- Cho chạy đi nghe xem thế nào?
Diệp Phàm nói, Thái Hưng Đông không dám cãi lại, chỉ đành phát thôi.
Không lâu sau âm thanh truyền đến là cuộc nói chuyện của Ngô Hoài Bao và tên anh Hai kia. Còn có cả việc sở trưởng Ngô thú nhận chuyện của Lưu Bình Xương.
- Vu tội! Chắc chắn là vu tội rồi.
Lưu Bình Xương đã kích động đứng dậy, tức giận quát.
- Quát cái gì, ngồi xuống!
Bao Nghị đi lên trước mặt anh ta nói, hai tay ấn một cái khiến Lưu Bình Xương ngồi xuống ghế sô pha. Lưu Bình Xương có chống lại nhưng Bao Nghị vẫn mạnh mẽ đè xuống, đè đến nỗi sô pha còn kêu xèo xèo.
- Những cái này?
Vẻ mặt Thái Hưng Đông khiếp sợ nhìn Diệp Phàm.
- Cục trưởng Thái, đây chính là lời mà sở trưởng Ngô trong trại tạm giam của các anh nói phải không?
Diệp Phàm hỏi.
- Vâng giọng của Ngô Hoài Bao có chút đặc biệt, tôi có thể nhận ra được. Chính là anh ta đang nói.
Thái Hưng Đông gật đầu
- Nhưng những thứ này?
- Ông nói cần phải điều tra.
Diệp Phàm hừ nói.
- Đây là vấn đề trình tự, chỉ cần điều tra ra chứng cứ thật là có thể quyết định đúng không? Nhưng nếu đồng chí Lưu Bình Xương đề cập trong đó thì cũng phải tạm thời ngừng chức vụ để mà điều tra.
Thái Hưng Đông nghiêm túc hỏi Lưu Bình Xương.
- Cục trưởng Thái, đây rõ ràng là người ta đổ tội cho tôi mà cục trưởng cũng tin sao. Hiện giờ khoa học phát triển nên giọng nào mà chẳng làm ra được.
Tôi xin cục trưởng hãy báo việc này lên cục thành phố, để trinh sát trên xuống điều tra xem thật hay là giả.
Lưu Bình Xương tôi tuyệt đối không làm chuyện đó, việc này rõ ràng là đã có người cố ý chơi xấu tôi rồi.
Tôi muốn xem phản ứng của thành phố Đồng Thương xác định đó có phải sự thật không. Tôi muốn phản ứng đó…
Lưu Bình Xương mồm mép đến là giỏi.
- Vậy thì được, cục trưởng Thái, ông gọi điện cho người phụ trách trên thành phố đi. Bên này sẽ phải bào cáo lên công an tỉnh Điền Nam.
Tôi không có nhiều thời gian đâu, hy vọng ông cho người triển khai nhanh gọn tý. Nhưng sự thật còn chưa được chứng minh.
Tôi hy vọng cục công an của các anh cũng phải có chút ân tình chứ. Nghe nói bên các anh không cho phép Đỗ Vệ Quốc đi gặp người nhà.
Việc này nếu trước khi chưa có quyết định xuống thì các anh không thể làm điều vô lý đó được.
Là một người phụ trách bên mảng công an, tôi có nghĩa vụ nhắc nhở các anh.
Cục công an là cục công an của nhân dân, chứ không phải của riêng một ai.
Diệp Phàm nghiêm túc nói.
- Trợ lý Diệp, chúng tôi sẽ điều chỉnh ngay tức khắc.
Thái Hưng Đông toát cả mồ hôi trán, đứng lên hành lễ như một quân nhân.
- Vậy được, tôi cũng đang muốn đến xem trại tạm giam của các anh chút. Để xem xem tình hình công tác của các đồng chí và cả cuộc sống của các nghi phạm ra sao.
Diệp Phàm nói xong liền đứng dậy.
- Trợ lý Diệp, anh chờ tôi một chút, tôi lập tức cho triệu tập cuộc họp đảng úy để xử lý chuyện của đồng chí Lưu Bình Xương.
Thái Hưng Đông nói.
- Thái Hưng Đông, anh muốn làm gì?
Lưu Bình Xương nhìn chằm chằm Thái Hưng Đông.
- Đồng chí Lưu Bình Xương, tôi hy vọng anh hãy bình tĩnh, nếu như anh không làm, chúng tôi cũng sẽ điều tra rõ ràng, nhưng dựa vào cái này không phải anh cũng là hiềm nghi sao, Chúng tôi không áp dụng phương pháp nào cho anh trước. Bằng không trợ lý Diệp ở đây sẽ nhìn cục công an thế nào.
Thái Hưng Đông nghiêm túc nói.
Vẻn vẹn trong nửa giờ đồng hồ, Thái Hưng Đông mở cuộc họp Đảng ủy, đã quyết định ngừng công việc của Lưu Bình Xương để điều tra.
Sau đó cùng với Diệp Phàm đến trại tạm gia. Khi đó đã có người hạ lệnh phải khống chế Ngô Hoài Bao rồi.
Trại tạm giam thành phố An Tân nằm trên sườn núi nhỏ, bốn bề có tường cao 6 mét. Đề phòng rất nghiêm ngặt.
Đoàn người Diệp Phàm vừa đến cổng lớn, nhà họ Đỗ cũng phối hợp rất nhịp nhàng, cũng đến lúc ra mặt.
Diệp Phàm đương nhiên là chỉ thị rõ ràng rồi, đến cho người nhà họ Đỗ gặp được Đỗ Vệ Quốc, đúng thật là cảm động, người nhà họ Đỗ đều đã khóc lóc.
- Trợ lý Diệp, đồng chí Vệ Quốc chỉ là có nghi ngờ nhỏ thôi. Mà có thể là bị oan uổng.
Tôi thấy tạm thời cứ để cậu ta về nhà nghỉ ngơi, đợi chúng ta điều tra, đương nhiên trong thời gian này đồng chí đó không thể rời khỏi thị trấn được.
Mà bất cứ khi nào nếu như bên công an muốn gọi đến để điều tra là phải có mặt.
Thái Hưng Đông nói, khứu giác ông ta đúng là rất linh mẫn.
Cảm thấy vị trợ lý Diệp đến đây chính là vì việc của Đỗ Vệ Quốc. Bằng không chỉ một dự án 5 triệu thì sao cần phải đích thân anh ta xuống làm gì, cho một đồng chí đến là được rồi.
- Được, việc này để cho các anh tự quyết định. Nhất định phải chấp hành theo đúng pháp luật, không được thiên vị.
Diệp Phàm ra vẻ dông dài, nhìn cục trưởng Thái nói:
- Thế này nhé, tôi không có thời gian, không thể ở đây lâu được.
Chuyện này để cho đồng chí Bao Nghị, bên sở công an tỉnh Thiên Vân giúp các anh điều tra.
Đồng chí Bao Nghị cũng là cán bộ bên công an nên cũng sẽ hợp tình hợp lý.
Xoay người lại Diệp Phàm nói với Bao Nghị:
- Anh ở đây phải thường xuyên báo cho tôi biết tình hình điều tra.
Biết trợ lý Diệp không yên tâm, Thái Hưng Đông không còn cách nào đành phải chấp nhận thôi.
Buổi tối hôm đó, Diệp Phàm lại quay lại nhà họ Đỗ, người nhà họ Đỗ vô cùng cảm kích.
- Vệ Quốc, sau này cậu có dự định gì không?
Diệp Phàm hỏi.
- Trước hết cần phải giải quyết việc này để tôi được trong sạch, còn nói về bước tiếp theo, nói thật tôi vẫn còn mịt mờ lắm. Việc này nếu điều tra rõ ràng tôi chỉ có thể trong sạch thôi chứ không giúp được tôi gì cả…
Đỗ Vệ Quốc uể oải nói.
Vốn cũng chẳng có tiền đồ gì, không ngờ lại bị Chu Lâm Tùng và Vũ Đông Sơn làm thành thế này.
- Vệ Quốc, thành phố An Tân này cháu không thể ở lại được đâu. Chỉ cần Chu Lâm Tùng còn ở đây ngày nào thì sẽ không tha cho cháu đâu.
Đỗ Thành nói đến đây, nhìn chị dâu và Mộc Hinh.
Hai người trong lòng cũng thầm hiểu, Mộc Thủy Hương đột nhiên lại quỳ xuống cầu xin nói:
- Trợ lý Diệp, Vệ Quốc là đứa con duy nhất của Nhất Sinh.
Anh có thể giúp nó không, nếu như không thể ở lại được, có thể giúp nó chuyển đến chỗ khác được không. Ví như tỉnh khác đều được.
Dù sao cũng còn hơn ở lại đây. Chủ tịch Lưu là người có thế lớn, chúng tôi không đấu lại được.
- Đến tỉnh, tôi thấy sẽ không được, Chu Lâm Tùng đều có người thân trong đó, nhưng mọi người yên tâm có Diệp Phàm tôi ở đây thì chắc chắn họ không làm gì Vệ Quốc đâu.
Diệp Phàm nhanh chóng đỡ Một Thủy Hương dậy.
- Nhưng Vệ Quốc ở đây không thể nào có được tiền đồ, nó còn trẻ cả đời cứ ở trong này thì Nhất Sinh dưới suối vàng cũng buồn lắm.
Mộc Thủy Hương rưng rưng nước mắt nói.
- Tôi nghĩ đã.
Diệp Phàm trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Ngày trước Vệ Đông làm mấy năm thư ký cho Vũ Đông Sơn. Nên chắc chắn có chút kinh nghiệm về mảng này. Như thế nhé, nếu như Vệ Quốc không muốn là trong An Tân nữa, nếu cậu đồng ý có thể đi cùng tôi không?
- Nhưng Vệ Quốc không học về công an.
Đỗ Thành kinh ngạc nói.
- Ha ha, chức bên công an chỉ là cái danh của tôi thôi. Anh cũng đã biết thân phận của tôi ở Hoành Không rồi, hay là đến Hoành Không, cứ làm thư ký cho tôi một, hai năm.
Diệp Phàm cười nói.
- Bí thư Diệp, chỉ cần đi theo anh, có lên rừng hay xuống biển Đỗ Vệ Quốc này cũng không hề do dự. Chỉ cần bí thư Diệp nhìn nhận thư ký này.
Đỗ Vệ Quốc đúng là có phong cách của cha.
- Hoành Không chỉ là một xí nghiệp, cậu cứ suy nghĩ đi.
Diệp phàm cười nói.
- Chỉ cần không phải là nơi này, ở đâu cũng sẽ tốt hơn. Mà tập đoàn Hoành Không ở Thiên Vân, Chu Lâm Tùng không thể giơ tay dài như thế được.
Đỗ Vệ Quốc không dốt, khi nãy đã biết được thân phận của Diệp Phàm từ chú Đỗ Thành rồi.
- Ừ, vậy nếu đã nghĩ như thế, giờ tôi đang tuyển chọn thư ký, cậu nhanh đăng ký vào là được.
Có một chuyện tôi phải nói với cậu, cậu phải dựa vào bản thân cậu, có thể hơn được hơn 100 người kí tôi sẽ chọn cậu.
Bằng không cậu đến từ đâu sẽ về đấy. Diệp Phàm tôi không thích những người chỉ khua tay múa mép.
Diệp Phàm nghiêm túc nói.
Đỗ Vệ Quốc rất tin tướng, anh ta cũng đã xin cục trưởng Thái nghỉ để đến tập đoàn Hoành Không.
Đương nhiên Diệp Phàm cũng đã gọi điện cho Khổng Ý Hùng. Người này vừa nghe đã liền hiểu. Tự nhiên đã bật đèn xanh cho. Đương nhiên cứ ngang nhiên mà vào là không được, cũng phải giả vờ giả vịt chứ.
Buổi sáng ngày hôm sau Diệp Phàm đi thẳng đến thành phố Long Xương tỉnh Điền Nam.
Tuy bác của Đoạn Hải Thiên là Đoạn Đức Thành sống ở Long Xương nhưng ông ấy cũng đã về hưu rồi.
Nhà họ Đoạn có đến Ấn Độ rồi. Mà ở Ấn Độ cũng đã xây một Phật viện rất lớn, gọi là “Lý Liên Viện”.
“Lý” tức là đại diện cho địa lý, còn “liên” là vì khi đó cao tăng “Hồng Bang” của Ấn Độ đã tặng “Phật Liên” cho nên được gọi là Lý Liên Viện.
Chỉ có cao tăng Hồng Bang mới có Phật liên. Còn về nguồn gốc của Phật Liên ở đâu cũng nghe nói chỉ có mình cao tăng Hồng Bang mới biết.
Việc này mấy năm trước Đoạn Hải Thiên cũng đã nói với Diệp Phàm, chỉ có điều Diệp Phàm bận quá nên chưa có thời gian mà đi được.
Đến thành phố Long Xương cũng đã hai giờ chiều rồi, Xa Thiên đã đến rồi, đến khách sạn mà Diệp Phàm ở.
- Anh đã tìm hiểu được gì?
Diệp Phàm ngồi xuống hỏi.
- Đoạn Đức Thành là người thích câu cá, sau khi về hưu cũng đã đi câu cá, mà trong nơi ở của ông ta còn có cả Kim Điếu Can (cần câu các bằng vàng). Ông ta rất tự hào về điều đó.
- Ý của anh là từ việc câu cá sao, có hợp không?
Diệp Phàm hỏi.
- Tôi nghĩ cũng có thể như thế, người ta vừa nghỉ hưu rồi, đều không trông cậy gì vào chức vụ nữa.
Nhưng công lực của người này ra sao thì tôi còn chưa rõ.Đoạn Hải Thiên đã là thất đẳng rồi, tôi nghĩ nhà họ Đoạn là võ lâm thế gia, Công lực của ông ta không chừng còn cao hơn cả Hải Thiên nữa.
Cho nên anh nếu có chơi cũng phải đề phòng, người ta câu cá là thuần túy giải sầu, nếu như anh dùng nội lực mà câu cá đường nhiên sẽ mê hoặc người thường đó.
Nhưng người Đoạn Đức Thành không linh nghiệm.
Xa Thiên nói.
- Chú Đoạn nói Đoạn Đức Thành công lực thấp, tôi hỏi rồi, ông ta nói cứ lập lờ. Người này có thể là một cao thủ. Nhưng tôi nghĩ, chắc cũng không cao hơn tôi. Tất cả những cao thủ đều nghĩ mình hơn đúng không. Ông ấy không phải thích câu cá sao? Chúng ta cứ đi câu thắng ông ta một phen xem.
Diệp Phàm thần bí cười nói.