Quan Thuật

Chương 2925: Cháu trai của Chủ tịch tỉnh xảy ra chuyện




- Tôi không muốn tự chuốc vạ vào thân đâu. Phí Nhất Độ có chút buồn bực nhìn Diệp Phàm một cái hỏi: - Quái, anh gọi tôi đến làm gì?

Hơn nữa còn vô cùng lo lắng. Tôi biết, chắc chắn là muốn tôi giúp gì rồi.

Chuyện mà ngay cả Diệp Phàm anh cũng không làm được có lẽ tôi cũng không có cách nào. Hơn nữa lần trước chuyện chuyện của Kim Đô tôi đã bị ông cụ phê bình một trận.

Nếu không phải làm việc cho anh thì giờ tôi đã bị cách chứ rồi.

- Lần này làm gì có chuyện gì, chỉ là mời cậu ăn một bữa cơm thôi.

Diệp Phàm cười nói.

- Không thể nào, ngàn dặm xa xôi bảo tôi từ Bắc Kinh đến đây chính là vì mời tôi ăn một bữa cơm, anh khi nào thì như thế? Bữa cơm này chắc chắn không thể ăn, không chừng là Hồng Môn Yến. Phí Nhất Độ cũng không ngu lập tức giọng trách móc.

- Hồng Môn Yến có phải là cậu cũng không muốn đi không? Chẳng lẽ cậu không nể mặt tôi? Diệp Phàm cười nói.

- Anh lợi hại thật, nói đi, mời người nào? Phí Nhất Độ lưu manh nói.

- Cậu cũng biết, tập đoàn Hoành Không chúng tôi ở Việt Đông có một khối nghiệp vụ lớn. Tôi cũng cần tiếp xúc nhiều với Chủ tịch Uông. Tuy nhiên, người ta là Chủ tịch tỉnh, tôi sợ ông ấy sẽ không tiếp mình. Diệp Phàm cười nói.

- Chỉ là chút chuyện đó? Phí Nhất Độ hừ trong lỗ mũi, nhìn Diệp Phàm giống như đang nhìn kẻ trộm vậy.

- Cậu cứ nói đi. Diệp Phàm cười khan một tiếng.

- Tuyệt đối không chỉ chút chuyện đó. Diệp lão đại, làm người phải phúc hậu, nếu gọi tôi đến có phải nên cho tôi biết chút gì trong đó không? Nếu không, lần tới anh bảo tôi sẽ không tới. Tò mò rất khó chịu.

Phí Nhất Độ hừ nói.

- Được rồi, nói với cậu một chút Diệp Phàm nói qua về chuyện của Đổng Nhiên.

- Việc này có lẽ là khó khăn. Chủ tịch tỉnh Uông chắc chắn sẽ không nể mặt tôi. Việc này đã không phải vấn đề nể mặt mà là có chút tranh đấu phe phái rồi. Nếu để ông cụ nhà tôi biết thì không phải rút da tôi sao? Việc này là việc hành vi điển hình ăn cây táo rào cây sung. Phí Nhất Độ tất nhiên vẻ mặt cay đắng rồi.

- Chỉ là ăn một bữa cơm, chúng ta thuận miệng nói một chút, có được hay không còn phải xem thái độ của Chủ tịch tỉnh Uông. Được thì tốt không thì cũng không tính cũng không phải nói là nhất định phải được có phải không?

Diệp Phàm nói.

- Việc này rất rõ ràng rồi. Tôi ngồi làm sao, đây không thể cùng nhau rồi. Mặc dù là Chủ tịch tỉnh Uông nể mặt tôi làm nhưng có lẽ cũng là để lại ảnh hưởng lớn. Phí Nhất Độ không muốn làm chuyện này.

- Sợ cậu rồi đấy, trốn trong chăn ôm bà xã đi, còn muốn công cán, công cái con khỉ. Diệp Phàm tức giận mặt đã đỏ lên, tư thế vẫn tương đối dọa người đấy.

- Tôi lại chưa nói không giúp, chỉ có điều đang suy nghĩ một chút, nói thể nào để khiến cho việc của Đổng Nhiên thành mà lại không mất thể diện gì của Chủ tịch tỉnh Uông. Phí Nhất Độ thật đúng là có chút nhút nhát vội vàng nói.

- Vậy cậu nghĩ thật kỹ, tôi ngủ trước một chút. Diệp Phàm trừng mắt nhìn anh ta một cái, cứ thế nằm trên ghế sa lon giả vờ nhắm mắt.

- Anh cũng suy nghĩ lại một chút luôn, đây chính là chuyện của anh. Phí Nhất Độ nỏng nảy.

- Một chút đầu mối không có bảo tôi nghĩ cái gì. Diệp Phàm không để ý đến anh ta, cứ ngủ.

- không bằng anh đem thân phận của nhà họ Kiều đến, không chừng còn làm được chút việc. Đổng Nhiên không phải là một chức phó sao, tìm một chút Cục trưởng có gì khó. Hơn nữa, với tuổi và kinh nghiệm lý lịch của anh ta, đều đúng quy cách rồi, chúng ta lại không vi phạm quy định có phải không?

Phí Nhất Độ nhẫn nhịn nửa ngày không ngờ đưa ra chủ ý này, thiết chút nữa chọc tức Diệp Phàm.

Hắn lập tức liền ngồi dậy, mắng - Việc cậu nói tôi có thể làm được thì còn gọi cậu đến làm gì, mất công còn nợ cậu một ân tình. Nói ra thân phận nhà họ Kiều tuyệt đối không được. Tôi và bố vợ không hề qua lại.

- Ôi, khó cho tôi rồi Phí Nhất Độ liều mình gãi gãi đầu, đầu sắp thành tổ chim rồi.

Không lâu sau, anh ta đột nhiên kêu lên: - Có.

- Có cái gì, có rắm mau thả. Diệp Phàm hỏi. - - Trước đây ông ấy đến nhà chúng tôi khi nói chuyện phiếm hình như ông cụ nhà tôi hỏi chuyện cháu trai ông ấy. Hình như là cháu tra ông ấy xảy ra chuyện gì đó. Phí Nhất Độ nói.

- Việc này kiểm tra một chút là rõ. Diệp Phàm nói xong lập tức gọi dt cho Tô Thanh Vân. Nghe Tô Thanh Vân nói cháu trai của Chủ tịch Uông phát sốt, khi tỉnh khi mêm. Tuy nhiên, hiện tại khỏi chưa cũng không rõ lắm.

Diệp Phàm lại gọi điện thoại cho Lang Phá Thiên, y lập tức cho người đi nghe ngóng.

Một tiếng sau điện thoại đến, nói là cháu trai của Chủ tịch Uông là Uông Hoành Vĩ, năm nay mới tám tuổi.

Một tháng trước con trai của Chủ tịch tỉnh Uông Dũng về tảo mộ với ông bà, cháu trai Uông Hoành Vĩ chơi ở nhà cũ đột nhiên hét lên một tiếng.

Không lâu sau liền hôn mêm, sau đó, nhà họ Uông cũng mời rất nhiều người, còn làm lễ cúng bái, nói là trúng ta gì đó, Tuy nhiên, hình như cũng không chữa được.

Đến hiện giờ Uông Hoành Vĩ vẫn đang điều trị ở bệnh viện Hiệp thành phố Việt Châu. Chỉ có điều kết quả không thể nào tốt, khi tốt khi hư, người cũng là lúc tỉnh lúc mê.

- Đây cũng có chút tà môn.

Phí Nhất Độ nghe xong Diệp Phàm nói kinh ngạc.

- Nếu là phát bệnh rồi chắc chắn có cách trị liệu. Tuy nhiên, chúng ta đi thăm dò xem Uông Hoành Vĩ rốt cuộc là bệnh gì? Diệp Phàm nói.

- Được, tôi lấy ít đồ rồi chúng ta đến bệnh viện xem. Phí Nhất Độ cười nói.

Hai người nói xong liền làm, lập tức mua một chút đồ dinh dưỡng chạy thẳng đến bệnh viện Hiệp Hòa.

Đương nhiên, cháu trai của Chủ tịch Uông bị bệnh người đến thăm cũng nhiều đến mức sắp phá hỏng bệnh viện Hiệp Hòa.

Cho nên, sau đó nhà họ Uông cũng lên tiếng, không muốn mọi người đến quấy rầy Uông Hoành Vĩ.

Tuy nhiên, Phí Nhất Độ cũng có thân phận đặc biệt. Anh ta nói cha bận, không có thời gian đến, mình thay mặt đến thăm.

Người nhà họ Uông đương nhiên sẽ không từ chối chuyện như vậy, do Uông phu nhân Dương Hiểu Mai dẫn đến phòng bệnh đặc biệt.

Phòng bệnh này là phòng bệnh cao cấp, nằm cách xa các phòng bệnh khác. Cho nên, sau khi đi vào phát hiện một người phụ nữ đang ngồi trên giường, đối mắt sưng đỏ, có lẽ là mẹ của Uông Hoành Vĩ.

- Dì Dương, tình hình Hoành Vĩ thế nào?

Phí Nhất Độ ngồi xuống bắt đầu hỏi thăm.

- Bác sĩ nói bị cái gì đó cắn xong sẽ có triệu trứng lạ như vậy. Dương Hiểu Mai nói.

- Bác sĩ cũng không biết được là cái gì cắn có đúng không? Phí Nhất Độ vẻ mặt thân thiết hỏi.

Mà Diệp Phàm mượn cơ hội đến gần giường bệnh lập tức thi triển ra đôi mắt ưng cùng với nội khí tiến hành dò xét.

- Ừ, nước ngoài cũng đi rồi, cũng không biết là cái gì cắn. Giọng Dương Hiểu Mai có chút nghẹn ngào, bởi vì nhà họ Uông có một cháu trai như vậy, nếu thật sự bị bệnh chết cũng là việc lớn.

- Cháu có thể xem vết thương một chút không? Dì cũng biết, ở nhà cháu có luyện qua mấy miếng võ, không chừng dùng ít phương thuốc bí truyền của tổ tiên lại có chút hiệu quả. Phí Nhất Độ bắt đầu ăn nói lung tung.

- Được, là ở chỗ này. Dương Hiểu Mai nói vung chăn lên, Diệp Phàm phát hiện trên cánh tay trái của Uông Hoành Vĩ có một cái lỗ rất nhỏ, sưng lớn, được bác sĩ lau nước thuốc thì thấy rõ ràng hơn.

- Đây là cái gì cắn? Diệp Phàm giật mình, đôi mắt ưng ngưng tụ lại trên vết thương.

Phát hiện trên vết thương có một dấu răng rất mờ hình như lại không giống là dấu răng. Mặt mày ngưng tụ, con dơi bị Diệp Phàm ép từ trán ra, đi thẳng đến vết thương.

Không lâu sau, nội tức con dơi không tiếng động ngấm ngầm chui vào vết thương kia.

Phát hiện màu da bên trong vết thương đều biến thành máu màu tím. Con dơi đi dọc theo kinh mạch của Uông Hoành Vĩ vào bên trong, phát hiện ống dẫn kinh mạch cũng đã thành máu màu tím, vẫn đi đến tim.

Ở trái tim giống như dán một khối máu màu tím. Hơn nữa, ngoại trừ máu màu tím thì không phát hiện cái gì khác.

Trong lúc này hơi thở con dơi rất kỳ diệu, nhưng đại khái có thể, nó vốn chính là do nội tức tạo thành. Lớn nhỏ do nội tức trong tay Diệp Phàm quyết định, thật ra cũng không tạo thành tổn thương gì cho cơ thể Uông Hoành Vĩ.

Diệp Phàm thử dùng tay con dơi cào cào khối máu màu tím lập tức máu màu tím liền bóc ra một khối.

Diệp Phàm hơi dùng sức máu màu tím bị con dơi nuốt vào, mang một chút về xét nghiệm cũng không tệ lắm.

Bên ngoài nhìn cơ thể Uông Hoành Vĩ dường như là run rẩy một chút nhưng cũng không có tỉnh lại.

Diệp Phàm phát hiện, khu vực bị lột đi xong cũng không bị lây nhiễm lại.

Điều này nói rõ Uông Hoành Vĩ trúng độc cũng không phải tận sâu xương tủy. Chỉ cần thanh trừ máu màu tím không rõ này không chừng có thể chữa khỏi bệnh cho thằng bé.

Sau khi ra khỏi bệnh viện, Phí Nhất Độ cười hỏi Diệp Phàm có phát hiện nguyên nhân bệnh không?

- Tạm thời khó nói. Tuy nhiên, cũng có cách để chữa. Chỉ có điều phiền toái một chút thôi. Tuy nhiên, tốt nhất là đến nhà cũ của nhà họ Uông nhìn, nếu như có thể phát hiện đồ vật để chữa bệnh thì càng dễ làm một chút. Diệp Phàm nói.

- Vậy chúng ta đi ngay bây giờ đi, chúng ta đã tìm được đến đây. Phí Nhất Độ nói.

Hai người nói đi là đi, bố của Uống Chính Tiền ở huyện Bình Bá tỉnh Điền Nam. Hai người từ thành phố Việt Châu bay thẳng đến tỉnh Điền Nam sau đó đến thẳng huyện Bình Bá.

nhà cũ của nhà họ Uông ngay tại thị trấn. Một tòa nhà tường đất, hình thức giống thái gia trúc lầu.

Tuy nhiên, phòng ở rất lớn, ở giữa có một khoảng sân lớn, bên trong thật ra sửa sang rất sạch sẽ, bên trong có họ hàng của Uong Chính Tiền sống.

- Thưa bác, Uông Hoành Vĩ hét lớn ở chỗ nào? Phí Nhất Độ vừa lấy bao thuốc ra vừa hỏi.

- Các anh là ai?

Ông cụ đập đập gậy tre trong tay, nhận lấy gói thuốc của Phí Nhất Độ còn đưa lên mũi ngửi sau đó nhét vào túi hỏi. Xem ra, tính cảnh giác còn rất cao. Phí Nhất Độ cứ đưa bao lớn cho ông ta rồi nói: - Cháu gọi Chủ tịch Uông là chú, ông ấy với cha cháu là bạn bè. Lần này cháu đến đây muốn biết một chút về việc Uông Hoành Vĩ nhiễm bệnh, tuyệt đối không có ác ý.

Phí Nhất Độ lấy ra chứng mình thư, ông lão cẩn thận nhìn một chút mới lên tiếng: - Ngay khoảng đất trống phía sau, lúc ấy nó đang chơi đùa với cháu tôi. Tuy nhiên, cháu tôi không hề việc gì. Hơn nữa mọi người cũng đã đi tìm, không phát hiện cái gì.

- Có thể đưa chúng tôi đi xem không?

Phí Nhất Độ hỏi.

- Được rồi, ngay đằng sau, các cậu theo tôi. ông lão nhận bao thuốc xong cũng liền cười ha hả dẫn Phí Nhất Độ đi.