Quan Thuật

Chương 305: Người tới không có ý tốt




- Nếu như theo lời anh nói, các cửa hàng mặt tiền đều lùi vào trong thì mặt đường sẽ mở thêm được mười mét.

Như vậy thì nhà nào còn lại cũng mỏng đến đáng thương, phần lớn đều là bảy, tám mét hoặc ba, bốn mét chiều dài, có thể làm được cái gì?

Vì thế phương pháp này rất khó được thông qua, chắc là bọn họ sẽ quậy phá, thậm chí là biểu tình. Lúc ấy bí thư Tần Bí thư và chủ tịch Thái khi nghĩ đến chuyện đó thì không nói gì đến nữa.

Tuy nhiên tiền đền bù cũng đã bị khấu trừ trong thị trấn rồi, nói nếu đồng ý lui vào thì sẽ nhận tiền, nếu không thì thôi, cũng không hề ký thêm giấy phép xây dựng nào nữa.

Vì chuyện hỏa hoạn lần trước mà đã xảy ra chết người, cũng bởi vì mặt đường quá hẹp nên xe cứu hỏa không vào được mới tạo thành thảm cảnh như vậy.

Sau đó huyện muốn Lâm Tuyền mở rộng mặt đường vì không lấy được chứng nhận nên tạm thời để đó.

Vương Nguyên Thành nói ra chuyện tại sao chưa khởi động cải tạo mặt đường khu phố cũ làm Diệp Phàm bừng tỉnh đại ngộ.

Trước kia mình còn ở xó xỉnh thôn đập Thiên Thủy nên chưa nghe qua chuyện khúc mắc này, hiện giờ nghe Vương Nguyên Thành nói ra mới hiểu ra khúc mắc.

Xem ra để Vương Nguyên Thành làm chủ nhiệm ban Đảng – Chính là cực kỳ phù hợp, y đúng là Lâm Tuyền bách sự thông.

Không lâu sau thì Đoàn Hải đến phòng làm việc.

- Đoàn Hải, tôi đã đề nghị đảng ủy cho anh làm tổ trưởng tiểu tổ công tác cải cách nhà máy giấy bởi vì hiện tại tôi cũng quá bận, chuyện tổ công tác giao cho anh.

Về chuyện lùi cửa hàng mặt tiền bù đất ở nhà máy giấy chắc anh có nghe nói, xem qua mấy văn kiện giấy từ này đi. Chuyện này tương đối khó làm, anh phải chuẩn bị tư tưởng đánh một trận ác liệt.

Diệp Phàm nói với vẻ mặt nghiêm khắc, đưa cho Đoàn Hải một phần văn kiện.

Đoàn Hải xem chừng mười mấy phút, sắc mặt khẽ biến, tuy nhiên trong giây lát lại hồi phục, kiên định nói:

- Cám ơn sự bồi dưỡng của Chủ tịch Diệp đối với Đoàn Hải, ngài đem chuyện lớn của tổ công tác giao cho tôi, tôi nhất định sẽ đem hết toàn lực hoàn thành nhiệm vụ, phối hợp với phó chủ tịch Tiếu để đổi đất. Chuyện này đã kéo mấy tháng, trong nhân dân cũng bàn tán nhiều, không để cho người gặp họa xây dựng lại nhà cửa thì cũng là vô nhân đạo, tuy nhiên nếu để như cũ thì đúng là không an toàn.

Tôi chuẩn bị lập tức triển khai hội nghị tổ công tác, tập hợp ý kiến của bọn họ xem viết ra được một phương án khả thi.

- Ừ! Chuyện bên nhà máy giấy cứ giao cho Đỗ Bằng chịu trách nhiệm, mục tiêu chính sắp tới là phải xây dựng được nhà xưởng mới, đem máy móc mới để vào đó.

Lấy ý kiến của người quản lý mà chủ tịch Hồ phái tới làm chủ, tuân thủ theo đúng bản thiết kế của y để xây dựng.

Bọn họ đều chủ tịch lâu năm, kinh nghiệm phong phú hơn chúng ta rất nhiều. Hơn nữa chủ tịch Hồ còn là lão đại trong giới làm giấy, dặn tổ công tác là phải nói ít làm nhiều, tập trung vào công việc.

Diệp Phàm dặn dò kỹ càng làm Đoàn Hải cũng thấy xúc động, đây chính là cơ hội tốt với y, được sự trọng dụng của Diệp Phàm là sự khởi đầu.

Đoàn Hải đã sớm quyết định muốn đi theo Diệp Phàm, gần đây thấy hắn thăng quan như ngồi hỏa tiễn lại càng kiên định.

Đoàn Hải trước kia bị thất sủng ở huyện ủy cũng là vì không phục lãnh đạo nên mới bị đày đến chỗ hẻo lánh thôn đập Thiên Thủy.

Hiện tại tính tình đã mài giũa đi không ít, làm việc cũng dần lão luyện, hơn nữa đã từng có kinh nghiệm ở huyện ủy nên nhiều chuyện cũng thuận tay.

Tuy nhiên đối với vận may của Diệp Phàm thì gã chỉ có thể âm thầm thở dài mà thôi, người ta cũng không khuất phục lãnh đạo, tính cách bướng bỉnh còn hơn cả mình.

Trước kia mình vì bực tức mà nói sau lưng lãnh đạo vài câu thì bị người có ý đày đến chỗ hẻo lánh dưỡng lão.

Còn Diệp Phàm có thể nói như là kiểu mẫu của người ngang ngạnh, tuy nhiên hắn có bản lĩnh, Đoàn Hải không thể bì được.

Đoàn Hải chỉ còn cách cười khổ gãi đầu, vỗ ngựa cũng không theo kịp, tâm phục khẩu phục. Hơn nữa đi theo Diệp Phàm cũng tốt, hắn không như những lão hồ li thâm trầm khó đoán kia.

Hơn nữa hắn đối với thủ hạ tương đối tốt, thậm chí là bao che. Dĩ nhiên là Diệp Phàm còn chưa đạt tới trình độ cục bộ để tạo được vòng tròn vì tầng thứ của hắn còn thấp, cũng chưa cần thiết.

Tâm tư của Diệp Phàm là muốn lập thành một nhóm có thể nghe mình nói, thật sự làm vài chuyện cho dân chúng, dĩ nhiên cũng là vì mình.

Vì dân cũng là vì mình, tư tâm của Diệp Phàm đơn giản chính là vì nước vì dân phục vụ để tăng thành tích phục vụ, hoàn toàn không phải lợi dụng quyền thế để tham ô hay hủ hóa.

Dĩ nhiên về chuyện tiền bạc thì Diệp Phàm tự có phép tắc của mình, chuyện phong lưu cũng muốn làm, hơn nữa về phương diện này hắn cũng không nghĩ sẽ khác biệt, tuy nhiên bản thân hắn có tiêu chuẩn gió trăng của mình.

Chủ nhiệm Vương Nguyên Thành dẫn Đỗ Bằng tới phòng làm việc của Diệp Phàm. Thái độ xử thế của tiểu tử này cũng khá tốt, cung kính nhưng không bợ đỡ. Diệp Phàm nhấn mạnh chuyện ở Quỷ Anh Than, yêu cầu Đỗ Bằng toàn quyền chịu trách nhiệm về phương diện chính quyền.

Diệp Phàm biết, cho dù Đỗ Bằng có một số việc làm chưa được thì cũng có Vương Nguyên Thành đứng sau hướng dẫn cho gã.

Có loại con út này nên hắn yên tâm giao phó chuyện nhà máy giấy cho gã, chuyện mời người khai hoang, đào móng, dựng lều thì Vương Nguyên Thành là chuyên gia.

Nhà máy giấy Lâm Tuyền hiện giờ sửa thành công ty hữu hạn trách nhiệm giấy Lâm Tuyền, là một công ty con của tập đoàn giấy Thái Hưng Thủy Châu, bước đầu đã hình thành ban bệ.

Giám đốc công ty mới mà chủ tịch Hồ Thế Lâm phái tới là Hồ Thái Hòa, nhìn qua rất khôn khéo và hiền lành, cũng không lộ ra vẻ nghiêm khắc.

Phó giám đốc thứ nhất dĩ nhiên phải là người bên chính quyền, Diệp Phàm tạm thời chưa chọn ra người, đang do phó giám đốc cũ Thang Chính Hải tạm quyền.

Phó giám đốc thứ hai là do chủ tịch Thượng Thiên Đồ phái tới, là một thanh nhiên rất giống y, sau khi nghe giới thiệu mới biết là em trai.

Phó giám đốc thứ ba là do Dương Vân Thiên của Thủy Châu phái tới tên là Dương Vi Đống, là một trung niên nhìn qua rất bình thường.

Mấy người từ Thủy Châu tới bao gồm cả giám đốc lẫn phó giám đốc đều tỏ vẻ rất khách khí với Diệp Phàm, thậm chí có thể nói là cung kính.

Chắc mấy vị chủ tịch đều đã dặn dò, nếu không chỉ là một vị chủ tịch thị trấn thì đối với bọn họ không có phân lượng gì cả.

Bọn họ là tới đầu tư, người đầu tư đối với thị trấn nghèo như Lâm Tuyền mà nói chính là thượng đế, trong thị trấn đều phải hầu hạ như lão tổ tông, vì thế đáng ra bọn họ đều có một tư thái bề trên.

Buổi tối.

Diệp Phàm mở một cuộc liên hoan nhỏ ở Xuân Hương tửu lâu, khách mời bao gồm mấy vị giám đốc, phó giám đốc và chuyên gia thiết kế từ tỉnh.

Bởi vì lần đầu tư này rất trọng đại nên thị trấn cũng tổ chức long trọng, từ tỉnh, thành phố, huyện đều có người.

Diệp Phàm thuận tiện nhờ xe mời cả những chuyên gia quy hoạch và thiết kế cả thị trấn Lâm Tuyền và khu công nghiệp Quỷ Anh Than.

Trịnh Khinh Vượng cũng chạy tới Lâm Tuyền,tuy nhiên khách quý tới ngồi ở đại sảnh uống trà thoáng cái đã hơn mười người làm.

Diệp Phàm suýt nữa nhảy dựng, thầm nghĩ, " Kỳ lạ, hôm nay mình mới khách tại sao những bí thư, chủ tịch thị trấn lân cận không mời cũng đến"

Xuân Hương tửu lâu chắc sắp biến thành một hội nghị của các bí thư và chủ tịch thị trấn rồi, nếu nói mình là một thườn vụ phó chủ tịch huyện mời khách như vậy thì còn hợp lý, mình chỉ là một Chủ tịch thị trấn, bọn họ không cần thiết tới nịnh bợ, vậy thì là vì lý do gì.

Có mấy người quen thuộc, bao gồm Liễu Chính nguyên là thư ký của bí thư Lý, giờ là bí thư đảng ủy thị trấn Quy Hồ.

Bí thư thị trấn Nam Khê, Chung Minh Đào, vui mừng hớn hở, cái bụng bự như tiếu La Hán.

Bí thư Tống Ninh Giang của thị trấn Giác Lâm cũng là người quen cũ, gương mặt vốn lạnh băng tối nay lại cười vẻ quỷ dị làm Diệp Phàm cảm thấy không ổn.

Bí thư Thái Đại Giang của thị trấn Tà Nham từng là oan gia đối đầu, đối với vị này thì ấn tượng của Diệp Phàm cũng không nhiều, chỉ nhớ nhất là.

Chuyện y và Trịnh Tuyết Muội của ban sinh đẻ có kế hoạch chơi trò kéo đẩy, dĩ nhiên lúc ấy Diệp Phàm vận dụng thuật bức nhĩ thông, chưa chân chính chứng kiến kỹ năng của đồng chí Thái, tuy nhiên mùi vị rất kích thích.

Tống Ninh Giang chỉ vào một cô gái thanh tú, ăn mặc có vẻ mộc mạc giới thiệu:

- Chủ tịch Diệp, đây là bí thư Phí của thị trấn Vũ Khê, con đường trong đại quy hoạch của thị trấn Lâm Tuyền sẽ đi qua địa bàn của cô ấy.

Đây là vị nữ bí thư nổi tiếng của huyện chúng ta, ha ha, chưa từng gặp mặt đúng không. Hôm nay làm quen một chút đi, cô ấy còn là đại mỹ nữ a! Ha ha ha

Tống Ninh Giang luôn nghiêm khắc lại có thể nói đùa. Xem ra mỗi người cũng sẽ thay đổi khi ở vào vị trí khác nhau, lúc y ở vị trí phó bí thư chuyên trách. Nguồn: http://truyenfull.vn

Thì khác, giờ là người đứng đầu một thị trấn sẽ khác, huống chi đùa giỡn với người đẹp cũng vui vẻ.

Bí thư Phí Tiểu Nguyệt của thị trấn Vũ Khê nhìn khá thanh tú, lại có vẻ thuần phác của một cô gái miền núi.

Cô mặc một bộ y phục truyền thống của thiếu nữ miền núi, nhưng cũng không ra vẻ mà hết sức tự nhiên.

Gương mặt cũng không phải là quá xuất sắc, tuy nhiên càng ngắm lại càng lộ vẻ duyên dáng, giống như vò rượu lâu năm, càng ủ sẽ càng tinh khiết.