hẳn là đã trông thấy con dơi của tôi, mọi người có cảm giác gì? Hơn nữa, vãn bối rất hiếu kỳ việc mọi người nhìn thấy nó thế nào, bởi tôi dùng phép ẩn giấu. Người bình thường sẽ không nhìn thấy nó.

Diệp Phàm hỏi.

- Đợi tới khi cậu có thể đạt tới cảnh giới này của chúng tôi thì cậu sẽ tự nhiên cảm giác thấy. Bởi công lực của cậu thấp hơn nhiều so với chúng tôi.

Một khi cậu có thể đạt tới trình độ này của chúng tôi, thì nội khí con dơi của cậu chúng tôi sẽ không phát hiện ra.

Chủ yếu là do công lực quyết định tất cả. Càng những người có công lực cao thì khả năng cảm giác đối với sự vật càng lớn, càng có thể phát hiện những chỗ rất nhỏ mà người bình thường không có khả năng.

Cái này có vẻ giống như mở rộng tầm mắt về tấ cả những gì nói trong các cuốn tiểu thuyết thần thoại. Kỳ thực là không tồn tại con mắt này, chẳng qua là cùng một loại cảm giác thôi.

Nhưng loại cảm giác này lại có thể cho cậu nhìn thấy tận mắt.

Hồng Tà nói.

- Hai vị tiền bối có phát hiện ra điều kỳ lạ trên con dơi của tôi không?

Diệp Phàm mỉm cười lại ép con dơi bay ra, trong nháy mắt trướng to tới chỗ lòng bàn tay lớn nhỏ.

- Quái lạ, con dơi này của anh có lẽ nào rất giống nha, Hồng lão Tà, anh nói xem?

Lệ Vô Nhai đột nhiên nghĩ tới điều gì, hai đồng tử trừng lên, nhìn Hồng Tà.

- Rất là giống, nhưng mà, lại có chút không giống.

Hồng Tà sờ dưới đầu, nhìn Diệp Phàm, hỏi:

- Người thanh niên, lẽ nào cậu là vị truyền nhân đó?

- Ha ha ha, ông ấy là sư phụ của tôi. Nghe nói cũng là một trong những 11 người các ông? Nhưng mà, đến giờ ông ấy vẫn thật thần bí, rốt cuộc là vị nào tôi vẫn không rõ.

Diệp Phàm cười, một lần nữa chỉ thị con dơi vì muốn cảnh cáo hai người rằng sư phụ ta là Nam Lăng Hậu.

- Ha ha, điều này chỉ có thể chờ cậu tự mình đi hỏi. Chúng tôi cũng không lý giải được, xem ra cả thiên hạ cũng không mấy người biết được căn nguyên đích xác về ông ta. Nếu nói về công lực, chúng ta không phải đối thủ của ông ấy.

Diệp Phàm có chút kinh hãi trong lòng, giống như Hồng Tà chưa chịu thua ai bao giờ. Mặc dù là tôn sùng sư phụ như vậy, nhưng xem ra, danh tiếng của sư phụ này dễ bị bịa đặt bên ngoài lắm.

Diệp Phàm cáo từ.

- Chẳng lẽ hắn thật sự là truyền nhân đó?

Hồng Tà nói thầm.

- Có khả năng, nhưng mà, con dơi hắn chỉ thị và dấu hiệu của dơi vương có chút không giống nhau. Cậu nói xem, tại sao hắn phải chỉ thị thứ này?

Lệ Vô Nhai nói.