- Nâng ly nào Xa Thiên, chúng ta cạn một chén nữa đi.
Diệp Phàm bưng bát rượu lên, Xa Thiên không nói thêm lời nào, rồi lẩm bẩm đi vào.
Phí Điệp Vũ thấy Diệp Phàm đưa vào miệng, cũng dũng cảm cầm lấy một bát, cùng uống một bát to với Tuyết Nha.
- Tuyết Nha, cô và Xa Thiên cũng đã từng có tình cảm. Người ta vẫn thường nói có gặp nhau rồi cũng có lúc chia tay. Tôi nghĩ hai người cứ ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện một chút có phải hơn không. Nói rõ ràng việc đồng ý hay không đồng ý chia tay? Sau này, không còn liên quan gì đến nhau nữa, tránh cho tất cả mọi người đều đau khổ?
Diệp Phàm hỏi.
- Tuyết Nha, theo cô thì sao?
Xa Thiên đang rất say hỏi.
- Nói thì nói, nói chuyện cũng tốt. Cả đời này chắc chúng ta không còn có hi vọng rồi, từ nay về sau tôi và anh hãy kết thúc đi.
Tuyết Nha lạnh lùng nói, rồi lên lầu trước, Xa Thiên đi theo phía sau.
- Anh Diệp, anh làm cái quỷ gì đấy?
Tuyết Hồng tiến lại gần Diệp Phàm nhỏ giọng hỏi.
- Ha hả.
Diệp Phàm cười thần bí, không đáp.
- Nói mau nha, không là em cho chết đấy.
Tuyết Nha làm nũng, thắt cổ Diệp Phàm lại.
- Lo gì chứ, để sau sẽ biết.
Diệp Phàm cười nói.
- Chắc chắn sẽ không làm chuyện gì tốt rồi, đàn ông, chẳng có ai tốt đẹp gì cả.
Phí Điệp Vũ Kiều Nhan nồng nặc mùi rượu, hừ nói.
- Chẳng lẽ anh…
Tuyết Hồng không hề ngu ngốc, nhìn chằm chằm Diệp Phàm, trên mặt thoáng đỏ lên.
- Tình chàng ý thiếp, hai người tình nguyện thôi. Em xem, chúng ta không giúp bọn họ, chẳng lẽ cứ để cho bọn họ đau khổ cả đời sao. Hoặc là cả đời này hai người đều độc thân. Bà của cô à. Tính tình quá nóng.
Diệp Phàm lắc lắc đầu nói.
- Chủ ý này của anh rất ôi.
Phí Điệp Vũ châm chọc nói. Nhưng thực ra vẻ mặt Tuyết Hồng rất thích thú, vỗ tay nói,
- Tốt tốt quá, cái này đúng là rất hay.
Tuyết Hồng quay đầu nhìn Diệp Phàm, ngo ngoe hỏi:
- Bộ dạng như vậy có thể có em bé được hay không?
- Cái đấy phải xem bản lĩnh của Xa Thiên.
Vẻ mặt Diệp Phàm mập mờ, cười nói.
- Chết anh này!
Tuyết Hồng lấy ngón tay chọc Diệp Phàm một cái.
Trong phòng có tiếng động. Tiếng động càng ngày càng to hơn.
Tuyết Hồng kề sát tai vào tường, nhỏ giọng vội la lên:
- Làm sao lại không có hành động gì chứ?
- Trong cuộc họp không được nóng vội đấy.
Diệp Phàm nhỏ giọng cười nói,
- Diệp Phàm tôi đã dùng độc diễm tình chi, đến cả cô gái đoan trang cũng trở thành dâm phụ được.
- Anh chuyên làm như vậy đúng không?
Phí Điệp Vũ tranh thủ thời cơ đả kích Diệp Phàm.
- Nói gì thế. Cô xem, cô đã quen biết Diệp Phàm tôi lâu như vậy rồi mà vẫn có thể nói vậy sao?
Diệp Phàm có chút giận.
- Tin rằng anh cũng không dám.
Vẻ mặt Phí Điệp Vũ màu hồng, trợn mắt liếc nhìn Diệp Phàm một cái.
- Tôi chẳng có gì mà không dám cả, tôi là đàn ông lại không lỗ lã, người chịu thiệt chính là các cô thôi.
Diệp Phàm ưỡn ngực lên, hừ nói.
- Chị Điệp mong muốn chịu thiệt đó, anh Diệp, anh có dám không. Hay dùng Diễm tình độc đi. Để chị Điệp nếm thử chút mùi vị. Chắc chắn là thích thú rồi.
Tuyết Hồng đứng bên cạnh cười nói.
- Cô bé, ý tưởng của cô thật là hay.
Phí Điệp Vũ xấu hổ vội vàng nói.
- Nếu không. Cả hai người song phi như thế nào đây?
Vẻ mặt Diệp Phàm dâm đãng, dường như suy nghĩ xem lên hoạt động ở bộ phận nào ở trên người hai cô.
- Tốt quá tốt quá, cả hai cũng tốt.
Thiếu chút nữa Tuyết Hồng vỗ tay, Diệp Phàm nhanh chóng làm động tác.
- Anh là tên khốn khiếp!
Phí Điệp Vũ bấm một cái vào đùi Diệp Phàm, Tuyết Hồng cũng bóp theo, mắng,
- Bóp không chết được anh, cả hai sẽ cùng bóp, bóp chết anh…
Hai người xấu hổ chạy đi, thoáng cái đã xuống lầu.
- Hình như là đang trên giường.
Tuyết Hồng dán tai vào, vẻ mặt hưng phấn.
- Ừ, thì đùa giỡn một chút.
Vẻ mặt Phí Điệp Vũ cũng ửng hồng, thật sự hai cô gái đều hưng phấn. Chuyện như vậy khiến người ta trào máu.
Sau nửa giờ, hai người đi ra.
- Xem như vậy là đủ rồi?
Diệp Phàm vểnh chân bắt chéo, phun vòng khói.
- Hừ hừ, chúng ta chỉ nghe thôi, không phải xem.
Tuyết Hồng hừ nói.
- Tên khốn khiếp này, tôi đánh chết anh…
Đột nhiên, ở trên lầu truyền đến một tiếng thét chói tai.
- Không được rồi, làm sao rồi.
Diệp Phàm kêu lên, đang muốn chạy lên khuyên nhủ, thấy một đồng chí đang trần truồng, phía dưới quần đùi bị hư thành hai mảnh, chạy một mạch từ trên lầu xuống dưới cửa.
- Tên khốn khiếp này tôi muốn giết anh.
Quần áo Tuyết Nha cũng không chỉnh tề, cầm một thanh bảo kiếm trong tay, chạy từ trên lầu xuống kêu giết người.
- Anh Diệp, mau ngăn cô ấy lại đi.
Tuyết Hồng cùng Phí Điệp Vũ đều dựng bắn người lên muốn đi ngăn cản Tuyết Nha.
- Cứ để kệ cô ấy, tôi muốn xem cô ấy có thể tự tay giết chồng của mình không. Việc này, là tôi làm chủ đấy. Nếu không cô giết tôi đi.
Diệp Phàm hừ lạnh, sau đó bảo Phí Điệp Vũ và Tuyết Nha đứng sang một bên.
Rõ ràng Tuyết Nha sửng sốt, tuy nhiên, lập tức lại đi ra ngoài truy sát.
- Bộ dạng như vậy có thể xảy án mạng hay không, thấy chủ ý cùi bắp của anh chưa. Tuyết Nha rất cố chấp, đến lúc đó chắc chắn không có biện pháp nào ngăn cản.
Phí Điệp Vũ oán giận nói.
- Không sao cả, không chết được.
Vẻ mặt Diệp Phàm bình tĩnh khoát tay áo, nói,
- Tuy nhiên, lần này nỗi đau thể xác của Xa Thiên là không tránh khỏi.
- Chị Tuyết sẽ giết chết Xa Thiên đấy.
Tuyết Hồng có chút bận tâm.
- Tôi nói không có việc gì mà, hiện tại công lực của Xa Thiên cao hơn so với Tuyết Nha, muốn chết cũng khó khăn đấy.
Diệp Phàm hừ nói.
Đúng lúc này.
Một tiếng động mạnh
Một loạt bóng được ném từ ngoài cửa vào, đập xuống mặt đất, sau đó lại bắn vào vách tường rồi mới ngừng lại.
- Chuyện gì xảy ra thế Xa Thiên?
Vẻ mặt Diệp Phàm kinh ngạc, vội vàng đi đỡ Xa Thiên, thấy mặt anh ta sưng phù giống như đầu heo. Mà hình như đùi cũng bị thương.
- Tại sao anh không đỡ đòn, sao có thể để cho Tuyết Nha tùy ý như vậy. Lúc này anh phải thể hiện khí khái đàn ông, lấy sức mạnh để áp đảo Tuyết Nha. Mỹ nhân yêu anh hùng, anh hùng thích mỹ nữ. Anh cũng thật là, lại để bộ dạng mình như vậy. Có phải rất uất ức không?
Diệp Phàm vừa quở trách, vừa dùng nội khí giúp Xa Thiên đứng lên.
- Chạy mau, không thì sẽ muộn mất.
Xa Thiên giãy dụa kêu lên.
- Chạy gì, làm cũng làm rồi. Đàn ông phải dũng cảm dám nhận trách nhiệm chứ. Trách nhiệm này Xa Thiên anh không gánh nhận chẳng lẽ muốn tôi đứng ra nhận hay sao?
Diệp Phàm hừ nói.
- Không được rồi, chạy mau Diệp Phàm.
Xa Thiên nóng nảy, hét lớn.
- Muốn chạy à, xuống địa ngục cũng không có cửa đâu.
Lúc này, một âm thanh quen thuộc truyền đến. Tiến từ ngoài cửa lớn vào là một cô gái tinh khiết không phải Tuyết Nha Nha còn có ai nữa.
Tuyết Nha Nha này là một bà già. Bởi vì có làn da trắng nõn mịn màng như da trẻ con nên trông giống như một thiếu nữ.
Đương nhiên, nhìn bằng đôi mắt ưng, Diệp Phàm vẫn thấy có một chút nếp nhăn. Điều đó là quy luật tự nhiên, chỉ có thể là trì hoãn thôi.
Còn Tuyết Nha, khuôn mặt ửng hồng, cúi gằm mặt xuống không dám ngẩng lên
- Nghe nói đó là chủ ý của cậu?
Tuyết Nha Nha ngồi trên ghế số pha, Diệp Phàm sợ liền đứng dậy luôn.
Vẻ mặt hắn chua xót cười nói:
- Tôi không nghĩ tiền bối lại đến đây. Việc này…
- Cậu có thể tự xưng là anh hùng sao? Đàn ông, dám làm dám chịu. Làm sao bây giờ lại không dám nhận chứ? Vừa rồi, không phải cậu còn muốn nhận trách nhiệm sao? Anh hùng gánh trách nhiệm trong việc này lại là một kẻ bất lực, thật là làm cho tôi thất vọng rất thất vọng!
Tuyết Nha Nha không thèm nhìn Diệp Phàm một cái, lạnh lùng hừ nói.
- Đúng là chủ ý của tôi đấy. Tôi bỏ độc diễm tình chi. Trước đó cũng không nói cho Xa Thiên biết, tất cả việc này là do tôi.
Tuy nhiên, tiền bối muốn chia rẽ một đôi uyên ương như vậy. Tôi cho là không đúng. Hiện tại người ta coi trọng tự do trong hôn nhân.
Tiền bối không thể làm điều ác này được.
Diệp Phàm cũng nói ra những điều trong lòng, dù sao cũng chịu một đao, không bằng đưa đầu ra càng sớm càng tốt.
- Cậu vẫn còn có khí phách.
Cùng với câu nói đó là một tiếng sầm trên mặt đất, tội nghiệp Diệp Phàm bị bắn vào tường sau đó lại bị Tuyết Nha Nha cho bắn ngược trở về. Giống như một con búp bê bị người cầm.
Ba ba ba…
Một loạt âm thanh những chiếc bạt tai truyền đến. Tình trạng khuôn mặt của Diệp Phàm và Xa Thiên cũng không khác nhau là mấy.
- Tiền bối có đánh chết tôi tôi cũng phải nói.
Diệp Phàm mạnh miệng nói.
- Vẫn rất khí phách. Đã lâu tôi không có hủy xương cốt của người nào rồi. Hôm nay ta sẽ cho cậu nếm thử, cho cậu biết chút mùi vị.
Tuyết Nha Nha tức giận đến nỗi môi run lên, tay vừa trượt không sẽ hướng tới Diệp Phàm.
- Bà nội, cầu xin bà buông tha cho anh Diệp, chủ ý này là của con.
Tuyết Hồng nhào người tới trước Diệp Phàm, đối mặt với Tuyết Nha Nha.
- Tiền bối, cầu xin người buông tha cho Diệp Phàm.
Phí Điệp Vũ cũng cầu xin.
- Cút sang một bên.
Lần này Tuyết Nha Nha thực sự tức giận, hai bàn tay chỉ xuống, khiến hai cô cũng bị bắn vào góc nhà, bị điểm huyệt, đều không bò dậy nổi.
- Tiền bối, Phí Đống cầu xin người tha cho Diệp Phàm.
Lúc này, Phí Đống ngồi trên xe lăn đi từ trên lầu xuống.
Cả người Phí Đống và ghế đều bị bắn tới cùng chỗ Tuyết Hồng.
- Các ngươi, chuyện của lão không khiến các người để ý tới. Một chút phép tắc cũng không hiểu, tôi thấy các người định làm phản có phải không?
Tuyết Nha Nha tức giận.
- Tổ bà bà, cầu xin bà không nên làm như vậy?
Tuyết Hồng òa khóc lên.
- Bà nội, dù sao việc này cũng đã như vậy rồi, ta cứ coi như xong được không. Bà yên tâm, con có chết cũng sẽ không đi theo Xa Thiên đâu. Tuyết Nha con sinh ra là người nhà họ Tuyết, chết cũng làm ma nhà họ Tuyết.
Tuyết Nha vừa thấy, cũng vội vàng lên tiếng xin xỏ.
- Tất cả đứng qua một bên, người nào còn dám mở miệng, ta sẽ xuống tay không chút lưu tình.
Tuyết Nha Nha thực sự tức giận, mặt hằm hằm nhìn Diệp Phàm nói,
- Hôm nay lão sẽ bẻ xương cốt của người này, để xem xương cốt của cậu cứng rắn hay là thân thủ của lão cứng rắn.
- Tiền bối làm như thế nào vãn bối cũng không phản đối, tuy nhiên, nếu lão bẻ gãy xương cốt của tôi, Diệp Phàm tôi nghĩ rằng lão đã làm sai. Bà không để ý đến chuyện đại sự của cả đời người ta, cố ý chia rẽ duyên tốt của người ta. Bà quá hống hách, bà chính là một người phụ nữ già độc đoán. Tất cả những gì bà làm đều là giả bộ.
Diệp Phàm cực kỳ tức giận, dù sao cũng chẳng cần đếm xỉa gì cả.
- Cậu nhóc! Vả vào miệng mấy cái đi!
Tuyết Nha Nha nổi cơn thịnh nộ, vung tay lên sẽ ra tay độc ác.
- Lão thái bà, học trò của tôi nói không sai, bà đúng là quá hống hách, là bà già hay xen vào chuyện của người khác. Lại còn nổi cơn thịnh nộ, đừng có giả bộ nữa.
Tôi thấy bà càng sống càng tụt lùi rồi, đã bảy tám mươi tuổi rồi, không ngờ lại độc ác như vậy.
Một tiếng nổ giòn vang, trên mặt Tuyết Nha bị nhận một chưởng.