- Chỉ tàn nhẫn với bản thân thì mới làm đại sự, còn chưa đủ tàn ác với bản thân thì không thể tàn ác với người khác được. Còn không ra tay với bản thân được thì sao có thể ra tay với người khác được? Diệp Phàm cười nói.
- Cao kiến, đúng là cao kiến. Thụ giáo rồi. Vương Triều cười điên cuồng, thở dài nói: - Chẳng trách mà những nhân vật trong lịch sử làm lên đại sự toàn là những bậc tự hà khắc với bản thân. Như Lưu Bang cũng đã ra tay thế với Hàn Tín. Vương Triều cười nói.
- Ôi, tôi còn chưa đủ hà khắc đây. Diệp Phàm đùa nói.
- Đó là đương nhiên rồi, lý luận làm người của Diệp Phàm không giống nhau mà. Hà khắc với người ngoài nhưng không thể hà khắc với bạn bè. Nhưng đó cũng là một phòng cách khác của người làm lên đại nghiệp. Có anh em, bạn bè giúp đỡ việc gì mà không thành đúng không? Vương Triều cười nói.
Sáng ngày thứ hai Khổng Ý Hùng đã gọi điện đến. Nói là người nhà họ Tra đã có người đến muốn gặp chủ tịch Diệp, Diệp Phàm vừa nghe xong có thể đã có chút manh mối, lập tức đến thẳng Cảng Cửu.
Quả nhiên, lần này đến là Tổng cố vấn của tập đoàn Chính Hà Tra Thái Lâm. Người này cũng có thế lớn trong tập đoàn. Đúng là có phong thái quân sư của Chính Hà.
- Chủ tịch Diệp, chủ tịch Tra của chúng tôi muốn mời anh đến ăn tối cùng tại Hồng Tà vịnh. Vừa thấy Diệp Phàm, cố vấn Tra đã nhiệt tình chào hỏi.
- Hồng Tà vịnh? Diệp Phàm không khỏi sửng sốt vì chưa hề nghe nói đến địa danh nào nổi tiếng như thế ở Cảng Cửu.
- Hồng Tà vịnh chính là nơi mà chủ tịch Tra sống. tuy nói cái tên có vẻ có chút tà khí.
Nhưng nơi này đúng là một nơi tốt. Là nơi ở tốt cực kỳ khó tìm ở Cảng Cửu. Đương nhiên cũng có nhiều người nghĩ rằng cái tên đã quá tà ác.
Thực ra tà và ác phải tách nhau ra. Tà không thể cũng là ác được, chỉ là có vẻ khác thường chút thôi. Tra Thái Lâm nói với thái độ tương đối tự hào.
5h chiều. Diệp Phàm đã tiến thẳng đến Hồng Tà Vịnh.
Vừa mới xuống xe đã thấy rõ ràng nơi đây quả là rộng lớn. Hình như ai đó đang tổ chức party thì phải. Diệp Phàm hỏi lại một người cạnh đó mới biết đúng là tối nay có pt, là con gái của chủ tịch Tra Tra Chi Thanh công chúa mở tiệc.
Kiểu party này thực ra là những tròi chơi của những người có tiền, bạn bè, người thân cùng đến chúc phúc.
Chẳng qua cũng chỉ là ăn chơi, nói chuyện phiếm. Nhưng nếu kiểu này mà thanh niên làm thì không khí sẽ rất sôi động.
Mà nam thanh nữ tú đều có mặt, cũng sẽ tăng được cảm giác trẻ trung, cộng thêm có nhiều cơ hội để làm quen.
Còn nếu là người già làm thì chắc chắn là vè công việc làm ăn hay gì đó, nên chắc chắn sẽ trang trọng. Khách đến tham dự cũng đều là những người hoa quý.
Mà rất nhiều cơ hội làm ăn đã bắt đầu từ những sự kiện này. Vì thế tham dự những buổi party quyền quý cũng là một loại cơ hội.
Giống như loại party như của nhà họ Tra đây. Tất nhiên là các cô gái, chàng trai trẻ trung, xinh đẹp chắc chắn là không thiếu rồi. Và càng không thể thiếu được các nhóm quyền quý. Trong xã hội chỗ nào chúng có nhưng doanh nhân lớn. là thiên đường của những người giàu.
Tra Thái Lâm mặc một bộ trang phục dạ hội màu đen đứng ở cửa tiếp khách. Bên cạnh có một cô gái, cũng rất xinh đẹp.
Đàn ông thì mặc vest, con giá thì có một kiểu tóc công chúa, mặc một chiếc váy màu trắng hơi bồng.
Nhìn thì chưa đến hai mươi, nhưng trâm gài tóc có vẻ kỳ lạ. Không phải là ngọc mà cũng không phải là vàng bạc gì đó mà hình như là một cây trâm bằng trúc.
Những đốt trúc trên chiếc trâm đều rất rõ ràng, không phải là màu xanh biếc mà là màu xanh nhạt cổ xưa pha thêm những chấm đen màu vàng.
Diệp Phàm sửng sốt, dùng mắt ưng quan sát. Trong lòng không khỏi chấn động, đó giống y như chiếc trâm trúc mà sư phụ của Lý Khiếu Phong đã nhặt được.
Chẳng lẽ lại là một đôi sao?
Diệp Phàm liền hứng thú, bởi vì trên chiếc trâm mà Lý Khiếu Phong đưa có một ký hiệu nhỏ, hình như là khắc một con phượng.
Nếu như chiếc trâm trên đầu cô gái kia là hình chim hoàng thì đúng là Phượng Hoàng cùng bay rồi.
Chỉ có điều Diệp Phàm đã cố dùng sức nhưng cũng không thể nào nhìn thấu được ký hiệu đó. Đợi để lấy xem mới được, Diệp Phàm thầm nghĩ trong lòng rồi tiến lên phía trước.
- Chủ tịch Diệp. Anh đúng là đúng giờ. Vừa thấy Diệp Phàm đi tới, Tra Thái Lâm đã nhiệt tình bước lên trước mấy bước tiếp đón, nhưng đôi nam nữ kia thì không có bất cứ hành động nào, vẻ mặt cũng rất hờ hững.
- Ha ha, chủ tịch Tra đã mời thì tôi phải đúng giờ chứ. Bằng không những thứ tốt để người ta ăn rồi, thì chẳng phải là lỗ sao. Diệp Phàm cười nói, cũng không thèm để ý đến sự hờ hững của cô công chúa kia.
- Chủ tịch Diệp không phải đói đến mức độ đấy chứ? Không ngờ người thanh niên đằng sau lại thêm vào một câu, lạnh như băng.
- Đại công tử, chủ tịch Diệp là chủ tịch của tập đoàn Hoành Không, sao có thể bị đói được? Tra Thái Lâm cười hòa giải.
Diệp Phàm vừa nghe liền hiểu, người này chính là vị công tử đang giả ốm nằm viện - Tra Thiết Nhĩ. Không ngờ tối nay đã xuất viện rồi.
- Chủ tịch Diệp, nhà chúng tôi tiếp khách toàn là những món ngon, chỉ sợ anh không ăn hết thôi. Cô nàng xinh đẹp đứng bên cũng đã tủm tỉm cười nói.
- Chủ tịch Diệp là người rộng lượng mà, chúng ta bảo người chuẩn bị nhiều chút, bằng không lại sợ thiếu thì nguy. Tra Thiết Nhĩ châm chọc nói.
- Chắc chắn chủ tịch Diệp là người rộng lượng rồi, tôi xin được giới thiệu. Vị này là phó tổng giám đốc tập đoàn Chính Hà Tra Thiết Nhĩ. Còn vị này là em gái Tra Chi Thanh. Tối nay là tiệc sinh nhật của cô ấy. Tra Thái Lâm liền giới thiệu, chỉ sợ Tra Thiết Nhĩ càng nói càng không ra sao đến lúc đó việc của chủ tịch Diệp chắc chắn sẽ bị quấy nhiễu.
- Ồ, anh chính là phó giám đốc Tra hình như bị cấp dưới của tôi khiến bị thương sao. Diệp Phàm thản nhiên châm chọc.
- Hình như, chủ tịch Diệp, anh nói thế là thế nào. Sao lại có thể nói là hình như được. Vốn chính là như thế mà. Lẽ nào chủ tịch Diệp đúng là người lật mặt phải không? Tra Thiết Nhĩ nghiêm mặt, giọng điệu giáo huấn người khác.
- Có phải là sự thực hay không tôi tin rằng sở cảnh sát sẽ cho tôi một câu trả lời đích xác. Còn nói về kiểu đổi trắng thay đen, đó không phải là chuyện tôi quen làm. Diệp Phàm hừ nói.
- Tôi cũng rất mong chờ, người đánh người đó sẽ bị pháp luật trừng trị nghiêm minh. Kể là là cấp dưới của chủ tịch Diệp cũng không thể ngoại lệ. Người đại lục đến Cảng Cửu này thì phải chịu pháp luật của Cảng Cửu. Tra Thiết Nhĩ nói.
- Nói cũng đúng, người đại lục đến Cảng Cửu thì phải tuân thủ theo luật pháp nơi đây. Nhưng người Anh đến Cảng Cửu cũng phải tuân thủ đúng không? Giờ Cảng Cửu không thuộc đế quốc Nhật nữa rồi, mà đã quy về với đất nước, là Cảng Cửu của TQ rồi. Diệp Phàm nói ra câu này Tra Thiết Nhĩ suýt nghẹn họng.
- Vô vỵ. Tra Thiết Nhĩ bị chặn họng, cuối cùng cũng nói ra những lời này.
- Được rồi, chủ tịch Diệp, mời vào trong ngồi. Tra Thái Lâm thấy không thể đứng ngoài cửa tào lao nữa rồi, nếu nói nữa thì mọi người sẽ vây lại xem mất.
Trong sảnh đúng là náo nhiệt, có rươu vang, có cau, cà phê, cốc tai. Cứ như buổi tiệc của khách sạn 5 sao vậy.
Lại cộng thêm nhũng cô gái, chàng trai toàn dùng đồ hiệu, cộng thêm cả dàn nhạc nhẹ nhàng, khiến cho buổi tiệc càng vui, càng náo nhiệt.
- Mời công chủa Tra Tri Thanh của buổi tiệc hôm nay lên đây. Lúc này, người chủ trì trẻ tuổi lên tiếng.
Tra Chi Thanh đứng sửng sốt ở ngoài cửa đã bị mấy thanh niên vây quanh rồi đưa lên khán đài.
Bởi vì đã bắt đầu tiết mục long trọng, mà trên giữa khán đài còn có một thảm đỏ. Tất cả mọi người cả trẻ lẫn già đều đứng lên vỗ tay.
Tra Chi Thanh không muốn cô trở thành nhân vật nữ chính cho buổi tiệc linh đình này nên lúc này cô như tiên nữ Quỳnh Lâu vậy.
Chân cô không đi giày, trần trụi như bức khỏa thân ngũ thái vân thái. Trên đôi chân trần đó còn có hai chiếc lắc chân, nhìn cứ như thiên sứ vậy.
- Công chúa của chúng ta đến rồi, công tử của chúng ta đâu? Một cô dẫn chương trình khác nói ngọt ngào bên chiếc micro.
Lập tức toàn hiện trường chấn động. Diệp Phàm cũng không khỏi dừng bước.
- Thanh niên mà, đúng là hay. Tra Thái Lâm cũng dừng lại, chuẩn bị quan sát công chúa lên sân khấu rồi nói.
- Ha ha, trên đời này có vô vàn thanh niên không có cơ hội thế này. Diệp Phàm nhỏ tiếng cười.
- Bất kể trên đời thế nào nhưng không có gì là công bằng tuyệt đối được, tiểu thư có được vinh quang như hôm nay chính là đổi từ việc vất vả của chủ tịch Tra. Trên đời này, cái gì cũng phải có tranh đoạt mới được. Tra Thái Lâm nói, như vẻ ám chỉ Diệp Phàm đang hiềm nghi gì đó.
- Nghe nói công chúa của chúng ta vẫn còn chưa có bạn trai, hay là thế này, hôm nay để cho công chúa chọn một người vừa ý lên sân khấu này được không? Nam dẫn chương trình nói xong khiến chon nam nữ trong buổi tiệc điên cuồng hết cả lên.
Hay lắm
Ai có cơ hội
Mặt Tra Chi Thanh liền đỏ lên.
- Thưa các quý ông, quý bà, các bạn nam nữ, chúng ta cùng cho một tràng vỗ tay nào, cổ vũ cho bạn trai của công chúa được không? Nữ dẫn chương trình lại thêm vào một câu, cả buổi tiệc đã náo nhiệt đến cao trào.
Tất cả nam nữa thanh niên trong buổi tiệc đều vỗ tay, nhìn về Tra Chi Thanh, các nam thanh niên trong sảnh cũng đã đứng hết về phía thảm đỏ, hôm nay mà được lọt váo mắt xanh của công chua kia thì có phải là phát tài rồi không. Thiên kim của nhà họ Tra, ít nhất cũng bằng phấn đấu vài kiếp.
Diệp Phàm và Tra Thái Lâm bị các chàng trai kia gấp gáp đảy ra một bên, Diệp Phàm nhìn phía sau rõ ràng vẫn còn bàn đào.
Mùa này mới là mùa ra hoa, đây chắc chắn là lấy từ vụ mùa còn để ướp lạnh đến giờ. Cũng có thể là bàn đào giả, dùng cái gì đó làm thành.
Diệp Phàm lại nghĩ đến vườn đào ở thành phố Ma Xuyên, thế là tiện tay lấy, gặm một cái, gặm vào thì thấy ngọt lịm, đúng là thật, không phải là giả đào.
Mà đầu lại to, to hơn cả nắm tay người lớn. Có lẽ chắc cũng không rẻ.