Quan Thuật

Chương 2892: Hiểu rồi




- Việc này tư lệnh Trương giục rất gấp, tôi lại đang phụ trách chuẩn bị xây dựng quân cảng.

Không làm sao được nữa, vì thế hy vọng tỉnh uỷ Việt Đông có thể đứng ra xử lý việc của Diệp Phàm. Nếu không việc này sẽ làm lỡ việc xây dựng quốc phòng.

Việc này, chúng ta lại không thể sử dụng biện pháp cưỡng chế. Để chính quyền địa phương đứng ra là hợp lý.

- Quân khu các anh chẳng phải có người tài giỏi sao?

Triệu Xương Sơn nói một câu không rõ ràng.

- Người tài giỏi?

Tư lệnh Đàm nhắc lại, nhìn Triệu Xương Sơn nói:

- Phạm vi của việc này quá rộng. Xin Bí thư Triệu chỉ rõ một chút. Chủ yếu là thời gian ngắn, nhiệm vụ nặng nề, chúng tôi chờ không kịp nữa.

- Là Sư đoàn Hồng Kiếm, chỉ cần vị Kiều đại công tử xuất hiện thì việc gì cũng có thể giải quyết được. Hà tất anh phải đến chỗ tôi, toà lầu gần nước được hưởng ánh trăng trước mà.

Triệu Xương Sơn nói.

Tư lệnh Đàm nghe xong, chợt giật mình, trong lòng bắt đầu nghi ngờ. Sao Triệu Xương Sơn lại chuyển chủ đề sang việc này nhỉ?

Tuy nhiên, Bí thư Triệu nói như vậy. Tư lệnh Đàm cũng không dám dông dài nữa, sau khi rời khỏi tỉnh uỷ cứ thắc mắc vấn đề này mãi.

Vội vàng trở về quân khu, Tư lệnh Đàm chạy thẳng đến phòng làm việc của Tư lệnh Trương Thành Cao. Vì Tư lệnh Trương mới từ Yến Kinh trở về, muốn được nghe báo cáo.

- Bí thư Triệu nói thế nào?

Vừa nhìn thấy tư lệnh Đàm, Tư lệnh Trương vừa đứng dậy rót trà cho Tư lệnh Đàm, vừa hỏi.

- Nhắc tôi nói là Sư đoàn Hồng Kiếm có người tài giỏi là Kiều Thế Hào, tuy nhiên, chúng tôi đã thử rồi. đồng chí Kiều Thế Hào cũng “thoái thác”, cửa này không qua được. Anh ta không muốn ra tay thì tôi cũng không thể ép buộc được.

Tư lệnh Đàm nói.

- Xem ra Bí thư Triệu không thể mở lời rồi, tuy nhiên, con đường này chỉ ra đã bị tắc rồi. Có điều, tôi đang nghĩ, có phải Bí thư Triệu còn có một ý khác?

Sự nhạy cảm của Tư lệnh Trương đã cảm giác được việc gì đó.

- Ý khác. Ý khác là ý gì? Tên tuổi Sư đoàn Hồng Kiếm của quân khu chúng ta nổi tiếng, Kiều Thế Hào lại xuất thân từ Kiều gia, việc này, có lẽ cả tỉnh uỷ Việt Đông đều biết rõ. Mà Kiều gia là gia tộc lớn trong quân đội, Bí thư Triệu sẽ chú ý điểm này cũng là bình thường.

Tư lệnh Đàm nói.

- Tôi nhớ trước kia Kiều gia còn có một vị công tử cũng đã từng làm việc ở tỉnh uỷ Việt Đông, lão Đàm, anh còn nhớ anh ta không?

Tư lệnh Trương nói.

- Anh nói đến Kiều Báo Quốc, không sai, hình như trước kia anh ta là Phó trưởng ban thư ký Tỉnh uỷ Việt Đông. Bây giờ chẳng phải đã đến làm Bí thư Thành uỷ thành phố Đức Bình tỉnh Nam Phúc rồi sao. Hình như không liên quan gì đến việc này.

Tư lệnh Đàm cũng đã nghe qua việc này nói.

- Ha ha, đồng chí Tô Thanh Vân chẳng phải có mối quan hệ thân thích với Kiều gia sao?

Tư lệnh Trương cười.

- Tôi lại quên mất chuyện này, đồng chí Thanh Vân là nhạc phụ của Kiều Báo Quốc. Tuy nhiên, việc này liên quan gì đến Diệp Phàm?

Tư lệnh Đàm nói.

- Đi nghe ngóng một chút. Không chừng còn thu được tin tức ngoài ý muốn. tôi nghĩ, Bí thư Triệu không vô cớ nói thế đâu. Bởi vì ông ta có thể nghĩ tới Kiều Thế Hào thì có lẽ chúng ta cũng có thể nghĩ đến. Vì sao ông ta lại muốn nhắc nhở việc này, trong việc này có thể còn có nguyên nhân khác.

Tư lệnh Trương nói.

Tư lệnh Đàm không còn cách nào khác, đành phải vội vàng liên lạc với Tô Thanh Vân. Tô Thanh Vân đồng ý cùng đi dùng cơm tối.

Đương nhiên, Tư lệnh Đàm cũng tìm hiểu được Tô Thanh Vân có người họ hàng ở trong quân khu, cũng đã nâng đỡ anh ta. Người này là Thái Hồng Cường, một trung tá tham mưu trong quân khu Việt Châu.

Địa điểm mời khách chính là tại nhà khách quân khu tỉnh, việc này cũng chẳng cần phải chào hỏi Lang Phá Thiên. Tư lệnh Đàm xuất hiện ăn bớt một bữa cơm thì tương đối dễ dàng.

Còn Lang Phá Thiên nghe nói lúc này có việc đã ra ngoài rồi. Thực ra Lang Phá Thiên lúc này đang uống rượu cùng Diệp Phàm.

Trên bàn rượu, sau khi hai người lần lượt mời nhau mấy chén, Tư lệnh Đàm thuận miệng đưa ra đề tài.

Tô Thanh Vân vừa nghe liền sửng sốt.

Vẻ mặt này đã được Tư lệnh Đàm chú ý, tự nhủ hay là có gì đó thật?

- Việc này có chút khó khăn đấy.

Tô Thanh Vân thở dài, uống một ngụm rượu.

- Anh rể. Anh xem, Tư lệnh Đàm rất có thành ý. Việc này cấp trên thúc giục rất gấp, còn tôi bây giờ lại đang là một trong những thành viên của tổ trù bị xây dựng quân cảng. Nếu như không giải quyết được thì sẽ phiền phức lớn với cấp trên. Tất cả thành viên tổ trù bị chúng tôi sẽ ăn gậy đấy.

Tư lệnh Đàm liếc nhìn Thái Hồng Cường, Thái Hồng Cường ngầm hiểu liền mở lời. Anh ta có quan hệ thân thích với vợ của Tô Thanh Vân nên gọi là anh rể.

- Hồng Cường, không phải anh rể không ra mặt. Quan trọng là việc này rất khó xử lý.

Tô Thanh Vân nhíu mày.

- Lẽ nào Diệp Phàm rất có lai lịch.

Trong lòng Tư lệnh Đàm càng thêm nghi ngờ.

- Lai lịch, việc này, nói thế nào nhỉ. Thôi vậy, tôi sẽ nói sự thật với các anh. Việc này Thế Hào không tiện ra mặt. Tuy là tôi là Bí thư tỉnh thành, nhưng cũng không tiện ra mặt. Bởi vì Diệp Phàm là con rể của Kiều gia. Các anh nói xem, tôi phải làm thế nào. Đến lúc đó, Kiều gia sẽ xem Tô Thanh Vân như thế nào?

Tô Thanh Vân nói.

- Con rể?

Tư lệnh Đàm ngơ ngác.

- Đúng vậy, uỷ viên Kiều chính là bố vợ của anh ta. Thực sự việc này tôi không giúp được Tư lệnh Đàm rồi, xin lỗi nhé.

Tô Thanh Vân nói.

Đương nhiên sau đó không tiếp tục bàn lại nữa. Ăn vội vàng xong cơm, dù đêm đã xuốn nhưng Tư lệnh Đàm vẫn vội đến nhà Tư lệnh Trương báo cáo việc này.

- Chẳng trách được, hóa ra là con rể Kiều gia, khẩu khí của hắn lại cứng rắn như vậy.

Tư lệnh Trương cũng đã rõ ràng hơn một chút.

Đúng lúc này, Lang Phá Thiên cũng vội vàng đến nhà Tư lệnh Trương. Thực ra là Diệp Phàm luôn chú ý đến động tĩnh bên quân khu Việt Châu, đương nhiên lão Lang là do hắn cử tới.

- Đồng chí Lang Phá Thiên, anh vừa mới xuống, nghe nói hôm nay anh đã đi làm quen với tình hình?

Đương nhiên Tư lệnh Trương ám chỉ bên núi Xương Bối.

- Vẫn chưa kịp đi.

Lang Phá Thiên nói luôn.

- Cũng phải, tuy nhiên cũng phải tranh thủ một chút.

Tư lệnh Trương nói.

- Tôi biết rồi, ngày mai tôi đi.

Lang Phá Thiên nhìn Tư lệnh Trương nói:

- Buổi sáng Trưởng ban Long của Cục Hậu cần Quân khu bàn về chuyện của Tập đoàn Hoành Không.

Khi đó thực sự tôi rất bận, hơn nữa cũng vừa mới đến, chưa quen với mọi thứ. Đương nhiên đồng chí Diệp Phàm đã từng là đồng nghiệp, tôi cũng hiểu người này.

Trước kia khi còn ở Văn phòng Trung ương vô tình cũng đã gặp nhau. Cũng đã từng làm việc cùng nhau trong khoảng thời gian mấy ngày.

Hai người Trương, Đàm cảm thấy có chút kỳ lạ đối với sự bộc bạch của Lang Phá Thiên. Chỉ là hai lão hồ ly đều không thể hiện ra mà thôi.

Tư lệnh Trương cười nói:

- Vậy thì tình cảm tốt rồi, hai người các cậu đã cùng cộng tác. Thế thì việc này cậu có thể đứng ra làm việc với Diệp Phàm chẳng phải tốt hơn hay sao.

Cậu vừa qua đây có lẽ vẫn chưa hiểu rõ tình hình, hạng mục này có chín phần cấp trên sẽ phê duyệt xuống.

Vì thế chúng ta phải tranh thủ thời gian chuẩn bị mọi thứ. Một khi cấp trên phái người đến để đánh giá thì có đã có một chút cơ sở rồi có phải không nào?

- Việc này tôi không tiện ra mặt, bảo tôi nói thế nào. Hơn nữa, tôi vừa mới đến cũng đã tìm hiểu về điều kiện của quân khu đưa ra. Nói thật, chính xác là có chút bạc đãi bọn họ. Tuy nhiên, tôi nghĩ, Hoành Không chủ yếu là ngắm vào mảnh đất trống Yến Nguyệt của chúng ta. Diệp Phàm cũng tham lam, về điểm này trong lòng chúng ta đều biết rõ. Đương nhiên, cho không bọn họ thì chúng ta chịu thiệt quá nhiều phải không nào?

Lang Phá Thiên nói.

- Đó là đương nhiên, cho bọn họ như thế là không thể.

Tư lệnh Đàm gật đầu nói.

- Mấu chốt của việc này đồng chí Diệp Phàm đã nhắm vào khu đất đó của chúng ta, nếu không giao thì sẽ có tranh chấp. Vì thế tôi đã nghĩ đi nghĩ lại, rồi có một chủ ý, tôi nói ra cho các anh tham khảo một chút.

Lang Phá Thiên nói.

- Được, anh nói trước đi.

Tư lệnh Trương gật đầu.

- Lý lịch của đồng chí Diệp Phàm tất kỳ lạ, nếu Tư lệnh Trương có cơ hội điều tra một chút danh sách lãnh đạo Bộ tổng tham mưu mấy năm trước, nhất định sẽ phát hiện ra điều gì?

Lang Phá Thiên nói.

- Ồ.

Tư lệnh Trương giật mình.

- Đồng chí Lang Phá Thiên, anh nói thẳng ra cũng được mà, chúng tôi đỡ phải đi điều tra việc này.

Tư lệnh Đàm nói.

- Đồng chí Diệp Phàm đã từng đảm nhiệm chức Phó Cục trưởng Quân vụ - Bộ Tổng tham, cấp bậc thiếu tướng. Tuy nhiên sau đó đã bãi miễn. Nghe nói là cấp trên xét thấy chức vụ của hắn kiêm quá nhiều.

Lang Phá Thiên nói ra câu này, Tư lệnh Trương cũng tỏ ra vẻ kinh ngạc.

- Việc này cũng giúp gì được cho chúng ta lấy được khoảng đất của Nhà máy Phi Không.

Tư lệnh Đàm hỏi.

- Ha ha, việc này cũng chẳng có gì. Quan trọng là nghe nói đồng chí Diệp Phàm khi còn giữ chức vụ này đã quen với mấy đồng chí ủy viên có phân lượng. Vì thế ngay từ đầu đã làm văn bản rồi.

Lang Phá Thiên cười.

- Ủy viên, ủy viên gì?

Tư lệnh Trương hỏi.

- Ủy viên Ủy ban Quân giới, tôi nghe nói hạng mục của chúng ta vẫn chưa được phê chuẩn. Còn Diệp Phàm có lẽ cũng đã biết tin này, vi thế mới dám như thế với chúng ta. Tôi đang nghĩ, lần này chúng ta lui một bước. Giao cho hắn mảnh đất Yến Nguyệt.

Lang Phá Thiên nói.

- Việc này tuyệt đối không được, dù hắn đã từng đảm nhiệm chức Phó Cục trưởng quân vụ Bộ Tổng tham mưu cũng không thể giao. Như thế quân khu chúng ta còn là cái gì nữa? Không thể giúp cho sự khiêu ngạo của hắn được.

Tư lệnh Đàm nói.

- Đừng nói mà Tư lệnh Đàm, lời của tôi vẫn chưa nói hết.

Lang Phá Thiên nói.

- Anh nói tiếp đi, lão Đàm bình tĩnh đã.

Tư lệnh Trương gật đầu nói.

- Việc phê chuẩn của chúng ta chẳng phải vẫn chưa được sao? chúng ta làm nhiều việc như vậy đều là để thuận lợi cho việc được phê chuẩn.

Ví dụ như, trưng dụng đất trước, làm nên móng… tất cả đều là để làm đệm cho việc phê chuẩn, bật đèn xanh, chúng ta đã bỏ ra công sức lớn như vậy chính là vì việc này.

Vừa rồi chẳng phải tôi đã nói rồi, Diệp Phàm có quan hệ khá tốt với mấy ủy viên. Nếu mấy đồng chí này có thể đồng ý xây dựng quân cảng của chúng ta thì việc này chẳng phải là tốt rồi sao.

Còn chúng ta bỏ ra chỉ là Yến Nguyệt. Chỉ là mất đi một khoản tiền mà thôi, mà đại sự lại thành.

Đương nhiên chúng ta không thể cho không. Nói rõ ràng với Diệp Phàm, có thể xin được phê duyệt thì mới giao Yến Nguyệt.

Vì thế quyền chủ động sẽ về tay chúng ta. Đến khi đó chúng ta sẽ cùng anh tác động, không chừng việc phê chuẩn có thể sẽ rất nhanh chóng.

Bằng không, chúng ta sẽ đem Yến Nguyệt bán đấu giá, thu về được một khoản tiền, nhưng việc phê chuẩn bị dừng lại thì chúng ta làm có tác dụng gì?

Lang Phá Thiên nói.

- Mảnh đất đó giá không ít.

Tư lệnh Đàm có chút đau lòng, bởi vì ông ta là Phó tư lệnh phụ trách hậu cần Quân khu. Số tiền này chảy ra bên ngoài thì đương nhiên đau lòng rồi.

Tuy nhiên, Tư lệnh Trương lại không để ý ông ta. Hỏi:

- Đồng chí Phá Thiên, anh có thể xác định Diệp Phàm thực sự có quan hệ khá tốt với những đồng chí ủy viên không?