Quan Thuật

Chương 3123: Vương Nhân Bàng cầu chuyện




- Như thế nào hả Thiên Đô Vãn. Cục trưởng Vương của chúng ta làm sao còn có thời gian đến đây ngồi chứ? Chẳng lẽ là bị Thập Lục đá rồi sao?

Diệp Phàm cười nói.

- Anh còn nói, việc tài khoản riêng không có kết quả rồi. Đến bây giờ, thỉnh thoảng Thập Lục còn nhắc tới việc này.

Nếu như tôi thật sự có bốn viên đá mắt mèo, nó sẽ thật sự suy khí. Rõ ràng là không có gì để làm như vậy.

Nếu không anh mượn trước cho tôi mấy trăm vạn đi, đã nói là đá mắt mèo có tiền mà. Như vậy chuyện này sẽ chìm xuống.

Bằng không, trong lòng của Thập Lục chắc chắn sẽ khó chịu.

Vương Nhân Bàng có chút nổi nóng.

- Thôi nào, cho anh vay. Phỏng chừng tôi không có mười sáu cái tay.

Diệp Phàm châm chọc cười nói.

- Thấy người gặp nạn mà không cứu, tôi đã hiểu rõ con người anh rồi. Anh em cái gì, cậu có tài sản hơn chục triệu. Cho dù cho người nghèo như tôi một chút cũng không có gì phải không?

Vương Nhân Bàng nói.

- Đó là tiền của tôi kiếm được, dựa vào cái gì mà tôi phải cho anh. Hơn nữa, anh đường đường là anh Bàng cũng chẳng nghèo khó gì.

Diệp Phàm nói.

- Được rồi, không nói nữa. Nói vào chuyện chính đi, tôi đến đây vào buổi tối là do lão Cung sai tới.

Vương Nhân Bàng nói.

- Có phải lão Cung muốn thu xếp một vài đội viên đi học hỏi đấu võ của nhà họ Phí không?

Diệp Phàm hỏi.

- Đúng là Diệp Phàm có khác, đoán một cái là chuẩn ngay.

Vương Nhân Bàng cười nói.

- Quái nhỉ, sao ông ta không đến bảo anh đến đây làm gì?

Diệp Phàm có chút kỳ lạ nhìn Vương Nhân Bàng.

- Ha ha, chỉ là cải cách triệt để công việc thôi mà.

Vương Nhân Bàng cười gượng.

- Chỉ là tên tuổi xử lý không tốt, hơn nữa, thân thủ của những đội viên đi theo không được tốt lắm? Nếu như lời nói của đội cổ động viên cũng được.

Tuy nhiên. Dù sao cũng phải chọn sắp xếp những người có danh phận mới được. Ví dụ như, người nào đó là đệ tử của ai đó…

Như vậy cũng không khiến cho Hoành Đoạn gia của Nhật Bản chú ý quá nhiều. Hơn nữa, những chuyện như vậy, tổ Thần Đạo của Nhật Bản có khả năng không phái người vào.

Diệp Phàm nói.

- Chuyện lần này thật là có chút khó giải quyết. Ví dụ như bắt anh đến nói. Nếu lại một lần nữa không giữ ý trong lời nói phỏng chừng sẽ càng khiế cho tổ Thần đạo hoài nghi. Bởi vì, không phải dễ thay đổi. Nếu bọn hắn đã biết những lời nói của anh là những lời nói tử thần thì thật là phiền toái. Hơn nữa, lần này lão Cung muốn mang nhiều đội viên đến đó.

Vương Nhân Bàng nói.

- Mang mấy người?

Diệp Phàm hỏi.

- Nhiều như vậy, sắp xếp theo thân phận là không có khả năng.

Diệp Phàm trợn tròn mắt. Bởi vì, động tác của Vương Nhân Bàng.

- Hì hì, vì vậy, tôi đến tìm anh.

Vương Nhân Bàng cười gượng.

- Việc này có thể làm hay không là do lão Cung sắp xếp cho anh, bây giờ anh đẩy sang tôi có phải hay không? Anh, còn muốn giở trò với tôi.

Đột nhiên Diệp Phàm tỉnh ngộ ra cái gì.

- Làm sao có thể, chẳng qua tôi đến đây vội quá thôi.

Vương Nhân Bàng xảo quyệt lắc lắc đầu.

- Ha hả, lão Cung không tự mình gọi điện cho tôi để nói. Việc này tôi mặc kệ. Phiền toái lắm, làm thế nào để thu phục được chứ.

Diệp Phàm cười nói.

- Cậu…

Vương Nhân Bàng trợn tròn mắt. Nghẹn cổ họng.

- Làm sao. Anh nói thật đi đồng chí Nhân Bàng. Có phải là lão Cung giao nhiệm vụ này cho anh. Anh lại muốn đùn đẩy trách nhiệm, đem việc này ném sang cho tôi có phải không?

Diệp Phàm hỏi,

- Đương nhiên. Anh có thể không thừa nhận. Tuy nhiên, không có quan hệ gì với tôi cả. Hơn nữa. Việc này khá cấp bách. Phỏng chừng không ngày mai thì ngày mốt đã phải lên đường rồi.

- Được, coi như là cậu lợi hại.

Vương Nhân Bàng hung hăng trợn mắt lên nhìn Diệp Phàm, nói,

- Việc này mà nói tiếp đúng thật là ấm ức.

Vốn việc này không đến lượt tôi, muốn làm được việc này chắc chắn phải là ủy viên trong tổ đặc nhiệm A có phải hay không?

Nhưng mà cha tôi rất lương thiện. Cho lão Cung những lời đường mật, nói gì thì anh cũng là nguyên lão trong tổ đặc nhiệm A, còn là cố vấn cái gì đó.

Cuối cùng, lão già không sáng suốt, tự nhiên gật đầu. Việc này rất phiền toái.

- Ha ha ha…

Diệp Phàm cười thoải mái, tuy nhiên, quay người sang liếc mắt nhìn Vương Nhân Bàng, hỏi,

- Việc này liệu có đơn giản như vậy?

- Đơn giản mà, nếu không, anh cho là nó phức tạp hơn phải không?

Vương Nhân Bàng hừ nói.

- Nếu đơn giản như vậy anh còn tìm tới tôi làm gì?

Diệp Phàm cười nói.

- Diệp Phàm, tôi với anh cứ nói thẳng ra đi.

Vương Nhân Bàng hơi tức giận.

- Tôi đùa với anh sao?

Diệp Phàm nhìn chằm chằm anh ta.

Anh ta nhìn Diệp Phàm có chút sợ hãi, cuối cùng thở dài, cười khổ nói:

- Việc này, thật ra cũng chỉ là một điều kiện thêm thôi.

- Có phải là lão già cho anh miếng xà bảo không?

Diệp Phàm cười hỏi.

- Không phải, cái đó, tổ đặc nhiệm A đã sớm quyết định là cho ông ấy rồi, nhưng thật ra là người Vương gia vinh dự đổi lấy được. Lần này đòi anh em tôi xấu hổ mở miệng.

Vẻ mặt Vương Nhân Bàng tương đối xấu hổ.

- Nói vậy thôi, nếu lão Cung dám nói ra, anh còn ngại ngùng cái gì chứ?

Diệp Phàm nói.

- Nói là 5 vạn, coi như là chi phí để học tập.

Vương Nhân Bàng nói những lời này ra, thiếu chút nữa Diệp Phàm rớt cằm, mặt kinh ngạc nhìn Diệp Phàm,

- Món tiền này cũng có thể cho cục trưởng Vương anh dắt lưng rồi sao?

- Tuy nhiên, như vậy cũng không tồi. Với 5 vạn, vừa rồi anh so với một chữ ‘’, anh có thể vớt được 40 vạn từ nó.

Ừ, cũng không tệ lắm, thu hoạch được ít thôi. Tuy nhiên, tiền này, nên cho tôi mới đúng phải không?

- Diệp Phàm, lời này mà anh cũng nói ra được sao.

Vương Nhân Bàng kêu lên.

- Có gì ngại mà không nói ra, bởi vì, việc này anh muốn tôi đi hoàn thành có phải không?

Diệp Phàm nói.

- Coi như anh lợi hại! Nói đi, là 50 50 hay là 30 70?

Vương Nhân Bàng nhìn với ánh mắt khinh bỉ.

- Được rồi, không nói về việc này nữa.

Diệp Phàm khoát tay áo, nghĩ nghĩ, nói,

- Việc này thật là có chút khó khăn.

Lại phải cúi mặt đi xin những tên kia rồi. Chẳng lẽ anh không nghĩ đến, Phí gia đã mời đến trợ giúp thì chắc bọn người kia đều là cao thủ cả.

Mọi người đều già hết rồi. Đặc biệt như là Quyền Thiên, anh nói ông ta mới thu nhận một đồ đệ, ông ta làm sao điểu được việc này.

- Việc này, có cách nào để tin anh được không. Bởi vì anh là Diệp Phàm thôi mà.

Vương Nhân Bàng cười khan thành tiếng.

- Anh cút đi cầu xin đi.

Diệp Phàm cười mắng. Vương Nhân Bàng chuồn mất. Không lâu sau, Có điện thoại của Phí Thanh Sơn, nói là đã quyết định ngày, trong tháng này.

Còn vài ngày nữa thôi, sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Phàm đi Bảo Sơn.

- Lão Lý, bây giờ tôi đã đột phá được Bán Thân Tiên. Có thể hoàn thành được nguyện vọng của ông rồi, tôi lập tức quyết định xuất phát đi đến núi Thai Lịch, tìm lời giải cho bí mật trúc trâm.

Diệp Phàm kính cẩn dập đầu ba cái sau đó quay người đi.

Núi Thai Lịch ở tỉnh Nam Phúc, nhưng cũng không được nhiều người biết đến, tuy nói là núi cao, nhưng bởi vì không có gì đặc sắc, cho nên, không có tiếng tăm gì cả.

Tuy nói Diệp Phàm cũng là người tỉnh Nam Phúc, nhưng cũng phải hỏi thăm mấy lần sau đó nhờ một thầy lang đang hái thuốc dẫn đường mới tìm được chỗ này.

Mất nửa ngày mới tìm được chỗ ở của lão Lý, may mắn là nơi này cũng không có nhiều thay đổi.

Chẳng qua là Diệp Phàm có chút rắc rối, bởi vì, bây giờ không biết được lúc lão Lý và s hai người tranh giành nhau khiến trúc trâm bị rơi xuống chỗ nào trên núi.

Đứng ở đỉnh núi, Diệp Phàm vừa đi vừa nhìn xuống. Thấy cũng khá cao, phải cao so với mặt đất khoảng gần hai trăm thước.

Xuống phía dưới còn có một con đường nhỏ quanh co khúc khuỷu giống như một con rắn, được trải rất nhiều đá vụn, tình hình giao thông rất kém cỏi. Dường như còn có hai ba cây gỗ bị chặt ngả xuống.

Trong lòng Diệp Phàm thấy nguội lạnh. Nếu như có người khai thác đá, thì bí mật có thể có lời giải. Xem ra, trúc lâm sẽ trở thành một bí mật lịch sử.

- Ông cụ, cài này giống như vừa có người đào xới tảng đá có phải không?

Diệp Phàm chỉ vào phía dưới đá hỏi.

- Nơi này là một khu mỏ, chất lượng đá cũng không tồi, khai thác chỉ để làm nhiên vật liệu. Tuy nhiên, đó đều là chuyện của mấy năm trước. Khi phát hiện ra chỗ này, vài người còn góp vốn vào mở một con đường nhỏ. Mất mấy trăm vạn, tuy nhiên, vận khí lại không tốt.

Thầy lang cười nói.

- Có phải là do việc bảo vệ môi trường hay là trên núi có sự tranh chấp sao?

Diệp Phàm hỏi.

- Cũng không phải, ở nơi hẻo lánh như vậy việc bảo vệ môi trường không được quan tâm đâu. Là ở đây có ma quỷ.

Thầy lang vừa nói xong, Diệp Phàm thiếu chút nữa cười ra tiếng, hỏi,

- Chuyện ma quỷ, là như thế nào vậy?

Đúng là chuyện mà quỷ mà, chẳng hiểu tại sao công nhân đá khai thác đá đều bị mắc bệnh. Hơn nữa, ngay cả ban ngày cũng đều có cảm giác là có ma quỷ đang sờ vào người mình.

Buổi tối lại càng không phải nói, khiến cho mọi người không dám cả ngủ. Hơn nữa, sau hơn chục ngày, toàn bộ công nhân khai thác đá đều bị bệnh.

Ông chủ cũng mời đạo sĩ đến làm lễ, tuy nhiên, đang làm lễ thì đạo sĩ đột nhiên cũng như bị điên lại bảo nhảy, còn quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.

Cuối cùng, đạo sĩ nói là ma quỷ quá lợi hại, ông ta không bắt được, sợ tới mức chạy luôn. Đương nhiên là ông chủ và những người đầu tư mất mấy trăm vạn không cam lòng.

Chỉ mở mỗi con đường này cũng mất hơn ba trăm vạn. Cho nên, lại mời những người này đến đây thực hiện. Tuy nhiên, tất cả đều như nhau, cuối cùng đều bị hù dọa sợ chạy mất.

Cuối cùng, công nhân cũng không dám ở lại đây. Đến ba đời nhà người ta cũng chẳng dám đến đây nữa. Đương nhiên nơi này trở thành một nơi không may mắn.

Cuối cùng ông chủ cũng bị mắc nợ, lỗ vốn. Nơi này cũng trở nên hoang vắng.

Thầy lang nói, cổ còn rụt lại, nói,

- Chúng ta cũng đi nhanh lên thôi, đừng để bị mắc bệnh.

- Ha hả, ông đi về trước đi. Cái này cho ông.

Diệp Phàm cười đưa cho ông ta ba trăm nghìn. Tâm tính của thầy lang rất lương thiện, lại khuyên Diệp Phàm vài cậu, thấy thái độ Diệp Phàm kiên quyết, cũng không để ý tới hắn nữa tự đi về.

- Chẳng lẽ là có người giả thần giả quỷ sao, chẳng lẽ hai vị sư phó của lão Lý vẫn còn chưa có chết. Hơn nữa công lực càng ngày càng cao. Bệnh này, có vẻ giống như là có dấu hiệu của việc hạ độc. Còn nếu như là bị thương, quan trọng là không có thấy xuất hiện nội khí.

Diệp Phàm tự nói, sau đó lặng lẽ đi xuống dưới chân núi.

Xác định xung quanh mình không có ai sau đó Diệp Phàm lặng lẽ nấp vào xung quanh khu khai thác đá.

Cách khoảng ba bốn trăm mét, Diệp Phàm cảm nhận được bằng khứu giác là có độc. Ví dụ như, độc tố có thể làm cho người té xỉu, xem ra, đúng là có người đang làm trò quỷ quái.

Tuy đôi mắt ưng của Diệp Phàm lợi hại, nhưng cũng không thể nào phát hiện được chỗ ẩn nấp của người đang giở trò quỷ này ở đâu. Hơn nữa, Diệp Phàm cảm thấy rất khó hiểu.

Nếu như đúng là hai người bị lăn xuống núi chính là tên trốn ở đây, cũng đã vài chục năm rồi, chẳng lẽ không đói chết sao, việc này, cũng quá là kỳ lạ đó?

Mặc dù trong truyền thuyết có Quy Tức thuật nhưng nhiều nhất cũng chỉ dự trữ được mấy tháng, cũng không có khả năng được mấy chục năm, như vậy chẳng phải là thành tiên sao.

Đúng lúc này, một con quạ đen từ trên mỏ đá bay qua.