Quan Thuật

Chương 2887: Mùi thuốc súng bay lên




Vừa rồi Bao Nghị lên giọng nói vào điện thoại như thế, đoán chừng là đã nói một số chuyện với Khổng Ý Hùng. Đặc biệt ở bên trong đã có sự hỗ trợ của Diệp Phàm

Một thượng tá như anh không coi Diệp Phàm ra gì, trong khi người ta là Phó giám đốc sở cũng chỉ là cấp dưới của Diệp Phàm.

Trong quân đội thượng tá tương đương với chức vụ Cục trưởng trong chính quyền. Ở cấp huyện, Đại tá cùng cấp với chức vụ Phó giám đốc sở.

- Bọn họ cũng không có bỏ chạy, lãnh đạo tỉnh bảo tôi thu xếp xuống dưới tiếp nhận chuyện của bọn họ. Mà còn chưa có công văn chính thức xuống, việc này, lãnh đạo tỉnh nói là mấy ngày nữa sẽ báo cho cậu biết. Tuy nhiên, cơ bản chuyện này đã chắc chắn. Bên kia Bộ tư lệnh Cảnh sát vũ trang đã đang thúc giục rồi, chỉ nửa tháng nữa người của bọn họ sẽ phải chuyển đi.

Bao Nghị nói.

- Được rồi, cậu ngồi xuống uống một ngụm trà đã.

Diệp Phàm ra hiệu Bao Nghị ngồi cạnh trợ lý Chủ tịch Nghiêm Phương Long.

Bởi vì chức vụ của Nghiêm Phương Long cao hơn so với Bao Nghị, tương đương chức vụ Giám đốc sở. Mặc dù trong quan trường không có chính thức sắp xếp vị trí ngồi. Nhưng, mọi người cũng sẽ không ngồi sai vị trí.

Thấy Bao Nghị tiến vào, người của tập đoàn Hoành Không cảm giác giống như có thêm chỗ dựa đấy. Việc này phải thắt lưng buộc bụng không thể thẳng được.

Dù sao, một nhóm lính chỉ chăm chăm đàm phán cũng không phải là bầu không khí tốt.

- Diệp tổng, chúng ta tiếp tục chứ?

Bộ trưởng Long hỏi.

- Bàn đi bàn lại cũng không có tác dụng gì, yêu cầu của chũng tôi chính là dùng miếng đất Yến Nguyệt của các anh để đổi lấy việc di chuyển toàn bộ nhà máy Phi Không của chúng tôi.

Chúng tôi chỉ cần đất, những khoản tiền bồi thường không cần các anh chịu trách nhiệm. Việc làm của các nhân viên sẽ được chúng tôi sắp xếp.

Chủ yếu là phải cân nhắc đến việc giữ quân, để xây dựng nghiệp lớn tập đoàn cơ điện Hoành Không lãnh đạo công ty đưa ra quyết định như vậy chỉ là miễn cưỡng.

Thái độ Diệp Phàm càng ngày càng tỏ ra cương quyết, mạnh mẽ. Thật ra, còn chưa có thảo luận qua trong ban lãnh đạo, bản thân Diệp Phàm đã quyết định rồi.

- Diệp tổng, đây không phải là yêu cầu vô lý của câu sao. Mảnh đất Yến Nguyệt kia của chúng tôi còn có nhiều mục đích sử dụng. Là để cho quân đội chuyên dụng, chúng tôi tính toán dùng để làm sân huấn luyện trên nước. Không thể cho các cậu được.

Trưởng ban Long cau mày nói. Cảm giác người này càng ngày càng ‘Tham’ rồi. Hơn nữa, thủ đoạn rất rõ ràng.

- Thật sao, muốn làm sân huấn luyện trên nước. Tôi nghe nói các anh đã treo biển chuẩn bị bán đấu giá.

Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng.

- Diệp tổng, cậu nói gì thì phải có chứng cớ nhé.

Rõ ràng Trưởng ban Long tức giận.

- Muốn có chứng cớ không khó, trong lòng các anh rõ nhất. Trên đời này không phải tất cả mọi người đều là đồ ngốc. Thật sự muốn chúng tôi điều tra để tìm chứng cớ ra sao?

Diệp Phàm nói.

- Đây chỉ là ý kiến của một số đồng chí cấp dưới thôi, cũng chưa có hành động gì. Hơn nữa, đất của quân đội không thể nào nói bán là bán được.

Muốn bán mảnh đất này phải được Bộ Quốc phòng phê chuẩn. Hơn nữa, nếu các anh muốn lấy mảnh đất trống này. Cũng phải được Bộ Quốc phòng phê chuẩn.

Nếu không các cậu xin ý kiến của Bộ Quốc phòng đi, nếu bọn họ đồng ý phê chuẩn, khi chúng tôi trở về có thể đem ý kiến của Diệp tổng báo cáo rõ ràng với lãnh đạo quân khu.

Nếu không, nói không cũng chỉ phí lời.

Trưởng ban Long đành phải thừa nhận, tuy nhiên. Đã tìm cách để che dấu sự bối rối của mình.

Hơn nữa, dùng Bộ Quốc phòng để làm khó dễ Diệp Phàm.

- Ha hả, trước tiên là các anh có cấp đất theo ý nguyện của chúng tôi. Hơn nữa, bởi vì các anh còn muốn trưng dụng xưởng của chúng tôi nữa.

Bản báo cáo này là các anh tự làm. Muốn báo cáo với Bộ Quốc phòng cũng là các anh làm.

Bởi vì, các anh muốn trưng đất, không phải là chúng tôi khăng khăng muốn mảnh đất trống Yến Nguyệt kia.

Diệp Phàm đương nhiên không mắc mưu, bản thân muốn tự làm cũng có thể làm xuống dưới. Tuy nhiên. Như vậy tương đối phiền toái.

- Ha hả, hơn nữa mảnh đất trống này. Vị trí địa lý mảnh đất trống Yến Nguyệt này so với các anh sẽ tốt hơn nhiều.

Một bên dựa vào núi, một bên là nước, cách mảnh đất không đến 2 km là chính quyền thành phố Việt Châu đang hết sức ủng hộ, tạo ra vòng tròn buôn bán lớn.

Một khi xây dựng thành công vòng buôn bán. Mảnh đất Yến Nguyệt đã thay da đổi thịt mấy phen. Mà bây giờ giá đất so với nhà máy của các cậu cũng đắt hơn nhiều.

Chứng cứ chính là giá đất thành phố, giá đất bãi Yến Nguyệt bây giờ các anh đã tăng lên gấp năm đến sau lần giá đất nhà máy Mã Phi Không.

Một khi nền kinh tế vĩ mô được hoàn tất trong ba năm, giá đất nơi này có thể cao tăng lên gấp mấy lần. Phỏng chừng giá đất Môn Phi Không các anh đắt gấp 10 lần

Hiện tại mà nói, quân khu chúng tôi còn không có treo biển chính thức ra ngoài, có thể một số doanh nhân thông thiên có tai mắt đã gửi thấy mùi đến đây.

Hiện tại bọn họ ra giá đất gấp chừng bảy lần Môn Phi Không. Tôi không dám tưởng tượng. Nếu xây dựng xong khu buôn bán.

Bãi Yến Nguyệt đã trở thành thương hạ đại lâu. Giá trị sẽ tăng thêm bao nhiêu con số.

Cung Tử Thu nói.

- Ha hả, đó là lập luận của cậu. Ý tưởng khu kinh doanh tỉnh Việt Đông. Đến bây giờ chỉ là một lời đồn thổi. Chừng nào cậu thấy văn kiện chính thức. Hơn nữa nhà máy Môn Phi Không chúng tôi có nhà xưởng, có rất nhiều nhà máy phụ cận. Mà bãi Yến Nguyệt các cậu, nói thật, hiện tại đến bây giờ vẫn là một nơi hoang vắng.

Theo tôi được biết, thực tế bãi Yến Nguyệt cũng được hình thành từ bùn đất. Muốn xây dựng nhà máy phải đào sâu xuống vài chục thước.

Việc khai mở bãi bùn này, phí tổn sẽ tăng lên gấp bội. Nếu chúng tôi lấy để xây dựng nhà máy sẽ là thua thiệt lớn.

Phải dốc hết sức, kinh phí, khả năng mới có thể xây thành công nhà máy Môn Phi Không khác trên bãi Yến Nguyệt. Điểm này chúng tôi cũng không có so đo với các anh.

Chỉ có điều lấy đất đổi đất các anh cũng không đồng ý. Việc đàm phán này không thể tiến hành được.

Thái độ Diệp Phàm kiên quyết, tự nhiên là có ý chê bai bãi đất Yến Nguyệt.

- Tôi thấy bản lĩnh bịa chuyện của Diệp tổng thật không nhỏ, bãi Yến Nguyệt đã nhanh chóng bị cậu nói thành mảnh đất cằn sỏi đá rồi.

Mà việc mở rộng khu vực kinh doanh đã được Ủy ban nhân dân tỉnh triển khai thảo luận, mà ngay cả trên TV cũng đã thông báo qua.

Chỉ có điều Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh Quảng Đông còn chưa có phách xuống dưới thôi. Việc thương nghiệp Hoành Đô thành lập là chuyện sớm hay muộn thôi.

Hơn nữa, theo như Diệp tổng nhận định nhà máy Môn Phi Không của các anh có giá trị gấp năm sáu lần bãi đất Yến Nguyệt rồi, còn phải trợ cấp mấy trăm triệu cho các cậu mới không làm cho các cậu thất vọng.

Trưởng ban Long cũng không nhịn được nữa, tỏ vẻ giễu cợt.

- Nếu các anh có ý định bồi thường chúng tôi cũng không có ý kiến gì cả.

Diệp Phàm ha hả cười nói, vẻ mặt thân thiện.

Trưởng ban Long tức giận đến mức đứng lên, nói:

- Nếu như vậy, nếu Diệp tổng cố ý nói những lời bậy bạ cũng không cần phải đàm phán làm gì.

Tuy nhiên, tôi tin tưởng, bất kỳ quyền lợi cá nhân nào cũng không thể cản bộ quốc phòng xây dựng đại nghiệp.

Tôi hy vọng Diệp tổng có thể nhìn thấy những thứ này, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt. Trước tiên cần suy nghĩ một chút xem sau này sẽ xây dựng nhà máy ở chỗ nào.

Việc cấp bách với Diệp tổng bây giờ là sắp xếp công việc cho hai nghìn công nhân viên chức. Nếu không?

- Nếu không thì làm sao?

Diệp Phàm thản nhiên hừ một tiếng về phía Trưởng ban Long.

- Đến lúc đó sẽ trở tay không kịp Diệp tổng có thể sẽ hối hận về quyết định không nghiêm túc của mình. Hơn nữa, các anh mới bắt tay vào làm, cũng có thể tranh thủ thời gian.

Đến lúc đó, sẽ rất vội vàng, các cậu sẽ tổn thất lớn hơn nữa. Hơn nữa, mấy ngàn công nhân đứng lên gây sức ép Diệp tổng giải thích sao.

Hơn nữa, bên này còn phải mạo hiểm ngăn cản việc Bộ Quốc phòng xây dựng. Diệp tổng cậu cứ suy nghĩ cho kỹ, vấn đề này có thể sẽ nghiêm trọng.

Cấp trên truy cứu xuống dưới, Diệp tổng có nói cứng rắn phỏng chừng cũng không gánh nổi.

Không ngờ Trưởng ban Cung uy hiếp người mới đến.

- Trưởng ban Long, có bản lĩnh thì cứ chụp mũ, tuy nhiên, Diệp mỗ có thể nói rõ ràng cho mọi người biết.

Những gì Diệp Phàm tôi đã làm chơ tới hôm nay không phải là ‘hù dọa’. Có việc gì mọi người tiếp tục đến là được.

Tuy nhiên, có một số việc tôi nghĩ Trưởng ban Long phải hiểu. Bất cứ chuyện gì đều phải nói đúng. Chuyện nhà máy Môn Phi Không chúng ta, không cho phép bất cứ kẻ nào dính vào, bao gồm cả mọi người!

Diệp Phàm cũng rất cứng rắn. Giọng điệu càng ngày càng nặng hơn.

- Cáo từ!

Trưởng ban Long tức giận đến mức nói hai từ rồi nhanh chóng mà đi. Những quân nhân khác đều lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Phàm một cái rồi đi theo.

- Ôi, Diệp tổng, việc này đúng thật là khó giải quyết.

Vẻ mặt Nghiêm Phương Long như quả mướp đắng. Bởi vì chuyện này Diệp Phàm giao cho anh ta phụ trách. Trong lòng anh ta như có lửa đốt, nhưng dù sao cũng phải xử lý.

- Khó cũng phải giải quyết, mọi người giơ tay cho ý kiến đi. Cho dù có ai nói gì, chúng ta cũng chỉ đề xuất một điều kiện. Chính là dùng bãi đất Yến Nguyệt để đổi lấy đất nhà máy Môn Phi Không chúng ta. Bằng không, cho dù thế nào cũng không cần nói chuyện. Mọi người giúp tôi đứng vững, phỏng chừng mấy ngày nữa áp lực sẽ càng ngày càng lớn hơn. Mọi người phải chuẩn bị tâm lý.

Vẻ mặt Diệp Phàm nghiêm túc, nói.

- Diệp tổng, việc này, có thể gánh vác được sao?

Nghiêm Phương Long tương đối lo lắng.

- Gánh không được cũng phải gánh, nói cách khác, theo như phương án của bọn họ thì nhà máy chúng ta xong rồi.

Dù cho mọi người 100 triệu, số tiền này còn chưa đủ thu xếp cho công nhân. Chúng ta không còn một nhà máy Phi Không, nhà máy phía dưới cũng bị mất, tập đoàn Hoành Không chúng ta còn quản cái gì?

Nhà máy Phi Không có triển vọng phát triển rất lớn, đổi thành xưởng đóng tàu tôi tin tưởng có thể chống đỡ nổi ba phần tập đoàn Hoành Không.

Chúng ta tuyệt đối phải làm đến cùng, không thể nhượng bộ.

Diệp Phàm hừ một tiếng đi ra phòng họp.

- Bọn họ muốn dùng sức mạnh phải làm sao bây giờ, cũng không thể kêu gọi công nhân chống đỡ theo chân bọn họ được?

Nghiêm Phương Long nói.

- Yên tâm, bọn họ là quân nhân nước cộng hòa, là con em của nhân dân, đối thủ của bọn họ là kẻ thù ngoại quốc không phải là nước công hòa dân chủ chúng ta.

Diệp Phàm nói. Đương nhiên, cho dù Diệp Phàm đã biết trước. Trong lòng những đồng chí khác không còn ý nghĩ này.

Nếu như người ta không thay đổi vẫn khai thác cậu có biện pháp nào?

- Quá kiêu ngạo, quả thực là tự kiêu, tự đại, ngông cuồng không thể đỡ nổi!

Mặt đại tá Dương xanh lại, vừa tiến vào trong xe vừa mắng.

- Đúng vậy, chỉ là Chủ tịch một cái xí nghiệp thôi, còn kéo cái quái gì thứ trưởng. Thứ trưởng cái rắm ý, tôi thấy không bằng một Chủ tịch huyện trong chính quyền.

Không muốn nhúng tay vào gần một vạn người, ngưu cái quái gì. Trưởng ban Long, chủ nhiệm Cung, tôi thấy phải đánh bại người kia.

Anh nghĩ xem, rõ ràng hắn có chủ ý đánh vào bãi Yến Nguyệt chúng ta. Lại còn nói dối, giống như chính hắn là người bị thua thiệt.

Thật quá là vô liêm sỉ, chưa thấy người nào vô liêm sỉ như hắn đấy.

Trung tá Nhất cũng tức giận nói.

- Đánh, phải đánh như thế nào?

Chủ nhiệm Cung hừ một tiếng.

- Tập đoàn Hoành Không không phải là do tỉnh Thiên Vân cùng Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước quản lý sao? Không bằng đem việc này báo cáo lên. Để lãnh đạo quân khu ra mặt và phía bên kia lên tiếng. Trị một người phá hoại việc xây dựng quốc phòng, đến lúc đó, tôi xem hắn còn dám lên tiếng cười không.

Thượng tá Dương thờ phì phì, nói.