Quan Thuật

Chương 3088: Sức ép tăng thêm




- Không phải bỏ chạy, mà là gia tăng sức ép.

Đương nhiên, ứng dụng của phương pháp này chúng ta không hiểu được. Hơn nữa, mục đích là dùng những xí nghiệp có tư chất thứ hai trở lên.

Đoán chừng, đợi cho đến thời điểm cạnh tranh sẽ lại tăng cường lực cạnh tranh của cả hai bên.

Đương nhiên, bọn họ còn buông tha cho một vài công ty nhỏ. Đoán chừng là nhìn bọn họ thấy gai mắt.

Khương Quân nói:

- Ha ha, không phải gai mắt, chính là muốn đuổi đi cũng không được.

Diệp Phàm lắc lắc đầu cười:

- Tôi lo lắng đến lúc đó các hạng mục công trình còn lại đều đã bị tỉnh Tỉnh Kiến lấy đi rồi.

- Sẽ không lấy đâu, đây là Tỉnh Kiến giúp công ty xây dựng Thiên Mã chúng ta gạt bỏ đi sự đối lập. Đoán chừng đến lúc cạnh tranh bọn họ cũng sẽ đột nhiên tuyên bố gạt bỏ, đến lúc đó chỉ còn lại độc một mình công ty xây dựng Thiên Mã chúng ta, còn có một vài công ty kiến trúc nhỏ làm nền cho chúng ta.

Diệp Phàm nói:

- Sao có thể như thế, Tỉnh Kiến là oan gia đối đầu với công ty chúng ta mà. Chung Húc lại ỷ vào con cọp lang sói Lão Tử Xả.

Tôi thấy tình thế của bọn họ chính là muốn toàn bộ công trình Tinh Huy của chúng ta. Nhưng, cũng có chút kỳ lạ.

Giống như Tỉnh Kiến còn phát biểu sự nhìn nhận, nói là thành phố Hạng Nam đối với phương thức kế hoạch ưu tiên quân đội rất đáng mở rộng.

Chỉ có như vậy, mới có thể thể hiện rõ ràng việc từ bỏ quân đội. Lời nói này giống như nói vì chúng tôi vậy.

Tôi nghĩ, có phải bọn họ muốn lấy 5 trăm triệu tiền công trình đưa cho chúng ta hay không?

Khương Quân thật sự không hiểu rõ vấn đề.

- Tôi nói rồi, bọn họ kêu gọi chúng ta, cuối cùng, Khương Quân, anh xem xem, người được lợi nhất chắc chắn là công ty xây dựng Thiên Mã chúng ta rồi.

Diệp Phàm cười nói:

- Việc này…

Khương Quân căn bản là không tin, nhưng, Diệp Phàm nói như thế, anh ta cũng không thể không tin.

- Khương Quân, bước tiếp theo anh phải chuẩn bị nhận thêm nhiều công trình. Bắt đầu tách dời hai thành phố, công ty xây dựng công trình Thiên Mã chúng ta sẽ nhận được rất nhiều dự án.

Cho nên, tôi nghĩ, anh có tăng thêm áp lực hay không, lại nhận sự phê phán về năng lực của quân đội.

Bên này cũng có thể tăng cường tuyển dụng công nhân. Công ty xây dựng Thiên Mã phát triển ít nhất cũng phải có hai nghìn công nhân.

Phải nắm bắt được cơ hội tái định cư khu thủ phủ Giang Hoa và huyện Hoàng Cương, cử công ty xây dựng Thiên Mã đi làm.

Diệp Phàm thận trọng.

- Trước mấy ngày sau khi tổng bộ mở hội nghị xong, có thông tin tôi đã sớm bắt tay vào làm việc rồi.

Mấy ngày nay đã liên lạc với quân nhân nghỉ hưu trước đây đã làm công trình rồi.

Cũng đã triển khai việc tuyển dụng xã hội rồi. Nhưng, bí thư Diệp, chỉ là đoán chừng không thể tuyển được nhiều người như vậy đâu.

Tôi nghĩ, có phải nhiều xí nghiệp kiến trúc nhỏ hùn vốn vào cho công ty xây dựng Thiên Mã tổ chức không.

Chỉ sợ triển khai tách hai thành phố, chúng ta căn bản là rất vội. Hai thành phố này, rất nhiều công trình phải làm.

Không cần nắm bắt toàn bộ. Chỉ cần nắm bắt được hai phần công trình cũng có thể chống đỡ được công ty xây dựng Thiên Mã chúng ta rồi.

Cũng không thể mở to hai mắt nhìn người ta được.

Khương Quân nói:

- Ý này cũng rất tốt. trước đây lúc công tác ở Đức Bình cũng có biết một vài xí nghiệp, tình hình phát triển của bọn họ bây giờ cũng rất tốt.

Tôi nghĩ, phải tìm bọn họ hợp tác. Giai đoạn đầu có thể lập tức giành được sự tín nhiệm, thứ hai chính là bọn họ có thực lực.

Nói đến thực lực, bọn họ còn mạnh hơn chúng ta. Hợp tác làm ăn là tốt nhất, một lần nữa công ty xây dựng Thiên Mã kiến thiết lại quy mô.

Về mặt tố chất cũng có thể mượn bọn họ. Tranh thủ việc tách dời hai thành phố.

Diệp Phàm nói:

Sau khi Khương Quân đi rồi Diệp Phàm lập tức gọi điện cho tổng giám đốc công ty Ngàn Lạc thành phố Đức Bình là Ôn Bảo Linh.

Lúc Diệp Phàm ở Đức Bình, Ôn Bảo Linh mới có 27 tuổi. Bây giờ cũng đã qua bảy tám năm rồi, Ôn Bảo Linh vẫn là một người phụ nữ trẻ đẹp quyến rũ.

- Tổng giám đốc Ôn, còn nhớ tôi không?

Diệp Phàm cười nói:

- Bí thư Diệp anh lại đến nơi bẩn thỉu này rồi, em nào dám quên anh Diệp.

Ôn Bảo Linh vẫn cười nói nhẹ nhàng.

Thật ra, Ôn Bảo Linh còn hơn Diệp Phàm bảy tám tuổi. Nhưng, những người già đều thích làm anh, mà phụ nữ lại thích làm em, thể hiện sự trẻ tuổi.

- Ha ha, tôi còn tưởng tổng giám đốc Ôn đã quên tôi rồi?

Diệp Phàm cười nói:

- Quên ai chứ làm sao dám quên anh Diệp chứ?

Ôn Bảo Linh nói nhẹ nhàng, trước kia còn có chút tình cảm với Diệp Phàm.

Nhưng, bây giờ cũng đã qua vài năm rồi, đoán chừng tình cảm ấy cũng theo năm tháng phai mờ rồi.

- Nói như vậy tôi thật xấu hổ.

Diệp Phàm cười đùa, xoay người nói:

- Nghe nói công ty Thiên Lạc các cô phát triển rất tốt, bây giờ sớm đã có tiếng tăm rồi chứ?

- Năm ngoái đã phát triển rồi.

Ôn Bảo Linh cười đắc ý nói:

- Vậy thì tốt rồi.

Diệp Phàm cười nói:

- Lời nói này của bí thư Diệp có ý gì vậy, không phải có công trình muốn công ty có tiếng tăm tham gia và cạnh tranh hay sao. Nếu thật sự có chuyện tốt như vậy tôi thật sự cảm ơn bí thư Diệp nhé.

Ôn Bảo Linh cười nói:

- Thật ra cũng có vài hạng mục..

Diệp Phàm nói việc tách dời hai thành phố ra:

- Còn có chuyện tốt như này, bí thư Diệp, việc này có thật hay không?

Ôn Bảo Linh có chút bối rối, ngạc nhiên vui mừng.

- Việc này còn có thể nói dối được sao, đoán chừng là 8 phần đã quyết định rồi. Nhưng, ý của tôi là công ty con trực thuộc tập đoàn Hoành Không chúng tôi là công ty Thiên Mã…

Diệp Phàm nói ý này ra.

- Hợp tác xây dựng công ty mới? Việc này rất hay, nhưng, bí thư Diệp có thể để mắt đến công ty Thiên Lạc chúng tôi, tôi không có ý kiến gì. Chỉ có điều là làm sao để hợp tác được đây hay là bàn bạc cụ thể nhỉ. Như vậy đi, ngày mai tôi sẽ tới gặp người chịu trách nhiệm là Khương tổng phía bên các anh nói chuyện.

Ôn Bảo Linh nói:

- Vậy được.

Diệp Phàm nói:

Khoảng 0 giờ đêm, Vương Long Đông làm việc ở văn phòng quốc vụ viện đến tập đoàn Hoành Không rồi.

Diệp Phàm đi thiết đãi khách, bảo nhà bếp khách sạn làm cho mấy món điểm tâm mang lên phòng để chuẩn bị cùng Vương Long Đông làm vài chén.

- Người anh em, đã thích ứng với công việc hiện tại chưa?

Diệp Phàm cười nói:

- Người này nhẹ nhàng đi vào.

Vương Long Đông rất tự tin, cười nói:

- Bây giờ ở thành phố không có việc gì làm nên cùng chủ tịch thành phố Ngô đi uống rượu nói chuyện phiếm ý mà.

- Ha ha, hai người các anh đều ở thành phố, giúp đỡ lẫn nhau thật ra rất thích hợp.

Diệp Phàm cười nói, nhìn Vương Long Đông, hỏi:

- Anh tới muộn như thế này, đoán chừng là có việc gì rồi?

- Hay là anh Diệp đoán thử xem, haiz, việc này, tôi thật sự rất ngại nói ra. Chính là không có mặt mũi nào mà nói ra thành lời được.

Vương Long Đông xấu hổ.

- Không sao, cứ nói thẳng ra là được.

Diệp Phàm nói:

- Việc này, đầu tiên tôi phải nói rõ ra. Tôi chỉ là chuyền đạt ý thôi, cá nhân tôi không có ý gì cả, anh Diệp không cần lo lắng cho tôi.

Vương Long Đông nói:

- Từ bao giờ rồi mà anh trở nên biến thành bà ngoại rồi vậy?

Diệp Phàm cười nói:

- Được được, uống hết chén nói sau.

- Nói ra anh Diệp sẽ hiểu ngay, chính là chuyện của Chung Húc.

Vương Long Đông kiên trì nói:

- Chính là Chung gia muốn gọi anh đến làm khách?

Diệp Phàm bật dậy, không thể ngờ được việc mời khách lại là Vương Long Đông.

- Nói ra tôi cũng không ngờ là như vậy, trước đây tôi cũng không biết Chung gia, cũng không hiểu được sao lại như thế này, hôm qua có một người của Chung gia đến.

Nhưng lại đưa thêm một người nữa, chính là em của Chung Lâm Hà, ông ấy tên là Chung Khánh Xuân. Ông ấy giải thích tôi mới biết được, trước kia Chung Lâm Hà lúc mà phân cấp đã ở thôn chúng tôi.

Hơn nữa, theo như mối quan hệ thân thích của gia đình chúng tôi cũng rất gần. Lúc ấy cha tôi vẫn là trưởng thôn, còn chăm sóc Chung Lâm Hà.

Nhưng sau đó Chung Lâm Hà về thành phố lại ít liên lạc, sau đó mười mấy năm không có liên lạc gì.

Không thể tin được ông ấy lại tìm được, tôi và ông ấy đã từng làm việc cùng nhau rồi. Biết được mối quan hệ của hai chúng tôi như thế, gọi Chung Khánh Xuân đến đây.

Vương Long Đông nói:

- Chung gia cũng không giúp anh cái gì.

Diệp Phàm hừ nói:

- Nói đến việc giúp đỡ cũng không phải là không có, mấy năm sau khi về thành phố Chung Lâm Hà cũng có gửi ít tiền cho gia đình chúng tôi.

Lúc ấy bố tôi bị bệnh rất nặng, số tiền ấy thật ra là giải quyết được tình hình cấp bách. Bây giờ người ta tới tận cửa tìm, chứ tôi cũng không có tình cảm gì với Chung gia.

Việc này tôi cũng không dám nói ra. Nhưng, ông ấy vội như thế, cũng không có cách gì, đành phải đối mặt thôi.

Việc này, mong anh Diệp hiểu cho.

Vương Long Đông chỉ sợ Diệp Phàm tức giận.

- Không sao, Chung gia bảo anh chuyển lời gì?

Diệp Phàm hỏi:

- Bọn họ đều hiểu qua rồi, biết anh và chỉ huy Trương của sư đoàn bộ binh có mối quan hệ rất thân thiết. Cho nên, hy vọng là tham mưu Tề không nhắc lại chuyện cũ với anh Trương, đã là chuyện cũ rồi mà.

Hơn nữa, bọn họ ám chỉ tỉnh Phúc Kiến có thể sẽ rút lui cạnh tranh công trình con đường thành phố Tinh Huy với các anh.

Hơn nữa, có thể hỗ trợ tập đoàn Hoành Không các anh lấy được toàn bộ hạng mục con đường Tinh Huy.

Nếu có cơ hội, Chung gia còn có thể lợi dụng sức ảnh hưởng của bọn họ mà để cơ hội kiếm tiền về cho công ty của các anh.

Vương Long Đông nói:

- Nhưng phải có bút tích.

Diệp Phàm châm chọc nói:

- Nhưng, Chung gia lần này rút lui toàn bộ quả thật rất khó.

- Aiya, nghe nói ở thành phố cũng có người lên tiếng rồi. Phải hoàn toàn nghiêm túc kiểm tra vụ việc vu cáo Chung Húc. Chung gia lần này thật đúng là sắt đá rồi.

Không thể tin được là hậu thuẫn của Cái thiệu Trung lại là người trên thành phố. Hơn nữa đồng chí này có chức vụ cũng khá cao.

Nghĩ lại cũng đúng, thời gian trước vì chuyện hai cái răng cửa mà mất mặt, bị hạ hai cấp bậc. Nỗi giận này người bình thường sao có thể chịu được chứ.

Mà bây giờ cũng không dễ dàng gì có cơ hội xoay chuyển, tất nhiên sẽ lợi dụng mối quan hệ mật thiết mà phản công rồi. Hơn nữa đoán chừng là phản công rất mạnh.

Mà Chung Húc lại là một người rất kiêu ngạo, tất nhiên là cũng dám đến chọc giận anh Diệp. việc này, tôi thật sự không muốn chuyển lời đâu.

Nói đến đều rất mất mặt.

Vương Long Đông thở dài, khá buồn bực:

- Chỉ là tôi với Chung Lâm Hà trước kia có mối giao tình với nhau.

Ông ấy muốn làm cho nhanh, cứ lải nhải bên tai tôi, phiền đến chết đi được. Cho nên, tôi đành phải đi chuyển lời.

Nhưng, anh Diệp anh cứ yên tâm, chuyển lời xong ngày mai tôi sẽ quay về, dù sao thì nhiệm vụ của tôi cũng hoàn thành rồi.

Có thành hay không cũng là quyết định của anh Diệp, hơn nữa, cũng chỉ là tâm ý thôi, quay trở về ông ấy có muốn nói như thế nào cũng không thể nói tôi có phải không?