Quan Thuật

Chương 2952: Sự khác biệt




- Chủ tịch Tra cũng là bạn bè của Diệp Phàm tôi, không thể bên trọng bên khinh được. Tôi giảm cho 90%, được chứ?

Đây là giá cả chỗ bạn bè với nhau. Các anh đầu tư vào có tám trăm triệu là đã có tới 40% cổ phần của tổng công ty thiết bị điện lực thuộc tập đoàn Hoành Không chúng tôi rồi.

Mà cổ phần của Hoàng Triều là 18%. Mấy người các anh gộp lại với nhau là 58% rồi, trong khi cổ phần của tập đoàn Hoành Không chúng tôi chỉ có 42%.

Dĩ nhiên về mặt luật pháp mà nói thì tập đoàn Hoành Không của chúng tôi vẫn là cổ đông lớn nhất, chủ nhà máy thiết bị điện lực Hoành Không này đương nhiên phải do chúng tôi nắm giữ cổ phần rồi, đúng không?

Diệp Phàm nói.

- Ha ha, tám trăm triệu cổ phần chúng tôi nắm giữ kia, trong vòng ba ngày đã hạ từ 49% xuống còn 40%. Chủ tịch Diệp vẫn còn nói rằng như vậy là giảm giá 90%, là giá bằng hữu, Tra mỗ tôi đây thật không hiểu cái gọi là giá bằng hữu ấy nó ở chỗ nào.

Chủ tịch Tra thiếu chút nữa đã phải phát tức lên, thế nhưng mọi người thì ai cũng mặt mày tươi cười hớn hở.

- Ôi dào, lúc trước chúng tôi hi vọng rằng tập đoàn Chính Hà có thể đầu tư vào.

Nhưng vấn đề không phải là do chúng tôi không đồng ý mà là do các người không đồng ý, hơn nữa lại còn ngoảnh mặt làm ngơ.

Bây giờ khi tập đoàn Hoàng Triều đã vào đây, nếu như các anh vẫn đầu tư có 49% cổ phần. Thêm vào đó là 18% cổ phần của Hoàng Triều

Vậy thì số cổ phần còn lại của tập đoàn Hoành Không chúng tôi chỉ là 33% thôi. Điều này chẳng khác gì bảo tập đoàn Hoành Không chúng tôi bán nhà máy của chính mình đi.

Anh cũng biết rằng công ty của chúng tôi là loại hình doanh nghiệp nhà nước, thuộc sự quản lý của ủy ban nhân dân tỉnh. Ủy ban nhân dân tỉnh mới chính là ông chủ của chúng tôi.

Mà thành viên ban giám đốc phần lớn bao gồm các đồng chí thuộc ủy ban nhân dân tỉnh. Vậy thì văn kiện này chúng tôi nhất định không được thông qua. Nếu đã không được thông qua thì chúng tôi nói nữa cũng không có tác dụng gì.

Thế nên tập đoàn Hoành Không chúng tôi nhất định phải giữ cổ phần lớn nhất. Điều này rất quan trọng, tuyệt đối không ai được vượt quyền.

Đây cũng là điều cơ bản trong đàm phán giữa hai bên.

Diệp Phàm đứng lên bày tỏ thái độ cương quyết.

- Theo tôi biết thì phần lớn số cổ phần mà xưởng đóng tàu của các anh cùng tập đoàn Hoàng Triều hợp tác đầu tư là do tập đoàn Hoàng Triều khống chế.

Mà tiền thân của cái xưởng đóng tàu này chính là xưởng chế tạo Phi Không của các anh. Nó cùng với hai xưởng chính của tập đoàn Hoành Không bên này chính là ba xưởng lớn trong thiên hạ đấy.

Vậy thì việc các anh đem xưởng Phi Không của mình nhượng lại cho Hoàng Triều chẳng phải là bán xưởng sao. Thử hỏi ban giám đốc các anh sẽ phê chuẩn thế nào đây?

Sự việc này rơi đúng vào tập đoàn chúng tôi tức là muốn chúng tôi phải bán xưởng rồi. Chủ tịch Diệp, tôi không hiểu nổi như vậy là có ý gì.

Nếu đã là việc hợp tác buôn bán, thì phải có chữ tín. Anh phân biệt đối xử như vậy, Tra mỗ tôi đây thấy rất nghi ngờ về sự thành tín của cậu đấy?

Chủ tịch Tra cũng không chịu ngồi im, cái miệng của ông ta cũng không phải chỉ để trang trí cho khuôn mặt. Ông ta lập tức phản đối lại Hoàng Triều.

- Ha ha, người tôi thường nói ‘sòng bạc vô phụ tử, thương trường như chiến trường. Chúng tôi quay trở lại chuyện làm ăn thôi, người làm ăn thì phải nói chuyện làm ăn chứ.

Tôi cũng đã nói qua tình hình thực tế rồi, đối với số cổ phần của nhà máy thiết bị điện lực thì tập đoàn Hoành Không chúng tôi nắm giữ cổ nhiều nhất. Đây là một mắt xích quan trọng, cũng chính là một chính sách ủng hộ.

Còn về phần xưởng đóng tàu Phi Không ở bên Việt Đông, tạm thời cứ gọi như vậy, thì xem ra không lâu nữa Hoàng Triều sẽ phải đặt tên lại lần nữa đấy.

Họ sao có thể để cho Hoàng Triều nắm giữ cổ phần được chứ, nguyên nhân chủ yếu là do xưởng này nằm ở Việt Đông chứ không phải Thiên Vân.

Chỉ là một phần thêm vào của tổng công ty chúng tôi mà thôi, lại càng không phải như những gì chủ tịch Tra nói là có sự đối xử khác biệt.

Diệp Phàm cười nhạt.

- Việc này tôi thật không hiểu nổi, Việt Đông và Thiên Vân đều thuộc Trung Quốc, lẽ nào còn có sự khác biệt nào?

Chủ tịch Tra hỏi.

- Đương nhiên là khác biệt rồi, tổng công ty của chúng tôi đặt tại tỉnh Thiên Vân, hơn nữa tập đoàn cơ điện Hoành Không cũng thuộc quản lí của ủy ban nhân dân tỉnh Thiên Vân.

Nếu đều hướng về sự phát triển bên Việt Đông, vậy thì tỉnh Thiên Vân từ nay về sau sẽ thế nào đây? Hơn nữa, chắc chắn là chủ tịch Tra biết được chuyện mờ ám gì đó bên trong.

Cũng giống như những vấn đề liên quan đến thuế thu nhập, việc làm hay sự phát triển của thành thị đều có mối quan hệ với nhau. Xưởng Hoành Không ở Việt Đông thì phải nộp thuế cho tỉnh Việt Đông.

Còn ở Thiên Vân thì một đồng thuế thu nhập cũng đừng nghĩ tới việc nó được phân chia ra. Nếu như xưởng Phi Không làm ăn phát đạt thì tổng công ty có thể trích ra phần trăm của một khoản thu nhập nhất định, chẳng hạn như phí quản lí nào đó.

Hay lợi nhuận từ cổ phần nào đó, vân vân. Thực tế thì cũng chẳng khác nào sự đạt lợi của Ủy ban nhân dân tỉnh Thiên Vân cả. Nếu như xưởng đóng tàu này không thu được nhiều lợi nhuận thì tiền thuế này lại phải nộp hết cho Việt Đông rồi.

Nhưng tỉnh Thiên Vân lại vẫn muốn gây khó dễ cho Phi Không. Tôi nghĩ, với tư cách là một vị lãnh đạo của Ủy ban nhân dân tỉnh Thiên Vân liệu họ có suy nghĩ như thế nào đây?

Diệp Phàm nói.

- Ý của anh là coi thường tỉnh Việt Đông mà lại đề cao tổng bộ, đúng không?

Chủ tịch Tra gật gật đầu ra vẻ đã hiểu ra vấn đề.

- Chỉ có thể là như vậy rồi, thế nên khi xưởng Phi Không bị Hoàng Triều khống chế Ủy ban nhân dân tỉnh mới không có ý kiến gì.

Họ yêu cầu thu toàn bộ tiền vốn về bên Thiên Vân. Coi bên Thiên Vân là nơi phát triển trọng yếu mới là việc cần làm.

Nếu như mà đã giao nhà máy thiết bị điện lực Hoành Không cho các anh thì bọn họ tuyệt đối sẽ không đáp ứng đâu.

Điều này chẳng khác gì là bán nhà máy cả. Xưởng Phi Không bị Hoàng Triều khống chế cổ phần rồi, vốn là chia cắt ba xưởng lớn, cũng là do tổng bộ chúng tôi không có đủ tiền nên không thể không làm như vậy được. Nếu như xưởng thiết bị điện lực Hoành Không cũng bị các anh khống chế, vậy thì chúng tôi đành phải tiễn biệt cả ba nhà máy ấy rồi. Vậy thì tập đoàn Hoành Không chỉ còn lại có một chiếc máy chế tạo của cả xưởng thôi, như vậy tập đoàn Hoành Không vẫn còn là tập đoàn Hoành Không sao?

Với lại, năm nay ủy ban nhân dân tỉnh rất tin tưởng vào sự khôi phục của tập đoàn Hoành Không. Lần trước, chúng tôi yêu cầu đặt thị trấn nơi xây dựng tập đoàn Hoành Không vào một trong những kế hoạch lớn của chiến lược khôi phục tập đoàn Hoành Không.

Hội nghị thường vụ thông qua thảo luận kỹ lưỡng đã thông qua đề nghị của chúng tôi rồi, chủ tịch Tra hãy nghĩ xem, một xí nghiệp lại có thể quản lí một thị trấn, tuy chỉ là một thị trấn nhưng nó có ý nghĩa vô cùng kỳ lạ.

Điều này là chứng cứ chứng minh thái độ của Ủy ban nhân dân tỉnh, lúc này họ đang để tôi tới Hoành Không, đang ủng hộ sự phát triển của tập đoàn Hoành Không.

Mặc dù các ông đã đầu tư vào tám trăm triệu nhưng vẫn không thể nắm giữ cổ phần. Thế nhưng rồi các ông sẽ thấy ngạc nhiên vì nó kiếm ra tiền đấy.

Diệp Phàm nói có chút hơi hùng hồn.

- Chúng tôi thật sự không thể chỉ nhận được có 40% cổ phần từ các anh.

Chủ tịch Tra vẫn lắc đầu, ngẫm nghĩ một lát rồi nói:

- Nếu như chúng tôi đưa ra con số nhiều hơn ba trăm triệu, liệu các anh có thể để cho chúng tôi nắm giữ 51% cổ phần của nhà máy thiết bị điện lực không?

- Điều này là không thể nào. Vừa rồi tôi đã phân tích với ông khá rõ ràng rồi. Nhà máy này chính là sợi chỉ đỏ, là thành phần quốc nội, điều này quá rõ ràng, sợi chỉ đỏ này tuyệt đối không được giẫm đạp lên. Nói cách khác chúng tôi chẳng những không được làm những việc vô ích mà còn rất có thể sẽ gây ra hàng loạt những ảnh hưởng tiêu cực.

Diệp Phàm rất kiên quyết, nhất định không để Tra Đổng lợi dụng bất cứ thời cơ nào.

Chủ tịch Tra đang im lặng.

Diệp Phàm nhìn thoáng qua cảm thấy có chút giả dối, đưa cho Chủ tịch Tra cốc cà phê rồi nói:

- Chủ tịch Tra này, tôi sẽ cho ông thấy rằng có được người bạn là tôi đây, thật là điều đáng giá đấy.

- Nhưng tôi không nhìn thấy chỗ nào đáng giá cả, ngược lại chỉ nhìn thấy quyền lợi của công ty chúng tôi đang bị tổn thất rất lớn.

Chủ tịch Tra châm chọc.

- Chủ tịch Tra này, Diệp Phàm tôi chuẩn bị tặng cho ông một món quà lớn đấy.

Diệp Phàm đột nhiên nghiêm mặt lại, làm vẻ trang trọng.

- Món quà lớn ư, trừ phi là các anh nhượng lại cho chúng tôi cổ phần của tập đoàn Chính Hà, còn những thứ khác đều là vô nghĩa.

Chủ tịch Tra hừ lên một tiếng, nuốt chửng ngụm cà phê.

- Tôi vừa liếc qua hai vị công tử nhà ông, cảm thấy tình hình của bọn họ có gì đấy không ổn lắm.

Diệp Phàm nói.

- Anh cũng thấy rồi, nó lại lên cơn nghiện rồi. Chuyện này tôi cũng không dấu được anh Diệp rồi, thật là có chút phiền lòng.

Chủ tịch Tra nhướn mày nói.

- Không đơn giản chỉ là phiền lòng mà các ông còn có phiền phức lớn nữa ấy. Nếu lời tôi nói không sai thì có lẽ Tra gia các ông có thể sẽ sụp đổ nếu không giải quyết những chuyện này dứt điểm.

Diệp Phàm thận trọng nói.

- Tổng giám đốc Diệp này, lời này của cậu khiến người nghe ghê sợ quá đấy. Lần trước chuyện của Tra Thiết Nhĩ là do cậu giúp đỡ chúng tôi, thế nhưng không cần thiết phải nói ra những lời khó nghe này. Chuyện này không có chứng cứ gì mong tổng giám đốc Diệp đừng nói linh tinh. Chuyện này cũng chẳng có gì là hay ho cả.

Chủ tịch Tra khá là tức giận, giọng nói nặng nề.

- Ông cho rằng tình hình của Phi Lôi n như hiện tại chỉ đơn giản là tiêm hê rô in vào là có thể làm bớt đau sao?

Diệp Phàm không để ý tới ông ta, hỏi.

- Chuyện này, tổng giám đốc Diệp đã nhìn ra điều gì rồi sao?

Chủ tịch Tra bị sốc, vội vàng hỏi.

- Chúng tôi nói thẳng vào vấn đề đi. Chuyện này vốn là của nhà họ Tra các ông, Diệp Phàm tôi đây không muốn nhúng tay vào. Nếu như ông không muốn nói thật ra thì tôi cũng không muốn quan tâm nữa. Các ông muốn thế nào thì để như thế đi?

Trong lòng Diệp Phàm có chút tức giận, người này tới giờ phút này còn che giấu, không mỉa mai một chút thì không được rồi.

- Tôi không rõ lời của Diệp Phàm anh là có ý gì?

Ông ta vẫn còn ngoan cố.

- Tôi nhắc để ông biết một điều, trong lòng ông hẳn là đã rất rõ. Tra Phi Lôi không chỉ là nghiện, đúng không?

Diệp Phàm nói một câu kinh động lòng người rồi đi.

Chủ tịch Tra cuối cùng không nén nổi, bất đắc dĩ cười khổ sở:

- Con mắt của tổng giám đốc Diệp thật là tinh tường, cậu đã nhìn ra rồi.

Đúng vậy, Phi Lôi trúng độc rồi. Nhất định là do lần trước cùng cái thằng nghịch tử Tra Thiết Nhĩ làm chuyện này.

Nghe nói giống loại độc của Điền Nhất Đao. Nghe nói là độc dược của Điền Nhất Đao thì chỉ tìm tới anh Diệp là có thể giải quyết. Vậy nên, chuyện này.....

- Ông kêu Phi Lôi vào đây tôi xem.

Diệp Phàm nói. Nhìn thấy Tra Lôi Lạc Tư có chút ngạc nhiên nên cười nói:

- Từ nhỏ tôi đã học qua phương pháp của một vị đạo sĩ, đối với kiểm tra cái này có thể đoán ra được một chút gì đấy. Bất luận là như thế nào, trước tiên là kiểm tra cho Phi Lôi cũng không có ảnh hưởng gì. Cũng không phải là kê đơn châm cứu cái gì cả, đúng không?

Chủ tịch Tra gật đầu, kêu Tra Thái Lâm trói Tra Phi Lôi lại.

- Không cần phải như thế.

Diệp Phàm cười, bước tới trước mặt Tra Phi Lôi, nói với hai tên vệ sĩ cao to:

- Buông cậu ta ra.

Hai tên vệ sĩ không dám buông tay ra, nhìn sang chut tịch Tra

- Tổng giám đốc Diệp à, cơn nghiện của Tra Phi Lôi lại phát tác rồi, khi đó hắn sẽ mất hết tính người. Hãy buông hắn ra nếu không anh sẽ bị thương đấy. Lúc này nó rất khỏe đấy, hãy để hai người vệ sĩ tài năng giữ nó.

Tra Thái Lâm có vẻ lo lắng.

- Yên tâm đi, buông cậu ta ra, cậu ta sẽ nghe lời.

Diệp Phàm hừ một tiếng, khí thế đầy mãnh liệt.

Hai tên vệ sĩ sửng sốt, nhưng vẫn buông tay.

- A.....

Tra Phi Lôi sau khi thoát khỏi áp lực, lập tức kêu lên điên cuồng rồi ngã gục đầu vào Diệp Phàm.

Chỉ có điều là chuyện kỳ lạ đã xảy ra.

Tra Phi Lôi vừa chạm vào người Diệp Phàm liền mềm nhũn ra.

- Đừng nóng vội, nghe lời một chút, lại đây, ngồi xuống nào, ngoan ngoãn nge lời...

Diệp Phàm giống như một bà sói đang dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ vậy, vỗ nhẹ vào người Tra Phi Lôi, giống như là đang an ủi vậy.

Điều khiến mọi người hôm nay thấy kinh ngạc chính là lúc này đây Tra Phi Lôi thật ngoan ngoãn.

Không ngờ nghe được những lời đó lại ngồi trên ghế sô pha ngoan ngoãn như một con cừu. Diệp Phàm nói điều gì, cậu ta liền làm theo.