Quan Thuật

Chương 2873: Bán đứng bạn bè lại còn là đại nghĩa




- Dừng lại, chuyện này thực ra không thể nói là tôi không ra làm sao được. Tổ trưởng Cung cũng có ý này. Anh nghĩ xem, lão Vương xuất thân từ La Phù cung. La Phù cung sớm đã lọt vào mắt của lão Cung rồi. Mà anh nghĩ xem liệu lão Vương có thể để anh phiêu bạt không? Anh cũng không chịu nghĩ, lão Vương sao có thể làm thế, nhưng vậy chẳng phải là mất đi nề nếp nhà họ Vương sao? Diệp Phàm nói.

- Cũng đúng. Vương Nhân Bàng nói, rồi lại cười nói: - Thực ra chúng ta không phải không có cao thủ. Chỉ có điều nếu tôi nói ra anh đừng cho tôi là không ra gì nhé.

- Cứ nói ra xem sao.

Diệp Phàm cũng hứng thú, không hiểu cái mà hắn nói là không ra sao như thế nào.

- Ha ha. Lão Lang không phải cao thủ sao? Nghe nói trong tổ cở Xương Bối còn đang thiếu vị trí thống lĩnh.

Anh nói, lão Lang không phù hợp, đương nhiên nếu muốn anh ta chuyên làm thống lĩnh để bảo vệ Xương Bối chắc chắn là anh ta không chịu.

Vì thế nếu để anh ấy ở nơi gần Xương Bối, như vậy bất cứ lúc nào cũng có thể hỗ trợ đúng không? Vương Nhân Bàng cười nói.

Anh đúng là vô liêm sỉ, trong lòng Diệp Phàm thầm chửi như vậy, miệng còn do dự chút nói:

- Việc này, nếu để anh ta biết thì chắc còn gấp hơn cả chúng ta. Chúng ta đã hứa là sẽ giữ bí mật cho anh ta rồi mà.

- Thực ra anh Diệp, anh nghĩ bí mật này giữ được bao lâu đây? Tôi đang nghĩ thực ra tạm thời anh cứ để lão Lang không bị ràng buộc một phen.

Qua một hai năm rồi lại để cho anh ấy đi. Chỉ có điều giời chúng ta đề cử anh ấy cũng phải nhanh hơn chút mới được.

Mà lão Lang đang khoác áo quân đôi, nếu tính ra thì cũng như anh.

Mà lão Lang lại là thập đẳng, không dùng thì tiếc lắm. Việc này, nói nhỏ ra thì vẫn là giữ bí mật cho bạn

Vì bạn bè mà không tiếc cả mạng sống, nhưng nếu như nói từ phương diện quốc gia thì chúng ta đều làm vì quốc gia.

Cho nên lấy đại nghĩa quốc gia thì chúng ta chỉ có thể bỏ đi cái tôi cá nhân mà vì nước. Vương Nhân Bàng dõng dạc nói.

- Hình như cũng có lý. Diệp Phàm cũng giật mình, thấy chủ ý này cũng có thể được.

- Thế thì tôi có thể đề cử rồi? Vương Nhân Bàng thử hỏi.

- Ha ha, việc này chúng ta cũng nói là lỡ miệng. Không còn cách nào khác, có lúc cũng là say rượu mà lỡ miệng. Diệp Phàm cũng gượng cười nói.

- Được đấy, lão Lang ơi lão Lang, thời gian trước anh cũng sẽ thảm như tôi thôi. Đến lúc nhận được báo ứng rồi. Vương Nhân Bàng cười to, anh ta đúng là rất hứng thú.

Vừa mới xong định nghỉ ngơi tý thì Vương Triều lại gọi điện đến nói: - Chủ tịch Diệp, việc đã có tiến triển rồi.

- Ừ, điều tra được gì rồi? Diệp Phàm vui vẻ hỏi.

- Phó chủ tịch tập đoàn Chính Hà La Mễ Các Lâm, chúng tôi vẫn chưa bắt được, nhưng lại lấy được một bảo bối tại nhà nhân tình của hắn. Vương Triều cười nói.

- Cài gì thế? Diệp Phàm hỏi.

- Một chiếc đĩa. Vương Triều cười nói.

- Đĩa, là đĩa CD à? Bên trong chắc chắn có tin tức quan trọng? Diệp Phàm hỏi.

- Đúng vậy, chúng tôi vừa mở ra đã thấy kinh hoàng. Bên trong không ngờ lại là đoạn phim mà La Mễ Các Lâm cùng nói chuyện với Tra Thiết Nhĩ của nhà họ Tra.

Tuy đoạn phim có chút mờ ảo nhưng chúng tôi vẫn có thể nhìn ra chính xác. Những gì hai người họ nói chúng tôi đều nghe thấy rõ cả.

Không thể ngờ được đằng sau án lừa dối của Hoành Không này lại chính là Tra Thiết Nhĩ. Vương Triều cười nói.

- Tra Thiết Nhĩ, sao lại thế? Anh ta làm vậy có mục đích gì? Anh ta là người tiếp nhận vị trí của chủ tịch Tra mà.

Hiện giờ đã là phó tổng giám đốc của tập đoàn Chính Hà rồi, chuẩn bị tiếp nhận vị trí của chủ tịch Tra. Làm như thế không phải tiền đồ nhà họ Tra đã bị hắn ta hủy hoại rồi sao?

Hơn nữa hai trăm triệu của Hoành Không chúng ta đâu có là gì với anh ta. Người là người có tiền đến cả bạc tỷ mà.

Chiếm giữ 60% cổ phần trong tập đoàn Chính Hà. Sao lại có thể ra tay với Hoành Không chúng ta?

Diệp Phàm đúng là không thể tin nổi.

- Chuyện này chắc chắn là có nguyên nhân của nó, Tra Thiết Nhĩ là con trai lớn của chủ tịch Tra Lôi Lạc Tư, đúng.

Mà lại còn là phó tổng giám đốc của tập đoàn Chính Hà, chức vụ chỉ thấp hơn chủ tịch HĐQT mà thôi. Nhưng hiện giờ chủ tịch Tra cũng chưa già, chưa đến sáu mươi.

Với tuổi tác, sức lực đó có thể cầm quyền mười mấy năm nữa chắc chắn không thành vấn đề. Tra Thiết Nhĩ có dã tâm rất lớn. Lúc nào cũng muốn ngồi lên vị trí chủ tịch đó.

Chỉ có điều quyền lực của cha trong tập đoàn quá lớn, anh ta lại không thể có khả năng để chèn ép lại.

Mà đấy vẫn chưa phải là nguyên nhân chính nhất. Nguyên nhân chủ chốt nhất là anh ta không phải là con đẻ của chủ tịch Tra. Vương Triều đột nhiên tung ra một tin tức như quả bom.

- Không phải là con đẻ, sao mà anh biết được? Diệp Phàm hỏi.

- Chuyện này là do chính miệng người tình của Guillian (La Mễ Các Lâm) nói ra, có lần La Mễ Các Lâm say rượu nên đã nói ra.

Còn nói là chủ tịch Tra luôn giấu giếm Tra Thiết Nhĩ, không muốn để anh ta biết. Mà ông ta cho Tra Thiết Nhĩ đại ngộ cao như thế không phải để nhận chức của mình.

Mà là hy vọng rèn luyện được anh ta xong, sẽ rải đường cho con trai thứ hai là Tra Phi Lôi lên. Tương lai anh ta sẽ hộ trợ cho con trai Tra Phi Lôi lên nắm chức chủ tịch.

Mà Tra Phi Lôi mới đúng là con cả của ông ấy, nhưng vì anh ta còn quá trẻ, kinh nghiệm và năng lực không thể bằng Tra Thiết Nhĩ được.

Tất cả nhưng điều này Tra Lôi Lạc Tư đều đã để ý rồi. Gần đây ông ta đã thay đổi chủ ý. Bởi vì ông ta biết, nếu như để con trai thứ hai lên nắm quyền thì chắc chắn Tra Thiết Nhĩ sẽ không chịu phục.

Cho nên ông ta luôn muốn nghĩ cách để làm suy yếu quyền lực và sức ảnh hưởng của Tra Thiết Nhĩ trong công ty.

Cùng với đó lại tăng cường sức ảnh hưởng của Tra Phi Lôi. Mà Richer (Tra Thiết Nhĩ) cũng đã cảm nhận được hành động của cha không bình thường.

Tuy ông ta không ra mặt nhưng âm thầm tiến hành. Nhưng Richer (Tra Thiết Nhĩ) cũng rất lợi hại.

Sớm có mơ ước ngồi vào chức đó, nên đã kêu La Mễ Các Lâm điều tra. Khi điều tra đúng là đã khiến hắn ta làm trò gian trá.

Richer (Tra Thiết Nhĩ) mới biết cha thay đổi như thế chính là do hắn ta không phải là con đẻ của ông.

Lúc này Richer (Tra Thiết Nhĩ) biết, bản thân không thể nào ngồi được vào vị trí chủ tịch HĐQT kia.

Có thể chức Phó tổng này cũng ngồi không yên được. Mình là người ngoài đến nhà họ Tra, người ta chắc chắn không thể đem cả gia tài để giao lại cho một người ngoài, không cùng huyết thống được.

Tự nhiên Tra Thiết Nhĩ hừng hực tức giận, có thể vì thế mà cùng với Guillian (La Mễ Các Lâm) làm án lừa dối đó.

Tra Thiết Nhĩ biết, tập đoàn Hoành Không thuộc về nhà nước. bị lừa nhiều tiền như thế không thể làm dễ dàng được.

Việc này, chắc chắn là liên quan đến tập đoàn Chính Hà. Mà Tra Thiết Nhĩ lại nghĩ một con đường khác là đổ hết trách nhiệm lên đầu Tra Phi Lôi.

Bởi vì lúc xảy ra vụ án đó Tra Thiết Nhĩ đã có bằng chứng ngoại làm là ra nước ngoài xử lý việc làm ăn của công ty.

Đầu tiên hắn ta để cho bản thân sạch sẽ. Còn La Mễ Các Lâm cũng sẽ để phần phân thối đó lên đầu Tra Phi Lôi.

Đến lúc đó Tra Phi Lôi bị điều tra ra, nhà họ Tra không vấn đề gì, tập đoàn Chính Hà cũng không vấn đề gì.

Nhà họ chỉ bỏ ra số tiền là có thể lo êm vụ này, tập đoàn Hoành Không nhận được tiền chắc chắn cũng sẽ không đôi gì nữa.

Tuy nhiên chỉ có điều tập đoàn Chính Hà sẽ phải mất một số tiền, mà Tra Phi Lôi cũng sẽ bị tiếng xấu. Có thể anh ta cũng không có cơ hội ngoi lên chức chủ tịch kia được nữa.

Tra Lôi Lạc Tư có hai người con trai và hai người con gái. Không thể để con gái lên nắm quyền được.

Cô con gái lớn là Tra Ngọc Tư, tuy cũng là giám đốc trong công ty của nhà họ Tra nhưng mãi mãi cũng không thể tiến vào vòng cầm quyền được.

Con gái út là Tra Chi Thanh mới mười tám, mười chín tuổi, còn đang đi học đại học Cảng Cửu. Vả lại nói gia tộc nhà họ Tra rất lớn.

Tiền của của nhà họ Tra cũng không phải là của một mình Tra Lôi Lạc mà còn có cả phần của những thành viên khác trong gia tộc.

Cho nên người trong gia tộc chắc chắn không đồng ý để Tra Lôi Lạc Tư cho con gái lên nắm quyền. Mà Tra Lôi Lạc Tư cũng không thể để quyền quản lý cho cháu của mình được

Cho nên cơ hội tốt này chắc chắn là thuộc về Tra Thiêt Nhĩ rồi.

Vương Triều nói.

- Tra Thiết Nhĩ đúng là âm mưu lớn. Hắn ta dùng thủ đoạn đúng là hay.

Nếu anh không dùng thủ đoạn để điều tra ra thì chắc chắn chủ tịch Tra đến chết cũng sẽ không biết gì. Người này, vì danh lợi mà gì cũng làm được.

Thực ra, anh ta không phải là con đẻ của nhà họ Tra, nhưng người ta cũng đã cho anh chức phó tổng giám đốc tức là cũng đã tốt với anh lắm rồi.

Nhưng dục vọng quyền lực của con người đúng là vô đáy, đứng núi này trông núi nọ.

Diệp Phàm thở dài: - Giờ Tra Thiết Nhĩ đang ở đâu?

- Hiện giờ đang nằm trong viện. Hình như cũng nằm trong kế hoạch cả. Vương Triều cười nói.

- ốm thật hay là giả? Diệp Phàm cười nói

- Cái này cần gì phải hỏi nữa, chắc chắn là giả rồi. Nhưng tôi nghĩ mà không thông, hắn ta làm thế để làm gì?

Như thế chỉ hãm hại hai thuộc hạ của anh là Khổng Ý Hùng và Ngô Lâm. Tuy đã thành công trong việc khiêu khích hai tập đoàn Hoành Không Chính Hà.

Nhưng cũng có thể bản thân cũng bị kéo theo. Lần này anh đã dùng thủ đoạn đặc biệt, Chu Hồng Huyết bên sở cảnh sát Cảng Cửu cũng không thể buông tha.

Nếu như điều tra ra anh ta là người chỉ thị làm thì chắc chắn là có nguy cơ ngồi tù rồi.

Tuy nói có tiền có thể ra ngoài được nhưng anh ta không phải cũng mang tiếng xấu sao. Nếu chỉnh thì cũng phải để sự việc đổ hết cho cậu em không thân thích kia mới đúng.

Chỉ có khiến Tra Phi Lôi mang tiếng xấu thì bản thân mới sáng được, thế mới thuận lợi mà bước lên được đúng không? Vương Triều buồn bực nói, không hiểu mấy.

- Tôi đang nghĩ, tuy điều tra ra thì Tra Thiết Nhĩ có tiếng xấu nhưng tiếng xấu này đối với Hoành Không chúng ta mà nói.

Ngược lại đối với Chính Hà thì anh ta lại là một anh hùng. Vì tập đoàn Chính Hà nên mới làm như thế.

Có thể để Chính Hà có một chủ tịch hết lòng vì lợi ích công ty thế.

Nên trong nội bộ công ty chắc chắn danh tiếng của Tra Thiết Nhĩ càng cao. Còn về ngồi tù, tôi nghĩ chuyện nhỏ này không khó đối với họ.

Nhiều nhất cũng chỉ là phạt tiền, đương nhiên chúng ta cứ cắn chặt lấy không buông thì cũng đau đầu. Diệp Phàm nói.

- Phân tích đúng là được, Tra Thiết Nhĩ có được tiếng xấu đó, lại lớn mạnh uy danh. Không ngờ người này lại làm thế với chính mình. Y như nguyên bản khổ nhục kế trong Tam Quốc khi Chu Du đánh Hoàng Cái vậy. Vương Triều cười nói.