- Không hề lien quan gì sao, lẽ nào La Mễ Các Lâm không phải là phó chủ tịch tập đoàn Chính Hà sao. Mà theo như chúng tôi được biết, trong thời gian đó vì chủ tịch Tra quá bận nên ngay cả vị trí Chủ tịch cũng là đồng chí La Mễ Các Lâm kia quản.
Trong thời gian đó La Mễ Các Lâm có quyền của chủ tịch. Ông ấy không đại diện cho tập đoàn Chính Hà thì còn ai là người đại diện đây?
Chẳng lẽ trong thời gian đó mọi nghiệp vụ mà tập đoàn Chính Hà làm đều bằng không sao. Nếu đã bằng không thì Diệp Phàm này cũng không còn gì để nói.
Nhưng các anh luôn nói là hợp đồng với Hoành Không chúng tôi không có hiệu lực. Sao hợp đồng của chúng tôi lại không có hiệu lực?
Tất cả các thủ tục đều đã được chuẩn bị rõ rồi. Có nhân chứng, vật chứng, còn có cả dấu của công ty các anh. Còn có cả chữ ký đích thân phó chủ tịch La Mễ Các Lâm ký.
Tất cả những điều đó đều thuộc vào điều khoản. Tôi chẳng thấy điểm nào là phạm pháp cả. Mà sau này mặc dù đã nảy sinh ra án lừa dối, như vậy chỉ là nhất thời hồ đồ của La Mễ Các Lâm sao?
Như thế này là không hề lien quan đến việc hai công ty chúng ta đầu tư thành lập công ty sao? Diệp Phàm mồm mép khá giỏi, nhấn mạnh, nói rõ ràng.
Xem ra người cả nhà họ Tra cũng không muốn tùy tiện mà vất đi ba trăm triệu chứ. Có thể nguyên nhân chủ yếu là danh tiếng của tập đoàn Hoành Không đã xấu lắm rồi.
Biện pháp lấy ba trăm triệu này mà đánh chó chắc chắn người ta không chịu làm. Huống chi nhà họ Tra lại là người trong nghề buôn bán bao năm nay.
- Đã định là án lừa, thủ phạm chính là La Mễ Các Lâm. Hợp đồng được ký trong điều kiện đặc biệt sao lại có hiệu lực? Chủ tịch Diệp nên học về một chút pháp luật đi. Không ngờ người kia lại châm chọc Diệp Phàm.
- Việc này không cần anh quản, muốn nói về luật pháp thì tôi chắc chắn không bằng các anh có nghiệp vụ rồi.
Nhưng, ở vụ án này Hoành Không chúng tôi đã bị tổn thất năng, bị phó chủ tịch của các anh lừa đi 120 triệu.
Mà theo chúng tôi biết thì các anh không hề tổn thất gì. Mà trong tình hình như thế chúng tôi cũng đã đồng ý bỏ ra 120 triệu chấp hành theo đúng hợp đồng.
Còn các anh một chút thiệt hại cũng không có, nhưng lại không chấp hành hợp đồng. Lẽ nào đây là tiêu chí thể hiện chữ tín trong kinh doanh của các vị sao? Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Chủ tịch Diệp, anh đừng có ăn nói lung tung. Không phải chúng tôi không chịu đầu tư, mà anh cũng tự biết tình hình của bên anh còn gì.
Trong thời gian này chúng tôi cũng đã suy nghĩ về bên anh. Nhưng kết luận đưa ra vẫn là không thể đầu tư. Việc này nếu như anh cho rằng chúng tôi đã vi phạm hợp đồng, thì anh có thể tố cáo lên tòa án. Nhưng phải nói trước, nếu tòa án có yêu cầu chúng tôi đầu tư thì chúng tôi cũng không làm, không thể vung phí tiền vô ích. Tra Bỉ Thử giận nói.
- Không cần các anh phải nhọc công phán xét về Hoành Không chúng tôi. Tôi tin rằng nếu như các anh đã không muốn ký hợp đồng với chúng tôi.
Hai năm tới tập đoàn các anh sẽ thiệt hại rất lớn. Nhưng, cho dù thế nào, việc này tôi nhất dịnh sẽ đem ra tòa. Diệp Phàm nghiêm túc đứng lên hừ nói: - Không cùng chí hướng thì không thể làm ăn, Diệp Phàm này xin cáo từ.
Cũng chẳng có người nào đứng ra giữ Diệp Phàm lại, họ đúng là chuẩn bị kỹ lưỡng rồi. Chuẩn bị tự vùi dập mình. Có thể cũng không quan tâm đến Tra Thiết Nhĩ.
- Lão già kia, ông thật là ác. Lúc này cánh cửa đột nhiên được đạp ra, mấy người lập tức ùa vào.
Diệp Phàm bị đám người này chèn, xô đảy vào một chỗ. Hắn ta liền đứng luôn chỗ đó, những tên này quả là nhanh chóng, đã không chế được tất cả mọi người ngồi bên trong.
Cửa lại nhẹ nhàng được đóng vào.
Người cuối cùng ra màn lại là Tra Thiết Nhĩ. Quả nhiên là đến, Diệp Phàm nghĩ thầm, lại được xem kịch hay rồi.
- Tra Thiết Nhĩ, cậu muốn làm gì, cút ra ngoài! Tra Bỉ Thử chỉ tay vào mặt Tra Thiết Nhĩ nói.
Bộp một tiếng, Tra Bỉ Thử đã bị Tra Thiết Nhĩ đạp cho một cái ngã lăn xuống đất.
- Anh dám đánh tôi, cái đồ con hoang, tạo phản rồi.
Tra Bỉ Thử phẫn nộ, Tra Bỉ Thử ngồi dậy mắng chửi Tra Thiết Nhĩ.
- Đánh ông đấy, đồ khốn kiếp. Tra Thiết Nhĩ dường như cũng đã luyện qua mấy đường, như điên cuồng nhảy bổ lên đánh Tra Bỉ Thử vài cái, trong phòng đột nhiên có tiếng kêu thảm thiết như giết lợn của Tra Bỉ Thử.
Bởi vì con người Tra Thiết Nhĩ này quá độc ác, đá đúng vào đũng quần của Tra Bỉ Thử. Chắc chắn đồ chơi của lão này cũng đã sưng phồng như que cời cửa lò rồi.
Nhưng những người khác cũng đều đã bị các anh mặt lớn kia khống chế rồi nên không làm gì được.
- Lão tạp chủng!
Tra Thiết Nhĩ lại đạp lên mặt Tra Bỉ Thử một cái, đến khi chảy máu mới dừng chân. - Ông có kêu vỡ cả họng cũng chẳng tác dụng gì, bên ngoài đang là tiệc tùng.
Hiệu quả của phòng trà cách âm này đúng là tuyệt, còn hơn cả phòng tra ok của Cảng Cửu.
Phòng này là tao đã bỗ trí thiết kế, sao, hiệu quả cách âm tốt chứ. Thường chúng mày ngồi đây uống trà nói chuyện có phải thấy rất yên tĩnh không, cứ như ở một nơi riêng biệt ấy, thích chứ?
- Chẳng lẽ chẳng lẽ con sớm đã có âm mưu rồi sao? Tra Lôi Lạc Tư giận đến nỗi môi run bật nói.
- Cha cứ nói đi cha, cha tạp chủng của tôi.
Tra Thiết Nhĩ hung hăng nhổ bãi nước bọt vào mặt Tra Lôi Lạc Tư.
- Tra Thiết Nhĩ, không được làm thế với cha của con. Vợ của Tra Lôi Lạc Tư là Mâu Nguyệt Cúc khẩn trương rút ra chiếc khăn giấy để lau mặt cho Tra Lôi Lạc Tư.
- Lau cái gì mà lau? Tôi thấy da mặt ông có đâu. Tra Thiết Nhĩ như điên cuồng, vất ngay khăn giấy mà Mâu Nguyệt Cúc cầm lên.
- Súc sinh, súc sinh! Một vị hói đầu mắng chửi.
Lại bốp một tiếng tiếp theo là những tiếng đá chân bụp bụp, không lâu sau mặt lão kia cũng đã bầm dập, ngã xuống đất, không dám lên tiếng.
Ha ha. Tra Thiết Nhĩ ra tay quả là được. Tuy không phải con đẻ nhưng dù sao nhà họ Tra cũng có ân nuôi dưỡng. Diệp Phàm ngồi trong góc xem trò hay, dù sao cũng chẳng ai để ý đến hắn.
Bởi vì ngoài cửa còn hai vệ sĩ đang canh, Tra Thiết Nhĩ tin rằng tên chủ tịch Hoành Không kia chắc chắn không thể nào xuyên qua được.
- Tra Thiết Nhĩ, rốt cuộc con muốn làm gì? Tra Lôi Lạc Tư tức nói.
- Tôi không muốn làm gì, tôi chỉ muốn lấy lại những gì vốn thuộc về tôi. Tra Thiết Nhĩ cười nói, đến trước mặt cha, vỗ vào bờ vai của ông.
- Từ nhỏ đến lớn ta có bao giờ không thương yêu con không. Con muốn gì kể cả là trăng trên trời ta cũng có cách để lấy cho con.
Đưa con đi học đại học, đưa con sang nước ngoài du học. Rồi sau này con lớn lên, cũng cho con chức vụ cao trong công ty.
Đến giờ, con cũng là phó tổng giám đốc tập đoàn, vị trí đó chỉ còn kém có mình chức chủ tịch của ta thôi.
Sau này con trưởng thành, vị trí này trước sau gì cũng là của con. Tất cả những điều này cha làm vì con còn chưa đủ sao? Tra Lôi Lạc Tư quở trách.
- Khốn nạn. Tra Thiết Nhĩ tát cho cha mình một cái ngã xuống đất, anh ta còn đạp lên người ông ta một cái.
- Dừng lại, ông ấy là cha con, dừng tay, mẹ xin con hãy dừng tay. Vợ Tra Lôi Lạc Tư lao đến che chở cho chồng.
- Đồ đê tiện ông, ông nghĩ rằng tôi không biết sao, tất cả mọi chuyện là do các người làm. Bà không phải muốn bảo vệ ông ấy sao, ngay cả bà cũng phải chịu. Tra Thiết Nhĩ đúng là điên rồi, còn đạp mấy cái lên da thịt mịn màng của bà mẹ Mâu Nguyệt Cúc kia.
- Mày sẽ bị trời đánh thôi, đồ súc sinh. Tra Lôi Lạc Tư lau máu từ miệng, nói.
- Còn cha, không bằng con chó, Tra Lôi Lạc Tư, ông đã làm gì? Ông nghĩ tôi là đồ ngốc sao?
Cái gì mà giao chức chủ tịch HĐQT cho tôi, ông để lại cho loại tạp chủng Tra Phi Lôi đúng không? Từ năm ngoái, ông đã dần phân hóa quyền lực của tôi rồi.
Ban đầu việc nhân sự của công ty là do tôi quản lý, không ngờ ông lại chuyển cho hắn ta. Vốn bộ phận đầu tư là do tôi quản nhưng ông cũng chuyển cho Tra Lôi Phi.
Chức Phó tổng giám đốc của tôi chắc chắn cũng sắp bỏ rồi. Công ty có ai muốn quản lý công xưởng đâu, những việc mệt nhọc nhất đều nhét cho tôi làm
Nói thì nghe hay lắm, nói là trước khổ sau sướng, để đè trọng trách cho tôi, rèn luyện ý chí của tôi, để sau này có thể quản lý toàn diện công ty.
Tất cả những chuyện này đều do đồ chó nhà ông làm với tôi. Tra Thiết Nhĩ rống lên, hắn ta như đang rơi vào trạng thái điên cuồng.
- Tra Thiết Nhĩ, nói cũng phải có lương tâm chứ. Những quy hoạch trong công ty đều là do tập thể quyết định.
Cũng dựa vào năng lực của từng người để quyết định. Tra Phi Lôi không phải quản 3, 4 bên sao, còn Tra Thiết Nhĩ anh quản 7, 8 bên sao.
Chẳng nhẽ không nhường lại cho em được sao? Phi Lôi là em, chứ không phải người ngoài. Anh em với nhau phải đồng long để đưa tập đoàn vững lên chứ?
Tập đoàn chúng ta là tập đoàn gia tộc. Mấy người trong gia tộc đều chiếm cổ phần lớn trong công ty.
Ngay cả an hem trong nhà còn đố kỵ, vậy làm sao có thể cáng đáng được lá cờ tập đoàn Chính Hà. Làm người phải rộng lượng.
Bằng không, nếu không có rộng lượng thì sao có thể gánh vác trọng trách được. Tập đoàn chúng ta có đến mấy chục nghỉn công nhân đó.
Long dạ quá hẹp hòi thì không được, anh phải nghĩ. Tra Thái Lâm không nhịn được cũng phải nói vào.
Như thế Tra Thái Lâm đã bị Tra Thiết Nhĩ ra tay cho một chưởng, mồm miệng tóe máu, ngã xuống đất.
- Tra Thái Lâm ông cũng là một con chó, nghĩ tôi không biết sao, ông có tư cách gì mà đứng đây nói tôi.
Ông không phải là con chó trông nhà cho Tra Lôi Lạc Tư sao? Lại còn giống loại gì nữa.
Cố vấn, trên danh nghĩa là cố vấn, nhưng ông làm được gì/. Đii làm tùy tùng cho nó cũng chỉ là con chó mà thôi.
Nghĩ là tôi khôn ghiểu, quy hoạch lại của công ty cũng có phần của ông. Hai con chó chúng mày đã hợp lại để khiến tao sẽ phải đến mức bỏ khỏi công ty phải không?
Quan tâm tôi, ông quan tâm tôi như vậy sao, đúng là luc chó, giết người không thương tiếc. Tra Thiết Nhĩ chửi.