Quan Thuật

Chương 2997: Anh không sốt đến mức hồ đồ chứ?




- Ha ha, đây chính là dấu hiệu cô gái sẽ là tù binh của anh. Trương Hùng ánh mắt là lạ.

- Còn tù binh, tôi nói nhé Trương Hùng, cậu hồ đồ rồi. Diệp Phàm hừ nói.

- Tôi không hề hồ đồ chút nào, cô gái ở am ni cô cố ý với anh như vậy. Ôi, bao nhiêu năm nay cứ như vậy, người đẹp yêu anh hùng.

Anh dùng chính vũ lực của mình bắt được trái tim của Mộc Nguyệt Nhi. Cô gái như vậy, tính tình cao ngạo khi nào phục người khác chứ.

Chỉ có võ công mạnh mới có thể làm cho cô phục. Tin rằng cô thật có thể nhận tám trăm triệu này, không chừng toàn bộ đầu tư vào tập đoàn Hoành Không.

Hơn nữa, tổ trưởng Cung cũng ám chỉ, ha ha. Nói đến đây Trương Hùng cười hai tiếng.

- Có gì thì nói toẹt ra đi. Diệp Phàm tức giận hừ nói.

- Ý của tổ trưởng Cung chính là anh là anh hùng, trời đã cho anh một thân võ công giỏi.

Nên cho anh phối hợp với vài cô gái có võ công cao thủ. Đến lúc đó, ha ha, lúc đó anh có việc, chẳng lẽ người trong nhóm của anh lại có thể khoanh tay đứng nhìn anh xui xẻo sao? Đội quân tóc dài của anh có thể nói là người ngoài biên chế Tổ đặc nhiệm A. Một người không cần tiêu tiền của tổ, không có biên chế, rất thực dụng bên ngoài đội.

Không thể nói là bên ngoài rồi, anh được cho là Thân Vệ Doanh, là binh đoàn cao thủ độc lập với tổ.

Ý của tổ trưởng Cung là vui vẻ được nhìn thấy. Trương Hùng cười.

- Tổ trưởng Cung cũng quá thối, đường đường làm lãnh đạo quốc gia, cũng dám ám chỉ như vậy, phong tục đồi bại rồi, đó là vấn đề tác phong. Diệp Phàm nói.

- Tổ trưởng Cung chỉ ám chỉ, không có nói rõ. Thật ra, nhiều việc, chỉ cần không đặt lên mặt bàn bàn luận cũng không có vấn đề gì. Đời ta chỉ cần không thẹn với lương tâm là được. Làm gì cũng không cần chấp nhặt có phải không? Trương Hùng cười.

Việc bên kia làm tốt, ba giờ sáng Diệp Phàm cùng Trương Hùng về Bắc Kinh.

Bởi vì nghe Kế tướng quân nói, quốc gia Châu Phi cần một máy khoan và máy áp lực nước.

Là do Trung Quốc ủng hộ với hình Trương Hùngức tặng. Mà việc này do đồng chí Chu Hoa Tân ủy viên quốc hội phụ trách.

Giá trị đạt đến 5 triệu. Tuy nhiên, đơn vị giải quyết chính là Ủy ban quản lý giám sát tài sản nhà nước.

Thật ra, lần này cạnh tranh trong nội bộ rồi. Mà dự án này chính là một mục tiêu. Chỉ cần Ủy ban quản lý Giám sát tài sản nhà nước đồng ý trao quyền cho cấp dưới thì chỉ tiêu này có thể nắm được đơn đặt hàng rồi.

Bốn giờ chiều hai người về đến Bắc Kinh. Trương Hùng về tổng bộ báo cáo công tác.

Đón tiếp Diệp Phàm chính là "Chuối tiêu" Trương Ẩn Hào. Bởi vì, anh ta công tác tại Ủy ban quản lý giám sát tài sản nhà nước nhưng thật ra là ngựa quen đường cũ.

- Ông em, hình như là có vấn đề rồi. Diệp Phàm nhìn Trương Ẩn Hào cảm thấy có chút kỳ quái.

- Không việc gì, tối qua nghỉ ngơi không được tốt. Trương Ẩn Hào hiện nụ cười khổ.

- Cậu lại không nói thật rồi. Diệp Phàm hỏi.

- Nói thật, nói thật cái gì Trương Ẩn Hào vội vàng nói.

- Cậu nói dối tôi. Diệp Phàm tức giận hừ nói.

- Chuyện đó, Diệp tổng đã biết? Trương Ẩn Hào sửng sốt.

- Lại còn cãi lại, tôi thấy cậu, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Diệp Phàm nói.

- Thế thì sao, tôi bị họ lừa. Bọn này cháu rùa, không ngờ nói với nhà tôi. Trương Ẩn Hào tức giận nói.

- Nhà cậu từ xa xưa là đại gia, làm về lĩnh vực buôn bán dưới đất này cũng mấy trăm năm lịch sử rồi nhỉ.

Nhiều năm như vậy đã hình thành một quy tắc giao dịch ngầm. Hơn nữa, từ khi cậu gia nhập tổ xong cũng cú ý đến việc này.

Cho nên, vấn đề kinh doanh ngược lại giảm bớt không ít. Trong tổ không thể nào quan tâm việc nhỏ này của cậu, sao lần này lại gặp hạn vậy?

Diệp Phàm hỏi.

- Bọn họ hạ mũ, mẹ kiếp. Trương Ẩn Hào mắng.

- Có phải là do Thứ trưởng? Diệp Phàm hỏi.

- Tôi đang bí mật điều tra, tuy nhiên, bộ cũng nói chuyện việc này. Nói tôi rõ ràng hiểu

Đây là bao che Việc này nói vậy vì họ có chứng cứ, cũng cứ cho là như vậy.

Nhưng chuyện lần này là cố ý, cứ như vậy từ sự kiện đào được cổ vật đến cửa hàng kia của nhà tôi.

Hơn nữa, bọn họ không ngờ biết một ít mối khách cũ của nhà tôi, có lẽ là mua chuộc người ta làm ra chuyện này.

Cuối cùng sự việc bị bại lộ, cửa hàng của chúng tôi cũng bị niêm phong. Ngay cả cha tôi cũng bị bắt. Tuy nói bây giờ đã được nộp tiền bảo lãnh ra ngoài, nhưng thật sự không chịu nổi uất ức này. Trương Ẩn Hào mắng.

Là Cục công an Bắc Kinh có phải không? Diệp Phàm hỏi.

- Ừ, có lẽ là trong Cục cũng có người, lần này muốn đẩy tôi vào chỗ chết. Cho nên, vẫn truy đuổi đến cùng.

- Sao không để tổ ra mặt giải quyết việc này. Đối với trong tổ mà nói, chỉ là chút việc nhỏ thôi. Hơn nữa, giao dịch ngầm sau này nhà cậu không làm nữa là được. Loại chuyện lặt vặt này cũng không phải kế sống lâu dài, vẫn nên kinh doanh chính đáng. Diệp Phàm hỏi.

- Anh cũng nói là một chuyện nhỏ, Trương Ẩn Hào tôi cũng không công bằng thì còn lăn lộn cái gì. Đây không phải là bị người khác chế giễu sao? Trương Ẩn Hào hừ nói.

- Vậy cậu nghĩ ra cái gì không? Diệp Phàm hỏi.

- Tạm thời tôi đang bí mật điều tra, tôi cũng không tin không bắt được cháu con rùa kia. Đồ chó hoang này là Lý Hà.

Ban đầu là mối khách cũ của nhà chúng tôi. Lần này lại có thể trở mặt, thật sự không nghĩ đến. Hơn nữa, khi chuyện xảy ra không ngờ mất tích

Ở Bắc Kinh này hơn mười triệu nhân khẩu tìm một người giống như mò kim đáy biển.

- Ha ha, nếu là có người mất tích vậy chúng ta hãy bắt đầu từ người mất tích vậy. Diệp Phàm cười nói.

- Nói dễ hơn làm, Trương Ẩn Hào thở dài, vẻ mặt có chút uể oải.

- Có phải là Vu Tiên Lý sai người làm không? Diệp Phàm lại hỏi.

- Có phải y hay không không có cách nào biết được. Tuy nhiên, chắc chắn y không thoát khỏi liên quan. Ngoài ra, lần trước điều tra chuyện của các anh là do tập đoàn máy móc Trung Quốc dựng lên.

Cho nên, Ngô Trung Bảo bên chỗ họ tôi cảm thấy có chút vấn đề. Chẳng qua hiện tại tôi bất hạnh không có chứng cứ.

Mặc dù là hai người này sai người làm, nhưng muốn điều tra đến hai người này có lẽ cũng không thể nào.

Hai lão hồ ly này sớm đã lau sạch dấu vết rồi. Trương Ẩn Hào mắng.

- Nếu đã vậy thì phải trồng ô uế. Diệp Phàm đột nhiên cười.

- Trồng ô uế, Diêp lão đại, thế nào biến thành Trồng ô uế? Trương Ẩn Hào hỏi, - Tuy nhiên, cục Công an tôi còn chưa khai thông.

Ở trong cục không có đồng chí có phân lượng sẽ vô dụng thôi. Việc này Phó trưởng ban Ủy ban quản lý giám sát tài sản nhà nước đang theo dõi đấy.

Nếu Cục ông an Bắc Kinh hơi có chút buông lỏng, lão già kia nhất định sẽ lấy việc này gây sự.

- Đúng rồi, máy khoan và thiết bị bên Châu Phi nghe nói là Ủy bản quản lý giám sát tài sản nhà nước phụ trách phân phối chỉ tiêu, chỉ tiêu này có phải do đồng chí Cao Nhất Thiên phụ trách không? Diệp Phàm hỏi.

- Không phải, Trưởng ban Bao buổi sáng mới vừa đi. Trương Ẩn Hào nói.

- Đi, đi đâu, phiền toái. Diệp Phàm kinh ngạc hỏi, vốn lần này đến chính là muốn đi gặp Cao Nhất Thiên, ông ta đi rồi còn rắm dùng.

- Đi Châu Âu khảo sát, phải một tuần nữa mới có thể về. Hơn nữa, lần này thiết bị viện trợ cho Châu Phi cũng không phải do ông ta phụ trách mà là lão già đối đầu với tôi Vu Tiên Lý phụ trách. Đây là đồng chí do Ủy viên Chu chỉ đích danh. Trương Ẩn Hào nói.

Là ông ta thật, thật đúng là phiền toái. Lần này chẳng lẽ sẽ không có cách? Diệp Phàm trong lòng chấn động, thật đúng là đau đầu.

- Vâng, quan hệ giữa Ngô Trung Bảo và ông ta rất tốt. Có chỉ tiêu chắc chắn đầu tiền phân phối cho tập đoàn máy móc Trung Quốc rồi.

Nếu Trưởng ban Cao quản lý còn còn thể nói chen vào mấy câu, lấy ra được một ít. Nhưng Trưởng ban Cao lại không ở, hơn nữa việc này ủy viên Chu Hoa Hưng tự mình điểm danh.

Ngay cả Trưởng ban Cao cũng phải nghĩ đến chỉ thị của Ủy viên Chu có phải không? Việc này, tôi nghĩ hình như có chút tinh xảo. Trương Ẩn Hào nói.

- Cậu nói là Trưởng ban có ý lựa chọn khoảng thời gian này bay sao? Diệp Phàm hỏi.

- Đúng vậy, lúc trước anh đã nói với tôi, tôi đã nói qua với Trưởng ban Cao việc này. Nhìn ngoài có thể thấy, Trưởng ban Cao không có tiện tham gia. Lúc này lại đến Châu Âu, cũng quá hợp phải không? Trương Ẩn Hào nói.

- Đúng là có lý, bên này tôi mới nói với Trưởng ban Cao, bên kia Ủy viên Chu đã giao cho Vu Tiên Lý phụ trách. Cao Nhất Thiên kẹp giữa hai bên, lựa chọn đi Châu Âu là sáng suốt nhất. Diệp phàm gật đầu, nhìn Trương Ẩn Hào một cái - Như vậy đi, đã đến giờ ăn cơm rồi, tôi gọi vị đồng chí đến đây chúng ta vừa tán gẫy vừa ăn. Cậu nói chuyện này với ông ta, chúng ta phải nói là có người cố ý.

- Việc này cũng được, tôi làm việc ở Bắc Kinh, việc này do tôi làm chủ. Trương Ẩn Hào cười nói.

- Tôi cũng không nói làm chủ, đương nhiên cậu phải làm. Phải đi quán rượu Hoàng Thành. Diệp Phàm không khách khí sau đó gọi điện thoại.

Trương Ẩn Hào định hỏi muốn mời ai, nhưng Diệp Phàm cười không nói, Trương Ẩn Hào đành thôi.

Hai người vào một căn phòng riêng ngồi.

Không lâu có một người đến, gõ cửa rồi bước vào. Vừa thấy Diệp Phàm liền đi nhanh đến, giơ hai tay cười nói - Diệp tổng đã trở lại, khách ít đến rồi.

Trương Ẩn Hào vừa thấy lập tức đứng lên. Ngô Chính Phong là Phó chủ tịch Bắc Kinh Cục Trưởng Cục Công an, là nhân vật hoành tráng ở Bắc Kinh. Chuyện của Trương Ẩn Hào chính là rơi trên tay anh ta, đương nhiên biết anh ta.

Tuy nhiên, đối với thái độ của Ngô Chính Phong với Diệp Phàm Trương Ẩn Hào tương đối khó hiểu. Có vẻ Ngô Chính Phong rất nhiệt tình còn có chút cung kính.

- Ha ha, buổi tối không có cơm, đến ăn chực rồi.

Diệp Phàm cười, cùng Ngô Chính Phong bắt tay thân thiết sau đó giới thiệu Trương Ẩn Hào một chút.

Trương Hùngái độ đối với Trương Ẩn Hào Ngô Chính Phong đương nhiên bày thái độ lãnh đạo rồi. Đồ ăn được mang lên xong, Diệp Phàm thuận miệng nói ra chuyện của Trương Ẩn Hào.

Ngô Chính Phong tuy nói bên ngoài không tỏ thái độ nhưng Trương Ẩn Hào biết việc này tám phần có thể thành. Dù sao cũng phải nể mặt Diệp Phàm.

Diệp Phàm dặn Vương Triều cùng điều tra một chút Vu Tiên Lý. Nếu việc này có liên quan đến Vu Tiên Lý thì tốt rồi.

Sáng thứ hai, Diệp Phàm đến Ủy ban quản lý giám sát tài sản nhà nước sau đó đi thẳng đến phòng Phó trưởng ban Vu Tiên Lý.